Chương 149
Edit by An Nhiên
Trì Diên nằm mơ, cậu mơ thấy thời điểm mình vừa trưởng thành, Diệp Nghênh Chi ngồi trên ghế trong vườn hoa, ôm cậu đặt trên đùi, ghé vào bên tai nói chuyện với cậu. Vườn hoa thần điện có đủ các loại hoa, tím nhạt, tím đậm, trắng phấn, trắng như tuyết mọc thành từng cụm lớn, cạnh ghế có hai cây thần thụ, hoa trắng trên cây đang thì nở rộ, một trận gió thổi qua, hoa rụng xuống rơi trên người bọn họ.
Cậu lờ mờ cảm giác mình đang nằm mơ, nhưng trong mơ lại không tự chủ được rất nhớ người yêu, đáy lòng nhỏ giọng gọi tên đối phương...
Sau đó cậu nghe thấy người yêu ghé vào tai mình nói khẽ: "Cục cưng ngốc nghếch, em rơi vào bẫy của ma vật rồi, nếu không tỉnh lại thì đồng đội sẽ phải chết đấy."
Trì Diên lập tức bừng tỉnh.
Không sai, hiện tại cậu vẫn đang ở trên cánh đồng Holden, bên trong pháo đài bỏ hoang, cậu vốn đang trên đường quay về cùng bốn đồng đội, làm sao đột nhiên lại ngủ chứ?
Cơ thể hỗn loạn, mí mắt nặng được không mở ra được như gặp ác mộng, Trì Diên cố gắng giãy dụa mở mắt, đến khi thấy rõ tình cảnh xung quanh không khỏi sững sờ -- bọn họ đang đứng trong một thạch sảnh ngầm dưới mặt đất trong pháo đài, xung quanh là vách tường đổ nát, bốn đồng đội đều nằm trên đất, dường như đang ngủ say, mà bọn họ đang bị những cây dây leo ngưng tụ từ những luồng khí đen quấn lại, trói chặt bọn họ. Cậu cúi đầu nhìn mình, quả nhiên một cây dây leo lớn gần bằng người cậu đang quấn quanh bên hông, quấn một vòng rồi uốn lượn xuống phía dưới, ngay cả bắp chân cũng bị trói.
Trì Diên có thể nhận ra ma khí trong đó, ma khí này bất thường, có vẻ còn có hiệu quả mê tâm, bọn họ ngủ say như vậy nhất định liên quan đến ma khí này.
Cậu nhìn sang phía Keratan cách mình gần nhất, pháp sư hệ thổ luôn kiên nghị lúc này chau mày, sắc mặt dữ tợn, như thể đang thấy sự tình cực kỳ thống khổ trong mộng. Freida, Lôi Vân và Shirley đều cách Trì Diên không gần, ở giữa còn bị đất đá che khuất, Trì Diên không thấy rõ tình trạng bọn họ, nhưng có lẽ cũng không khá hơn.
Cậu quay đầu nhìn sang bên kia, dòng khí đen tụ thành một khối tròn, từ giữa khối tròn ngưng thành một đồ vật hình chiếc gương, chỉ có điều lúc này trong gương sương mù mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ.
Trì Diên nhớ tới âm thanh vừa mới nghe thấy, là Diệp Nghênh Chi phát hiện bọn họ rơi vào bẫy, đang nhắc nhở cậu ư?
Cậu nhớ đêm đó lúc ở tế đàn Diệp Nghênh Chi đã nói, "Ta che chở em, là vì em còn quá trẻ, còn quá ngây thơ, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành..." .
Đối phương biết rõ tất cả, nhưng chỉ nhắc nhở cậu, còn lại để cậu tự mình xử lý.
Diệp Nghênh Chi đang trông nom cậu chậm rãi trưởng thành.
Dây leo trên người như nhận ra điều gì, bắt đầu ép càng lúc càng chặt; Keratan bên cạnh nét mặt cũng càng thêm đau đớn; ba đồng đội chỗ xa không có phản ứng.
Không thể để tình huống này tiếp tục kéo dài, Trì Diên suy tính hiện tại cách nhanh nhất để cứu tất cả là lập tức xử lý đống dây leo kia.
Cậu nhắm mắt, tập trung cảm thụ thần lực mênh mông mà quen thuộc. Tuy nói là dựa vào chính mình nhưng đối mặt tình thế nguy hiểm trước mắt, cậu vẫn phải mượn sức Diệp Nghênh Chi.
Việc này giống như thần quyến, thần quyến có sự phù hộ và khí tức của thần, có thể dùng để mượn sức thần, nhưng nguồn khí tức đó có hạn, sức mạnh có thể điều động tương ứng cũng cực kỳ hạn chế, đương nhiên người bình thường không ai dám tùy tiện khiến thần quyến tức giận; còn khí tức Tà thần trên người Trì Diên cực thịnh, nếu cậu muốn, sức mạnh mà cậu có thể sử dụng gần như có thể so sánh với việc Tà thần đích thân tới.
Diệp Nghênh Chi từng nói "Em là sự tồn tại của một nửa bản thân ta", không hề chỉ là lời tình tự ngọt ngào.
Trì Diên nhắm mắt lại, cảm nhận được nguồn năng lượng quen thuộc ôn hòa bao lấy mình, dần dần rót vào trong cơ thể, tựa như Diệp Nghênh Chi dịu dàng ôm cậu, cùng cậu hòa vào làm một...
Cậu mở mắt, toàn thân tràn ngập khí tức và thần áp của Tà thần, trong đôi mắt đen hiện vài phần tối, thoáng lóe lên tia sáng màu vàng.
Dây leo đang trói cậu cảm giác được bất thường, buông ra như muốn bỏ chạy, nhưng Trì Diên không cho nó cơ hội. Cậu dùng tay trái cách không trùm lên ma khí màu đen bám trên dây leo, chậm rãi điều chuyển sức mạnh vào trong -- tất cả dây leo trong nháy mắt bị cố định tại chỗ. Chỉ trong giây lát, lại như đã qua hồi lâu, chợt nghe trong thạch sảnh vang lên một tiếng gào thê lương, một khắc sau, dây leo bắt đầu từ vị trí dưới lòng bàn tay Trì Diên như domino liên tục rụng xuống, đứt gãy vỡ vụn.
Dây leo vỡ vụn hóa thành sương mù màu đen tụ thành một hình người; hình người vừa ngưng thành lại bắt đầu bị nghiền nát từ vị trí trái tim, cuối cùng hoàn toàn tan thành bụi rơi xuống đất, bị gió thổi tán đi.
Trì Diên xác nhận nguy cơ đã giải trừ hoàn toàn mới thở phào một hơi, nhắm mắt lại để sức mạnh Tà thần tràn ngập trong cơ thể chậm rãi tản đi, đứng dậy đi gọi bạn mình tỉnh lại.
Cậu kể lại qua loa tình cảnh nguy hiểm vừa xảy ra, chỉ nói bọn họ bị một loại ma vật mê tâm, may sao cậu thoát khỏi mê chướng tỉnh lại đúng lúc, lại từng đọc phương pháp đối phó loại ma vật này nên mới có thể đánh lui nó. Freida lo lắng liên tục hỏi cậu có thật sự ổn không, đối phó ma vật có bị thương hay không; Keratan cảm ơn Trì Diên, khen ngợi cậu ứng biến mạnh mẽ phản ứng nhanh nhạy, bàn tay to của cậu ta lắc vai cậu đến đau; Lôi Vân nhắc nhở bọn họ càng phải cẩn thận hơn, thúc giục mọi người mau chóng quay về; duy chỉ có Shirley giống như vẫn chưa lấy lại tinh thần, không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Trì Diên.
Sau ma vật kia bọn họ không gặp thêm uy hiếp lớn nào khác, thuận lợi về tới trường nộp nhiệm vụ.
Năm người tạm biệt nhau, nhưng Lôi Vân không đi mà tìm cớ theo Trì Diên về ký túc xá.
"Trì Diên, cậu phải cẩn thận, nghĩ kỹ lí do ứng đối dần đi." Hai người đi được một đoạn, Lôi Vân đột nhiên nói.
Trì Diên không hiểu lắm nhìn cậu ta: "Cẩn thận cái gì?"
"Thời điểm ở pháo đài, kỳ thật lúc cậu tỉnh thì tôi, Freida và Shirley đều tỉnh rồi, có thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ là không thể cử động. Nên khi đó bọn tôi đã thấy cậu giải quyết đám dây leo. Trên người cậu có khí tức và thần áp của Tà thần, nếu tôi không đoán sai thì cậu đã dùng sức mạnh Tà thần mới có thể xử lý nó. Mà cậu vẫn luôn giấu kín khả năng này, chuyện này đối với phần lớn mọi người sẽ bị coi là nhân tố nguy hiểm không xác định. Freida tin tưởng con người cậu, hơn nữa còn muốn bảo vệ cậu nên sẽ không nói ra; còn tôi thì cậu đã cứu mạng tôi, chuyện này quan trọng hơn chuyện cậu dùng cách gì, nên cũng sẽ không nói. Nhưng Shirley là người của thần quyến, cô ấy có thể sẽ rất để ý "Nhân tố không xác định" là cậu, tôi nghĩ rất có thể cô ấy sẽ nói với tiên sinh Hoắc Kỳ. Tiên sinh là người cẩn thận như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua."
Tiên sinh Hoắc Kỳ là thần quyến, cũng là thầy hướng dẫn của Shirley.
"Cho nên Trì Diên, tốt nhất cậu nên sớm nghĩ cách ứng đối đi, nếu cần tôi và Freida sẵn sàng ủng hộ cậu; cậu có thể thử nói chuyện với viện trưởng Đồ Long trước xem sao, nếu viện trưởng tin tưởng cậu, chuyện này có lẽ sẽ dễ xử lý hơn."
Thật ra vì có kỳ bảo hộ thân, Lôi Vân tỉnh lại sớm hơn Freida và Shirley, cho nên đã nhìn thấy cảnh tượng chợt lóe lên trong tấm gương do ma khí ngưng tụ thành-- đó là một tòa cung điện trắng tinh nguy nga rộng lớn mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cung điện cao sừng sững trên chín bậc thềm ngọc như đang quan sát thế nhân; phía trước cung điện chợt có bóng người lóe lên.
Lôi Vân từng đọc ghi chép về loại oán ma này, biết rõ tập tính của nó, đoán được ma vật kia đã coi Trì Diên là mục tiêu nên hình ảnh thoáng hiện lên trong gương hẳn là người quan trọng của Trì Diên. Bản thân hắn kỳ thật là Ngũ hoàng tử của nước Lam Cầm, sau khi mẹ qua đời, để tránh bị ám sát nên hắn che giấu tung tích đến học viện này, thuở nhỏ hắn từng thấy vô số chốn giàu có phú quý ở nhân gian, nhưng lại không nhớ nổi nơi nào có tòa cung điện rộng lớn như vậy, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ về xuất thân của Trì Diên. Nhưng bản thân hắn che giấu tung tích tới đây, hiểu được tình cảnh của Trì Diên nên cũng không cố tìm hiểu thân phận cậu.
Mà trong lúc bọn họ nói chuyện, Shirley quả nhiên đã nói việc này cho tiên sinh Hoắc Kỳ. Cô cũng cảm thấy tiết lộ bí mật của người cứu mình như vậy là không hay, nhưng vì luôn đi theo tiên sinh học tập, lại đã nghe những tin đồn trong trường kết hợp với khí tức và thần áp Trì Diên tỏa ra khi đó -- cô cảm thấy vẫn nên báo chuyện này cho tiên sinh định đoạt. Nếu Trì Diên đúng là trộm được thần lực từ chỗ tượng Tà thần, vậy thật quá đáng sợ, phải nhanh chóng ngăn lại.
Hoắc Kỳ sau khi nghe Shirley nói lập tức đi tìm Đồ Long, báo lại tin tức này với viện trưởng.
Vẻ mặt Đồ Long không chút ngạc nhiên, nhìn Hoắc Kỳ đứng trước bàn làm việc của mình: "Ta biết chuyện này rồi, là ta đã đưa trò ấy pháp khí có thể tạm thời mượn thần lực để bảo vệ tính mạng khi cần."
Trên thực tế đương nhiên ông không biết chuyện này, nhưng nghe nói Trì Diên có thể sử dụng sức mạnh của thần ở mức cao như thế, ông cũng không ngạc nhiên.
"Làm sao có thể?" Hoắc Kỳ không phục lẩm bẩm, "Theo lời Shirley miêu tả, trình độ dùng thần lực của cậu ta vượt xa thần quyến bình thường, thần quyến phụng dưỡng các vị thần hơn trăm năm cũng không thể mượn nhiều thần lực như vậy!"
Đó là chuyện đương nhiên. Sức mạnh cho nửa kia và cho tín đồ không giống nhau. Nửa kia là dùng thẻ phụ, có thể thoải mái dùng thần lực, còn tín đồ chỉ nhận được hai ba đồng xu mà thần bỏ xuống --đương nhiên rất khác nhau.
Trong lòng Đồ Long rất rõ, nhưng ông không biết nên giải thích thế nào với Phó viện trưởng cố chấp. Cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: "Chuyện chính là như vậy. Hoắc Kỳ, ta hy vọng ngài có thể tin ta một lần, đừng làm khó cậu thanh niên kia."
"... Được rồi." Cuối cùng Hoắc Kỳ gật đầu. Đồ Long cũng từng là thầy của ông, những năm gần đây còn luôn cho ông rất nhiều chỉ dẫn có giá trị. Ông tin tưởng phẩm chất đối phương, cũng tin lời đối phương nói. Bởi vậy tuy lòng còn nghi ngờ nhưng vẫn miễn cưỡng nén xuống.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Ông nghĩ, cậu thanh niên kia có điểm đáng ngờ không thể nói rõ, viện trưởng lại luôn kiên trì bảo vệ cậu ta.
"Còn nữa, Hoắc Kỳ, chớ quên tuần sau ngài sẽ đi tham dự hội nghị học thuật Đông Nguyên đại lục. Ta sẽ sắp xếp Đỗ Kim tạm thời dạy thay ngài." Đỗ Kim là giảng viên Sử thần học cho sinh viên năm hai.
"Ta biết rồi." Hoắc Kỳ đáp lời, cáo từ rời đi. Tuy rất không ưa tên gia hỏa Đỗ Kim mồm miệng toàn lời xằng bậy kia nhưng trong học viện thật sự không còn ai khác có thể dạy thay. Hơn nữa không thể không thừa nhận, lớp lịch sử của tên khốn kia luôn luôn được hoan nghênh hơn ông.
Hừ, rất được hoan nghênh.
Kiếm tiền dựa vào việc dạy lịch sử diễm tình giữa Tà thần và bảo bối của ngài, thật quá dung tục, tên khốn thiếu suy nghĩ đó đã kéo sự chuyên nghiệp của toàn bộ khoa Thần học đi xuống. Tiên sinh Hoắc Kỳ căm hận mắng.
Trong đầu nghĩ đến Đỗ Kim, ông dần quên chuyện Trì Diên.
Chương 150: Lời đồn của hạ giới
Trì Diên không ngờ việc mình sử dụng sức mạnh của Diệp Nghênh Chi lại bị ba đồng đội phát hiện. Cậu suy tư một hồi, quyết định ngheo theo gợi ý của Lôi Vân, trước tiên đi tìm viện trưởng Đồ Long nghe ngóng tình hình.
Trì Diên đi tới đúng lúc tiên sinh Hoắc Kỳ vừa rời khỏi, hai người không chạm mặt nhau. Trì Diên đi vào văn phòng viện trưởng, còn chưa mở miệng, đối phương giống như đã biết được ý định của cậu, nháy mắt mấy cái mỉm cười nói: "Hoắc Kỳ đã tới đây, ta nói cho ông ấy biết đó là tác dụng của pháp khí ta đưa cho trò để hộ thân."
Trì Diên sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng: "Lão sư... ?"
Đồ Long phất tay: "Cho nên không sao nữa, về đi. Nhớ rõ nếu có ai hỏi thì phải trả lời giống ta. Ta tin tưởng trò."
Trì Diên trở lại phòng ngủ, gặp được hắc điểu, hắc điểu lập tức bay đến trước mặt cậu: "Trì, Trì, Trì Trì, ta biết cuộc kiểm tra cậu nói lần trước rốt cuộc để làm gì rồi."
Trì Diên ngồi trên giường, hắc điểu bắt đầu giải thích kĩ càng cho cậu về cuộc kiểm tra đó.
Trì Diên nghe xong gật đầu: "Như vậy mọi chuyện đều ăn khớp." Lần trước cũng giống lần này, đều là lão sư Đồ Long bao che cho mình.
Lại suy nghĩ một chút, cậu nhớ đến nguồn gốc lời đồn kia. Biết rõ về hắc tháp và cổng Hỗn Độn, cố ý biến mình thành nhân vật trong lời đồn để chuyển sự chú ý... Chuyện này tám chín phần là do đám người ngoài cổng Hỗn Độn đêm đó gây nên. Tuy vậy hiện tại vẫn chưa biết bọn chúng xâm nhập hắc tháp ý đồ mở cổng Hỗn Độn ra để làm gì, nhưng nếu không đạt được mục đích, có lẽ bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha, rất có khả năng sẽ lại tìm cách lẻn vào.
Trì Diên từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, tự nhiên rất khó chịu việc đối phương lôi mình ra làm bia đỡ đạn. Máu nóng dồn lên, cậu lập tức đưa ra một quyết định không được thông minh cho lắm-- cậu quyết định từ đêm nay mỗi ngày đều sẽ đến tế đàn canh chừng, chờ đám người kia trở lại âm thầm xem bọn họ rốt cuộc là ai, sau đó nặc danh báo cho viện trưởng.
Liên tiếp bảy đêm cậu đến tế đàn, kẻ xâm nhập thì không thấy đâu, ngược lại Tà thần rất cao hứng. Đến ngày thứ tám Trì Diên đã cảm thấy không chịu nổi, thời điểm ở thần giới ít nhất còn có ngọc lộ và thần nhưỡng uống, những thứ đó có thể giúp cơ thể cậu nhanh chóng khôi phục, tiêu trừ mỏi mệt, ở nhân giới không có đồ bổ lại bị lăn tới lăn lui như thế, cậu chịu không nổi.
Thời điểm chỉ có hai người cậu không thèm bận tâm mặt mũi, tội nghiệp ôm Diệp Nghênh Chi làm nũng như khi còn nhỏ, Diệp Nghênh Chi đau lòng hết sức, quay về thần giới lấy ngọc lộ cho cậu uống. Trì Diên uống xong cảm thấy cả người lập tức dễ chịu hơn hẳn, thân mật ôm Diệp Nghênh Chi hôn hôn.
Kết quả sau khi lừa uống được ngọc lộ, đến ngày thứ chín Trì Diên không tới nữa. Cậu nhận ra việc mình ôm cây đợi thỏ thật sự quá ngu ngốc, quá bất khả thi. Đáng thương cho Tà thần đại nhân ở thần giới vẫn đang ôm ngọc lộ trông mong bảo bối tế phẩm nhà mình triệu hoán.
=)))))
Ngày thứ mười Trì Diên có tiết lịch sử Thần học, vẫn ngồi cạnh Andy.
Andy hưng phấn nói với cậu: "Hôm nay cuối cùng không phải tiên sinh Hoắc Kỳ dạy nữa! Tiên sinh đi tham dự hội nghị học thuật rồi, lão sư Đỗ Kim sẽ dạy thay cho chúng ta!" Nói xong đầy mặt chờ mong.
Trì Diên nghi hoặc: "Có gì khác nhau sao?"
Andy nói: "Anh chị tôi đều học ở đây, các sinh viên đi trước đều rất thích lão sư, ai cũng bảo học lão sư rất vui. Sẽ giảng rất nhiều truyền thuyết về các chư thần ít ai biết với vài mẩu chuyện nhỏ, không rập khuôn sách vở như tiên sinh Hoắc Kỳ."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Đỗ Kim đi vào lớp.
Trì Diên ban đầu còn đầy lòng mong chờ chăm chú nghe, càng nghe càng cảm giác không được bình thường.
"... Chúng ta vừa nói về thần nghệ thuật đã yêu thần âm thanh, lại cầu mà không được. Còn có một chuyện rất thú vị khác mà ta đoán là lão sư Hoắc Kỳ nhất định chưa giảng cho các trò, về vị thượng thần Tà thần vẫn luôn được hạ giới tôn kính, ái nhân của ngài là một người phàm, hơn nữa Tà thần rất là sủng ái người đó, sủng ái đến độ toàn thượng giới đều biết. Có một lần Tà thần mang bảo bối của ngài đi xem triển lãm do thần nghệ thuật tổ chức, có một vị thần thấy bọn họ trốn sau pho tượng trong vườn hoa hôn nhau, trong mắt Tà thần đầy ôn nhu cưng chiều cùng dục vọng chiếm hữu chưa từng có..."
Trì Diên lặng lẽ vỗ vỗ Andy: "Tôi bảo này..."
Andy đang nghe hăng say, nhìn chằm chằm lão sư không dời mắt, không cả quay đầu đáp: "Đợi tí, tan học rồi nói."
Trì Diên đành tự mình đau đầu nhớ lại, phát hiện chuyện ở buổi triểm lãm mà lão sư nói lại có thể là thật! Không hề là hư cấu linh tinh. Nhưng khi đó cậu bị Diệp Nghênh Chi ôm trốn trong góc sau pho tượng, vốn không ai có thể nhìn thấy... Nếu có thì Diệp Nghênh Chi mới là người có thể phát hiện, nhưng hắn căn bản mặc kệ, không hề quan tâm mặt mũi gì gì đó, chỉ muốn bản thân thoải mái sung sướng! Quả thực đáng giận.
So với tiên sinh Hoắc Kỳ khô khan nhạt nhẽo, các sinh viên hiển nhiên thích những truyền thuyết ít ai biết mà lão sư Đỗ Kim kể hơn, giảng đến chi tiết kịch tích còn không ngừng thúc giục lão sư tiếp tục nói, nói nhiều hơn nữa, một tiết kết thúc, tất cả đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Sau khi tan học Andy rốt cục cũng nhớ đến Trì Diên: "Trì Diên, lúc nãy cậu bảo gì tôi thế?"
"Tôi, tôi chỉ muốn hỏi là lão sư Đỗ Kim vẫn luôn dạy những chuyện như vậy ư? ... Kể về Tà thần và ái nhân của ngài. Tiên sinh Hoắc Kỳ không phải đã nói Tà thần là thượng thần, vì lòng tôn kính với ngài nên hạ giới rất ít nghị luận về chuyện của ngài sao?"
Andy cười xấu xa nhìn cậu: "Cậu đã bao giờ nghe nói cái gọi là 'Bí mật ai cũng biết' chưa ? Tà thần với ái nhân nhỏ bé của ngài chính là loại bí mật này á. Đây là chuyện sở trường của lão sư, khóa nào cũng kể, lên năm hai chúng ta sẽ còn được nghe nhiều nữa. Lão sư Hoắc Kỳ là thần quyến của nữ thần mùa xuân, mọi việc làm đều ảnh hưởng đến nữ thần nên bình thường rất cẩn trọng lời ăn tiếng nói, chú ý không để xảy ra sai lầm. Mà lão sư Đỗ Kim chỉ là người thường, bản thân lại không câu nệ tiểu tiết nên nói thoải mái không sao hết, không có vị thần nào muốn đối phó một phàm nhân cả, bị truyền ra ngoài sẽ mang tiếng không hay." Cậu ta tuôn một tràng như thể hiểu rất rõ các vị thần.
"Lão sư Đỗ Kim nếu không phải thần quyến thì nghe được từ đâu những chuyện này chứ?"
"Cậu nghĩ thế này nhé, Tà thần yêu một người phàm trần, còn cưng chiều đến mức như vậy, các vị thần sẽ không nhịn được mà chia sẻ với các tín đồ; mà các thần quyến nghe được chuyện này cũng sẽ không kìm được mà bí mật kể cho những người thân thiết. Lão sư Đỗ Kim lại dạy ở khoa Thần học chúng ta, quan hệ còn rất rộng, đương nhiên sẽ nghe được rất nhiều những kiểu cố sự này."
Andy còn tưởng rằng Trì Diên đột nhiên hỏi nhiều như vậy là vì hứng thú với Tà thần và ái nhân của ngài, dù sao vị thần mạnh nhất, tượng trưng cho tà ác trong tưởng tượng của người hạ giới lại yêu một phàm nhân, chuyện này đương nhiên sẽ khiến mọi người cảm thấy kích thích .
Hiếm khi thấy bạn mình có hứng thú với chuyện gì như vậy, Andy bắt đầu thao thao bất tuyệt: "... Chưa hết, lên năm hai có thể chúng ta sẽ được lão sư dạy, cũng có có thể không, dù sao chuyện hay ho ở thần giới nhiều lắm, năm nào cũng có chuyện để hóng. Anh tôi không được nghe chuyện này, chị tôi lại được nghe nên kể lại cho bọn tôi. Giới tính người yêu Tà thần cũng có phần không rõ, phần lớn trong truyền thuyết đều là nam, nhưng nghe nói có một lần Tà thần tổ chức yến hội trong thần điện, có người nhìn thấy ái nhân của ngài mặc một chiếc váy màu bạc, ngồi một mình trên ghế trong vườn hoa, giống như đang ngủ, cánh hoa màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống trên người, đẹp không gì sánh được..."
Chuyện này cũng là thật. Nhưng Trì Diên thề là chỉ xảy ra một lần! Không ngờ đã truyền đến tận hạ giới. Nữ thần ánh trăng nhất định có chướng ngại nhận thức giới tính, cho rằng cậu là nữ nên đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu đã dùng ánh trăng dệt một chiếc váy lộng lẫy tặng cho cậu làm quà sinh nhật.
Toàn thần giới đều biết nữ thần ánh trăng có chướng ngại nhận thức giới tính, chuyện kinh điển nhất chính là con đường tình yêu của nàng và thần chiến tranh. Nữ thần ánh trăng là một vị thần tương đối truyền thống bảo thủ, một mực cho rằng thần chiến tranh là một vị nữ tử oai hùng, cho nên sau khi động tâm đã xoắn xuýt do dự rất lâu mới quyết định dũng cảm theo đuổi thần vị thần chiến tranh là" Tỷ tỷ xinh đẹp" trong mắt nàng. Hai người cuối cùng tuy là kết cục bi hài, cũng giải trừ hiểu lầm, nhưng quá trình thật sự đã tạo ra rất nhiều chuyện xấu hổ, thần giới lại có thêm chuyện trà dư tửu hậu để kể. Trong tình huống này, Trì Diên hiển nhiên chỉ có thể nhận tấm lòng của nàng, cũng nói rõ mình là nam, nhưng không có gì bất mãn với món quà mà nữ thần đưa tới.
Cũng không biết Diệp Nghênh Chi phát điên cái gì, đột nhiên nói muốn nhìn Trì Diên mặc chiếc váy đó, còn nói bản thân cũng có thể mặc váy cho cậu xem. Trì Diên mới không có nhiều sở thích kỳ quái như vậy giống người yêu, cũng không có nhu cầu thấy Diệp Nghênh Chi mặc váy, cuối cùng đáp ứng hắn chỉ mặc một đêm cho hắn xem.
Trì Diên nhớ rõ mình mặc váy hoàn toàn không giống Andy miêu tả mà lại là dáng vẻ dễ bị bắt nạt nhất. Không đoan trang như nữ thần thời gian hay tự tin như nữ thần mùa xuân, cậu vừa mặc vào, cả người liền toát ra vẻ mong manh, có chút yếu ớt, giống như có thể bị cầm trong tay tùy ý khi dễ-- ngày đó Diệp Nghênh Chi thật sự biến đổi đủ kiểu ức hiếp cậu tàn nhẫn. Cậu bị ức hiếp hung ác, cảm thấy Diệp Nghênh Chi thật sự quá đáng, hôm sau tức giận đánh hắn. Diệp Nghênh Chi tự biết đuối lý, ngoan ngoãn để cậu đánh.
Thật không ngờ chuyện này hạ giới cũng biết. May mà hạ giới không biết chuyện cậu đánh Diệp Nghênh Chi.
Andy nói xong có chút thổn thức: "Cũng không biết ái nhân của Tà thần rốt cuộc xinh đẹp mê người đến mức nào mà có thể khiến một vị thần yêu thương đến vậy. Mà nghe nói dục vọng chiếm hữu của Tà thần đối với ái nhân rất mạnh, cơ bản không cho người đó một mình ra khỏi thần điện, chúng ta chắc không bao giờ thấy được đâu."
Trì Diên im lặng nhìn hắn: Tỉnh lại đi, người cậu đang nói chính là bạn học trước mặt cậu này. Đừng tự thôi miên nữa, mở mắt ra nhìn tôi cái coi?
Andy đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Trì Diên, chợt nghe hắn tiếp tục nói: "... Đúng rồi, còn một chuyện kịch tính hơn, vị người phàm đó còn từng đánh Tà thần. Nghe nói là có một vị thần tận mắt trông thấy, kể rằng vị ái nhân kia lòng đầy căm phẫn đánh Tà thần trong hoa viên thần điện, như mèo con dùng đệm thịt đánh người, Tà thần vẻ mặt cưng chiều cực kỳ hưởng thụ ngồi yên chịu đánh. Người đó đánh a đánh, vừa trượt chân một cái liền bị Tà thần kéo vào trong ngực..."
Trì Diên: ... Chuyện mấy người nghe với chuyện tôi trải qua hình như không cùng một phiên bản. Mắt nhìn của mọi người rất có vấn đề đó!!