Chương 157: Rạp hát ác ma
Edit: An Nhiên
Trì Diên chủ động cầm lấy bình sứ trong tay Diệp Nghênh Chi, mở chiếc nắp màu đen, một hơi uống hết chất lỏng màu bạc bên trong.
Chất lỏng không hề lạnh mà hơi ấm giống nhiệt độ cơ thể, Trì Diên chỉ cảm giác tất cả xương cốt tứ chi khôi phục sức mạnh, như cây cối bị gió tuyết đóng băng suốt mùa đông gặp được nắng ấm ngày xuân, mạnh mẽ sinh trưởng trở lại. Cảm giác luôn mệt mỏi buồn ngủ đều biến mất, cậu như về trước lúc bị bệnh, khỏe mạnh đầy sức sống.
Diệp Nghênh Chi cũng thấy được người yêu mình biến hóa rõ ràng. Gương mặt tái nhợt của Trì Diên khôi phục chút huyết sắc, khuôn mặt vốn hơi gầy cũng bởi vậy mà nom có da có thịt hơn. Tay cậu khô ráo ấm áp, Diệp Nghênh Chi cẩn thận ủ trong tay, nhìn người yêu, nhắm mắt lại nhất thời nói không nên lời, cuối cùng kéo Trì Diên ôm vào trong ngực.
"Hai người mới đến hả, trong cửa tiệm còn có thuốc may mắn, thuốc tăng lực... Mua một ít sẽ có lợi..." Nhân viên đang tiếp tục chào hàng, chợt thấy hai người đã ôm nhau, đành phải nhún vai đứng nhìn không nói nữa.
Nhiệt độ cơ thể Diệp Nghênh Chi vẫn luôn thiên lạnh, tay cũng man mát, trước đây khi Trì Diên còn khỏe thường nắm tay hắn ủ trong tay mình, khi nào hai người ở nhà, Trì Diên thậm chí sẽ kéo tay hắn vào trong áo đặt lên bụng sưởi ấm cho hắn. Nhưng về sau Trì Diên sinh bệnh, thể chất ngày càng kém, ngày càng sợ lạnh, tay lạnh quanh năm, Diệp Nghênh Chi có đôi khi đau lòng nắm tay cậu, phát hiện tay người yêu còn lạnh hơn tay mình-- khi đó lòng hắn thật sự sợ hãi, hắn không dám tưởng tượng, nếu một ngày A Diên bỏ mình mà đi, nếu thế giới không còn người này, vậy bản thân phải làm sao; nếu A Diên mất đi, sẽ cô độc thế nào. Thời gian từng ngày trôi qua, hy vọng chữa khỏi cho Trì Diên ngày càng xa vời, sức khỏe cũng ngày càng sa sút, trước lúc ra khơi, con đường duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là cùng người yêu ra đi.
Em sống ta sống, em chết ta chết.
Nhưng bây giờ, trước mặt hắn đột nhiên lại mở ra một cánh cổng, ánh sáng chiếu vào khiến hắn lóe lên hy vọng --thế giới này thật sự có ác ma có thể bán sinh mạng, mà hắn chỉ cần kiếm đủ điểm là có thể cứu A Diên.
Hai người ở trong tiệm ôm nhau một hồi lâu mới hơi tách ra, nhìn nhau cười cười, vừa định kéo cửa đi ra chợt nghe nữ nhân viên cao giọng nói với theo: "Nhắc nhở một chút, hàng trong tiệm một khi bán ra không đổi không trả. Hơn nữa sinh mệnh chúng ta bán ra chỉ gồm tuổi thọ tự nhiên, nếu người sử dụng bị giết hoặc bỏ mình ngoài ý muốn cửa tiệm sẽ không chịu trách nhiệm."
Trì Diên quay đầu lại mỉm cười gật đầu, ý bảo đã rõ, sau đó theo Diệp Nghênh Chi rời đi.
Theo như lời Hồ Đồ, các tòa nhà trong thị trấn ác ma tám chín phần đều là các điểm ăn chơi, căn bản không có chỗ ở, toàn bộ trấn chỉ có một khách sạn treo bảng hiệu màu xanh lá, bởi vì giá phòng quá cao mà làm ăn không tốt lắm.
Nhưng Diệp Nghênh Chi tuyệt không bao giờ muốn để Trì Diên phải theo hắn ngủ ngoài đường. Dù trong tình cảnh hiện tại, hắn vẫn muốn cho nửa kia của mình cuộc sống tốt nhất.
Cho nên ra khỏi tiệm, hắn mang theo Trì Diên đi tìm khách sạn nọ, đến quầy lễ tân đăng ký phòng.
Khách sạn có tất cả ba tầng, nhìn bên ngoài vô cùng đổ nát, tường sơn màu xanh lá loang lổ. Phòng ngủ bên trong cũng không dám khen, giường, bàn, tủ quần áo đều cho người ta cảm giác bỏ hoang đã lâu, tổng thể nhìn như bối cảnh phim kịnh dị thế kỷ trước. Chỉ có điều khách sạn này cũng là nơi duy nhất trong trấn có thể đóng cửa phòng an tâm nghỉ ngơi.
Một phòng một ngày phí 100 điểm, nhưng đối với phần lớn người lên đảo, điểm số ban đầu của bọn họ chỉ chừng 2000~3000, số điểm có thể kiếm được mỗi ngày cũng không nhiều, hằng ngày còn cần mua các loại thuốc trợ lực như thuốc sức mạnh, thuốc may mắn, thuốc ẩn thân, những thứ này đều không rẻ, nhưng nếu không có các loại thuốc đó thì ngay cả mạng sống bọn họ cũng khó giữ. Ngoài ra còn phải đề phòng bọn lừa đảo trộm cướp, còn phải tích lũy điểm đổi cơ hội rời đảo, cho nên cũng không mấy ai bằng lòng mỗi ngày tiêu phí 100 điểm đến ở.
Diệp Nghênh Chi đặt liền mười ngày phòng, sau khi vào phòng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhìn Trì Diên, cong đuôi mắt cười cười: "... A Diên có chê lão công hoang phí không?"
Trì Diên bởi vì cách hắn tự xưng mà đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không có nha, em sao có thể cam lòng để anh ngủ bên ngoài chứ..." Trong mắt hắn, Diệp Nghênh Chi tựa như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, mặt nào cũng có thể nói là hoàn hảo, cậu chỉ tiếc rằng bản thân không có năng lực mang lại những thứ tốt nhất cho người yêu nên chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu đối phương, dùng hết khả năng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
"Bé ngốc." Diệp Nghênh Chi khẽ cười, nâng cằm Trì Diên để cậu ngẩng đầu nhìn mình, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cậu.
*****
Trong trấn này, lợi ích thu được và rủi ro tỉ lệ thuận với nhau.
Ở quầy lễ tân, một lão quỷ với chiếc sừng gãy gợi ý cho vị khách hào phóng của mình biết một điều, rằng rạp hát ác ma cách nơi này không xa là một nơi kiếm điểm rất tốt, nơi đó có hai cách chơi, một là làm khán giả, hai là làm diễn viên. Làm khán giả cần tiêu một số điểm mua vé xem, nếu còn sống xem hết đi ra, có thể lấy được điểm số gấp đôi; làm diễn viên thì sẽ biểu diễn cùng đám ác ma trên sân khấu, nếu diễn xong ác ma không phát hiện ra kẻ nào là người, như vậy người đó sẽ lập tức nhận được số điểm đã thỏa thuận và an toàn rời đi; nếu bị nhận ra là người, chúng sẽ bắt người đó xé xác ăn.
Lão quỷ hy vọng vị khách này có thể sống được vài ngày, như vậy sẽ có thể chiếu cố việc làm ăn của lão thêm mấy hôm.
Diệp Nghênh Chi và Trì Diên dưới sự chỉ điểm của lão quỷ quay về quảng trường có đài phun nước thiên sứ kia, quả thật đối diện cửa tiệm có một tòa nhà màu trắng kem, tường bên trái treo bốn chữ "Rạp hát ác ma" màu vàng -- theo lời lão quỷ nói tất cả văn tự trong trấn đều là chữ của ma quỷ, nhưng trong mắt người sẽ tự động biến thành tiếng mẹ đẻ của họ.
Hai người tới chỗ bán vé, nơi đó đã có không ít người đang xếp hàng-- Tổng quan thì trở thành khán giả trong rạp là việc ít rủi ro hơn, ít đòi hỏi trí não và thể lực, mỗi ngày có không ít người đến tìm vận may.
Nghệ sĩ biểu diễn hôm nay là nhóm "Âm thanh của Địa Ngục" phong cách A Cappella. Họ sẽ tuyển một người đồng biểu diễn, thù lao là 5000 điểm. Giá vé chia làm bốn loại 25 điểm, 50 điểm, 100 điểm và 200 điểm.
Trong thời gian tạm nghỉ giữa các màn biểu diễn sẽ rút thăm "Khán giả may mắn", mỗi màn biểu diễn có thể sẽ rút thăm từ 0~3 "Khán giả", khán giả bị rút trúng phải ở lại, trở thành thức ăn cho ác ma trong màn diễn đó. Giá vé càng cao xác suất rút trúng càng lớn, tương ứng, nếu may mắn sống sót sau khi rời đi số điểm thu được cũng càng nhiều.
Trong các khán giả đương nhiên cũng có ác ma đến thị trấn này thư giãn, nhưng bọn chúng đều ngồi ở tầng ba, không tham dự rút thưởng "Khán giả may mắn".
Thời điểm Diệp Nghênh Chi và Trì Diên đến xếp hàng, dưới hàng diễn viên đã treo biển "Đã tuyển đủ". Tuy nhiên hai người vốn không muốn đăng ký làm diễn viên khi chưa hiểu rõ tình hình, chỉ đến làm quen hoàn cảnh một chút. Diệp Nghênh Chi mua cho bản thân và Trì Diên mỗi người một vé xem giá 25 điểm -- hắn đã tính qua, trong mỗi màn biểu diễn rút tối đa ba khán giả, xác suất đồng thời rút trúng hắn và Trì Diên không cao, nếu trong bọn họ một người không may bị rút trúng, hắn sẽ giữ tấm vé đó, để Trì Diên về khách sạn trước. Hắn tin đến lúc đó bản thân chắc chắn sẽ nghĩ được cách chạy thoát, dù sao A Diên vẫn còn ở khách sạn chờ hắn.
Rạp hát ác ma có điểm giống rạp hát bình thường là giá vé càng cao tầm nhìn càng tốt, Trì Diên và Diệp Nghênh Chi mua vé rẻ nhất, chỉ có thể ngồi ở tầng hai hàng sau cùng. Ngồi cạnh họ có đủ kiểu người ngoại hình khác nhau, có điều tất cả đều đang nơm nớp lo sợ, không chút hào hứng nào xem biểu diễn.
Trên sân khấu ánh đèn thay đổi, màn biểu diễn rất nhanh bắt đầu, năm người đàn ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng lót trong áo gile ô vuông xuất hiện. Nhìn bề ngoài bọn họ không khác gì người bình thường, ngũ quan góc cạnh, hơi giống người phương Tây, không có đặc điểm rõ ràng không phải người như nữ nhân viên ở cửa tiệm hay lão quỷ ở khách sạn, nhưng từ thông tin tuyển diễn viên có thể suy ra trong đó chỉ có một tên thật sự là người.
A Cappella là hình thức biểu diễn không dùng bất kỳ loại nhạc đệm hay nhạc cụ nào, hoàn toàn sử dụng cơ thể để tạo ra hiệu quả âm thanh. Năm diễn viên thoạt nhìn như đã hợp tác với nhau quen thuộc nhiều năm, xô đẩy trêu chọc nhau một hồi bắt đầu hát khúc đầu tiên-- một tên hai tay vòng trước mặt làm động tác thổi kèn, đồng thời phát ra âm thanh mô phỏng tương ứng; tên còn lại làm động tác đánh trống; tên ngoài cùng bên trái bắt đầu hăng say "Kéo đàn", hai tên chính giữa tức thì nhìn nhau đồng thanh hát.
Phải nói là bọn họ phối hợp rất ăn ý, khả năng diễn xuất rất tốt, so với dàn diễn viên hàng đầu Trì Diên từng thấy trong xã hội loài người thực sự không hề kém cạnh. Quả thật không thể tin năm diễn viên này trước đó chưa từng gặp nhau. Không sai, nhóm biểu diễn "Âm thanh của Địa Ngục" vốn không tồn tại, hoặc là nói chỉ tồn tại trong khoảng thời gian biểu diễn này. Để cam kết hiệu quả trò chơi, diễn viên lên đài cũng là ác ma đến thị trấn này du ngoạn được chiêu mộ tạm thời, hơn nữa không hề biết nhau. Cho nên trước khi bắt đầu màn diễn, chỉ có nhân loại biết mình là nhân loại, từ đó đoán ra bốn tên còn lại đều là ác ma; mà đám ác ma chỉ biết mình là ác ma, không biết trên sân khấu ai là ác ma ai là nhân loại, nhất định phải tìm ra được nhân loại đó khi đang trình diễn.
Mà đây là trò chơi ác ma thích nhất.
Trì Diên bắt đầu bội phục nhân loại trộn lẫn giữa bốn ác ma kia, tố chất tâm lý và khả năng ứng biến của người đó đều phải cực kỳ xuất sắc mới có thể gặp nguy không loạn, duy trì phối hợp nhịp nhàng với bốn ác ma còn lại, giống như chính hắn cũng là một ác ma ăn thịt người tới đây chơi. Ít nhất cho tới bây giờ, Trì Diên không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, cũng không phân biệt được trong năm diễn viên trên đài rốt cuộc ai mới là người.
Rất nhanh mấy bài hát đã diễn xong, đến thời gian tạm nghỉ giữa buổi.
Trong thính phòng bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Thưa các quý ông quý bà, xin hãy thư giãn, rất nhanh thôi sẽ đến phần rút thăm khán giả may mắn mà mọi người mong chờ nhất." Người chủ trì cười trên đài, "Tới đây nào, điều gì cần đến sẽ đến, hệ thống, hậu trường, âm nhạc, quay và chọn nào! Cùng xem hôm nay ai là người may mắn!"
Giọng nói quen thuộc, người chủ trì chính là tên hề mặc áo bành tô tiếp bọn họ vào trấn đêm qua. Chỉ là hắn đã thay một chiếc áo bành tô kẻ ô vuông màu vàng, trên mặt vẫn trang điểm y hệt hôm qua.
Ước chừng nửa phút sau, tiếng nhạc rút thưởng dần biến mất, trong tay tên hề chợt hiện ra một tấm thiệp màu trắng. Hắn nhìn thiệp, chép chép miệng, vung tay ném thiệp đi, xòe hai tay làm ra vẻ ủ rũ thất vọng: "Tiếc quá, một ngày không may, hôm nay không có khán giả may mắn."
Dưới đài truyền đến tiếng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tên hề quay người xuống đài, trên mặt vẫn là vẻ ủ rũ, trong mắt lại thoáng hiện nụ cười trào phúng.
Màn trình diễn tiếp theo khán giả rõ ràng đều thả lỏng nhiều hơn, trên đài lại vẫn đặc sắc như trước, ngày càng nhiều khán giả bắt đầu thật sự bị màn trình diễn thu hút. Bài cuối cùng là một bản rock, thậm chí có không ít khán giả hò reo theo. Thời điểm mọi người ở đây đắm chìm trong âm nhạc, tiếng nhạc trên đài chợt im bặt, năm diễn viên tự bày ra các tư thế khoa trương buồn cười khác nhau, bất chợt dừng lại giống như năm pho tượng.
Nhưng qua nửa phút, bọn họ lại bắt đầu theo thứ tự đón nhịp mà hát lên. Ca khúc dần đi đến đoạn cuối, tiếng ngâm nga ngày càng yếu, năm diễn viên lại theo thứ tự ngừng phát ra tiếng, bày ra tư thế khoa trương như tượng đồng thời bất động. Đã có lần trước đó, lúc này không có khán giả nào cảm thấy kì quái, đều ngầm coi đây là một phần của màn biểu diễn.
Cho đến khi tất cả mọi người bắt đầu phát hiện bất thường --bốn diễn viên bên phải cười lớn, vung vẩy tay chỉ trỏ, cùng hướng về phía diễn viên ngoài cùng bên trái.
Diễn viên ngoài cùng bên trái vốn cũng đang cười đứng nguyên tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn ý thức được không đúng, nụ cười còn chưa kịp biến mất, mặt đã trở nên trắng bệch.
Chương 158: Nhân vật
"Tại sao người đó lại bị phát hiện?" Trì Diên mơ hồ sợ hãi, lại cảm thấy thương cảm, tay cậu hơi run lên, nhịn không được quay sang nhìn Diệp Nghênh Chi.
Vẻ mặt Diệp Nghênh Chi vẫn lãnh đạm như cũ, hắn vẫn chăm chú theo dõi mọi chuyện đang xảy ra trên đài, thậm chí không liếc nhìn người yêu bên cạnh, nhưng tay hắn lại đáp lại câu hỏi của Trì Diên vấn.
Trì Diên ngồi bên phải Diệp Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi khoác tay lên ngang hông cậu, sau đó chậm rãi trượt xuống, kéo áo sơ mi lên, nhẹ nhàng tiến vào trong áo, lại đi xuống dọc theo mép quần, tới khi đến vị trí xương cụt mới dừng lại, ngón tay trỏ và ngón giữa đè lại xương cụt, vừa gõ nhẹ vừa di tròn: "Chỗ này."
Trước mặt mọi người, lại đang trong thời điểm đáng sợ như vậy, Trì Diên đỏ bừng mặt vì động tác của hắn, khẽ xoay eo, lại sợ người bên cạnh chú ý nên không dám né tránh quá nhiều, chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên Diệp Nghênh Chi, ngữ khí trách cứ nhắc nhở hắn: "Diệp Nghênh Chi..."
Diệp Nghênh Chi nét mặt vẫn điềm đạm, vẫn không quay đầu nhìn cậu, giọng điệu ôn hòa không nhanh không chậm tiếp tục giải thích: "Em có chú ý không? Nơi này là đuôi của ác ma. Nửa đầu bài hát phong cách Nam Á đó có một động tác cầm lấy chỗ này uốn theo điệu nhạc. Bốn ác ma kỳ thật đều đang nắm đuôi của chúng, chỉ có nhân loại kia động tác không đúng, tay hắn rất cứng, không có cảm giác lắc lư đuôi theo theo giai điệu-- khả năng quan sát và diễn xuất của hắn đều giỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu không thì cũng không dám chọn làm diễn viên, chấp nhận rủi ro lớn để kiếm được số điểm đó. Nhưng ác ma cho dù hóa thành người, cái đuôi vẫn sẽ tồn tại; còn người cho dù cố gắng giả làm ác ma, nhưng không có đuôi thì khi giả vờ vẫn sẽ lộ ra sơ hở."
Cho nên nói ác ma đã sớm phát hiện ra điểm đáng ngờ nhưng vẫn hành động bình thường mà không để lộ, phối hợp tiến hành "Trò chơi", quan sát và xác nhận suy đoán của mình, thậm chí gửi tín hiệu đến khác ba gã đồng loại khác-- chỉ có nhân loại không hề hay biết, thậm chí có lẽ cho đến một khắc cuối cùng trước đó, còn cho là mình ngụy trang không một ai hay, hoàn toàn không biết mình mới là người duy nhất không biết gì.
Lúc này bốn ác ma trên đài đã lộ nguyên hình, cúi đầu chào cảm ơn khán giả trong hội trường rồi vui cười cùng nhau mang nhân loại đang tuyệt vọng giãy dụa chạy ra sau cánh gà, nhân loại hét về phía hội trường cầu cứu, nhưng không nhận được hồi đáp-- người đến thị trấn này, bước đầu tiên học được chính là vứt bỏ đạo đức con người; hoặc nói cách khác, nếu không phải nội tâm vốn che giấu dã tâm rất mạnh, sao có thể thu hút ác ma, nhận được lời mời?
Dù là Diệp Nghênh Chi chỉ một lòng muốn cứu Trì Diên, cũng là linh hồn trời sinh hắc ám hấp dẫn ma quỷ.
Có lẽ trên đảo này, kẻ duy nhất thật sự vô tội chỉ có Trì Diên vì kéo dài mạng sống mà bị Diệp Nghênh Chi mang lên đảo.
Trì Diên ngơ ngác nhìn người kia bị bắt ra sau cánh gà, không biết trong lòng là cảm giác gì, cảm giác này rất khó hình dung, khó chịu như khi nhìn thấy thiên sứ "Đây là thiên sứ thật" ở trung tâm quảng trường. Thậm chí lần này còn khó chịu hơn vì đối phương và cậu đều là người sống chứ không phải một bức tượng không biết thật giả.
Buổi biểu diễn kết thúc, khán giả ồn ào rời chỗ, mỗi người lúc rời đi đồng hồ trên cổ tay đều hiện lên thông báo thay đổi số điểm. Diệp Nghênh Chi và Trì Diên mỗi người nhận được năm mươi điểm. Vé xem đều trừ vào điểm của Diệp Nghênh Chi nên hiện tại sau khi được cộng năm mươi điểm, điểm số của Diệp Nghênh Chi không thay đổi, Trì Diên nhận được năm mươi điểm.
Rạp hát ác ma công bố thông tin về chương trình tuyển diễn viên cho cả người và ác ma trước buổi biểu diễn mười ngày, đến ngày biểu diễn thì bắt đầu bán vé vào rạp. Kéo Trì Diên ra khỏi rạp, Diệp Nghênh Chi bắt đầu xem thông tin đã công bố -- sau khi hiểu rõ phương thức hoạt động của rạp, hắn muốn đóng kịch, bởi vì chỉ diễn viên mới có thể nhận được một số điểm lớn trong một lần, mà điểm số chính là thứ hắn cần nhất, nó đại biểu cho sinh mạng A Diên.
Diệp Nghênh Chi chọn vai diễn chỉ có một tiêu chuẩn, chính là phần thưởng cao, sau khi thành công điểm thưởng nhiều. Bởi vậy hắn không để tâm đến các vai diễn thưởng dưới 5000 điểm, hắn chỉ cân nhắc những vai diễn có phần thưởng 5000 điểm trở lên.
Trì Diên thấy Diệp Nghênh Chi bắt đầu xem thông tin tuyển diễn viên, đoán được ý định của đối phương, cậu cũng biết đối phương đang kiếm điểm để kéo dài mạng sống cho mình, nhưng cậu không thể chỉ đứng nhìn Diệp Nghênh Chi khổ cực cứu mình như vậy mà bản thân không làm gì, lập tức cũng đi tới đọc. Cậu không dám chỉ chọn vai diễn phần thưởng cao như Diệp Nghênh Chi mà đọc kỹ phần miêu tả vai diễn, cố gắng tìm nhân vật nằm trong phạm vi khả năng của mình, an toàn hơn, không sinh ra sơ sót.
Kết quả Diệp Nghênh Chi vừa thấy vậy lập tức kéo cậu đến cạnh hắn, cười gõ lên mũi cậu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, em diễn ngay cả anh còn không lừa được, đợi sau này có trò nào phù hợp với em thì chơi."
Trì Diên biết lời người yêu nói cũng coi như không sai nhưng vẫn không cam lòng, cố vớt vát: "... Em đâu có dễ bị nhìn thấu như vậy."
"Thật sao?" Diệp Nghênh Chi vừa đọc thông tin vừa đáp, "Vậy lát nữa về khách sạn em thử diễn trước cho anh xem có tiến bộ hay chưa. Diễn truyện thần thoại cũng hay, anh vai Trụ Vương, em vai Ðát Kỷ mưu đồ quyến rũ anh gây họa, thế nào?"
Vừa nghe là biết không có ý tốt, Trì Diên tức giận không để ý tới hắn.
Lúc này Diệp Nghênh Chi đã tìm được vai có điểm thưởng cao nhất, là một vở kịch kể chuyện về địa ngục. Vở kịch này cần tổng cộng 25 diễn viên, trong đó có 20 nhân vật làm quỷ, 5 nhân vật làm người, trong đó 4 nhân vật người đã được đăng ký hết, chỉ còn một vai trống, phần thưởng là 15000 điểm.
Để đảm bảo lối chơi, tin tuyển diễn viên chỉ đưa ra ba thông tin: số lượng diễn viên được tuyển cho các nhân vật, nhân vật yêu cầu nam hay nữ và số điểm thưởng tương ứng; không tiết lộ vai các nhân vật trong vở kịch và phần biểu diễn trên sân khấu. Các ứng viên không được biết danh tính vai diễn của mình cho đến khi bước vào phòng chuẩn bị duy nhất của rạp vào ngày biểu diễn và nhận được kịch bản tương ứng.
Điều này có nghĩa là trong vở kịch này, mỗi nhân loại hoặc mỗi ác ma chỉ biết rằng có 20 ác ma và 5 nhân loại trên sân khấu, không biết 24 diễn viên còn lại là người hay ma.
Cho nên lúc này Diệp Nghênh Chi cũng không biết đến lúc đó mình sẽ nhận vai gì, chỉ biết nhân vật này ít nhất sẽ không phải nữ. Nhưng có thể dự liệu rằng điểm thưởng cao như thế, nguy hiểm và thử khách đương nhiên sẽ không nhỏ.
Thực tế hắn và Trì Diên đều không biết người trong trấn này lưu truyền một câu nói : Phần thưởng quá một vạn, nhất định đừng tham gia, bởi đó chắc chắn là thử thách cực khó đối với con người, không có ai không bao giờ sơ suất. Số điểm tuy hấp dẫn nhưng nếu quá nguy hiểm không có khả năng sống sót thì đương nhiên mạng sống vẫn đáng giá hơn. Chung quy không ai muốn còn mạng đi vào diễn nhưng không còn mạng đi ra lĩnh điểm.
Huống chi vai diễn này ra giá 15000 điểm, lại càng rất khó. Cho nên tin tuyển đã ra tám ngày, bốn vai khác đều đã tuyển đủ, chỉ có vai này là vẫn không ai hỏi thăm.
Rạp hát có năm hội trường biểu diễn, các buổi biểu diễn được chiếu 24 giờ một ngày. Buổi biểu diễn của vở kịch "The Devil Comes" mà Diệp Nghênh Chi đăng ký được lên lịch vào bảy giờ tối ngày kia, thời gian kéo dài hai tiếng rưỡi, dự tính chín rưỡi tối chấm dứt, diễn viên cần vào phòng chuẩn bị đơn tương ứng sớm từ ba đến năm tiếng để chuẩn bị.
Để làm quen địa điểm và đối phó với các trường hợp bất ngờ phát sinh, ngày hôm sau lúc ban ngày, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi cố ý mua vé xem ở hội trường diễn ra vở kịch "The Devil Comes", vẫn là chỗ ngồi rẻ nhất.
Trong rạp hát ác ma, "Diễn viên" và "Khán giả" tuân theo quy tắc trò chơi khác nhau, sống chết của hai bên không ảnh hưởng nhau. Nếu diễn viên có thể đánh lừa ác ma để giành sự sống thông qua năng lực biểu diễn, bắt chước, giả trang thì sống chết của khán giả phải xem may rủi. Mỗi màn biểu diễn đều rút ra 0~3 khán giả may mắn, thời điểm Trì Diên và Diệp Nghênh Chi xem buổi biểu diễn đầu tiên, vận khí của tất cả mọi người đều rất tốt, không ai bị rút trúng, nhưng vận may chung như vậy sẽ không xảy ra nhiều. Trong thời gian tạm nghỉ của buổi diễn này đã rút ra hai "Khán giả may mắn", rút thăm xong rất nhanh có nhân viên đến dẫn bọn họ rời đi.
Hai người nọ vẻ mặt chết lặng mà im lặng đi theo, không la hét, không cầu cứu, không chống cự, giống như sớm đã dự liệu được ngày này, và lần bị rút trúng này cuối cùng đã chấm dứt nỗi sợ cái chết của họ.
Dù nhìn thấy lần thứ mấy đi nữa, có lẽ do sự đồng cảm, Trì Diên vẫn cảm thấy nội tâm khó chịu.
Tới ngày diễn ra vở kịch "The Devil Comes", sáng sớm Trì Diên đã mua vé rẻ nhất -- kỳ thật cậu rất muốn mua vị trí tốt nhất đắt tiền nhất, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Diệp Nghênh Chi lên đài diễn, nhưng cân nhắc chuyện vị trí tốt nhất cũng có nghĩa xác suất bị rút trúng cao nhất, vì sự an toàn, cậu vẫn phải tiếc nuối từ bỏ.
Cách buổi diễn chỉ còn ba tiếng, Diệp Nghênh Chi cúi đầu hôn trán Trì Diên, nhẹ giọng tạm biệt đối phương. Diệp Nghênh Chi muốn Trì Diên quay về khách sạn, chờ đến khi buổi diễn bắt đầu mới trở ra, dù sao chỉ có nơi đó là an toàn nhất -- tòa nhà treo biển hiệu màu xanh lá miễn trừ tất cả các trò chơi của ác ma, và lão quỷ ở quầy lễ tân sẽ không cho phép kẻ ác gây chuyện ở địa bàn của mình.
Trì Diên sẽ không làm những việc thừa thãi trong hoàn cảnh mà cậu biết nguy hiểm đang ở xung quanh. Thực tế, dự định của cậu cũng giống Diệp Nghênh Chi. Dù đối phương không nói, cậu cũng sẽ quay lại khách sạn và đợi đến giờ biểu diễn, cho nên cậu hôn đáp lại Diệp Nghênh Chi, hôn môi dưới và cằm hắn, sau khi nhìn người yêu bước vào rạp hát, cậu bắt đầu đi về khách sạn.
Bước vào phòng chuẩn bị theo số tương ứng, Diệp Nghênh Chi cầm kịch bản, nắm được thông tin về vai diễn đầu tiên của mình --ác ma mạnh nhất trong vở kịch"The Devil Comes", ác ma tới từ địa ngục, một trong những kẻ thống trị địa ngục.
Ác ma cường đại như vậy, dù là ác ma bình thường nhập vai cũng có phần miễn cưỡng, rất khó biểu hiện ra khí chất và uy thế của nhân vật này, nói chi là nhân loại nhập vai. Hầu như không có nhân loại nào không tạo ra sơ sót, chẳng trách phần thưởng cao đến 15000 điểm.
Diệp Nghênh Chi lướt qua kịch bản vài lần xong đặt qua một bên, cười cười, bắt đầu xem xét tường tận phần còn lại trong phòng chuẩn bị.
Đã đến rồi thì cứ thử một lần. A Diên còn đang ở bên dưới xem mình.