Trì Diên không biết nên đáp thế nào, lại không muốn quá yếu đuối trước mặt người yêu, cuối cùng rầu rĩ nhìn hắn: ". . . Em phối hợp diễn với anh mà."
Bất luận cậu mang dáng vẻ gì, Diệp Nghênh Chi đều cảm thấy đáng yêu vô cùng, biết vừa rồi cậu thật sự bị dọa sợ cũng không nói ra, nắm tay cậu theo hướng gió đêm chậm rãi đi về phía khách sạn.
Kỳ thật đoạn đầu diễn Ed Yas, hắn vẫn khá thờ ơ không mấy nhập tâm, cho đến khi Trì Diên bị đưa lên sân khấu, hắn mới như thật sự nhập vai, đột nhiên trở nên hưng phấn, như thể thật sự là một ác ma cường đại đang vô cùng buồn chán, mà A Diên là nhân loại tội nghiệp bị hắn nhìn trúng bắt về. Thấy dáng vẻ kia của A Diên trên đài, hắn thật sự muốn vĩnh viễn khóa tiểu bảo bối vào lòng, mặc sức bắt nạt cậu, cưng chiều cậu, thương cậu, lại khiến cậu không có nơi nào để đi, chỉ có thể đáng thương hắn mình ôm chặt hắn.
Có điều việc này cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, nếu dám nói với A Diên, chắc chắn A Diên sẽ muốn đánh hắn. Bên nhau bảy năm, sau khi sống chung nhanh chóng chuyển sang trạng thái lão phu lão thê, tính tình đối phương đã rõ tường tường tận tận, một ánh mắt một động tác là hiểu được ý nghĩ đối phương, khi có việc không cần hỏi cũng có thể đoán được phản ứng của người kia.
Đi đến đài phun nước, Trì Diên đột nhiên bước chậm lại, bắt đầu nhìn một lượt xung quanh.
Diệp Nghênh Chi niết tay cậu: "A Diên, sao vậy?"
Trì Diên nghi hoặc nói: "Buổi chiều lúc ngang qua đây em nghe thấy một tiếng kêu cứu rất nhỏ, lúc đó em sợ là bẫy nên không để ý. Nhưng bây giờ muốn tìm lại thì không nghe thấy nữa."
Diệp Nghênh Chi kéo cậu: "Vậy đừng để ý nữa. Lâu như vậy, nếu là lừa đảo thì cũng đã về rồi."
Trì Diên vẫn còn lo lắng, nhưng quả thật không có cách nào khác, mau chóng bị Diệp Nghênh Chi kéo đi, vừa đi vừa quay đầu lại hi vọng có thể phát hiện dấu vết nào đó. Nhưng trên quảng trường ngoài đài phun nước thì không còn thứ gì khác, hoàn toàn trống không.
Khách sạn lúc nào cũng rất vắng vẻ, Trì Diên thậm chí hoài nghi cậu và Diệp Nghênh Chi là hai vị khách duy nhất ở đây. Thời điểm hai người đẩy cửa khách sạn bước vào, lão quỷ ở quầy lễ tân chợt gọi họ lại.
"Ở đây có tờ quảng cáo giảm giá, hai người muốn xem thử không?" Lão quỷ đẩy gọng kính, đặt một tờ quảng cáo màu vàng lên quầy ý bảo bọn họ tới xem.
Trong mắt Trì Diên, chữ viết trên đó tự động biến thành tiếng Trung: "Giảm giá 50% cho chuyến đi địa ngục", "Ba ngày thăm địa ngục", "Mỗi người chỉ cần 10.000 điểm", "Giảm phí, hoàn vé không mất phí, nếu quay lại thành công sẽ giành được 40.000 điểm" và vài khẩu hiệu khác.
Lão quỷ nghiêng người ra sau chỉ chỉ, nói: "Ở góc đường kia có một công ty du lịch treo biển màu xanh lá cây, công ty đó vẫn đang hoạt động. Nếu thấy hứng thú thì có thể đến đăng ký."
Cả hai cám ơn lão quỷ, cầm tờ quảng cáo trở về phòng nghiên cứu.
Theo như tờ quảng cáo, ba ngày thăm địa ngục là một trò chơi có giá gốc là 20.000 điểm, chỉ cần toàn vẹn trở về từ địa ngục, bạn sẽ nhận được điểm thưởng lớn hơn nhiều, mỗi người được 50.000 điểm. Nhưng cũng từ số điểm thưởng khổng lồ này có thể thấy được mức độ nguy hiểm của trò này cao hơn hẳn so với rạp hát ác ma, trên thực tế, nhân loại từng tham gia trò chơi này không ai sống sót, bởi vậy hiện tại công ty du lịch đang tung ra chương trình giảm giá 50%.
Khách sạn có thể cung cấp đồ ăn bình thường cho con người, một người mỗi ngày chỉ cần mười mấy điểm, ngoài chuyện này thì Trì Diên và Diệp Nghênh Chi không tiêu tốn điểm vào việc nào khác, đồng thời họ cũng kiếm được chút điểm khi đi xem kịch ở rạp, hơn nữa Diệp Nghênh Chi lần này kiếm được 15.000 điểm, hai người hiện tại có hơn 24.000 điểm, đủ điểm trả phí tham gia. Chỉ cần bọn họ an toàn trở về là sẽ kiếm được 100.000 điểm —— tương đương một năm sinh mệnh cho Trì Diên.
Nghĩ tới đây, Diệp Nghênh Chi bắt đầu động tâm.
Ngoài ra hắn còn suy tính một vấn đề khác. Trước kia hắn chưa bao giờ tin những truyền thuyết như thiên sứ, ác ma, thần tiên, quỷ quái, cũng không cho rằng những thứ đó tồn tại, nhưng những gì hắn thấy ở thị trấn quỷ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn, Diệp Nghênh Chi không thích cảm giác mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát này, nên hắn muốn vào cái gọi là "Địa ngục" tự mình xem rốt cuộc tất cả là thế nào.
Thậm chí hắn nghĩ nếu đã có thiên sứ, ác ma, thiên đường , địa ngục, như vậy có thể thật sự có thế giới sau khi chết, nhưng hiện tại hắn không kiểm soát được chuyện sinh tử, nếu không kiểm soát được, cho dù có thể kéo dài sự sống tạm thời cho A Diên, một ngày nào đó hai người vẫn sẽ phải chia lìa vì cái chết, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận.
Cho nên một ý nghĩ mơ hồ xuất hiện—— hắn không còn hài lòng với việc chỉ kéo dài tính mạng T rì Diên, để người yêu sống lâu trăm tuổi; hắn không còn hài lòng với việc hai người bạch đầu giai lão, nắm tay cùng nhau ngủ. . . Những thứ đó không đủ, vẫn chưa đủ. Hắn muốn nắm giữ sinh tử trong tay, muốn có năng lực thao túng thiên đường địa ngục, hắn muốn cùng Trì Diên mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Lúc này chuyện duy nhất khiến Diệp Nghênh Chi bận tâm là Trì Diên sẽ gặp nguy hiểm ở địa ngục. Hắn thử thương lượng với cậu: "A Diên, chỉ ba ngày thôi, em ở khách sạn chờ anh. . ."
Hắn còn chưa nói hết Trì Diên đã đoán được, lập tức ôm cổ hắn hôn hắn, cắt đứt lời chưa ra khỏi miệng, chóp mũi cọ cọ mặt hắn: "Không, anh đừng mơ đến việc đi mạo hiểm một mình." Mạo hiểm một mình, vì em.
Diệp Nghênh Chi thở dài, ôm người yêu không đáp. Hắn biết Trì Diên có một mặt bướng bỉnh, đã quyết việc gì thì dù có khó chịu cũng im lặng làm xong bằng được, lo lắng hắn một mình, nhất định sẽ không cho hắn đi. Hắn biết Trì Diên nghĩ gì —— hai người bọn họ, dù có chết cũng phải chết cùng nhau. Mấu chốt là hắn không thể thắng Trì Diên, nếu Trì Diên thật sự muốn hắn làm gì, chưa cần dùng đến toàn thân, chỉ cần ôm hắn năn nỉ một câu, hoặc hơi tỏ vẻ không vui, hắn lập tức không còn sức chống cự, chỉ có thể đầu hàng.
Quả nhiên Trì Diên ngả đầu lên vai hắn, rầu rĩ nói: "Nếu anh đi, để em ở đây chờ anh, em không liên lạc được với anh, không biết anh có gặp nguy hiểm gì không, không biết mọi chuyện có đang ổn hay không, không tìm thấy anh, không cứu được anh, cái gì em cũng không làm được, gọi anh không có hồi âm, chỉ có thể ở đây chờ anh, chờ anh, chờ một ngày nào đó anh trở về, mới được gặp lại anh. . . Nghênh Chi, những chuyện đó... em vừa nghĩ đã muốn điên rồi. Anh đừng bỏ lại em, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều muốn ở cạnh anh."
"Ừ" Diệp Nghênh Chi đáp, lòng vừa chua xót vừa thỏa mãn, không nỡ để bảo bối tiếp tục buồn, hắn nắm tay Trì Diên mười ngón đan xen, cúi đầu hôn mắt cậu, "Ngoan, sẽ không bỏ em lại, không bao giờ, tin anh được không..."
Trì Diên gật đầu, im lặng nhắm mắt.
Ngày hôm sau hai người tới công ty du lịch đăng kí tham gia hành trình ba ngày thăm địa ngục xuất phát vào ngày mai, sau đó lại đến tiệm tạp hóa, qua lời nhân viên giới thiệu mua một số loại thuốc cấp cứu vào dụng cụ có thể cần đến.
Sáng sớm ngày đó hai người đúng giờ đến trước công ty tập trung, lúc này một toa xe lửa cũ màu nâu đã đậu trước cửa công ty, một thanh niên ác ma với đôi sừng nâu đang mỉm cười đứng trước cửa toa chào đón hành khách lên xe. Trên tay hắn cầm một tấm da dê dài và một cây bút lông vũ màu đỏ, mỗi một vị khách lên hắn lại gạch một cái tên, sau khi tất cả đã có mặt hắn cất tấm da và bút rồi lên toa, quay người đóng cửa.
Không có đầu máy cũng không có đường ray, toa xe cứ vậy phi nước đại trên đường, hơn nữa càng lúc càng nhanh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới đầu còn có thể nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong trấn, lúc sau bên ngoài cửa sổ biến thành tối đen như mực, thỉnh thoảng hiện lên một vài đốm sáng lộn xộn màu sắc rực rỡ.
Thanh niên ác ma đứng ở đầu toa, mỉm cười với các hành khách trên xe, tự giới thiệu: "Tôi là Aaron, hướng dẫn viên chuyến đi này của mọi người."
"Như quý khách đã biết, chuyến đi của chúng ta kéo dài ba ngày và sẽ di chuyển bằng phương tiện phổ biến nhất địa ngục đến thăm ba nơi —— ba thủ phủ của các khu vực được cai trị bởi ba vị vua của địa ngục, cũng là nơi thịnh vượng nhất trong toàn địa ngục. Hôm nay điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là Oyavis được trị vì bởi bệ hạ Lawrence. Oyavis có lịch sử lâu đời, đã chứng kiến ba cuộc chiến giữa thiên đường và địa ngục. Nơi đây có một bề dày lịch sử văn hóa, trong những năm gần đây dưới sự lãnh đạo của bệ hạ Lawrence, Oyavis đã phát triển thành một kinh đô nghệ thuật nổi bật."
"Chuyến thăm Oyavis sẽ chỉ đáng giá nếu quý khách đến xem một buổi biểu diễn hoặc nghe một buổi hòa nhạc tại nhà hát Bloody Twilight lâu đời nổi tiếng nhất, cho nên là một phần của chuyến đi này, công ty đã đặt vé như một món quà dành tặng mọi người. Các quý khách ngày hôm nay thật là may mắn, công ty đã đặt vé xem buổi biểu diễn độc tấu dương cầm của bệ hạ Lawrence, vì vậy đêm nay quý khách sẽ được tận mắt nhìn thấy một trong ba vị cai trị địa ngục, bệ hạ Lawrence!
"Chúa ơi!" Hướng dẫn viên vừa dứt lời, một tiếng kêu hoảng hốt truyền đến từ sau lưng Trì Diên và Diệp Nghênh Chi.
Hai người ngồi ở hàng ghế áp chót, hàng phía sau là một người đàn ông phương Tây cao lớn, vừa nghe hướng dẫn viên giới thiệu xong trên mặt lập tức biến sắc, không kìm được mà hô nhỏ.
"Có chuyện gì thế?" Trì Diên liếc qua hướng dẫn viên, quay đầu lại nhìn người đàn ông nọ thấp giọng hỏi.
"Tôi nghĩ chúng ta xong đời rồi." Người đàn ông mặt đầy sợ hãi: "Tôi có nghe nói một vài chuyện ở địa ngục, hầu hết khán giả đến xem buổi độc tấu dương cầm của bệ hạ Lawrence đều là quý tộc thượng lưu của Oyavis, và rất nhiều trong số đó là ác ma cấp cao. Ở địa ngục, ác ma cấp cao giết ác ma bình thường sẽ không bị trừng phạt, lại càng thoải mái ăn thịt người."
Trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi, mồ hôi tụ lại men theo má lăn xuống làm ướt chiếc áo màu đỏ. Hắn nuốt nước miếng, lông mày bởi vì sợ hãi mà nhíu chặt, nhìn Trì Diên nặng nề nói: ". . . Chúng ta vốn chính là đồ ăn được mang đến góp vui. Sẽ không ai sống sót ra khỏi nhà hát."