"Anh xem guồng nước nhất thời cũng không làm xong được.
Đã trưa rồi, đến giờ ăn rồi, cùng nhau ăn đi.""Vậy được rồi, vậy tôi sẽ nướng một con cá cho mọi người.""Tướng Quân, mày ra ngoài ao bắt cho ta hai con cá."Trần Viễn cười đồng ý, sau đó quay đầu nói với Tướng Quân.Mọi người đều sững sờ, con chó ngao Tây Tạng này còn biết bắt cá?"Đừng coi thường Tướng Quân của ta.
Trong cái ao này cá cũng khá ngon đấy ."Nói xong Trần Viễn bắt đầu rửa tay, rất nhiều khách đến tổ chức chơi tập thể, tuy rằng không cần tự mình tiếp đón, nhưng vẫn có chút thời gian giúp họ nướng cá .Rất nhanh Trần Viễn đã nhóm lửa lên, ngay sau đó Tướng Quân trở lại,trong miệng gặm một con cá năm sáu cân, khi con cá rơi xuống sàn vẫn đang giãy đành đạch."Đây, thật đúng là thần, nó biết bắt cá thật.""Điên rồi, đây là loại chó gì? Tôi không tin con chó này thực sự là một con chó ngao Tây Tạng.""Ông chủ, ông có bán con chó này không? Tôi trả 6 trăm triệu."Tất cả mọi người trong đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt của một số cô gái nhìn về phía Tướng Quân lóe lên."Không có gì đâu, chỉ là những bài tập cơ bản thôi."Sau đó Tướng Quân lại lao ra ngoài, rõ ràng một con cá là không đủ."Mọi người, mọi người muốn ăn vị gì vậy? Kỹ thuật nướng cá của tôi cũng được lắm đó."Trần Viễn vừa nướng cá vừa trò chuyện với họ.Rất nhanh đã có thể ngửi thấy mùi thơm của cá nướng bay đến.Khi anh rắc một ít nước sốt bí mật lên, mùi thơm lại càng nồng nặc hơn."Trời ơi, cái gì thế này, sao thơm quá vậy?""Không ngờ ông chủ không chỉ biết làm mộc mà còn có thể nướng cá thơm ngon như vậy.
Thật sự quá tuyệt vời.""Xem ra hôm nay cái miệng của chúng ta được hưởng phúc rồi.""Mọi người đừng nhìn nữa, lại đây cùng nhau nướng thịt đi."Mọi người đều tỏ ra thích thú và cùng nhau hòa mình vào thú vui tiệc nướng.Nhưng mọi người rất nhanh phát hiện đồ ăn họ nướng không ngon bằng Trần Viễn, còn bị khétTuy nhiên, nhìn sang bên của Trần Viễn, đồ ăn vàng cả hai mặt, khiến mọi người bắt đầu chảy nước miếng khi nhìn vào nó.Đột nhiên, họ vứt bỏ xiên thịt của mình, vây quanh Trần Viễn, và bắt đầu tranh giành.Không còn cách nào khác, Trần Viễn chỉ có thể tiếp tục nướng cá, còn có rất nhiều thịt, thế mới đủ cho những người này ăn uống no say.Sau bữa trưa, Trần Viễn phải tiếp tục làm guồng của mình.Trương Hằng và mọi người đứng ở một bên theo dõi.Nhưng không ai nghĩ tới, có một số cô gái sau khi về còn đăng lên tiktok.Nhiều cư dân mạng ngay lập tức tỏ ra thích thú khi nhìn thấy đoạn video này."Con mẹ nó, con chó này lớn như vậy, thân thể này đủ lớn giết chết sư tử rồi?""Tôi thấy con chó ngao Tây Tạng này khỏe hơn những con chó ngao Tây Tạng bên ngoài.""Chú chó ngao Tây Tạng này còn có thể kéo cưa.
thật là giỏi quá đi.""Thật sự rất thú vị, nông trại này ở đâu vậy? Ông chủ thật đẹp trai, tôi cũng rất muốn nhìn xem.""Mấy người lầu trên mau hỏi đi.
Lần sau công ty của chúng ta sẽ đi chơi tập thể ở nông trại này."Cư dân mạng bàn luận sôi nổi, lượt click vào video không ngừng tăng lên, thậm chí Trần Viễn còn trở nên nổi tiếng.Tất nhiên nổi nhất vẫn là Tướng Quân, cư dân mạng gọi là Tướng Quân Thần Khuyển.Nhiều người không thiếu tiền thậm chí ra giá hàng tỉ , muốn mua con chó ngao Tây Tạng này.Nhưng Trần Viễn không biết tất cả những điều này, và anh ấy cũng không quan tâm đến những điều này, sau một ngày bận rộn, guồng nước của anh ấy đã xong.
Sau khi anh lắp cái guồng nước khổng lồ lên, bờ ao bỗng trở nên đẹp đẽ hơn.Khi mặt trời lặn, một guồng nước cao 6 mét đang từ từ chảy, khiến nước trong ao luân chuyển liên tục, toàn bộ trang trại trông đẹp như chốn thần tiên."Tốt lắm, cũng khá đẹp đó, không uổng một ngày của tôi.""Linh khí đề cao thật là tốt.
Linh khí trong không trung không ngừng tăng lên.
Không cần mất nhiều thời gian, ta đã có thể trở thành thiên địa, phúc địa rồi."Trần Viễn vẫn rất vui khi nhìn kiệt tác của mình, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.Sau khi thể lực được nâng cao, sức chịu đựng của anh ấy trở nên rất mạnh, sau cả ngày làm việc anh ấy cũng không cảm thấy mệt mỏi ngược lại còn chuẩn bị bữa tối một cách hăng say.Lúc này, chuỗi văn tự trong đầu anh lại trở thành màu vàng.Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ nông trường lại một lần nữa bị bao phủ bởi sương mù, không có cách nào để đi vào bên trong.Lúc này, trong cung điện của nhà Tần, Tần Thủy Hoàng đột nhiên hưng phấn, hắn phát hiện chữ dịch chuyển trong đầu mình đã trở thành màu vàng trở lại.Tần Thủy Hoàng nhìn mấy trăm quan văn võ trước mặt rồi cười lớn: "quả nhiên là như vậy, chính là như thế này, mọi người , bây giờ ta có thể dịch chuyển vào cõi thần tiên rồi."Cả tuần nay, ban đêm Tần Thủy Hoàng nhìn chằm chằm vào chuỗi chữ này trong đầu, ngày nào cũng xám xịt, chỉ hôm nay đột nhiên hóa thành vàng khiến ông vô cùng vui mừng.Trong tuần này, anh không ngừng điều chỉnh phương hướng phát triển của nhà Tần, đồng thời không ngừng thể hiện lòng tốt, khiến vô số thần dân phải vỗ tay khen ngợi."Bệ hạ, hiện tại chúng ta có thể dịch chuyển cõi Thần tiên không?""Thật sự có thể đến cõi Thần tiên sao?""Ông trời phù hộ nhà Tần chúng ta, ông trời phù hộ bệ hạ."mấy trăm quan văn võ lúc này đều ồ lên phấn khích, ai nấy đều nhìn Tần Thủy Hoàng đầy nhiệt tình.Lý Tín lúc này mới hưng phấn nói: "Bệ hạ, không biết lần này chúng ta có may mắn đến cõi thần tiên không?""Vi thần muốn gặp tiên nhân.""Vi thần muốn bái kiến tiên nhân."mấy trăm quan văn võ lúc này vô cùng phấn khích, ai cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng cõi thần tiên.Nếu như bọn họ có thể đặt chân tới tiên cảnh, như vậy cũng đủ ghi vào sử sách, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này."Haha, ai vào được cõi thần tiên cũng không phụ thuộc vào ta.
Sau này sẽ biết thôi."Thực ra Tần Thủy Hoàng không biết ai có thể vào và ai không được, lần trước là do Vương Bân ở bên cạnh, sau đó cùng hắn đi vào, lần này có nhiều người ở hiện trường như vậy , hắn không biết có bao nhiêu người có thể vào."Vậy thì bắt đầu dịch chuyển tức thời đi!"Tần Thủy Hoàng vô cùng mong đợi nói, ngay sau đó một tia sáng lóe lên, Tần Thủy Hoàng, Vương Bân và Phù Tô biến mất trước mặt mấy trăm quan văn võ.Và họ vẫn đứng ngây ra tại chỗ.Nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn đại sảnh trống rỗng với ánh mắt ghen tị.Bọn họ không biết tại sao không thể đi vào, mà Phù Tô lại có thể đi vào, đây chính là xem thường bọn họ, lúc này trong lòng mỗi người đều vô cùng ghen tị.CHƯƠNG 13: Vương Bí không biết xấu hổ.Tần Thủy Hoàng và những người khác xuất hiện trong trang viên của Trần Viễn.Lần này, chắc chắn họ không phải đến bằng tay không.Mà bọn họ mang đến mười cặp ngọc bích và bốn con bạch hạc.Tần Thủy Hoàng cho rằng lần trước mình đến thăm mà không chuẩn bị quà, Trần Viễn còn đem loại lúa gạo quý hiếm tặng cho họ, điều này khiến ông ta cảm thấy rất xấu hổ, ông ta bàn bạc với các văn võ bá quan mang một số thứ đến.Họ ngắm nhìn cảnh đẹp xa hoa lộng lẫy như tiên cảnh ở ngay trước mắt này, hít thở bầu không khí trong lành ở nơi này, cả ba người cảm thấy cả người rất thoải mái dễ chịu.“Các ngươi đi theo trẫm, đừng đi lung tung.”“Sương mù ở đây vô cùng kỳ quặc, cho dù các ngươi đi đến đâu thì cuối cùng vẫn quay trở về chỗ ban đầu.”“Lần trước trẫm đã tự mình trải nghiệm qua rồi, trẫm đoán rằng, nhất định tiên sinh đã thiết lập trận pháp ở nơi này.”Tần Thủy Hoàng vừa nói chuyện với Phù Tô, vừa cẩn thận đi từng bước tiến về phía trước.Ông có cảm giác không khí ở đây đã cải thiện hơn rất nhiều, tốt hơn nhiều so với lần trước khi đến đây.“Không hổ danh là chốn bồng lai tiên cảnh, Vương ái khanh, ngươi đi gõ cửa, chúng ta vào thăm tiên sinh.”“Thần tuân chỉ!”Vương Bí gật đầu, sau đó tiến ra phía cửa lớn và gọi to: “ Tiên sinh, chúng ta đến đây đã làm phiền ngài, mong ngài không phiền lòng.
”“Ô, đây là giọng nói của lão Vương?”“Chẳng lẽ lão Vương và lão Tần đã đến rồi sao?”Trần Viễn ngây người, sau đó anh thăm dò màu chữ ở trong óc, quả nhiên nó đã biến thành màu vàng.Lúc này Trần Viễn đang nấu ăn ở trong bếp, trực tiếp đi ra ngoài, quên mất con dao phay trong tay.Trần Viễn nhìn thấy ba người nhà Tần Thủy Hoàng ở phía đối diện bước vào trang viên, đồng thời anh nhìn thấy bốn con bạch hạc đẹp mã ở trên tay Vương Bân.Đám người Tần Thủy Hoàng nhìn thấy con dao phay trên tay của Diệp Tử Văn , ngay lập tức bọn họ trợn tròn mắt.“Tiên nhân, ngài đang?”Lúc này Vương Bí có chút chột dạ nói, không biết có phải là do sự việc ngày hôm qua không.Trần Viễn ngẩn người ra, sau đó anh nhìn con dao phay trên tay mình, cười ha ha rồi ném nó sang một bên: “Ta thành thật xin lỗi, vừa nãy ta đang nấu cơm, mọi người đến nhưng không báo trước, còn mang theo quà tặng gì nữa kia, mau mau để xuống đi.”Anh nhìn thấy đám người Vương Bí mang món quà đến đây, điều này khiến Trần Viễn có chút vui mừng.Tần Thủy Hoàng là hoàng đế của Đại Tần, món quà mà họ mang tới đây không phải là vật tầm thường.Trần Viễn phát hiện bốn con bạch hạc hạc này là vật tốt, hôm nay anh lên mạng đặt mua rất nhiều chim công, gà rừng nhưng không thể mua được bạch hạc, điều này làm Trần Viễn có chút tiếc nuối, Tần Thủy Hoàng gọi nơi ở của anh là chốn thần tiên, nhưng mà ở chỗ này không có dù một con hạc tiên, điều này không phải có chút mất cấp bậc.Anh không thể ngờ rằng đám người Vương Bí trực tiếp đem bạch hạc đến đây.Quả nhiên đi mòn giày mà tìm không thấy, đến khi tìm được thì chẳng cần tốn công!Đừng nói Lão Vương và Lão Tần cũng rất biết tặng quà, thoạt nhìn đã biết anh thích thú với những con thú này.“Tiên sinh, nhiều ngày không gặp sinh ra nhớ nhung, lần này chúng tôi mang đến mười cặp ngọc bích và bốn con bạch hạc tuyệt đẹp, mong tiên sinh nhận lấy lòng thành.” Trước tiên Tần Thủy Hoàng cười nói.“Được rồi, để xuống đi, ngươi nói nhiều ngày không gặp sao? Ở bên đó mọi người đã trải qua bao nhiêu ngày rồi?”Trần Viễn nghe lời nói của Tần Thủy Hoàng, ngay lập tức anh nhíu mày hỏi.“Tiên sinh, chẳng lẽ ở bên này ngài không trải qua bảy ngày ư? ““Bảy ngày? Không, ta ở bên này chỉ mới qua một ngày!” Trần Viễn vừa nói vừa lắc đầu.“Vậy, vậy đây có phải là truyền thuyết một ngày trên trời bằng một năm dưới trần thế không? Quả thực là chốn thần tiên, thật khác xa so với thế giới loài người.
” Tần Thủy Hoàng vô cùng cảm thán nói.Hóa ra dòng chảy thời gian ở đây khác với Đại Tần, không hổ là nơi sinh sống của tiên sinh.Lúc này Trần Viễn đang cầm bạch hạc, theo bản năng những con hạc này muốn bay đi, nhưng anh là ngự thú sư ở cấp đại sư , chúng mau chóng trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.Hơn nữa, linh khí trong nông trại vô cùng dồi dào, điều đó khiến chúng trở nên thích thú với nơi này.“Rất ngoan, không tồi, các ngươi tự tìm một nơi để nghỉ ngơi đi,”Trần Viễn rất hài lòng vẫy tay, bốn con bạch hạc bay đi, đậu xuống bờ ao chơi đùa, điều này khiến ba người Tần Thủy Hoàng sửng sốt thêm lần nữa.Xứng đáng là tiên nhân, có thể dễ dàng thuần phục những con bạch hạc này.Lúc này, Tần Thủy Hoàng nói với Phù Tô đứng ở bên cạnh: “Phù Tô, còn không mau đến đây bái kiến tiên nhân.”Phù Tô vội vàng bước ra ngoài, sau đó trực tiếp cúi đầu cung kính nói: “Tại hạ Phù Tô, xin bái kiến tiên nhân, xin người nhận lấy món quà nhỏ này.”“Ngươi là Phù Tô sao? Không tồi, các ngươi vào đây ngồi đi, vừa hay đúng lúc là giờ ăn cơm.
Tối nay chúng ta sẽ ăn cá.”Trần Viễn vừa tiếp đón, vừa tiện tay nhận món quà trong tay Phù Tô để lên bàn.Tu rằng, những ngọc bội xinh đẹp này là vô giá, nhưng bây giờ Trần Viễn không thiếu tiền, anh không có cảm giác vui vẻ như khi nhận được bốn chú bạch hạc.“Tướng Quân, lấy đồ uống cho khách.”“Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi, đồ ăn sẽ được dọn lên ngay.”Hôm nay Tướng Quân bắt được rất nhiều cá, Trần Viễn trực tiếp dùng nó để nấu bữa ăn, việc này sẽ không lãng phí.“Gâu gâu!”Tướng Quân lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lấy ra một ít bia và Sprite từ trong tủ lạnh.Phù Tô nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ không nói nên lời.“Đây, đây là thú cưng của tiên nhân ? Hay là tọa kỵ?”Vương Bí thấy vậy mỉm cười nói: "Công tử, người đừng hoảng sợ, đây là thú cưng của tiên nhân, con chó này rất dũng mãnh, trông nó cực kỳ hung dữ, nhưng thực ra vẫn có thông minh, nó sẽ không cắn người bừa bãi."“Ngồi xuống đi, đừng tỏ vẻ như con chưa nhìn thấy thế giới như vậy.
” Tần Thủy Hoàng khiển trách Phù Tô.Ba người ngồi xuống bắt đầu uống đồ uống, Phù Tô nhanh chóng thích thú vị loại đồ uống Sprite này, thứ nước ngọt có ga đến từ hơn hai ngàn năm sau, ngay lập tức nó khiến hắn cảm thấy linh hồn của mình lâng lâng bay bổng.Lúc này, Vương Bí mới để ý thấy con dao làm bếp vừa nãy bị Trần Viễn ném sang một bên, đột nhiên hai mắt lóe sáng lên.Con dao làm bếp được làm bằng thép và trông rất tinh xảo.
Sau khi cầm lên, ngay lập tức Vương Bí yêu thích không buông tay.“Đây, đây dường như là dao làm bếp của tiên nhân? Không biết nó được chế tạo như thế nào.”Vương Bí rất tò mò, không nhịn được mà lấy vũ khí của mình ra chém thử vào con dao.“Leng keng.”Con dao thì không mệnh hệ gì, nhưng thanh kiếm đồng trong tay Vương Bí xuất hiện vết nứt rất to.Thật khó để tưởng tượng rằng nếu như lúc hai người đang chiến đấu, thanh kiếm đồng này có thể trực tiếp bị cắt đứt hay không?“Một con dao thật đáng sợ, những vũ khí sắc bén này ở trong tay của tiên nhân là những con dao làm bếp, thật là phí phạm của trời mà.”Đám người Tần Thủy Hoàng không nhịn được cảm thán nói.“Làm sao chúng ta có thể hiểu thủ đoạn của tiên nhân đây?” Phù Tô vô cùng rung động.“Một con dao tốt, đúng là một con dao tốt mà.”“Một con dao tốt như vậy mà tiên nhân lại tiện tay vứt, thật sự đáng tiếc, nếu như tiên nhân không lấy thì ta sẽ mang nó về nhà.”Vương Bí giả vờ thở dài, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thủy Hoàng và Phù Tô, trực tiếp giấu con dao làm bếp vào trong ngực.CHƯƠNG 14: Sau khi ăn cơm xong hút một điếu thuốc rất thoải mái.Tần Thủy Hoàng và Phù Tô sững sờ nhìn hành vi kỳ quặc của Vương Bí, lão này càng ngày càng có tiềm năng của một tên trộm, lần trước còn ăn hết hai tấn khoai lang của Trần Viễn, quả thực không đáng.“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, đây là do tiên nhân không cần nữa, tôi chỉ nhặt được thôi, đúng vậy, chỉ nhặt được thôi.”Vương Bí đỏ mặt biện hộ cho mình.Lúc này, Trần Viễn đi đến.“Nào nào nào, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.”“Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc cá, hương vị chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng.”“Nhìn xem, đây là đầu cá kho tiêu, đây là cá hầm ớt, đây là canh cá, còn đây là món cá kho.”Trần Viễn nhanh chóng bày thức ăn lên, mắt của ba người nhà Tần Thủy Hoàng như sáng rực lên khi nhìn thấy bàn tiệc đầy những món ăn đẹp mắt và thơm phức, đặc biệt phải kể đến Phù Tô, một người trước đây chưa từng được nếm thử mùi vị của món ăn ngon, chỉ cảm nhận hương thơm ngào ngạt ấy bay qua mũi cũng đủ khiến hắn ta chảy nước miếng.“Được rồi, không cần khách sáo đâu, bắt đầu ăn thôi.” Trần Viễn thuận miệng chiêu đãi“Cảm tạ lòng hiếu khách của tiên sinh.” Tần Thủy Hoàng gật đầu, sau đó quay qua giới thiệu với Phù Tô: “Bên trong những món ăn của tiên sinh đây cho rất nhiều gia vị cay, thứ này có thể làm máu nóng lên, khi ăn vào thì cả người rất thoải mái, đây là một món ăn tốt để kéo dài tuổi thọ...”Phù Tô gật đầu, sau đó gắp một miếng cá cho vào miệng, mắt hắn chợt mở to ra.Món này đích thực là mỹ vị, rất cay.Nhưng mà ăn rất ngon miệng.Mùi thơm của cá quyện với vị cay nồng, cắn từng miếng lại thấy sảng khoái đến lạ thường.“Không hổ danh là đồ ăn của tiên nhân, quả thực ăn rất ngon.”Tần Thủy Hoàng thở dài, nói rồi để ý thấy cái lu nước lớn bên ao, tò mò hỏi: “Tiên sinh, đây là thứ gì thế? Vì sao lần trước ta đến đây nhưng nhìn không thấy thứ này?”“Đây là guồng nước, một vật có thể tự động dẫn nước tưới vào ruộng nhờ sử dụng dòng chảy của nước, mọi người đừng xem thường cái guồng bé này, nếu được dùng để dẫn nước tưới vào ruộng, một trăm mẫu đất chỉ là chuyện nhỏ”“Dẫn nước tưới vào ruộng sao?”“Tiên sinh, chiếc guồng này thật sự có thể tưới đủ nước cho một trăm mẫu đất?”Mặc dù Tần Thủy Hoàng không hiểu Trần Viễn đang nói gì, nhưng mắt ông ta sáng lên khi nghe nói có thể dùng guồng nước để tưới nước cho ruộng.Trần Viễn cười nói: “Nếu như ngươi đặt guồng nước ở nơi có dòng nước chảy xiết thì diện tích tưới có thể lớn hơn, còn nếu là nơi có dòng nước chảy nhẹ thì diện tích tưới sẽ nhỏ hơn.”“Chuyện này, này là thật sao.”Ba người Tần Thủy Hoàng há hốc mồm kinh ngạc.Trời ơi, đây chắc chắn là một vật vô cùng lợi hại, nhìn kỹ thì mới thấy cái guồng nước này lại rất kỳ diệu.Người ta sử dụng sức mạnh của dòng nước để làm quay guồng nước, bên trên guồng nước được gắn một chiếc muôi nhỏ, liên tục đưa dòng nước chảy vào giữa luống đất, sau đó tưới cho ruộng.Bằng cách này, không chỉ tiết kiệm được nhiều thời gian, hơn nữa dòng chảy cũng rất ổn định, nếu Đại Tần có thể sở hữu được đồ vật lợi hại như vậy, nhất định sẽ khiến nền nông nghiệp phát triển mạnh mẽ.Độ khó của việc chế tạo thứ này không cao, và chẳng phải tiên nhân khoe ra là ý muốn chỉ cho họ học theo sao?Tần Thủy Hoàng quyết định bắt đầu nghiên cứu, chỉ cần đồ vật có ích cho Đại Tần thì ông ta nhất định phải học.Chuyến đi lần này thực sự đáng giá, ở khắp nơi trong tiên cảnh này đều có báu vật.Nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng ăn cơm xong, không nhịn được hỏi Trần Viễn: “Tiên sinh, trẫm có một vấn đề muốn hỏi, không biết ngài có thể giải đáp nghi vấn của trẫm không?”.Trần Viễn tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”"Lần trước trẫm nghe ngài nói Lý Tư và Hồ Hợi đều có tội, trẫm chỉ muốn hỏi, tội của bọn họ có nên chết hay không?"Vương Bí và Phù Tô nhìn nhau, không khỏi giật mình.Mấy ngày nay Tần Thủy Hoàng theo dõi Lý Tư, cũng không để ý tới Hồ Hợi, hóa ra trong lòng ông ta nghĩ như vậy.Điều này cũng đúng, trong lịch sử thì họ thực sự là tai họa của Đại Tần.
Dựa theo đạo lý mà nói, Tần Thủy Hoàng thực sự nên giết chết họ.Nhưng bây giờ Lý Tư vẫn chưa tạo phản, và bây giờ Hồ Hợi chỉ là một đứa trẻ con mới mười ba tuổi.Hơn nữa, Lý Tư là người rất có năng lực, nếu giết một người như thế thì thật đáng tiếc.Vì vậy, câu trả lời lần này của Trần Viễn cũng liên quan đến số phận của hai người bọn họ, lúc này Vương Bí và Phù Tô cũng cẩn thận lắng nghe.Trần Viễn nghe xong, suy nghĩ một lúc.“Trên thực tế, bản thân Lý Tư không có làm chuyện gì sai trái, ông vẫn trung thành với Tần Thủy Hoàng, năng lực của ông ta vô cùng tốt, sự cố chấp của ông ta đối với quyền lực khá lớn nên ông ta mới phạm phải tội lỗi như vậy.”“Về phần Hồ Hợi, thật ra chuyện này cũng không phải là lỗi của hắn, suy cho cùng thì đó là lỗi của Lão Tần, người xưa nói quả không sai, con hư là do cha, nếu không phải do ông quá nuông chiều Hồ Hợi, thì hắn đã trở không trở thành một đứa trẻ ương bướng như bây giờ.”Trần Viễn thản nhiên nói, nhưng chỉ nói quan điểm của mình về hai người nàyTuy vậy, Tần Thủy Hoàng vẫn suy diễn rất nhiều.Lý Tư không có làm ra tội ác gì lớn, vì vậy anh ta không đáng bị giết.Thực ra cũng đúng, nếu trẫm vẫn còn sống thì Lý Tư chắc chắn sẽ không tạo phản.Chỉ cần từ từ khiển trách, ông ta vẫn có thể sử dụng Lý Tư.Về phần Hồ Hợi, Tần Thủy Hoàng không thể không thừa nhận rằng tất cả những chuyện này thực sự có liên quan đến ông ta, từ khi còn nhỏ tên nhóc này bị ông ta chiều đến hư hỏng.Nói cách khác, chỉ cần ông ta trở về chỉnh đốn lại là được rồi.Tâm tư của một đứa trẻ mười ba tuổi đâu có thể tệ đến như vậy? Tần Thủy Hoàng có thể cai trị một đế quốc, chả lẽ ông ta không có cách nào chỉnh đốn một đứa nhỏ?Chuyện này nên giải quyết như vậy, và tiên nhân cũng đang chỉ điểm cho mình.“Đa tạ tiên sinh, trẫm đã hiểu.”Tần Thủy Hoàng chắp tay đầy phấn khích, hai người Vương Bí và Phù Tô cũng thở phào nhẹ nhõm.Sau khi ăn uống no nê, Trần Viễn châm một điếu thuốc.“Tiên sinh, đây là cái gì?” Lúc này Vương Bí tò mò hỏi.“Đây là điếu thuốc, sau khi ăn cơm xong rồi hút một điếu thuốc rất thoải mái, các ngươi muốn hút thì tự mình lấy.
"Đám người Tần Thủy Hoàng đều sửng sốt, bọn họ thực sự không hiểu điếu thuốc mà Trần Viễn ngậm trong miệng là cái gì, sau khi đốt cái thứ này thì có thể hít khói không?“Lẽ nào đây là phương pháp tu luyện của tiên nhân?”“Trong truyền thuyết kể rằng tiên nhân có thể hấp thụ linh khí của đất trời, có khi nào đây là linh khí không?”“Không sai không sai, trẫm không nghĩ tới một vật nhỏ như vậy lại là một pháp bảo tu luyện của tiên nhân.”“Thứ này chắc chắn là một món đồ tốt, hay là chúng ta cũng thử xem sao?”Đám người Tần Thủy Hoàng đều nhất trí, lập tức trở nên hứng thú, ba người đi theo học tập dáng vẻ của Trần Viễn khi hút thuốc, ngậm một điếu thuốc lá, sau đó bật lửa lên rồi hít một hơi thật sâu.Kết quả cả ba người đều ho khù khụ..