Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung


Cố Tử Yên lướt ngang qua người Vương gia, rời đi nhanh như một cơn gió.

Y xoay người lại nhìn theo bóng nhỏ, chẳng hiểu vì sao lúc này khi Bắc Viễn trông thấy tấm lưng gầy của Cố Tử Yên như có một lớp cô đơn phủ dài trên đó.

Bắc Viễn nhanh chân bước vào trong điện, vội vàng đi tìm Thái hậu.

Trong lòng y bộc phát cơn lo lắng mãnh liệt, nhất định Cố Tử Yên đã phát giác ra chuyện gì rồi.

Cũng có thể mẫu hậu đã nói mấy lời quá đáng khiến nhỏ tổn thương chăng?
Thái hậu nhàn nhã thưởng trà, thi thoảng lại trò chuyện vói ma ma A Tịch đôi câu.

Bà trông thấy Vương gia đến, vui vẻ gọi một tiếng: "Viễn nhi."
"Thỉnh an mẫu hậu." Y hành lễ.
Được Thái hậu xua tay miễn lễ, Vương gia vội vàng hỏi: "Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Con gặp Vương phi ở ngoài à?" Thái hậu không nhìn y, bà từ tốn đáp.
"Mẫu hậu đã nói chuyện gì với nàng? Thần sắc nàng ấy không được tốt lắm."
Bàn tay thanh mảnh đặt chén trà lên bàn, giọng điệu thản nhiên, bà nói: "Ai gia ban cho con bé một hưu thư, bảo nàng ấy sau ba năm có thể hưu con."
Vương nghe lời Thái hậu đáp, đầu y ong ong, mắt mở to nhìn bà.
Đây là góp tay giúp con dâu bỏ con trai mình à?
Hai người bọn họ còn chưa thành hôn, Thái hậu đã ban hưu thư.

Rốt cuộc là mẫu hậu đang tính toán điều gì? Hưu thư không phải giấy trắng muốn vẽ, muốn viết, muốn vứt thế nào cũng được.

Tác thành cho hai người bọn họ, bây giờ lại phát hưu thư.

Chuyện cả đời của y đâu phải trò đùa.
Bắc Viễn tức giận: "Mẫu hậu! Hưu thư không phải trò đùa."
"Viễn nhi!" Thái hậu quát lên.
"Con đang tức giận với ai thế? Ai gia ban cho Cố Tử Yên hưu thư, sau ba năm có thể hòa ly với con đấy.

Con dùng cách hạ lưu để có được con bé thì đã sao? Con không có được trái tim của con bé thì mối hôn sự này vô nghĩa.

Nếu vậy sau ba năm đường ai nấy đi.

Con tìm Vương phi mới, Yên nhi tự do sống, không ai nợ ai." Bà cao giọng nói, giọng điệu uy nghiêm lấn át mọi thứ.
Bà không chỉ là một người mẹ, bà còn là một người phụ nữ.

Thái hậu làm sao có thể không phân định đúng sai, bà hiểu tâm tình của Cố Tử Yên hơn ai hết.

Chỉ một lần Bắc Viễn lầm lỡ mà Cố Tử Yên bị ràng buộc cả đời.

Thật không đáng.

Chi bằng giải quyết thế này, vẹn toàn đôi bên.
Thái hậu tiếp tục nói: "Nếu con có thật sự có tình cảm, muốn con bé ở bên cạnh.

Vậy thì, ai gia cho con thời gian ba năm.

Con phải khiến cho con bé cam tâm tình nguyện ở bên con, thật lòng yêu con.

Như vậy hưu thư sẽ mất tác dụng."
Bắc Viễn ngẩn người.
Từng lời của mẫu hậu như thấm sâu vào trí óc y.
Mẫu hậu nói phải, Cố Tử Yên không phản đối hôn sự nhưng không có nghĩa là nhỏ nguyện lòng.

Tất cả chỉ là sự gượng ép trói buộc.

Y đã nhiều lần đặt ra câu hỏi rằng Cố Tử Yên có thích y không? Có muốn bên cạnh y không? Song, Bắc Viễn không dám nghĩ tới câu trả lời.

Bắc Viễn sợ mình thất vọng, y nhắm mắt nhắm mũi dựa vào mối hôn sự để đón Cố Tử Yên về.

Nhưng có ích gì nếu Cố Tử Yên chỉ là gượng ép.
Bắc Viễn chôn chân tại chỗ, quẩn quanh với mớ suy nghĩ hỗn độn.

Nhớ lại lời Cố Tử Yên nói lúc nãy, có lẽ nhỏ đã nhận ra mục đích của y đối với nhỏ.

Vì thế nhỏ mới phản ứng như thế, nhỏ nghĩ tất cả mọi thứ đều xuất phát từ lòng áy náy.
Nhưng có trời mới biết, lòng áy náy kia đối với y đã biến đi từ lúc nào.
Dần dần, mọi hành động đều xuất phát từ tâm can.
Hoa Hiên Điện lúc này.
Châu Ân Hoan vừa phân phó cho cung nữ tiếp tục khóc mãnh liệt ở đoạn hồ Hương Liên và lan truyền thêm nhiều tin đồn liên quan đến ma quỷ.

Mỗi câu chuyện đều thêm yếu tố ghê rợn giật gân khiến mọi người bàn tán càng nhiều càng tốt.
Nàng vừa xong việc, lặng lẽ ngồi uống trà.

Mắt liên tục hướng ra cửa, trông ngóng Cố Tử Yên quay về.
Cuối cùng, nhỏ cũng về.
A Tố dìu nàng vội vàng tiến đến trước mặt Cố Tử Yên.

Tuy nhiên, nàng phát hiện ra rằng thần sắc của nhỏ bất thường.

Cố Tử Yên ngẩn ngơ, gương mặt trắng bệch, khóe mắt phiếm hồng như vừa mới xúc động.

Bộ dạng chẳng khác nào người mất hồn, trên tay cầm một hộp gỗ, thoạt nhìn rất quý giá.
Này, này, khoan đã!
Không phải là Thái hậu ban vải trắng cho Cố Tử Yên chứ?
Rốt cuộc bà ta đã nói những chuyện gì khiến Yên Yên mất hồn mất vía thế này.
Châu Ân Hoan không kiềm được lo lắng, nàng lay lay bả vai nhỏ.
"Yên Yên, ngươi làm sao đấy?"
Cố Tử Yên bị nàng làm cho giật mình, nhỏ vội lắc đầu.
"Không sao...!ta không sao..." Nhỏ khẽ đáp lời.
"Thái hậu nói gì với ngươi, bà ấy uy hiếp ngươi à? Hay hủy bỏ hôn sự? Nếu hủy bỏ hôn sự thì ngươi phải vui lên chứ!" Châu Ân Hoan xổ một tràng mấy câu hỏi liền, nàng cúi đầu nhìn chầm chầm chiếc hộp trên tay nhỏ, nàng thắc mắc: "Cái gì đây?"
Nhỏ bất giác nhìn xuống tay mình, hộp gõ vẫn bị nhỏ giữ chặt, bên trong là hưu thư.
"Hưu thư." Nhỏ đáp.
Hưu thư ư?
Cái này người hiện đại gọi là đơn li dị phải không?
Tức là hai người này không lấy nhau nữa, cũng có nghĩa là điền trang, châu báu, vàng thỏi của nàng biến mất hết, tiêu tan thành cát bụi.

Cũng có nghĩa là thần tài của Châu Ân Hoan đã phủi mông về trời rồi.
Làm sao có thể!
Nàng nheo mắt nhìn nhỏ.
Cố Tử Yên không phải là đồ sắt đá, nàng không tin là bao nhiêu lâu nay nhỏ không phát sinh ra một tí tình cảm nào với Vương gia.

Như muốn xác định lại một lần nữa, nàng hỏi: "Ngươi sẽ hưu Vương gia thật à?"
Nhỏ gật đầu, rặn ra một nụ cười méo xệch: "Lâu lắm rồi chúng ta không bái tế thần linh."
"Thần gì cơ?" Nàng khó hiểu.
"Thần cồn." Cố Tử Yên thản nhiên đáp.
"..."
Thấy Châu Ân Hoan lặng thinh, Cố Tử Yên giao lại hộp gỗ cho A Liên.

Nhỏ kéo tay nàng đi, để lại một câu cho A Tố: "Mang rượu và vài món lên đây, mang nhiều rượu một chút."
A Tố dạ một tiếng rồi lui xuống ngay.
"Lâu rồi chúng ta không nhậu, phải làm tí rượu cho tỉnh người, bạn nhỉ?" Cố Tử Yên vừa nói vừa ấn nàng ngồi xuống bàn đá trong sân.
"Ngươi nói ngươi không sao? Không sao mà đòi uống rượu hả? Ngươi nói dối!" Nàng khoanh tay nhìn nhỏ, giọng điệu chất vấn.
Nhỏ nghĩ nàng là đồ đần chắc!
Không thể nào đang yên đang lành, Cố Tử Yên lại đòi uống rượu được.

Chắc chắn là hôm nay tâm trạng nhỏ cực kì tệ hoặc gặp phải chuyện gì gây sốc rồi.

Bằng không sao có thể chủ động đòi uống rượu.

Vô lý! Bình thường Cố Tử Yên chỉ uống bia, loại Tiger thôi.

Hôm nay đòi uống rượu chắc chắn có vấn đề.

Không lệch đi đâu được.
"Ta muốn uống thôi không có gì đâu." Cố Tử Yên đáp qua loa.

Cùng lúc đó nha hoàn trong điện dâng lên hai bình rượu to cùng với vài món mặn.

Nhỏ gắp một miếng thịt gà đặt vào chén nàng.
Nàng tiện tay gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho nhỏ, nàng tiếp tục gặng hỏi: "Này, rốt cuộc là có chuyện gì? Yên Yên, chúng ta đã đặt ra quy định là không được giấu diếm nhau mà!"
Uống cạn ly rượu đầu tiên, nhỏ nhanh tay rót thêm ly thứ hai đồng thời cũng rót cho nàng một ly.

Cố Tử Yên nói: "Ta không giấu ngươi, nhưng mà cứ uống trước đã."
Châu Ân Hoan nhìn nhỏ với ánh mắt nghi ngờ, nàng bán tính bán nghi nhấc ly rượu lên uống cạn.

Rượu nồng và cay rát cổ họng nhưng hậu vị lại ngọt ngào khó cưỡng.

Cứ thế, một kẻ rót và một người uống liên tục.

Chẳng ai nói với nhau câu nào, đến khi cả hai ngà say.
"Bà đây hơi cáu rồi đấy! Rốt cuộc là có chuyện gì?" Châu Ân Hoan hung hăng đập tay xuống bàn, nàng quát lên.
Mùi rượu nồng vấn vít bên mũi, hai mắt nhỏ lờ đờ.

Mới uống mới có một bình rượu thôi mà.

Không phải say nhanh vậy chứ? Rượu này là rượu gì thế? Mà thôi quan trọng gì, quan trọng là bây giờ nhỏ muốn hát.
"Mẹ nó! Ta âm nhạc!" Cố Tử Yên đặt ly rượu xuống bàn, nhỏ đứng bật dậy đặt một chân lên bàn, tay vơ lấy bình rượu cạn dùng nó làm micro giả tưởng.
Ta âm nhạc?
Đôi mày nàng nhíu lại, Châu Ân Hoan ngoáy tay mấy cái.

Nàng không nghe lầm chứ? Ta âm nhạc là cái gì? Ý của nhỏ là nhỏ muốn hát à?
Ồ! Hóa ra là muốn hát, được, được, được.
Hát thì hát.
"Vâng đây là chung kết Rap Xàm mùa nào không biết, mời thí sinh Cố Tử Yên bước lên trên." Nàng đứng dậy dõng dạc hô to.
Đúng là bạn thân có khác.
Nàng hiểu ý nhỏ ngay.
Cố Tử Yên phấn khích, nhỏ hất tóc sành điệu bước lên trên.
Tay cậu bình rượu đưa lên trước miệng và bắt đầu biểu diễn.
"Bạn thân ơi
Như bạn đã thấy tôi với bạn đều là dân chơi
Rồi mình lại hí hoáy với nhau biến căn phòng này trở thành phòng xông hơi
Rồi lại chạy cong đuôi
Làm mọi việc xong xuôi
Và thật lòng luôn tôi mong kiếp sau vẫn là anh em
Và luôn luôn có những người anh em mà chỉ cần nhắc đến tên thôi đã đủ cho mình tinh thần để biến bài thi hôm nay thành 1 cái liveshow rồi." (*)
"Cháy quá bạn yêu ơi." Châu Ân Hoan phấn khích hét lên, vứt luôn ly rượu bé tí trên tay, nàng vơ lấy bình rượu tu ừng ực.
Cố Tử Yên nghe tiếng nhạc cứ văng vẳng bên tai, thêm lời cổ vũ của Châu Ân Hoan, máu âm nhạc trong nhỏ trỗi dậy cuộn trào.
Mặt trời khuất bóng, nha hoàn trong điện lần lượt thắp đèn lên.

Ánh sáng bừng lên chẳng khác nào làm cho Cố Tử Yên lầm tưởng đây là ánh đèn sân khấu.

Có âm thanh, ánh sáng, có fan hâm mộ cổ vũ càng khiến Cố Tử Yên phấn khích, nhỏ bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc tự mình tưởng tượng ra.
Có điều...!điệu nhảy mà Cố Tử Yên nhảy trông quái dị vô cùng.
Châu Ân Hoan nghiêng đầu suy nghĩ đôi chút, cuối cùng nàng mới nhận ra.

Điệu nhảy này giống hết như bài tập thể dục dưỡng sinh.
Vừa rap vừa tập thể dục dưỡng sinh?
Đây là loại hình nghệ thuật mới à?
Ừm, điểm sáng tạo là một trăm, điểm tuyệt đối.
Điểm vừa mắt là âm một nghìn.
"Bài tập dưỡng sinh này, ngươi học từ ai thế? Rõ ràng là hội người cao tuổi không chứa chấp ngươi."
Nàng tu một hơi rượu xong, Cố Tử Yên đoạt lấy bình rượu trên tay nàng rồi nốc ừng ực.

Uống xong, nhỏ lại dí bình rượu vào tay nàng, chân nhỏ lảo đảo, miệng hô to: "Âm nhạc trong máu ta đang bùng cháy, ta phải ke đầu, ta muốn ke đầu!"
"Không ai cản được ta!"
(Hình minh họa: Ke đầu)
Cố Tử Yên tuyên bố xong, nhỏ chống tay xuống đất chuẩn bị động tác ke đầu.

Châu Ân Hoan ngẩn ngơ, hát rap tập dưỡng sinh kết hợp với ke đầu.

Một loại nghệ thuật tuyệt mỹ, ngoài Cố Tử Yên ra không ai dám làm kiểu này.

Bây giờ còn đòi ke đầu, không khéo lộn cổ thật.
Nàng hoảng lên, vội vàng kéo Cố Tử Yên đứng dậy.
"Trò này không được đâu." Nàng khuyên.
" Òa...!hức...!hức..."
Đột nhiên, Cố Tử Yên bật khóc.

Nhỏ khóc òa khóc lên như một đứa trẻ, tiếng khóc ngày càng lớn khiến Châu Ân Hoan trố mắt hoảng loạn nhìn nhỏ.

Nàng lúng túng đến mức tay chân múa may lung tung.

Sao đột nhiên lại khóc òa lên thế này?
"Tại sao lại khóc, có chuyện gì?" Châu Ân Hoan ôm chầm nhỏ vào lòng, vỗ vỗ lưng nhỏ như an ủi một đứa con nít.
Nhỏ vẫn khóc nấc lên, không nói được tiếng nào.
Phải mất một lúc, tiếng khóc dần nhỏ lại trở thành tiếng thút thít, lúc này Cố Tử Yên mới lắp bắp nói không tròn câu: "Hức...!hức...!Vương gia...! Vương gia..."
"Vương gia sao cơ?" Châu Ân Hoan nhíu mày.
"Hức...!Vương gia...!hắn...!hức...!hắn..." Nhỏ nấc lên, nói mãi không xong.
Nàng nóng lòng, vội nói: "Vương gia dạy ngươi ke đầu à?"
Cố Tử Yên lắc đầu quầy quậy: "Không phải...!ta thất thân...!tất cả những gì ngài ấy làm với ta...!đều xuất phát từ lòng áy náy mà thôi..."
Chuyện này nàng đã biết từ lâu, nhưng đến mức khiến Cố Tử Yên phát khóc thế này chắc chắn là do tên Vương gia kia.

Y không muốn chung sống với nhỏ nên mới bày ra cái trò hưu thư này, đợi sau ba năm sẽ đá Cố Tử Yên ra khỏi vương phủ.

Khốn kiếp! Đúng là gã tồi.

Cố Tử Yên tâm lý mong manh bị y đối xử như thế nên nhỏ bị đả kích lớn.

Phải mượn rượu mới có thể nói ra được.
Châu Ân Hoan trăm vạn lần không tin, cái tên Bắc Viễn là người tệ bạc như thế.
Không lấy người ta thì thôi, cớ sao phải buông lời tổn thương.
Nàng buông Cố Tử Yên ra, dúi bình rượu vào tay nhỏ.
"Ngươi ở đây đợi ta một chút, ta đi rồi về ngay."
Nhỏ nốc một hơi, rồi gọi với theo: "Hoan Hoan đi đâu thế?"
Nàng loạng choạng xua tay tỏ ý bảo nhỏ đừng lo, nàng sẽ quay lại ngay.
Nhưng trong lòng nàng lại thần nghĩ:
Ta đi liều mạng với Vương gia!
(*) Trích bài hát: Giàu vì bạn sang vì vợ - MCK.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui