Ta Và Best Friend Khuấy Động Hậu Cung

Bắc Hải đội mưa đội gió mang nàng về lều của mình. Hắn bế nàng chạy nhanh đến mức Nguyễn Phúc không đuổi theo kịp, tay ông cầm ô vương ra phía trước vừa cố chắn mưa cho hắn vừa đuổi theo.

Cung nữ lẫn thái giám nhìn thấy Hoàng thượng trở về, cả người ướt sũng trên tay bế một nữ nhân lạ mặt. Bọn họ quỳ xuống hành lễ, trong lòng vừa hốt hoảng vừa tò mò. Người con gái nọ là ai mà có thể khiến Hoàng đế bệ hạ đội mưa mang nàng về.

Bắc Hại vội vàng đặt nàng nằm trên giường mình, cơ thể nàng vừa nãy còn nóng ran bây giờ đã lạnh băng. Hắn lo lắng phát cáu lên, hướng ra cửa quát: "Mang lò sưởi, nước ấm đến đây! Nhanh!"

Cung nữ lẫn thái giám vội vàng chia nhau ra làm việc không dám chậm trễ dù chỉ là một chút.

Ngoài trời mưa vẫn tuôn như thác đổ.

"Trong vòng một khắc nếu trẫm chưa thấy thái y đến thì bảo họ không cần mang hộp thuốc đến đây, mang đầu đến cho trẫm!" Bắc Hải dùng giọng điệu áp bức khiến cho Nguyễn công công xanh mặt. Ông vội vã chạy đi lệnh cho người truyền thái y tới.

Cung nữ từ ngoài tiến vào mang theo mấy chậu nước nóng hổi kèm theo y phục nữ tử. Bọn họ nhanh chân đến bên cạnh Châu Ân Hoan đang bất tỉnh trên giường, động tác chuẩn bị thay lớp y phục ướt đẫm sang y phục khô ráo.

Bình phong nhanh chóng được dựng lên, ngăn cách tầm nhìn của hắn. Nguyễn công công thấy cả người hắn ướt mèm, thiên tử mà nhiễm phong hàn thì ông có mười cái đầu cũng không hết tội thế nên ông khuyên hắn ngay: "Bệ hạ, thần đưa người đi canh y, mặc y phục ướt rất dễ nhiễm bệnh."

Bắc Hải vẫn đứng bất động, ánh mắt dán chặt vào tấm bình phong hay nói đúng hơn là người phía sau tấm bình phong. Tựa như một đứa trẻ canh chừng vật yêu thích của mình, sợ rằng khi lơ là rời mắt một chút thì vật yêu thích đã không cánh mà bay, biến mất trong chớp mắt.

Nguyễn công công tiếp tục khuyên nhủ, giọng điệu như van nài: "Hoàng thượng, đã hai đêm liên tiếp người đứng ở lều Tây trắng đêm rồi. Hôm nay mặc y phục ướt nữa, bệ hạ sẽ đổ bệnh mất. Hơn nữa..."

Ông lén đưa mắt nhìn Hoàng thượng lúc này vẫn đang bất động, ông biết khuyên nhủ bình thường chẳng có tác dụng lúc này. Thế nên ông lấy nàng làm cớ: "Y phục bệ hạ ướt, khi đến gần sẽ làm ướt cả Châu tiểu thư."

Đôi mắt hắn khẽ động, Nguyễn Phúc nói đúng. Áo ướt thế này, chốc nữa chăm sóc nàng sẽ khiến nàng bị ướt theo. Hắn chậm rãi dời mắt khỏi bức bình phong, xoay gót hướng về phía lều phụ. Nguyễn Phúc thấy hắn cuối cùng cũng nghe lọt lời, ông mừng rỡ cuống quít theo sau hầu hạ.

Khi Bắc Hải quay trở về lều chính một lần nữa, một đoàn thái y đã có mặt. Duy nhất người khiến hắn chú ý đến, thái y trẻ tuổi gương mặt ưa nhìn, đôi mắt y dán chặt vào bức bình phong hệt như hắn vài phút trước.


Lý Bách.

Bắc Hải cau mày, hắn tâm trạng lúc này rất tệ nhưng hắn biết đây không phải lúc để ý đến tên kia. Hắn lập tức nói: "Các ngươi xem nàng ấy bây giờ ra sao, trong vòng một khắc không có hướng giải quyết thì tự ra ngoài lĩnh phạt hai mươi trượng."

Lý Bách tiến lên phía trước, tách khỏi đoàn thái y đang hốt hoảng nhìn nhau.

"Thần cảm thấy một mình thần là đủ, thần là thái y chuẩn mạch hàng ngày cho tiểu thư. Sức khỏe và tình trạng của tiểu thư thần nắm trong lòng bàn tay. Thần là người có thể đưa ra hướng điều trị nhanh nhất."

Đoàn người thái y nghe xong câu này, có kẻ thở phào nhẹ nhõm mừng cho mình thoát được kiếp nạn này. Có vài người ngược số đông, tỏ thái độ ra mặt với Lý Bách, bọn họ cho rằng y kiêu ngạo muốn thể hiện bản thân trước mặt Hoàng thượng. Thế nhưng không ai đứng ra phản đối việc này.

Bắc Hải tuy không thích Lý Bách một chút nào, nhưng lời y nói rất đúng. Người quen với thể trạng của nàng sẽ đưa ra hướng điều trị phù hợp nhất, không mất nhiều thời gian cân đo đong đếm lượng dược phù hợp thể trạng. Ngoài ra với bộ dạng tự tin và kiên quyết của y cũng làm cho hắn đặt niềm tin vào.

"Ngươi ở lại, còn lại ra ngoài."

Đoàn người thái y kia lập tức lui xuống. Lý Bách như hết sạch kiên nhẫn, y nhanh chân bước vào sau tấm bình phong. Hoàng thượng cũng theo y.

Châu Ân Hoan lúc này đã được cung nữ lau người bằng nước ấm, thay một bộ y phục mềm mại khô ráo. Nàng nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt thanh tú tiều tụy đi mấy phần khiến Lý Bách trông thấy mà quặn lên đau xót.

Lý Bách vội vàng vương tay chạm vào cổ tay xem mạch tượng, tay chưa chạm đến cổ tay nàng đã bị người bên cạnh giữ chặt.

"Đừng để trẫm chặt đứt tay ngươi." Bắc Hải giữ chặt tay Lý Bách, giọng điệu đáng sợ vô cùng.

Lúc này y mới sững người, y nhìn cổ tay trắng nõn của nàng mới phát giác ra. Lý Bách chưa phủ một lớp khăn lụa lên, y vội rụt tay về nhanh nhẹn lấy khăn lụa phủ lên tay Châu Ân Hoan. Sau đó mới có thể tiến hành chẩn mạch.

Bắc Hải trừng mắt, dù có là thái y đi chăng nữa cũng không được phép chạm vào da thịt Hoan Hoan. Tay nàng không phải muốn động là có thể động, nhất là tên lang băm đáng ghét này. Bắc Hải khoanh tay nhìn chằm chằm vào từng động tác của Lý Bách, xem thử xem y có lén lúc chạm tay trần vào người nàng không. Hắn lúc này giống hệt quan giám sát cuộc thi trạng nguyên, ánh mắt sắc bén nhìn đăm đăm thí sinh canh gian lận.


"Bẩm Hoàng thượng, thể trạng Châu tiểu thư trước giờ yếu ớt, tiểu thư quỳ ba ngày hai đêm không ăn không ngủ dẫn đến cơ thể suy nhược trầm trọng. Thời tiết lại nắng mưa thất thường khiến tiểu thư nhiễm thêm phong hàn nặng."

Lý Bách nói xong, vội vàng lấy giấy bút từ trong hộp thuốc riêng. Viết vội mấy thang thuốc cần thiết giao cho cung nữ. Xong xuôi y lại lấy ra lọ thuốc trắng sứ vẽ hình cây trúc, y lấy một viên đặt vào miệng nàng.

"Đây là thuốc bổ được điều chế từ nhiều loại thảo dược có công dụng giữ sức, thần cho tiểu thư dùng đỡ trong thời gian đợi sắc thuốc mới."

Ánh mắt hắn dừng lại ở lọ thuốc trên tay y một lát. Bắc Hải chợt nhớ ra chân nàng rất cứng, dường như máu không lưu thông.

"Chân nàng ấy cũng có vấn đề." Hắn nói.

Lý Bách lập tức hướng mắt về đầu gối của nàng, y không giấu nổi lo lắng vội nói: "Để vi thần xem qua."

"Không! Ngươi ra ngoài."

Y ngạc nhiên nhìn hắn.

"Trẫm xem qua rồi sẽ nói lại cho ngươi hay." Bắc Hải điềm tĩnh nói, chân nàng chỉ có thể để hắn xem mà thôi. Làm quái gì đến lượt lang băm đáng ghét này.

Lý Bách không đồng ý, y nói: "Thưa bệ hạ, vi thần có kinh nghiệm y thuật, để vi thần xem qua vẫn hơn."

Bắc Hải nào để tâm đến lời Lý Bách, hắn gằn giọng: "Ra ngoài là ra ngoài!"

Lý thái y hết cách đành không tình nguyện bước ra khỏi bình phong, thứ cho y suy nghĩ bất kính.


Hoàng đế bệ hạ đúng là trẻ con!

Cạnh tranh công bằng đi, đừng có lạm quyền chứ!

Rất nhanh sau đó, Hoàng thượng bước ra, sắc mặt hắn rất tệ. Mặt mũi tối sầm trông đáng sợ hết chỗ nói.

"Hai gối bầm đen sưng vù, hai chân cứng đờ dường như máu không lưu thông, chân chưa thể duỗi thẳng hoàn toàn. Phần đầu gối trở xuống trắng hơn bình thường." Hắn chậm rãi nói, kìm né xót xa trong lòng. Lúc vén vạt áo lên, hình ảnh đôi chân nàng khiến tim hắn như bị bóp nát, Bắc Hải vô thức nhớ lại đôi chân trần xinh đẹp dưới đêm trăng, trong lòng hắn càng dâng lên một nỗi xót xa khó có thể kìm nén.

Nghe hắn tả về tình trạng chân của nàng, sắc mặt Lý Bách lập tức trởn nên nghiêm trọng.

"Không ổn rồi bệ hạ, thần phải tận mắt xem qua."

Hoàng thượng lúc này mới chịu để Lý Bách ra sau bình phong xem xét lại một lần nữa.

Sau khi Lý Bách trở ra, sắc mặt y tệ không kém hắn là bao.

"Trong khoảng thời gian tới có lẽ Châu tiểu thư không thể đi đứng bình thường. Khớp gối có dấu hiệu bị viêm, do phải quỳ trong thời gian dài. Phần đầu gối sưng, chân chưa thể duỗi hoàn toàn."

Tin này như sét đánh ngang tai Bắc Hải. Hắn lập tức đưa mắt nhìn Lý Bách, trông thấy vẻ mặt khó coi cùng ánh mắt thương xót của y. Bắc Hải nhận ra những chẩn đoán của y là chẩn đoán chuẩn xác. Từ khi thấy lọ thuốc trắng họa tiết cây trúc, hắn hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Lý Bách. Một khi y đưa ra kết luận, chắc chắn không có sai sót.

Hoan Hoan không thể đi đứng như bình thường...

Bắc Hải hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra như đang cố gắng giữ bình tĩnh. Ngăn không cho suy nghĩ hận bản thân chiếm lấy đầu óc, lúc này trước hết nên tìm cách chữa cho Hoan Hoan.

"Có thể trị không?" Hắn không thể giấu lo lắng giọng điệu gấp gáp hơn bình thường rất nhiều.

Lý Bách gật đầu chắc nịch, trường hợp này đối với y không khó, chỉ là...

"Bẩm bệ hạ, có thể chữa trị cho tiểu thư."


"Nhưng mà phương pháp gây đau đớn, dùng kim châm cứu vào mạch huyệt hai bên gối, một ngày hai lần trong vòng mười ngày sẽ khỏi." Lý Bách tiếp tục nói, tuy y là thái y đã trải qua những năm hành nghề nhưng khi nghĩ đến phương pháp chữa trị này cũng không thoát khỏi rùng mình, châm huyệt đầu gối thật sự rất đau.

"Cứ làm như vậy đi, bằng mọi giá phải chữa khỏi cho nàng." Hắn dứt khoát trả lời, dường như chỉ đợi phương án được thốt ra hắn sẽ đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Ngày hôm nay để nàng chịu mọi đau đớn thế này, hắn rất ân hận giày vò. Song, với tính cách thù lâu khó quên của Bắc Hải, hắn sẽ từng bước khiến cho người đứng sau những chuyện này phải lãnh đủ, từng chút một xả giận cho Hoan Hoan.

Lý Bách không nấn ná lâu thêm nữa, y lập tức tiến hành lấy kim châm bắt đầu từng mũi đầu tiên. Châu Ân Hoan lúc này vẫn còn hôn mê, có lẽ nàng không cảm nhận được gì. Nhưng chỉ ngày hôm nay, sau khi nàng tỉnh lại. Mỗi lần châm cứu thế này chẳng khác nào địa ngục trần gian.

"Tay ngươi không được phép chạm vào chân nàng!" Bắc Hải tức giận vội quát lên khi thấy bàn tay lý bách đặt ở trên chân Hoan Hoan.

Lý thái y cũng không nhịn được sự ngang ngược của Hoàng đế bệ hạ này, y đáp ngay: "Bệ hạ, nếu không đặt tay cố định chân nhỡ châm vỡ huyệt của tiểu thư thì sao?"

"Ngươi mà châm vỡ huyệt nàng thì trẫm sẽ đánh vỡ mồm ngươi!"

"..."

Hoàng thượng! Người cầm tinh con cua à? Ngang thế là cùng!

"Ngươi châm cứu xong xuôi thì cút được rồi." Hắn chẳng chút khách sáo đuổi thẳng Lý Bách.

Hoàng thượng! Cạnh tranh công bằng đi!

Lý Bách oán thầm trong lòng, y nhấc chân luyến tiếc rời đi. Biết làm sao được, người kia là thiên tử, y không thể không tuân. Ngộ nhỡ chọc giận Hoàng thượng, hắn không cho y đến chẩn mạch cho Châu Ân Hoan nữa thì y nhất định sẽ bị lo lắng trong lòng dìm đến chết. Thôi thì nhu cương đúng lúc, giữ được cho mình cơ hội chăm sóc cho nàng đã là quá tốt rồi.

Lý Bách rời đi, cung nữ mang thuốc vừa sắc nóng hổi tiến vào trong lều.

Bắc Hải nhanh chân đến trước mặt cung nữ kia, đón chén thuốc về tay mình.

"Để trẫm."

Lưu ý: Phương pháp trị liệu và bệnh trên do tác giả tự nghĩ ra, hoàn toàn không dựa theo y học chính thống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận