Tiếng đàn của Cố Tử Yên vừa dứt, tất cả mọi người như thoát khỏi cơn mê hoặc. Hàng loạt tiếng trầm trồ vang lên, thậm chí còn có người liên tục vỗ tay. Cung nữ nhanh chóng xếp thành hàng dâng trà lên cho Thái thượng hoàng, Thái hậu và Hoàng thượng, cuối cùng là Ngũ công chúa.
Hai hàng cung nữ dài đằng đẵng từ ngoài tiến vào, dâng cho mỗi mỗi một bát trà nhài hoa sen thơm ngát, khói vẫn cùng bốc lên nghi ngút.
Thái thượng hoàng nâng tách trà lên đầu tiên, trong tách là hoa sen khô tiếp xúc với nước ấm, từng cánh hoa dần dần hé nở. Tỏa ra hương thơm khiến người ta không nhịn được, hớp ngay một ngụm. Ông rất ngạc nhiên với kiểu kết hợp giữa nhài và sen, không chỉ như thế hình ảnh hoa sen chớm nở trong chén trà được dâng lên rất độc đáo. Gây ấn tượng sâu sắc đối với Thái thượng hoàng. Nhấp một ngụm, trà thơm nồng nàn, vị thanh thanh, ngọt nhẹ. Độ ấm vừa phải mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Ngon! Trà ngon!" Thái thượng hoàng sảng khoái thốt lên.
Thái hậu nghe thấy ông lời khen của Thái thượng hoàng. Bà khá tò mò, nâng chén trà quan sát một lượt. Hoa trong chén rất đẹp, vừa vặn không to không nhỏ, mùi hương rất thơm. Thái hậu nhấp một ngụm cũng phải gật gù.
Ngũ công chúa không dùng trà, nàng ta cứ nhìn chăm chăm vào người Châu Ân Hoan. Hôm nay là sinh thần của nàng ta, thời cơ tốt nhất đề cập đến chuyện hòa thân, rất có thể Hoàng thượng sẽ dựa vào dịp này và công bố chuyện cưới gả. Tiệc đã quá nửa, vẫn chưa thấy phía Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên có động thái gì.
Hoàng thượng cũng thưởng thức trà, hắn không có ý kiến gì. Vốn định không cho Châu Ân Hoan biểu diễn múa may nhọc công, vì chân nàng mới khỏi. Nhưng khi thấy nàng bắt đầu từng động tác múa ở giữa sảnh, trong lòng Bắc Hải rất lo lắng. Cũng may mấy động tác nàng chọn không cần quá dẻo dai cũng có thể múa được. Hắn chỉ ngồi lẳng lặng quan sát nàng, dự đoán xem sắp tới nàng sẽ dùng chiêu gì. Cần sự hỗ trợ nào từ phía hắn.
Bình phong được hạ xuống, Cố Tử Yên ôm đàn tranh bước ra. Thái thượng hoàng thoáng ngạc nhiên, sau đó vỗ tay khen ngợi.
"Hóa ra là Vương phi, khúc đàn rất hay."
Nói đoạn, Thái thượng hoàng lại nhớ đến Cố Tuyên. Trong lòng cảm thấy có chút cắn rứt. Cố thượng thư là trọng thần nhiều năm, cống hiến hết mình vì xả tắc. Nay khuê nữ mà Cố Tuyên yêu thương buộc phải gả cho Vương gia. Tuy nói là vinh quang, nhưng người làm phụ thân như Cố Tuyên làm sao trong lòng có thể chấp nhận được, nữ nhi nâng niu trong lòng bàn tay phải gả đi vì một lý do cưỡng ép như thế. Chuyện này suy cho cùng là Vương gia sai, hôn sự này mang đến lợi ích cho Cố gia. Nhưng Cố tiểu thư lại phải chịu một mối nhục nhã lớn. Thanh danh Cố gia cũng bị liên lụy. Trước đây Thái thượng hoàng từng nói, đợi có thời cơ sẽ bù đắp cho Cố Tử Yên. Chi bằng cậy vào dịp này.
"Châu tiểu thư và Cố tiểu thư biểu diễn rất tốt, trà rất ngon, tiếng đàn rất hay rất vừa ý ta." Thái thượng hoàng nói.
Nàng và nhỏ lập tức khom người hành lễ tạ ơn.
Thái thượng hoàng gật gù nói tiếp: "Tiết mục hay như vậy, tất nhiên phải ban thưởng. Nhờ sự góp sức của các ngươi, sinh thần năm nay của Ly Nguyệt càng thêm đặc sắc. Ta thưởng cho hai người các ngươi một thỉnh cầu, bất cứ việc gì chỉ cần không vượt quá giới hạn, các ngươi thỉnh cầu với ta, ta sẽ chấp thuận cho các ngươi."
Tất cả sự chú ý lập tức đổ dồn vào nàng và nhỏ. Phần thưởng của Thái thượng hoàng quá lớn, phải gọi đó là một siêu ân điển. Bất cứ việc gì cũng có thể chấp thuận. Phần phúc này không phải ai cũng có được. Cũng chẳng phải Thái thượng hoàng đột nhiên thưởng lớn như thế, ông muốn cho kẻ khác thấy, Cố Tử Yên được ông xem trọng. Dẹp loạn những lời đồn đoán về hôn sự của Bắc Viễn và Cố Tử Yên. Cũng để cho Cố gia thấy yên tâm hơn về mối hôn sự này.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên lập tức quỳ xuống nhận ân điển.
"Thần nữ tạ ân điển!" Cả hai người cùng đồng thanh.
"Bẩm Thái thượng hoàng, hôm nay là sinh thần Ngũ công chúa, chúng thần nữ có món quà dâng tặng cho công chúa." Nàng là người mở lời trước.
Cố Tử Yên tiếp lời nàng: "Bẩm Thái thượng hoàng, chúng thần nữ xin được tặng lại ân điển này cho Ngũ công chúa. Chúc công chúa dung mạo mãi như hoa, mọi việc đều như ý."
Cả yến tiệc đều phải ngạc nhiên, ân điển lớn như thế vậy mà hai người bọn nàng lại tặng lại cho Ngũ công chúa. Đúng là có đồ tốt không biết dùng, thời cơ ngàn vàng không biết tận dụng.
Ngũ công chúa cũng ngạc nhiên chẳng kém, nàng ta có cảm giác như màn trình diễn và sự xuất hiện hỗ trợ của Cố Tử Yên là một sự dàn xếp hoàn hảo. Mục đích chính nhất là xin được bất kỳ một ân điển nào đó, tặng lại cho nàng ta. Có ân điển trong tay, Ngũ công chúa có thể dựa vào đó để thỉnh cầu chuyện hòa thân. Nhưng quan trọng nhất, chính là sự đồng ý từ phụ hoàng. Nàng ta kín đáo nhìn trộm sắc mặt Thái thượng hoàng. Ông chỉ nhướn mày nhìn cả hai người bọn nàng đôi lát, tựa như đang cân nhắc.
Cả đại điện chìm trong im lặng, Thủy Lạc vẫn chưa đoán ra được mục đích của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên. Nàng ta chỉ nghĩ đơn giản đây là một chiêu lấy lòng công chúa, mãi không bì được với tình cảm cùng nhau lớn lớn giữa nàng ta và công chúa.
"Ta đồng ý." Thái thượng hoàng nhận ra có ẩn tình bên trong, nhưng ông vẫn đồng ý, có lẽ vấn đề này có liên quan đến công chúa. Tin đồn trong cung, không phải ông chưa từng nghe qua. Vốn cảm thấy kì lạ, tin đồn quan trọng như thế, thiên tử trẻ tuổi lại không có biểu hiện gì.
Thái thượng hoàng đưa mắt nhìn Hoàng thượng, hắn vẫn im thin thít. Ông lại lướt mắt qua Châu Ân Hoan. Khóe miệng ông nhếch lên một chút, ngồi trên ngai vàng bao nhiêu năm qua. Một chút tin đồn cỏn con này, làm sao ông không thấu được. Tin đồn xuất phát từ điện vua ở, ngoài vua ra thì ai dám đồn?
Chuyện tranh giành phụng vị cũng chẳng phải chuyện xa lạ trong chốn hoàng cung hoa lệ này. Đó là một cuộc chiến đẫm máu, kéo theo hận thù cả đời. Song, dù bất kì ai ngồi lên phụng vị cũng chẳng mấy quan trọng. Người được hoàng đế âm thầm chóng lưng, mới chính là kẻ chiến thắng.
Ngũ công chúa đứng dậy, quỳ xuống hành lễ nhận ân điển.
Một thoáng chốc, ánh mắt ba người giao nhau như hiểu thấu được suy nghĩ đối phương. Mọi chuyện đã lo liệu xong hết rồi, có được như mong muốn hay không còn phụ thuộc vào cách công chúa dùng ân điển này. Một người như Ly Nguyệt, không thể không biết cách dùng.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên lui xuống, quay trở về vị trí của mình. Thức ăn và rượu được dâng lên liên tục. Nàng nhận ra rượu trong bình được thay bằng trà mát, trên bàn toàn là những món không có hành, vẫn còn nóng hổi. Lúc này, Châu Ân Hoan mới chịu động đũa.
"Tiếp theo tới tiết mục của ai?" Thái hậu ghé sát vào tai ma ma A Tịch hỏi.
"Bẩm Thái hậu, là tiết mục của Đồng tiểu thư." A Tịch cung kính thưa.
Thái hậu đảo mắt nhìn một vòng, bà không thấy bóng dáng Đồng Ninh đâu.
"Nàng ta không đến?" Bà cau mày hỏi.
A Tịch chỉ biết lắc đầu, tiệc sắp tàn, Đồng tiểu thư vẫn chưa thấy xuất hiện. Tiết mục của nàng ta đành phải hủy bỏ, thay vào đó là ca vũ biểu diễn thay. Đồng Ninh không đến trong khi thân phận nàng ta là tú nữ, biểu diễn tiết mục là lệnh. Vậy mà nàng ta dám vắng mặt. Thậm chí không báo một lời, rõ ràng không xem Thái hậu ra gì.
"Đi tìm nàng ta mang đến đây cho ai gia!"
Các tiểu thư con nhà quan lại bắt đầu dâng tặng lễ vật mừng tuổi. Cùng với rất nhiều lời chúc bên tai Ly Nguyệt. Mãi đến khi trăng nhô cao, tiệc mới tàn. Từng tốp tiểu thư con nhà quyền quý nối đuôi nhau cáo lui trước, quan lại trọng thần vẫn còn nâng chén bên trong. Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên cũng kéo nhau cáo lui, hòa vào tốp tiểu thư kia, vừa đi vừa tán gẫu đôi ba câu.
Nàng và nhỏ đều có gia thế lớn mạnh, nhà mẹ đẻ là quyền thần trọng vọng. Các nàng tiểu thư khác muốn bắt chuyện làm quen cũng là chuyện thường tình.
"Không hổ danh là tú nữ kỳ tài, vượt qua hai vòng tranh tài khắc nghiệt. Tiết mục của Thủy Lạc Quận chúa và Châu tiểu thư quá xuất sắc." Tam tiểu thư nhà Doãn thị lang lên tiếng trước.
"Phải đó, Vinh Vương phi đúng là cầm thánh, đánh đàn hay tuyệt."
"Điệu múa của Châu tiểu thư rất độc đáo đó."
Cơn mưa khen ngợi ập đến khiến nàng và nhỏ phải choáng váng một phen, đâu đâu cũng toàn là lời có cánh. Nàng và nhỏ nghe đến phát ngượng, kiểu nịnh bợ thế này thật sự không thể nào thích nghi nổi.
"Chẳng phải có đến ba tú nữ vào vòng trong sao? Tại sao lại không thấy Đồng tiểu thư nhỉ?"
"Nàng ta lại biến mất tăm hơi thế này?"
"Các người có để ý không? Lúc nãy Thái hậu không vui ra mặt, ta nghe nói chuẩn bị tiết mục là lệnh của Thái hậu, vậy mà nàng ta dám không đến, gan to hơn gan cọp nữa đó."
Đối tượng bàn tán đã thay đổi ngay lập tức, Đồng Ninh trở thành trung tâm của sự chú ý. Cứ ba câu trò chuyện sẽ có hai câu về Đồng Ninh. Phần lớn là lên án tính cách xấu xa của nàng ta. Song, xấu xa đến mấy nàng và nhỏ đã chứng kiến hết rồi. Cũng không còn gì để nói thêm.
Cố Tử Yên bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo, nhỏ ngoảnh đầu lại nhìn, trông thấy A Liên khẽ gật đầu.
Hai người bọn nàng và tốp tiểu thư kia đi được thêm một đoạn. Từ xa đã thấy bóng người chạy đến, gã thị vệ vừa chạy vừa hét lên.
"Không xong rồi, Đồng tiểu thư phát điên rồi! Đồng tiểu thư phát điên rồi!"