Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thực sự.
Không phải ở nhà Chu Tuấn, cũng không phải trong hoàng cung Đại Ngụy xa lạ này, mà là trong cái ngõ tối, từ rất lâu, rất lâu về trước. Cô là một cô gái hoảng hốt bất lực khi gặp phải cướp giật, anh là một sĩ quan thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ. Mối nhân duyên vô tình kết nối này đã được chắp nối lại sau nhiều năm, ở một khoảng không gian khác.
“Em cứ tưởng là sau này sẽ không còn được gặp anh nữa…” Cô thì thầm. “Lúc đó, em thật sự rất sợ hãi.”
Cô rất sợ phải rời xa anh. Nhưng bây giờ, cô vẫn còn đang sống, anh vẫn ở bên cạnh cô, tay nắm chặt tay, mắt nhìn vào mắt, cô cảm thấy trên đời này không còn gì tốt đẹp hơn thế nữa.
Những thấp thỏm bất an, ấm ức hay rối rắm lúc trước nay đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Dịch Dương…” Cô gọi tên anh, cả người dựa vào lòng anh. “Em đã làm anh sợ hãi phải không? Xin lỗi anh, sau này sẽ không như thế nữa.”
Cô vẫn còn nhớ, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cô đã nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của anh. Điều đó đã thể hiện sự quan tâm anh dành cho anh một cách rõ ràng nhất.
Anh không hề lừa gạt cô. Bây giờ anh thực sự đặt cô lên vị trí hàng đầu trong trái tim mình, giống như cô đối với anh vậy.
Dịch Dương im lặng giây lát. “Anh nói rồi, tất cả đều là lỗi của anh, là do anh không bảo vệ em cho tốt, em muốn trách mắng anh thế nào cũng được cả.”
Chỉ cần đừng rời xa anh!
Cho dù Thương Lâm cố gắng không để lộ sự đau đớn của mình ra ngoài nhưng cuối cùng Dịch Dương vẫn phát hiện ra, biểu hiện cụ thể của sự phát hiện ấy chính là sau khi cho cô uống thuốc, anh còn căn dặn thêm. “Uống thuốc xong thì nằm nghỉ thêm chút nữa, sau đó sẽ khỏe hơn nhiều.”
Bởi vì vừa trở về từ quỷ môn quan nên Thương Lâm rất nghe lời, cho dù thuốc ấy có đắng gần chết thì cũng không than phiền gì, chỉ ngoan ngoãn im lặng mặc cho anh đút thuốc.
Nhưng khi uống đến ngụm thuốc cuối cùng, một cơn đau đớn bỗng nhiên kéo tới khiến cô không nhịn được mà phải ho lên, phun toàn bộ ngụm thuộc còn chưa kịp nuốt xuống ra, làm bẩn quần áo của hai người.
Bị anh nhìn thấy vẻ chật vật thảm hại của mình như thế, Thương Lâm cảm thấy hơi xấu hổ, dùng khăn che miệng lại định lánh đi nhưng Dịch Dương nhanh tay kéo cô lại rồi nương theo động tác của cô, giúp cô lau miệng.
Sắc mặt của anh vẫn rất thản nhiên, duy chỉ có ánh mắt là hết sức ôn hòa, động tác lau miệng cũng hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận, giống như cô được làm bằng sứ dễ vỡ vậy.
“Dịch Dương…” Cô thì thào.
Anh hít sâu một hơi, mỉm cười với cô. “Sao lại giống hệt một đứa con nít thế này.”
Cô đỏ bừng mặt, vừa định phản bác thì anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Chỉ là một chiếc hôn rất nhẹ, cho cô có cơ hội phản kháng, chỉ cần cô không muốn là có thể kết thúc nhưng cô lại không đẩy anh ra.
Trong mắt anh lóe lên vẻ vui sướng, động tác cũng dần trở nên nồng nhiệt hơn.
Khi môi anh rời khỏi môi cô thì cả hai người đều phải thở hổn hển. Dịch Dương đưa ngón tay cái lên vuốt ve cánh môi hồng của cô, cười trêu cợt. “Thuốc đắng như vậy, thế mà em lại không than vãn gì.”
Anh đang… cảm nhận vị thuốc trong miệng của cô ư?
Thương Lâm bối rối nên lập tức gạt tay của anh ra. “Anh phiến chết đi được…”
Sự hờn dỗi không có chút uy lực này chỉ có thể khiến cho Dịch Dương cong môi mỉm cười, tim thì cảm thấy như tan chảy.
***
Cũng trong ngày hôm ấy, khi Thương Lâm biết được chuyện Dịch Dương đã bóp cổ Hoắc Tử Nhiêu trong cơn thịnh nộ thì kinh ngạc đến nỗi mắt cũng trợn tròn lên.
Khi Dịch Dương đến chỗ cô, cô liền không nhịn được mà phải truy hỏi. “Anh trở mặt với Hoắc Tử Nhiêu luôn rồi sao?”
Dịch Dương tỏ vẻ chẳng có gì to tát. “Không phải là trở mặt với Hoắc Tử Nhiêu, nói chính xác hơn là trở mặt với Hoắc Hoằng.”
Thì cô cũng định nói thế mà!
Thấy sắc mặt Thương Lâm vẫn còn nghi hoặc, Dịch Dương nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, em có biết tại sao Nguyễn Ngọc lại có thể vào cung được không?”
Thương Lâm lắc đầu. “Em vốn tưởng cô ta to gan lớn mật, lại có bản lĩnh nên tự nghĩ cách trà trộn vào hoàng cung nhưng sau đó lại cảm thấy hoàng cung đại nội đâu dễ gì sơ suất như thế, cho nên…”
“Là Hoắc Hoằng đưa cô ta vào.” Dịch Dương nói thẳng. “Anh nghĩ chắc chắn là cô ta tự mình chạy tời Hoắc phủ hiến kế, miệng lưỡi khéo léo nên khiến Hoắc Hoằng tin tưởng vào kế sách của cô ta, vì thế mới đưa cô ta vào cung để trợ giúp cho Hoắc Tử Nhiêu một tay. Lần này, kế hoạch của bọn chúng vừa có thể lấy mạng em vừa có thể mượn tay anh xử lí Tạ Trăn Ninh trong cơn phẫn nộ, vậy thì sau này Hoắc Tử Nhiêu có thể độc bá hậu cung này rồi.”
“…Đúng là độc ác!” May mà trùng hợp là hôm ấy Tô Kị có mặt trong cung, và Dịch Dương cũng không hề u mê như Hoắc Hoằng đã nghĩ, không hề rơi vào bẫy của Hoắc Hoằng giăng ra.
Đợi đã!
Thương Lâm lập tức ngẩng đầu lên. “Lần này anh trở mặt với Hoắc Tử Nhiêu, vậy há chẳng phải bọn chúng đã biết…”
“Biết sự u mê của anh trước kia đều là giả vờ, biết thật ra anh đã sớm phát hiện Hoắc Hoằng có ý đồ gì, càng biết rõ anh luôn đề phòng bọn chúng.” Dịch Dương bình thản nói tiếp. “Đúng vậy, bọn chúng đã biết hết tất cả.”
Trong nhất thời, Thương Lâm không biết nên nói gì mới phải nên đành giữ im lặng.
Dịch Dương nhìn thấy thần sắc của cô thì nói: “Em đừng có tự trách mình nữa, chuyện lần này không thể trách được em. Thật ra lần này Hoắc Hoằng đưa Nguyễn Ngọc vào cung, muốn lấy mạng em là mục đích quan trọng, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất lại không phải vì điều này.”
“Vậy thì vì cái gì chứ?”
Dịch Dương cười trào phúng, sau đó từ tốn giải thích. “Vẫn là lí do trước đó thôi, lão ta muốn thử anh.” Điều khác biệt duy nhất chính là lần này anh không thể che giấu mà đã bị hắn thăm dò ra.
Thương Lâm rối rắm một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải nói. “Anh không nên kích động như thế. nếu anh không ra tay với Hoắc Tử Nhiêu thì em cảm thấy vẫn có thể diễn thêm một thời gian nữa. Bây giờ bị lão ta phát hiện ra rồi, sau này anh sẽ càng thêm nguy hiểm.”
“Cô bạn nhỏ Thương Lâm IQ chỉ có 80 ơi, để chú bộ đội giải thích cho em nghe nhé.” Dịch Dương xoa đầu cô, giọng hết sức sâu xa. “Điều thâm hiểm nhất trong lần thăm dò này của Hoắc Hoằng là ở chỗ chỉ cần em không chết thì lão ta liền có thể phát hiện ra vấn đề. Bất luận anh âm thầm qua lại với Tô Kị hay là có bản lĩnh to lớn, có thể giải được kì độc của Nam Cương thì cả hai đều chứng minh anh hoàn toàn khác với cái gã Từ Triệt mặc cho hắn điều khiển trước kia. Nếu đã không thể giấu được nữa thì sao phải cố gắng giấu giếm chứ? Anh đóng kịch mệt không nói, còn khiến lão ta xem trò cười chứ được gì.”
Thương Lâm nghe anh nói thế thì á khẩu không nói được gì, đành phải ngoan ngoãn lắng nghe chỉ bảo. Lòng dạ của đệ nhất gian thần quả là cẩn trọng, cô và Dịch Dương đã cẩn thận đến thế mà vẫn còn bị lão ta nhìn ra sơ hở, ba lần bảy lượt thăm dò, khiến người ta không kịp đề phòng.
Dịch Dương thấy cô không nói chuyện nữa thì thầm thở dài một hơi rất khẽ.
Cô bảo anh cố nhẫn nhịn, tiếp tục đóng kịch với Hoắc Tử Nhiêu. nhưng đối mặt với người dám cả gan ra tay hãm hại cô, làm sao anh có thể nhịn được nữa chứ?
không trút được cơn giận này, lòng anh khó mà yên được.
***
Loại độc này phát tác rất nhanh, nhưng một khi được giải thì khỏe lại cũng rất chóng. Hai ngày sau là Thương Lâm đã có thể bước xuống giường, đi lại hoạt bát. Cũng trong lúc này, chuyện Hoắc quý phi hạ độc Hạ Lan hoàng hậu và cố tình đổ tội cho Tạ thứ nhân cũng bị tung ra, khiến cho trong triều từ trên xuống dưới đều hoang mang.
Vì chuyện này, Hoắc Hoằng dâng tấu sớ lên tự thỉnh tội, nói là không biết dạy con, phụ với hoàng ân. Trong tấu sớ, ông ta dành những dòng khá dài để trách tội con gái mình, nói nàng ta ghen tuông đố kị thành tánh, không biết thời thế, không xứng hầu hạ thánh thượng nên bất luận bệ hạ có xử lý thế nào thì ông ta cũng không dám có nửa lời oán hận.
Phải thừa nhận là tấu sớ này viết rất chuẩn, lời lẽ uyển chuyển khéo léo nên đã biến chuyện Hoắc Tử Nhiêu độc hại hoàng hậu thành chuyện nữ tử trong hậu cung tranh sủng, lục đục với nhau. Hoắc Hoằng thân là rường cột của triều đình, con gái gây ra chuyện như vậy, tuy ông ta cũng có sai nhưng dù sao thì không thể trách tội quá nặng. Nếu hoàng đế cố ý trừng trị lão ta vì chuyện này thì ngược lại càng chứng tỏ hoàng đế không biết nặng nhẹ, càng tôn thêm sự khẳng khái, lỗi lạc như trung thần của lão ta.
Nhưng Thương Lâm lại quan tâm đến chuyện khác hơn. Cô đọc đi đọc lại, nghiền ngẫm tấu sớ này xong thì hơi ngạc nhiên. “Hoắc Hoằng… lão ta định không màng đến con gái mình nữa ư?”
“Thí xe giữ tướng mà.” Dịch Dương trả lời rất ngắn gọn. “Lão ta thăm dò ra được thực lực của anh, cái giá phải trả là mất đi một quý phi đã vất vả nâng đỡ bao năm nay. Tuy hơi lỗ vốn nhưng đó là cách lựa chọn tốt nhất hiện nay.”
Thương Lâm vẫn thấy khó mà chấp nhận được. “Là lão ta đưa Nguyễn Ngọc đến chỗ Hoắc Tử Nhiêu, thế mà bây giờ xảy ra chuyện thì lại bỏ mặc cô ta không quan tâm đến, kẻ làm cha như thế đúng là…”
Thấy vẻ ngạc nhiên của cô, Dịch Dương nhìn cô như là nhìn một con thú cưng. “Đừng nói Hoắc Hoằng có một đống con trai con gái, cho dù lão ta chỉ có mình Hoắc Tử Nhiêu thì vì nghiệp lớn mà hy sinh cô ta cũng là chuyện rất bình thường.” Anh dừng lại một chút. “Hơn nữa Hoắc Tử Nhiêu cũng chỉ là thứ nữ, có lẽ trước kia cũng không được yêu thương bao nhiêu.”
“Không thương thì sao lại đưa cô ta vào cung là quý phi?” Nhưng lời vừa nói ra thì Thương Lâm lập tức tỉnh ngộ. Bởi vì không yêu thương nên mới đưa vào cung chứ sao. Hoắc Hoằng đã có ý mưu phản từ lâu, đứa con gái từng hầu hạ Từ Triệt này đã định sẵn sẽ là một vật hy sinh, nửa đời sau còn không biết phải sống thế nào nữa nè!
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy rất tò mò. Rốt cuộc thì vì sao Hoắc Tử Nhiêu lại chịu vào cung làm một vật hy sinh?
“Đúng rồi!” Cô lại nhớ ra một chuyện. “Anh tính xử lý hai người Tô Kị và Nguyễn Ngọc thế nào đây?”
Sắc mặt Dịch Dương hơi thay đổi. “Em cảm thấy thế nào?”
“Em thấy thế nào thì có ích gì chứ, phải xem sự sắp xếp của anh.” Thương Lâm nói. “Nhưng anh định giết Tô Kị sao?”
Cô không thể giấu được chút lo lắng trong giọng nói của mình. Dịch Dương nghe thấy, lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
“Nếu em không muốn anh giết hắn ta thì anh sẽ không giết.” Anh bình thản trả lời.
Thương Lâm bị ý tứ trong lời nói của anh làm ngạc nhiên. “Anh không cần vì em mà thay đổi kế hoạch của mình, em không có bốc đồng như vậy.”
Dịch Dương nghe thế thì chỉ bật cười. “Đương nhiên anh phải vì em mà thay đổi kế hoạch rồi. Chuyện em không thích, nếu không vì bất đắc dĩ thì anh sẽ không làm. Có điều anh tự biết chừng mực, em không cần lo những thay đổi nhỏ ấy sẽ có gì nguy hại đến anh.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp. “Cho nên em có thể yên tâm mà nói ra suy nghĩ của mình, còn thay đổi thế nào thì anh sẽ suy nghĩ.”
Cách nói như thế, quả là yêu thương chiều chuộng cô hết mực.
Có lẽ Thương Lâm cũng đã hiểu được tấm lòng của anh nên khi nghe được những lời này, cô không còn xấu hổ như trước nữa mà chỉ nhoẻn miệng cười.
“Hay là anh tự quyết định đi.” Cô nói. “Bất luận anh quyết định thế nào thì em cũng không có ý kiến gì.”
Tuy Tô Kị đã cứu cô nhưng nếu không có hắn thì cô cũng sẽ không trúng độc. Cảnh ngộ của cô và Dịch Dương đã nguy hiểm lắm rồi, cô không có nhiều lòng từ bi để quan tâm đến người khác nữa.
Cho nên mọi chuyện cứ giao cho Dịch Dương xử lí đi.
Cô vừa nói thế, bỗng nhiên cảm thấy mình như trở lại thời thơ bé. Mẹ cô tái hôn lần nữa, cha dượng của cô là một người hiền lạnh trung hậu, luôn đứng sau làm chỗ dựa ẹ cô như một ngọn núi vững chắc, ngay cả cô cũng có chỗ dựa theo. Từ đó về sau, hễ gặp phải khó khăn gì là cô lại giao cho ông, còn mình thì chỉ cần ngồi chờ kết quả là được.
Hết sức yên tâm!