Nghỉ ở một nơi có người chết không phải là lựa chọn tốt gì, Lục Khuynh Tâm xuống bếp lục được một bình rượu, nhóm lửa làm một đĩa đậu phộng rang mang về phòng, lúc này y đang thoa thuốc cho vết thương của mình, hắn khẽ khỏi:"Cần ta phụ một tay không?"
Thanh Hồn thoa thuốc qua loa:"Không cần đâu vết thương nhỏ ấy mà."
"Độc của ngươi có thuốc chữa không?"
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, lời nói quan tâm khiến Thanh Hồn rùng mình hoảng sợ:"Đó là một loại võ công tuyệt thế."
"Ta nói là độc ngươi trúng khi bị bắt." Lục Khuynh Tâm hết sức kiên nhẫn:"Nhuận Thành nói độc mới độc cũ chất chồng khó trị tận gốc, ngươi cũng là một người học y sao không quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình vậy?"
"Chu công tử đúng là y thuật cao thâm, tại hạ bái phục, bái phục."
Lục Khuynh Tâm thấy rất buồn bực, đi lại giúp y lấy vài viên thuốc nghiền nát với nước trà đắng, lấy trong người ra một túi nhỏ chứa đầy mứt táo đỏ ngào đường bỏ vào trong bát hận không thể thẳng thừng nhét thẳng vào bụng tên kia: "Vậy, võ công tuyệt thế gì đó của ngươi có giúp ép độc ra được không?"
"Đương nhiên.." Thanh Hồn đáp không đầu không đuôi là đương nhiên được hay đương nhiên không.
Hắn không rõ là y có ý tứ gì bưng chén thuốc đưa cho y uống.
Bỗng một tiếng va chạm xèo xèo cháy khét rầm trời vang lên quả cầu lửa hồng rực lao thẳng đến chạm vào cửa gỗ liền bốc cháy phừng phừng, trong quả cầu lửa đó còn có nhựa thông, quả cầu cháy lớn tách ra nhựa thông chảy vào phòng, khói lửa mịt mùng, ánh lửa chớp lóa sáng rực không ngừng liếm lấy vật thể xung quanh, Lục Khuynh Tâm rút kiếm với tốc độ tên bắn chém vào khung cửa sổ, động tác thanh thoát sắc bén tìm được lối ra liền bế y nhảy ra ngoài:"Khốn thật, định giết người diệt khẩu à?"
Không chỉ phòng này mà vườn cây trước phòng Giả Lưu Hành cũng bị thiêu rụi, Lục Khuynh Tâm đưa người đến nơi an toàn để y ngồi xuống mỏm đá:"Thanh Hồn, Thanh Hồn, Thanh Hồnnn."
Toàn thân Thanh Hồn cứng đờ, hồn xiêu phách lạc, nỗi buồn khiến y như một cái xác rỗng, sắc mặt trắng hơn tuyết.
"Thanh Hồn, Thanh Hồn, THANH HỒNNN!"
Trong đầu y ánh lửa hắc ám, thoắt ẩn thoắt hiện bám riết không tha, đôi mắt hiện lên sắc đỏ, cơn đau dữ dội nơi lồng ngực, xé rách tâm can:"Lửa, lửa...là lửa." Cơn đau lồng lộn nhấn chìm tất cả, ánh lửa rực cháy như hoa phượng rực cháy, rực rỡ cũng lắm hung hiểm.
Hắn thấy y cả người tê dại như bị núi đè không thể nhúc nhích, quơ tay trước mặt:"Thanh Hồn, Thanh Hồn...ngươi.."
Thanh Hồn sực tỉnh, vỗ mặt nhìn quanh:"Về thôi."
Lục Khuynh Tâm liếc nhìn nơi Giả phủ cháy rực kia, thở dài:"Ừ!"
Họ đi không bao xa thì trời đổ mưa tuyết lớn, Lục Khuynh Tâm giũ lồng đèn bám tuyết, thổi tắt lửa bên trong quay đầu hỏi y:"Không uống à?"
Thanh Hồn lắc đầu, hai người ngồi trên giường sưởi ấm nhìn những đĩa thức ăn trên bàn, hắn lại hỏi:"Vậy cũng không ăn."
Thấy y im lặng Lục Khuynh Tâm rót một bát đầy rượu nóng uống cạn từng bát một, yên lặng không lên tiếng nữa, uống được một lúc hắn định đưa tay rót rượu thì y đã giành trước, mềm mỏng:"Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, gọi một bát canh giải rượu uống đi."
"Mới thấy ngươi nói một câu ra dáng đại phu đó."
Thanh Hồn cười khổ:"Ngày mai tìm được xác của Giả Lưu Hành, ta sẽ càng giống đại phu hơn."
"Chỉ có một cánh tay chưa chắc người đã chết." Lục Khuynh Tâm nhíu mày:"Ta có linh cảm rằng hắn vẫn còn sống chỉ có thể trốn ở đâu đó không chúng ta tìm được, không chừng quả cầu lửa đó là do với Lưu Giả Hành gửi tới."
"Một tay bắn tên?"
"Lẽ nào hắn không có thuộc hạ sai khiến à? Nghĩ cũng lạ người ở Giả phủ sao có thể đồng loạt biến mất được chứ? Thảm sát xảy ra trong thời gian ngắn không ai có thể trốn thoát hay để lại ám hiệu dấu vết gì sao?"
"Ta cũng mong như vậy, nhưng ta thích khám nghiệm người chết hơn, chết thật tốt, họ sẽ không mắng ta lang băm." Y vừa nói vừa có ý định đứng dậy đụng trúng vết thương liền rên xiết, méo mó.
Lục Khuynh Tâm nhíu mày:"Ngươi không biết dùng thuốc giảm đau sao?"
Y thều thào:"Tại sao phải dùng chứ, riết rồi cũng quen thôi, một chút đau đớn cũng không chịu được thì còn làm được gì?"
Lục Khuynh Tâm bĩu môi:"Ồ" hắn liếc mắt thấy một bàn cờ trên nóc tủ:"Đánh cờ không?"
"Ta khuyên công tử đừng chơi với ta, không thắng nổi đâu."
"Tự tin đến thế sao?" Lục Khuynh Tâm mang bàn cờ xuống nói:"Người chờ thuốc ngấm ta chờ canh giải rượu, chơi một ván giết thời gian.
Trước giờ ta đánh cờ chỉ thua hai người, một là Thành Kính, hai là...chơi thôi."
Sau vài nước cờ, Lục Khuynh Tâm bắt đầu nhận ra Thanh Hồn không không phải nói giỡn, từ nhỏ phụ thân hắn đã dạy hắn đánh cờ, mời các vị danh tướng về dạy hắn, một thời gian dài hắn không tìm được đối thủ nào khác huênh hoang đắc ý, đến khi gặp Thành Kính mới nếm mùi thất bại, trong lòng rất khâm phục tứ đệ của mình.
Hôm nay hắn lại phải dồn hết tâm trí vào ván cờ này tính toán từng li từng tí.
Thanh Hồn rất thong dong bóc vỏ đậu phộng tủm tỉm nhìn ván cờ:"Xem ra ta thật sự có thể ăn một bàn tiệc thịt nướng rồi."
Lục Khuynh Tâm âm thầm nghiến răng trong lòng, chậm chạp di chuyển quân cờ, Thanh Hồn cắn đôi đậu phộng trong miệng không thèm suy nghĩ đã đánh xuống, hắn càng lúc càng đắn đo tên này không thèm cho hắn thời gian suy nghĩ, như nắm rõ đường đi nước bước của hắn lúc nào cũng có thể bủa vây.
Còn luôn trưng ra bộ mặt đang nhìn một con lợn ngu ngốc chạy lẩn quẩn không thoát ra khỏi lồng giam.
Thật ra nếu Lục Khuynh Tâm không hề biết chơi cờ nhất định tức ói máu, ban đầu y định đánh phủ đầu một câu rồi viện cớ đi ngủ từ chối, nhưng mà hắn lại nhắc đến Thành Kính chơi cờ giỏi.
Nếu đã như thế thì...!
Lục Khuynh Tâm vò đầu một hồi, chỉ còn vài bước nữa là có thể định thắng bại, đương nhiên người bại là hắn rồi.
"Được rồi, sau khi điều tra án xong ta dẫn ngươi đi ăn thịt nướng."
Thanh Hồn day trán:"Vừa rồi thoa thuốc ta thấy trong phòng nơi góc giường có một xửng gỗ để là thịt nướng Tương Kí.
Đó không phải phòng của Giả Lưu Hành, mà thịt nướng mua trong xửng gỗ mang về thì còn gì ngon nữa.
Giả Lưu Hành là người ăn uống phóng khoáng thích đi du ngoạn khắp nơi việc gì khiến ông ta phải mua mang về chứ?"
"Có thể không phải cho hắn ăn, người khác thì sao trong phủ có nhiều người đâu phải có một mình Giả Lưu Hành? Quản gia hay là khách mời đến thì sao?"
"Vậy, những người đó đâu?"
"Không thấy, đã nói một nhà mấy chục người đều biến mất."
"Đó chính là vấn đề đấy, ta ngủ trước đây ngày mai đến đó xem."