Mọi người tế bái mộ phần người con gái Quan đại phu yêu xong, ra khỏi sơn cốc Thanh Hồn lặng lẽ đứng bên sườn núi lặng lẽ nhìn về phía xa xăm.
Giữa một thênh thang, khói núi man mác, thấy thời gian trôi thật quá vô tình, chẳng có lễ hội gì cả, là người ta đang cầu phúc cho Quan đại phu thôi.
Lục Khuynh Tâm nhìn y đứng giữa nơi nỗi buồn phảng phất, đau lòng:"Sao ngươi lại ở đây?"
"Đã mười ngày rồi bệnh tình Quan đại phu càng ngày càng nặng, ta thấy nên dành thời gian họ nói chuyện riêng với nhau nên ra đây."
Hắn kéo y dựa vai hắn:"Ngươi buồn thì cứ dựa vào ta.."
"Có gì buồn chứ...sinh lão bệnh tử ai cũng phải trải qua thôi."
Trong căn nhà trúc khép kín cửa, sức khỏe Quan đại phu ngày càng nặng không tiện để gió lọt vào.
Quan Kiến Vỹ quỳ bên giường tre hổ thẹn:"Con vô dụng quá bệnh của người con không chữa được, mấy năm qua cũng không chịu trở về."
Quan Đào mỉm cười bàn tay gầy vỗ vai hắn, khóe mắt ướt lệ:"Con rất tốt, trước giờ ta chưa từng thất vọng về con....Dù ta có buồn vì con không ở lại nhưng ta biết, con là thiếu niên mang chí lớn, muốn được tự do dang cánh mà bay.
Ta cũng không muốn giữ con ở thôn quê hẻo lánh này, phí một đời con.."
Quan Kiến Vỹ chua xót:"Người thật sự nghĩ như vậy sao...con đương nhiên muốn ở lại, ngày đó con luôn mâu thuẫn rốt cuộc là nên ở lại cùng người làm một đại phu nhàn tản chữa bệnh cho người trong thôn, hay là thay người đi khắp thiên hạ thực hiện ước muốn thời trai trẻ đây? Nơi này đã có người dốc lòng chăm lo còn niềm mong mỏi ngày xưa của người thì sao? Thêm việc con không dám đối diện với người vì sự ra đi của sư mẫu, cả đời này e là thầy trò chúng ta không thể cười nói như xưa.
Con cứ nghĩ mình đi rồi người sẽ nhẹ lòng, thời gian sau người đã có thể tiếp cận thế giới bên ngoài của con qua những trang thư thơm mùi mực." Quan Kiến Vỹ càng lúc càng cúi thấp đầu, xấu hổ cùng cực:"Nhưng cuối cùng con cũng không thể thực hiện lời hứa này, Đóa Đóa đã xuất hiện trong đời con, con không thể cứ đưa nàng ấy lang bạt khói bụi khắp nơi được."
Ông nhận được vô số thư, bên trong luôn là núi non hùng vĩ, nước mát hiền hòa, đôi khi là loài cây dại xa lạ nào đó, còn nói đang tìm báu vật.
Ông không thấy đệ tử mình kể về chuyện hành y, cứ ngỡ nó đã thay đổi rồi không nhớ chí hướng làm một đại phu nữa.
Dù có danh tiếng gì gì đó nhưng không chữa bệnh cứu người thì có ích gì? Người đại phu già có chút nghẹn ngào:"Con vẫn chưa kể cho ta nghe...về hoang mạc ở Bắc Tống.
Còn nữa ở cạnh người mình yêu mới là điều hạnh phúc nhất, những thứ khác đều không quan trọng." Quan đại phu ho khụ khụ nhưng lời nói chậm rãi mạch lạc, giống như hồi nhỏ người truyền dạy y thư, hết lòng hết dạ chỉ dẫn mọi thứ, không để đệ tử phạm phải sai lầm.
Vào một ngày trời mưa tầm tã, Quan đại phu cũng lặng lẽ đi tìm người con gái mình yêu, có lẽ nơi hoàng tuyền đó nàng ấy vẫn đợi, và cũng có lẽ nơi đó người bạn thuở thiếu niên đang đợi ông đến cùng phân thắng bại.
Thế gian này không còn Nguyên Thời Liễu nữa, cũng không còn Quan Đào...!
Người đi rồi sẽ không buồn nữa, chỉ còn người ở lại ôm tiếc thương.
Rồi mai đây ai là người tiếc thương cho y?
Sau khi an táng xong, Thanh Hồn đang ngồi sắp xếp lại những tượng đất trong nhà, phụ Quan Kiến Vỹ tìm nhà nào thích hợp trong nôm bọn trẻ thì Lục Khuynh Tâm nhận được thư, Tuệ Sinh xảy ra vấn đề, nước lại dâng rồi.
***
Trong lúc này Diệu Huyền đang gối đầu trên thuyền, trên mặt che một phiến lá lớn, bên cạnh có vài bình rượu thơm ngọt, cuộc sống nhàn hạ, vui vẻ phơi phới.
Y cứ nằm bắt chân chữ ngũ tận hưởng không khí trong lành, hai bên đồng cỏ tỏa mùi hương thanh tân, lâu lâu lại có vài con nai nhỏ ra uống nước, ăn cỏ.
Công Nghi Lăng tuy chèo thuyền nhưng tâm tư bay đâu đâu, gần đây sức khỏe của Thanh Hồn không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, tròng mắt xưa nhạt màu giờ trở nên rất đậm, thăm thẳm lạ kỳ.
Mấy ngày trước hắn thấy khăn tay y thấm đỏ che che giấu giấu không cho hắn biết....hoặc là hắn cũng chẳng quan trọng để y phải cho hắn biết.
Biển người mờ mịt khó gặp được tri kỷ, hắn chẳng là gì trong lòng y.
"Ngươi đến đây chỉ để phơi nắng thôi sao?"
Y không thèm nhúc nhích nói:"Ngươi không thấy sao còn hỏi?"
"Ta tưởng ngươi đến đây vì mấy trận đại thủy bất thường?"
"Nhìn ta giống người có thể cưỡi gió ngự thủy lắm sao?" Thuyền con lặng lẽ xuôi dòng, hạnh hoa yên vũ như hóa thành làn gió mát trôi qua kẽ tay:"Xuyên Thục nhiều người mất tích cũng lôi ta đi, Quỳ Phủ ngập nước cũng bảo ta đến xem, xem rồi nước sẽ rút sao?"
"Tiểu đệ ngươi không phải đang ở đó sao?" Trên đời này e chỉ có Thanh Hồn khiến Diệu Huyền phải lo lắng.
Y vứt phiến lá xuống sông, nhướng chân mày:"Nước lên mà không biết chạy thì ta chịu."
Công Nghi Lăng thập phần nhã nhặn:"Ta đã nghe qua chuyện Tàng Ngư, chuyện đại thủy này e là chẳng có gì hay ho.
Nếu đã đến hay là chúng ta cũng đi điều tra một vòng đi coi như tích đức." Hắn bồi thêm một câu:"Tiểu đệ ngươi không chịu ngồi yên đâu..."
"Ta thấy mình không cần tích đức..." huyệt thái dương y hơi đau:"Nhưng đến thăm nó một phen cũng là chuyện không tệ."
***
Quỳ Phủ chìm trong làn nước cuồn cuộn ngất trời, sấm sét nổi lên ngày một dày.
Trên đời này có gì vừa cường mạnh vừa nhu hòa như là nước chứ? Một khí lưỡi nước muốn nuốt lấy sinh mệnh khó gì ngăn nổi, dù đánh bao nhiêu đòn nước cũng có thể nuốt hết.
Trong làn nước lạnh băng dòng người cứ nhấp nhô lúc trồi lúc sụt, càng cố ngoi lên càng dễ bị mất sức bị nước nhấn xuống.
Giữa dòng nước trắng xóa mù mịt đôi lúc sẽ xuất hiện xoáy nước quay mòng mòng hút hết những sinh mệnh nhỏ bé.
Giang Khách lấy làm lạ, mấy ngày nay Hòa Phong Thương sai người liên tục đả động Tuệ Sinh dâng nước lũ, dâng rồi lại rút nước xuống.
Không hề có ý định một phát lấy mạng mà cứ ở trên cao nhìn xuống, án binh bất động.
Giang Khách tuy nôn nóng muốn có Tuệ Sinh nhưng cũng đành đứng yên nhìn.
Chỉ thấy từ xa những vệt trắng loang loáng ào ào ập tới, hòa cùng mấy tiếng nổ chát chúa đất trời chao đảo một phen.
Giang Khách ngẩng đầu nhìn vầng trời đỏ ối thứ gì đó đang vẫy đuôi một cái, cái đuôi đó như chui từ mặt đất lên đập mạnh một cái như muốn nhấn chìm của Quỳ Phủ.
Sấm rền đất dậy nước lũ ngợp trời ào ào đổ đến, cổng thành sụp đổ dưới thế nước như chẻ tre.
"Đó là Tàng Ngư à?"
"Không phải.." Tàng Ngư đã chết rồi, thứ tìm được chỉ là mấy cái răng, một cái vòng tay bị phong ấn chung quy không thể tái sinh xác thịt nó lại nữa.
Hòa Phong Thương cũng không có bản lãnh tìm ra con cháu gì đó của nó sau khi chuyện cũ đã qua gần mấy nghìn năm.
Nhưng mà việc nuôi một con trùng độc khác thì không khó, dù không thể so sánh với sức mạnh trời giáng nhưng sức người không cách nào xoay chuyển nổi.
Giang Khách biết 'Y' ít nói cũng không hỏi sâu:"Cuồng triều mạnh như thế này nhóm người Lục Khuynh Tâm cũng bó tay thôi.
Nhưng lỡ như Nhan Lệ khống chế được Tuệ Sinh..."
"Cô ta không làm được đâu.." Hòa Phong Thương nhìn mặt nước cuồn cuộn, hờ hững:"Bạch Diệp..mới là người đáng ngại."
Giang Khách không hiểu nhưng ngại hỏi.
"Bạch Diệp là gió không gì có thể ngăn cản." Trên lớp mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng lành lạnh:"Ta rất thích khả năng dựng kết giới gọi hồn của hắn, càng thích việc hắn có giao thoa giữa hai thế giới âm dương kia." Thế nước tích tụ đã lâu sức nước khủng khiếp, dòng người bị ép tứa máu, có người bị xé nát máu chảy lên láng.
"Vậy...chúng ta ra tay với Bạch Diệp trước?"
Hòa Phong Thương không nói gì quay đầu bỏ đi, thế nước bên dưới cũng dần rút.
Giang Khách nán lại đợi xem cái đuôi kia trông ra sao, nhưng đến khi nước rút chỉ có xác người lên láng không thấy cái đuôi kia đâu, cứ như nó chưa từng xuất hiện.
*
**
Trăng lạnh như nước, xuyên qua hành lang phảng phất hương hải đường còn quanh quẩn đâu đây.
Qua mấy hòn giả sơn san sát chật hẹp, len lỏi trong khe đá là ảnh đèn lồng chập chờn.
Bạch Diệp đang nói gì đó không nghe rõ, bộ mặt ai nấy cũng phiền não.
Hương đỗ nhược vừa đến, Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nói:"Ngươi đến đúng lúc lắm."
"Có gì đúng lúc chứ, ta vừa không biết ngự thủy vừa không biết bắt cá." Thanh Hồn ngồi xuống bàn nhìn thấy tách trà của mọi người đều đã lạnh:"Sao Tuệ Sinh lại phản ứng? Vừa rồi ta có đi thăm Nhan Lệ thấy khí sắc của cô ta không ổn lắm, đã bắt đầu nôn ra máu."
Bạch Diệp trầm lãnh:"Thanh kiếm này trước khi qua tay chúng ta đã bị người khác nắm giữ, ai biết là đã bỏ bùa chú gì ở bên trong? Gần đây nước cứ lên rồi lại rút lần nào cũng cướp đi vô số tính mạng người dân...ta thấy Quỳ Phủ không ở được nữa rồi."
"Cả cổng thành cũng sụp rồi, lần tới e là..." Thành Kính thấy nỗi sợ hãi chậm rãi thích ứng, một nơi cỏ xanh hoa thắm thoáng đã thành bình địa rồi.
Y cau mày:"Di tán nhiều người trong một lúc không phải chuyện dễ dàng đâu."
"Lẽ nào còn cách khác?" Bạch Diệp ngắt lời:"Nếu là nước lũ bình thường còn có thể đào đường dẫn nước ra bên ngoài, còn cái này chẳng biết từ đâu mà đến, từ đâu biến mất.
"
Y rất muốn nói dời người đi thì sẽ tốt sao, người cũng biết không phải đại thủy bình thường, nơi nào mà chẳng dâng lên được.
Nhưng tâm trạng Bạch Diệp không tốt, y im luôn.
Lục Khuynh Tâm thở dài, họ quen biết đã lâu, Bạch Diệp không vui vì mẫu thân mình bị nước lũ cuốn mất.
Mỗi lần nhìn thấy nước lũ đều có bộ dạng dọa người này, ai khuyên cũng vậy thôi.
"Đến giờ vẫn chưa điều tra được vì sao nó lại xuất hiện ư? Ma quỷ có hình thành cũng cần thời gian tu luyện chứ." Thanh Hồn nghĩ trên đời này phiền não nhất là nhân tâm, ma quỷ có mạnh tới đâu thì cũng như ngũ hành tương xung tương khắc.
"Không hiểu sao ta lại không cảm nhận được mùi vị của Tàng Ngư.
Hễ muôn thú gặp nguy hiểm đều quay về nơi trú ngụ hoặc là tìm về tàn chi sót lại nếu đã chết, nhưng mấy ngày trước ta đến Tháp Hoài Cổ thám thính không hề cảm thấy quỷ khí bị trấn áp bên dưới bị đả động." Tháp Hoài Cổ đang xây sửa, chính vì động thổ trên một động quỷ rất dễ phạm phải đại kỵ của nó nên xung quanh đặc biệt bài trí nhiều trận pháp, chỉ cần có vấn đề sẽ phát hiện ngay:"Ta đã từng nhập trận gọi hồn với nó...có gì đó không giải thích được."
Gần đây Bạch Diệp cứ có cảm giác lềnh bềnh trôi nổi, không rõ tốt xấu, giống như hắn thường thấy nước cuồng triều hùng mạnh là đâm ra sợ hãi, nhưng thứ đó chẳng khác gì dòng máu xanh biếc chảy trong cơ thể, không cách nào rũ bỏ.
"Có cần gọi hồn lần nữa không...nhưng nếu nó đã trở về sợ là không linh ứng." Lần trước Bạch Diệp đã linh ứng với Bì Tuấn, Trản Ngọc nếu trong thời gian ngắn làm thêm lần nữa e là lưu lại nội thương.
Đang tâm trạng nặng nề chợt thấy Ôn Ngọc người đẫm nước đi tới, chân hơi khập khiễng.
Lòng Nhiếp Trạch Phong hơi nhảy dựng:"Có chuyện gì sao?"
Ôn Ngọc cười yếu ớt:"Đại ca muốn nghe tin xấu hay tin tốt trước đây."
Không ai lên tiếng, y nói:"Tin xấu trước đi."
"Tin tức cũng không đầy đủ lắm, bên bãi tha ma ở thành bên đột nhiên xuất hiện mấy thi...mấy cái thây khô.
Không giống bị đào bới dưới đất mà ra, trên người đều mọc ra dây leo, lá màu đỏ có mùi tanh nồng, có độc."
Chân mày Chu Nhuận Thành cau lại.
"Đệ thấy mưa sắp rơi xuống nên đã đem mấy thây khô đó vào trong hang để tạm, không biết bất cẩn ở đâu họ đều trúng độc hết rồi.
Cho nên đệ mới đến đây..."
Y biết mọi người sẽ tức tốc đến đó xem thử, mà y không biết y thuật nên ở đây lo chuyện Tàng Ngư thì hơn:"Ta ở lại đây, mọi người đi đi.."
Chu Nhuận Thành nói:"Ngươi cũng đi đi, ta có linh cảm liên quan đến Liễu Vân Thoa."
Y thấy gai hết cả người, hình như cô ta còn hai đệ tử nhỏ tuổi tự dưng biến mất, y hơi e ngại rồi gật đầu.
"À, chuyện vui là gì?" Mấy ngày nay quá nhiều chuyện mệt mỏi rồi, nếu có cách đối phó Tàng Ngư thì tốt:"Nhìn bộ dạng này của người chắc không phải mò được bảo vật dưới nước chứ."
Nói tới đây mắt Ôn Ngọc sáng rỡ:"Mỹ Tiếu có thai rồi, đệ vui quá nên bất cẩn ngã xuống hồ thôi."
Trong lòng mọi người đều hân hoan, trợn mắt:"Sao không chịu nói sớm."