Năm người ngồi túm tụm ở trên giường, choàng cùng một chiếc chăn mỏng chưa bao giờ thấy tình thương mến thương đến mức này, Nhuận Thành giúp Thanh Hồn thấm khô vết thương thoa thuốc lên chân, may là y vẫn mang theo lọ thuốc nhỏ này bên người, vết thương ngấm nước trở nặng vẫn có thể cầm cự được, trong đêm tĩnh mịch Nhuận Thành nhỏ giọng:"Bây giờ chúng ta rất giống Giả Lưu Hành, bị giam trong một căn nhà tưởng chừng chẳng có chút nguy hiểm gì? Không thể cạy cửa cũng không thể ẩn trốn."
"Vậy, thứ đó cũng ở đây sao?" Bạch Diệp nhìn xung quanh không biết là nó có thể ẩn trốn ở đâu trong căn nhà trống trải ngăn cách lỏng lẻo thế này.
Nếu có một thứ giết tất cả mọi người trong một lúc đang ở đây thì thật quá đáng sợ, chúng ta chẳng cảm nhận được gì.
Mọi người đều trầm mặc, Thanh Hồn ngáp một tiếng:"Ta buồn ngủ quá các người cứ tiếp tục suy nghĩ đi."
Trong tình huống nguy hiểm như thế mà y vẫn nghĩ đến việc ngủ, Thành Kính muốn đá y một cái chợt nghe Lục Khuynh Tâm dịu giọng nói:"Ngủ một lát đi ta canh cho ngươi."
Thanh Hồn nhích người sang phía hắn, dựa tường nghiêng đầu ngủ một giấc, những người còn lại ngồi viết lên giường bàn bạc về căn nhà kỳ quái này, đột nhiên y ngã đầu lên vai hắn cựa quậy một chút rồi lại ngủ tiếp.
Hắn mím môi, không biết có phải vì lặn nước quá lâu người đầy hơi lạnh, bây giờ có hơi ấm người khác thấm vào đặc biệt nhạy cảm muốn tránh đi lại sợ y ngã, sống lưng cứng đờ.
Bạch Diệp vẫn đang thì thầm gì đó, nét chữ nguệch ngoạc hắn nhìn không ra, gò má chạm phải mái tóc mềm mại còn ẩm ướt.
Đâu phải chưa từng chạm vào...!
Hắn...!
Cõi lòng hắn không thể tĩnh tâm.
Hắn nhớ một đêm mưa, hai bên nhà trồng thật nhiều cây chuối tây mỗi lần mưa xuống tạo ra rất nhiều âm thanh thú vị, có người nằm bên cạnh hắn hơi thở đã đều đều chìm vào giấc ngủ, hắn không ngủ được hạ thân nóng bỏng khó chịu, cả đêm cứ trằn trọc sao hắn lại nghĩ đến việc này, ngoài trời mưa tưới mát trời đất, ở trong phòng hắn cứ lộ tình ý ướt át, dục vọng nhấn chìm.
Bản thân hắn từ bao giờ nảy sinh ý định đen tối với Trạch Dương.
Hắn cảm thấy mình điên rồi.
Dục vọng hóa thành biển lửa thiêu đốt, hắn ngồi dậy, thở dốc không ngừng.
Chu Nhuận Thành nhúc nhích người chợt thấy không đúng, khó che giấu được hơi thở hỗn loạn:"Trong nước hình như có độc."
"Từ lúc vào đây chúng ta đâu có ăn uống cái gì?....lúc ngâm mình dưới nước?" Khi nói lời này Bạch Diệp thấy dòng nước đó như thấm vào da thịt, bị gió trời lạnh giá không ngừng thổi qua, đông cứng da thịt.
Ngó nghiêng quan sát hơi thở giục giã:"Chúng ta bất cẩn quá."
"Không được, mau rời khỏi đây thôi." Dù có cơ quan cũng nhanh chóng ra khỏi đây.
"Tam ca, tam ca..."
Lục Khuynh Tâm bị dọa giật mình, mặt đỏ bừng.
Núi non bao la, phóng tầm mắt nhìn về phía trước nơi nơi đều là núi non hiểm hóc nguy hiểm trùng trùng, đất trời ẩm ướt không lâu nữa sẽ mưa thôi.
Năm người vừa vượt qua hai con đường lối mòn, đường đi hoang vu lâu lâu lại có tiếng thú dữ gầm gừ.
"Ngươi còn đi nổi không?"
Tự dưng đang mơ mơ màng màng bị lôi đầu ra đây Thanh Hồn đã không vui, giờ nghe Lục Khuynh Tâm nói như thế hừ lạnh:"Lần sau có kề đao vào cổ ta cũng không theo các người."
"Trời mưa đường trơn chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.." Thanh Hồn bị thương không có võ công, Nhuận Thành võ công so với ba người còn lại yếu hơn bắt đầu hoa mắt chóng mặt:"Phía trước có hang núi chúng ta đến đó ép độc."
Nhìn nơi này cây cối cao thấp không đồng đều, lối mòn hẹp, hai bên vách đá dựng đứng họ có cảm giác đang bị dồn vào bẫy, trong hang động có một đống củi đang đốt nhưng chẳng có người, Bạch Diệp thăm dò một vòng:"Không có người.."
Thanh Hồn mặc kệ có người hay không đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, mọi người cũng ngồi xuống vận khí, khói trắng toát ra hong khô cả y phục trên người.
Sau một hồi sắc mặt họ khá hơn một chút, độc trong người vẫn chưa thanh tẩy hoàn toàn, đưa mắt nhìn Thanh Hồn đang khịt mũi khều khều đống lửa.
Y kinh ngạc hỏi:"Các người nhìn ta cái gì?"
Chu Nhuận Thành nắm cổ tay y xem xét bắt mạch:"Độc của ngươi đang tan dần...?"
"Hahaha ta có thể luyện được thân thể bách độc bất xâm, còn sợ thứ độc cỏn con đó sao?"
Mọi người trưng ra bộ dạng hết sức 'tin tưởng' y.
Đổi chủ đề:"Không có người đuổi theo lạ thật."
"Có thể ở nơi này có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ khiến nó không dám đuổi theo."
Nghe lục Khuynh Tâm nói vậy mọi người đều im lặng suy tư, Thanh Hồn nhìn hang động này không lớn lắm, cửa lớn cao rộng cuối động thấp lại một người cao lớn giơ tay có thể chạm nóc, cây leo bò lên nóc động, lá xanh rì, hoa từ lớp nối đuôi nhau từng lớp như sóng xô, cánh hoa khá giống mẫu đơn, cánh hoa màu đỏ thẫm, nhụy hoa màu vàng lấm tấm bùn đất.
"Ngươi nhìn cái gì?"
"Ta đang nhìn bông hoa đó ở cao vậy sao lại dính bùn."
"Thì có thể có người tay dính bùn đã vạch lá tìm hoa, hoặc là..." bùn dính ở trong động đương nhiên không phải do mưa bụi mà ra, Bạch Diệp đi lại góc động đó nhìn rồi lùi mấy bước canh chỉnh kỹ càng, rút côn cắm phập xuống đất cứng đào mạnh, mặt đất rất cứng Bạch Diệp định nói không phải nhưng rồi lại dùng sức kéo cả một khối đất vuông vức được nén chặt lên.
Họ đồng loạt đi xem cái hố dưới đất, Thanh Hồn rùng mình, bên dưới là một cái lồng sắt cứng cáp giam một "người" đang nằm rạp dưới đất, tóc tai bạc phơ bốc mùi kỳ quái, thè lưỡi dài nhỏ cuốn lấy giun trong đất nhai nuốt.
Y lại thấy buồn nôn
Lục Khuynh Tâm cười cợt: "Xem ra có người đào hố chôn 'nó' dưới đây rồi nén đất thật chặt lấp nó lại, mặc dù mất đi một cánh tay nhưng chiêu thức thành danh của Giả Lưu Hành không phải danh bất hư truyền.
Đây hẳn là con vật có độc mà hắn âm thầm nuôi bấy lâu."
"Hay đến đâu cũng chỉ dùng nén đất thôi." Thành Kính mỉa mai:"Ngươi còn không định xuất đầu lộ diện sao?"
Bên ngoài có tiếng bước chân, Giả Lưu Hành gương mặt rất miễn cưỡng tím đen xuất hiện, cánh tay phải đã bị mất vết thương chưa lành, điều khiến họ chú ý là cánh tay trái ông ta lộ ra vuốt nhọn, còn có lông đen hệt như cánh tay thú.
Bạch Diệp liếc ông ta rồi lại liếc thứ đó thấy ánh sáng không ngừng đập vào lồng sắt muốn thoát khỏi, thở dài nén đất lại chôn vùi nó lần nữa.
***
Lúc họ trở về cũng đã qua ba ngày ở nơi vắng vẻ đó, Thanh Hồn ngã ập lên giường tận hưởng thời gian an tĩnh, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ thật ngon.
Doãn Minh Hiểu nghe kể tình hình, kinh ngạc không thôi không thèm để ý trên trán có nếp nhăn cau mày:"Có chuyện như vậy sao?"
"Một người đang yên đang lành sao có thể biến thành nửa người nửa quỷ được, Giả Lưu Hành hiện giờ đang ở đâu? Ta muốn xem rốt cuộc hắn nuôi thứ quái quỷ đó làm gì?" Tề Chiêu trầm tính nhất cũng cảm thấy quái quỷ hoang đường.
"Nhị ca ta nóng tính trong lúc giao đấu đâm chết hắn rồi, thi thể đang để ở Tử Linh Đường chuẩn bị chuyển đến mộ phần Giả phủ chôn cất, các người có muốn đến xem không?"
Sở Cung Yêu thở dài:"Vậy thứ đó mà các người nói đâu.
Những người tham dự yến tiệc đều bị nó ăn rồi sao?"
"Chính miệng Lưu Giả Hành thừa nhận nuôi thứ đó bằng những con vật, loài cây có độc, dùng giúp bản thân tu luyện, không hiểu sao hôm đó nó lại thoát ra giết chết rất nhiều người, cả hắn cũng bị nó cắt mất một cánh tay."
"Vậy, nhà cũng do Giả Lưu Hành đốt?"
"Cái này bọn ta không hỏi nhưng ngoài ông ta thì còn ai nữa, nếu không đốt mọi người sẽ cho rằng nơi đó có mật thất ra vào tìm kiếm sớm muộn cũng lộ ra hắn nuôi thứ gớm ghiếc kia.
Chỉ là hắn ta làm gì càng khiến hồ nước đó trở nên kỳ quái, hai đầu chim phượng không bị lửa tổn hại gì mấy không phải rất bất thường đó sao?"
Mọi người gật gù, có người trách lưỡi:"Nuôi thứ đó làm gì rồi bị nó phản lại haiz."
****
Dưới ánh đèn nhỏ nhoi của đom đóm những hình thù kỳ lạ càng trở nên uốn éo như bóng người đang nhảy múa, thướt tha yểu điệu.
Hình đầu phượng chế tác tinh xảo còn có mùi hương kỳ lạ, ngón tay sờ vào ấm áp, miết những đường văn tinh tế khéo léo trên đó cảm giác rất kỳ lạ khiến người ta muốn sờ mãi không thôi.
Một nơi chỉ còn tàn tích của ngọn lửa liếm qua không còn chút tao nhã nào của các loài kỳ trân dị thảo, trong gió có mùi than bụi.
Bàn tay chạm phải hoa văn uyên ương bơi trong hồ sen, nhẹ nhàng lấy ra một thứ tra vào trong ổ.
"Cách."
Âm thanh nghe thật giòn tiếc là không phải âm thanh mở khóa, mà là chìa khóa bị gãy.
Sao có thể gãy?
Trong lúc còn đang ngẩn ngơ đột nhiên thấy sống lưng gai gai, quay đầu lại không khỏi giật mình:"Các người..?"