Ở nơi này kín kẻ hơn bên ngoài gió thổi không lọt, thế mà trên đỉnh đầu vẫn vang lên tiếng ù ù rồi rầm rầm lạ thường, có lẽ vì không dùng thị giác, khứu giác của nó bỗng trở nên tinh mẫn lạ thường, ngửi thấy mùi gỗ mục bị cháy khét, Lục Khuynh Tâm bật dậy:"Không xong rồi."
Lục Khuynh Tâm dùng khinh công đi lên xem, sắc mặt đen lại:"Lỗ hổng đã bị lấp lại rồi, có người bên ngoài đốt lửa." Điều này đồng nghĩa nếu họ không tìm cách ra ngoài rất nhanh nơi này sẽ bị rút hết không khí ngạt thở mà chết.
Nơi này đều là đá tinh cương láng bóng, cứng đến nổi dù họ có hợp sức tới đâu cũng không đục ra lỗ hổng nào, còn về phía trên cũng đã thử, thứ lấp lối đi đó cũng là đá tinh cương, có thể không dày bằng bức tường nơi này nhưng không dễ dàng phá vỡ đâu.
"Có thể nhấc đá tinh cương lấp hố, không phải là cao thủ thì cũng có rất nhiều người." Thành Kính đau đầu đá mạnh vào tường, đau đến nổi nhảy cò cò:"Khốn thật tên này vẫn còn ngủ."
Tất cả mọi người ngồi quanh đều biến sắc chỉ có Thanh Hồn vẫn cuộn tròn gối đầu lên chân ngủ ngon lành, Chu Nhuận Thành đến bên cạnh lay mạnh:"Thanh công tử, Thanh công tử...."
Thanh Hồn dụi mắt:"Chuyện gì? Tới giờ ăn rồi hả?"
"Gọi y thức làm gì để chết rục xương ở đây đi."
Thanh Hồn sờ mũi:"Bạch công tử thật dễ nổi giận, ta nói không phải thì thôi chứ?" Y hít mũi ngửi ngửi:"Mùi gì vậy các người chưng cốt tại đây luôn à?"
"Lối đi bị lấp lại rồi, bên ngoài có người đốt lửa." Lúc nói những lời này Nhuận Thành cũng vẫn xem xét xung quanh:"Tường dày thật dày, không có cái gì đáng ngờ thừa đi hay thụt vô đều không có.
Đỉnh đầu không có lối mà dưới chân không phá được."
Thanh Hồn gương mặt méo mó đi dọc vách tường, kín đến nổi không một rãnh nhỏ bất thường, y đi rất thong dong nhẹ nhàng, đến khi vòng lại chỗ cũ cũng không tìm thấy manh mối nào, thở dài:"Đúng là kín đến kiến bò không lọt, ông ta ở đây không sợ bị ngợp chết sao? Lúc chúng ta đứng ở bên trên nền dưới chân không bị Bạch công tử phá vỡ thì cũng rất cứng cáp kín kẻ." Y nhặt một viên gạch vỡ lên nhìn:"Viên đá này đặc ruột."
"Dư thừa không phải nói là có lối đi khác sao?" Bạch Diệp thử dùng côn cậy, cậy mãi cũng không tạo ra được vết trầy trụa nào.
Không khí càng lúc càng ngột ngạt, tiếng động rồ rồ trên đỉnh đầu khiến người ta sởn gai ốc, tiếng thở nặng nề của mọi người, rõ ràng là một không gian trống trải vẫn khiến người ta cảm thấy chật ních khó thở.
Người ướt mồ hôi mọi người đều cởi áo vắt bên vai, cả người như sắp bị bốc hơi, liên tục lau mồ hôi, đi qua đi lại không ai nói một lời như những cái câm lặng.
Lục Khuynh Tâm đi qua chỗ Thanh Hồn đứng mấy lần, cuối cùng dừng chân:"Ngươi đứng đây nãy giờ rồi, chết đứng à?"
Thành Kính mướt mồ hôi:"Trơn nhẵn thế này ngoài đục lỗ ra thì không thể ấn hay kéo bất kỳ lối nào đi ra."
"Không hẳn, lối đi có thể ở đây."
Lục Khuynh Tâm dời sát qua một bên, đẩy bàn gỗ kia ra, cái bàn này là một khúc gỗ đẽo nguyên thân mà ra, bên trong cũng đặc ruột, khi đẩy ra phá dưới để lại dấu vết vật dụng từng ở đó lâu ngày,
"Có cái gì đâu?" Thành Kính vừa thất vọng vừa muốn đánh người, là kẻo nào âm thầm lấp hố cũng tại họ nhất thời bất cẩn rơi vào bẫy.
Thanh Hồn nhặt hộp phấn Yên Chi lên chỉ vào đường tròn phải nhìn kỹ mới thấy, ấn xuống.
Nhìn thấy hộp phấn dần dần lún xuống bên dưới mọi người đều ngơ ngác, hộp phấn có những rãnh điêu khắc xoay xoay một lúc hai tiếng tách tách vang lên, một bên tường liền thụt lùi ra sau, để lộ hai lối vào bên hông:" Ha Ha ta nghĩ không sai, thường thì người canh cửa đều ngồi bên cạnh cơ quan lối vào."
Cửa vừa mở không khí cũng khá hơn, mọi người liền nhanh chân đi về phía hông cửa ra ngoài xem.
Bên đó có một cầu thang đá hình xoắn ốc lên trên không ai hẹn nhau đều đi lên cầu thang, lối đi càng lúc càng sáng, phía trước có những đường sáng đỏ thật mảnh:"Là hồng châu dưới nến.
Nhất định là chỗ thờ cúng."
Giữa khe núi lởm chởm, họ âm thầm tiếng gần thận trọng xem bên ngoài có còn hung thủ hay không, đập vào mắt là không gian quỷ dị, những con hình nhân méo mó bị treo lủng lẳng trên xương sườn của một con quái thú nào đó, rất to lớn, xương sườn này bao lấy một linh đàn thắp đầy nến, ở góc này khó mà nhìn ra bên trong thờ cái gì.
Khe núi này không có cơ quan chỉ cần dùng sức đẩy ra là được, Bạch Diệp nhìn kỹ linh đàn lần nữa, một bức tượng đã đóng rêu phong, tróc đi vài lớp, gương mặt rất đẹp, vô cùng đẹp, dù chỉ là bức tượng nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp nồng ấm dịu dàng, môi hơi hé nụ cười ôn hòa như e thẹn cúi đầu nhưng vẫn có cảm giác đang liếc mắt cười tinh quái, nghịch ngợm nhìn sao cũng không ra dáng thần phật, cũng không có cảm giác u hồn lượn lờ như nhìn qua khe đá, Lăng Như Kiền sau một hồi che mắt không thấy ai nói gì mới hé mắt nhìn kĩ xung quanh:"Ngọc bội đó của Trúc Nhi."
Đó là ngọc bội đồng tâm, có một cặp Lăng Như Kiền vẫn đang giữ một cái.
Lục Khuynh Tâm nghe thế mới tiến lại lấy ngọc bội đó xuống, trong lúc đó hắn thấy mắt tượng phật có gì là lạ:"Mượn thanh quạt của ngươi."
"Hả? À à đừng làm gãy đó..." dứt lời Lục Khuynh Tâm đã rẹt một cái xé thanh quạt ta rút nan quạt đâm vào khóe mắt pho tượng kia.
Thanh Hồn không khỏi ngắc ngứ rủa thầm một tiếng nhìn phía sau tượng phật mở ra một không gian khác, hoàng hôn đang đổ xuống, một đồng cỏ mênh mông, trồng đầy cây táo, tán cây xanh rì xòe rộng như tán ô.
Nhìn ráng chiều mỹ lệ bên ngoài khóe môi Chu Nhuận Thành run run:"Cái quái gì thế này chúng ta đi một vòng lớn chỉ tìm được một nơi thế này."
"Không đâu, không chừng có vàng đấy."
"Hả?"
"Lúc nhìn pho tượng đệ thấy biểu tượng của Thanh Long bảo tiêu chính là hình vẽ trước khi xảy ra chuyện mười năm trước."
Mười năm trước Thanh Long bảo tiêu nhận một nhiệm vụ lớn, họ cũng không biết thứ mình vẫn chuyển là cái gì, cũng không muốn tự tiện mở ra xem, sau khi xem xét đối phương trong sạch đã đồng ý, trên đường đi đã xảy ra chuyện, vàng thỏi cứu trợ mà bọn cướp âm thầm cướp của quan triều đình muốn dùng danh tiếng của bảo tiêu qua mặt lính canh, thế nhưng bọn cướp này lại gặp động đạo giữa đường bị một nhóm người khác cướp sạch, Thanh Long cũng vì thế mà bị liên lụy, một bên bọn người kia cho rằng họ giả vờ bị cướp chiếm đồ làm của riêng truy sát ngày đêm, một bên bị truy binh triều đình truy đuổi ráo riết, người chết kẻ bị thương, người nhờ họ vận chuyển chỉ là con cờ thế mạng chết ngay trong đêm.
Thanh Long bị tiếng oan dù quan triều đình không thể bắt giữ danh tiếng cũng không còn như trước, tiêu cục vì thế tan rã.
Lục Khuynh Tâm khi đó mười lăm, tuổi trẻ ham vui là người của tiêu cục Thanh Long, tuy giờ đã rời khỏi nhưng một năm trước khi tiêu cuộc được rửa oan có đến chúc mừng, người đứng đầu tiêu cuộc là Lã Minh Huệ đã vẽ lại cờ bảo tiêu, mở cửa tiếp tục hoạt động.
Mọi người há hốc:"Đi điều tra cái chết giờ thành đi đào vàng rồi."
Gió đưa mùi hương của sự thanh bình, Thanh Hồn trèo lên một thân cây ngồi ngắm mây trời hoàng hôn để mặc những người khác muốn làm gì thì làm, trong lúc đang mơ màng đột nhiên nghe tiếng chíp chíp, một con chim nhỏ xinh xẻo đang do dự bay đến nghi hoặc tới lui không biết tiến lại bảo vệ những quả trứng nhỏ của mình.
Thanh Hồn cười khổ leo xuống ngẩng đầu nhìn chú chim bay về tổ, đến khi nào y mới có thể bay về tổ của mình đây, một chốn yên bình không người quấy nhiễu, đông ấm hạ mát không một phiền toái nào quấy nhiễu được y.
Gió thổi qua vành mắt khiến nó đỏ lên ướt át.
Ánh chiều tà chiếu xuống thành phủ Quỳ cô đơn,
(Ta) thường dõi sao Bắc Đẩu ngóng về kinh đô.
Nghe vượn kêu ba tiếng, rơi nước mắt,
Đi sứ theo bè, tám tháng thật uổng công !
Nhớ lò hương nơi dinh vẽ, ôm gối không ngủ,
Từ tường vôi lầu canh trên núi, vọng tiếng kèn buồn.
Xem trăng qua bóng cây leo dọi trên mặt đá,
Đã lấp lánh trên bông lau ngoài bãi sông.
"Nhớ nhà sao? Ta tưởng ngươi ở trên núi xuống sao có thể quen thuộc với cảnh sắc Quỳ phủ chứ?"
Thanh Hồn ý vị cười:"Một bước ra đi muôn đời ngoảnh lại, ta bái sư trên núi chứ không nói từ nhỏ đã ở trên núi, ta là người Quỳ Phủ.
Công tử nghe giọng chắc là đã nhận ra?"
Lục Khuynh Tâm không phủ nhận:"Rất lâu rồi ta không dám về Quỳ Phủ nữa."
Cả hai đều trầm ngâm.
"Ngươi không muốn hỏi ta tại sao không về sao?"
"Mỗi người đều có một lý do riêng cho việc làm của mình, ta không muốn hỏi tới, ta nghĩ công tử cũng không trả lời."
Y nói không sai có hỏi hắn cũng không trả lời.
Đó là chốn có kẹo hải đường ngọt ngào, hoa mai đỏ nở đầy trời, có người mà hắn nhớ thương nhưng không dám quay trở về, không có tư cách trở về.
Thành Kính ré lên chỉ xuống một gốc cây táo, nơi đó bị đào xới lộ ra những rương hòm cũ kỹ, bên trong đầy vàng thỏi:"Còn có ký hiệu của triều đình."
Thanh Hồn tựa như mỉm cười:"Coi như cũng là một thu hoạch tốt."