"Lần trước ta hỏi Mộc Kình Lôi ngươi cũng nghe rồi đó, chuyện này nhất định có vấn đề."
...!
"Ông ta nói 'có phải người làm thơ liên cú rất hay không?' Rồi còn nói 'hỏi một lát liền đi' Bì Tuấn vừa đến đã đi thì sao ông ta biết hắn làm thơ liên cú rất hay?"
"Có rất nhiều người đến phủ Mộc Kình Lôi tạo thêm quan hệ, cũng có nhiều người được ông ta mời tới thêu hoa trên gấm, người biết làm thơ không ít.
Đoán là một nhóm người ngồi làm thơ với nhau nhưng lúc nhắc đến Bì Tuấn ai cũng làm như không quen biết."
....!
Lục Khuynh Tâm tự mình nói một hồi người bên cạnh vẫn im ỉm đi đường, mắt nhìn trời nhìn đất không chú tâm gì cả?"Sao ngươi không nói gì?"
"Người đã biết hết cả rồi ta còn gì để nói đâu? Bì Tuấn cũng được, Khấu Hòa cũng được, Nam phủ cũng được, đây là chuyện của Trung Nghĩa Đường tại sao luôn bắt ta làm việc không công chứ..?"
"Nhắc đến Khấu Hòa mới nhớ...ngươi đã làm gì mà hắn như phát điên cứ nói ngươi lừa hắn, mấy ngày nay cứ ở trong phòng đập phá không ai khuyên được.
Từ lúc gặp Khấu Hòa đến giờ luôn thấy y văn nhã trầm tĩnh, danh tiếng cầm sư trên giang hồ rất tốt chưa từng thấy bộ dạng này bao giờ.."
Y có chút khinh thường:"Không khuyên được thì đuổi đi, nhà là của mấy người chứ có phải của hắn đâu? Đồ của mình để hắn đập không phí tiền à?"
Lục Khuynh Tâm "..."
"Ngươi tìm được Vũ Đình An rồi?"
"Ta còn không biết y đang tìm ai nói gì tìm được người? có hỏi Khấu Hòa cũng không nói thật mới lừa hắn thôi."
"Muốn tìm người mà thông tin chỉ có một cái tên, trước kia là vì nể mặt Liễu Vân Thoa mới đồng ý.
Ai bảo ngũ đệ ta muốn tìm cô ta nhờ chỉ bảo thêm...cũng may là chưa kịp học hỏi được gì, đỡ để cô ta dạy đệ ấy hạ độc giết người làm khổ thiên hạ."
Y nghi ngoặc:"Không phải có mang đến một thi thể sao? Lần trước Chu công tử còn nói cô gái đó có một cây trâm cài nam nhân là ngọc quý từ Bắc Tống tới.
Chỉ dựa vào điểm này đã biết lai lịch xuất thân của cô ta rồi chứ hay là..." Y nhìn hắn bằng ánh mắt rất thâm thúy:"Không dám đụng đến Bắc Tống hả?"
"Hừ, đã điều tra rồi cây trâm đó quả thật không có lai lịch gì cả.
Hơn nữa, họ Vũ không phải họ thường thấy ở Bắc Tống."
"À à..." Y tỏ ra rất tin tưởng lời hắn:"Vũ Đình An này...mang chứng bệnh giống Khấu Hòa đấy.
Đây là một loại bệnh rất hiếm chỉ cần điều tra các tiệm thuốc sẽ có manh mối thôi."
"Thông tin này Khấu Hòa nói cho ngươi biết à?" Sao hắn không ai nghe nhắc đến chuyện này hết.
Thanh Hồn sờ sờ mũi:"Ta cũng chỉ đoán thôi..."
Hắn cười có chút khinh giễu:"Ngươi tra án mà chỉ đoán thôi sao."
"Ta chỉ là một đại phu, đâu có như người nào đó tra án bao nhiêu năm cả chuyện bé xíu cũng phải nhờ người khác nhắc..không trông đợi được." Hai người vừa đi vừa nói lúc nhìn lại đã sang thành bên, ánh mắt y nhanh chóng bị thu hút bởi tửu lâu bên đường, hắn thấy vậy nói:"Biết ngươi lợi hại rồi, giúp ta tra án ta lấy cá trả công cho ngươi nhé."
"Làm như không có người ta không có tiền mua cá vậy." Y chỉ mặt mình:"Hơi bị giàu."
"Ngươi không phải vẫn hay than mình là một đại phu nghèo sao? Không nhìn ra ngươi giàu đấy..."
"Tiền thôi mà, với nhan sắc này cũng có người tặng thôi có phải gì lo lắng."
Lục Khuynh Tâm "..."
Nam phủ hiện ra trước mắt.
Vừa bước vào đã thấy trước mặt có hai cây hải đường rất lớn, hoa kết quả um tùm chi chít trên nền lá cây xanh ngát, hương thơm ngào ngạt theo gió đón khách.
Y ngẩng đầu nhìn mái ngói cong vút đình đình nối nhau, trong ngoài cũng có mấy dãy viện quả thật giàu có.
Người hầu dẫn họ đi thẳng đến nơi ở của Nam Bình, trong viện phủ đầy lá xanh, hòn non bộ bao bọc bởi tử đằng đỗ nhược, không chú trọng gọt đẽo sao cho thật thanh tao, nơi này mang đến cảm giác chân thật như đứng giữa rừng rậm hoang sơ tự nhiên.
Hắn chỉ dây leo đỗ nhược, nói:"Hoa ngươi thích kìa..."
Mùa hạ tiếng ve kêu ầm ĩ, đến đây âm thanh đều bị lọc bớt, cả ánh nắng gắt bên ngoài cũng không chạm tới họ, phiền muộn nhanh chóng tan đi.
Y làm như không nghe thấy nói:"Mấy cây hoa bách hợp nhụy xanh này chid vừa mới được trồng thôi, đúng là loài hoa dễ sống nơi đâu có nước nó cũng sống được."
"Còn có tâm trạng trồng hoa cỏ tu sửa vườn tược thì không có ý định tự sát đâu nhỉ?"
Y giật mình:"Tự sát? Người nghĩ thi thể bị kiến tha đi à?"
Nhìn bộ dạng của y như muốn bảo: sự ngu ngốc của người dọa ta sợ khiếp đảm đấy!!!
"Biết đâu được....dù mọi chuyện được giấu kín nhưng ta không tin cô nàng kiêu ngạo mắt để trên trời đó sẽ chịu gả đến Bắc Tống xa xôi.
Người ta nói nữ tử ra ngoài dựa vào mặt mũi nhà phu quân với ta mà nói nhà mẫu thân thân sinh luôn là xương sống của nữ tử trong thiên hạ, xa gia đình không có nơi dựa dẫm có sống trong giàu sang cũng không được vui."
"Nói hay lắm, nếu cô ta đã kiêu ngạo như thế sẽ chọn cách tự sát? Chậc chậc..."
Lục Khuynh Tâm nghiến răng nhìn y chán nản bỏ vào trước, cái tên nhóc này phải dạy lại mới được, tính khí thật khó ưa mà..
Vừa bước vào đã thấy một bức tranh thêu ngã bên ghế dài, chỉ mới có những đường thêu đơn giản, mẫu đơn phú quý khai xuân đồ.
Kỳ lạ là bên trên nền vải trắng đều đầy dấu tay máu in hằn...Chiếc giường gỗ tử đàn sụp chân, màn ngủ bị kéo lệch mỗi lần gió thổi màn ngủ lay động bên trên đầy những bông hoa máu.
Chăn lụa gấm màu đỏ thấm một khoảng máu lớn đen sậm đã khô lại...!
Đóa Nhan thút thít nói:"Đã có nhiều người đến nhưng hiện trường vẫn được giữ nguyên."
Y nhìn vũng máu đã khô kia, chợt nói:"Máu ở nhà Mộc Kình Lâm đã khô chưa?"
Hắn khựng lại:"Sau chuyện Hoành Lân đã được dọn dẹp qua máu lúc đó có khô không ta cũng không biết." Hắn suy nghĩ cẩn thận một lúc:"Liễu Vân Thoa cũng giữ được nhiều máu tươi trong hồ không khô cơ mà?"
Y ngậm chữ tạm thời không nói gì thêm.
"Máu nhiều quá, nếu của một mình cô ta thì sao sống nổi chứ?" Hắn giở đệm lên nhìn dấu chém ngang dọc bên trên, nét đao cắt vừa thô vừa tàn bạo:"Nhưng mà giường bị chém đến mức này mà màn ngủ vẫn còn nguyên?"
"Bạch công tử cũng nói như vậy? Người nói không biết là lúc người chém đến màn đã buông chưa?" Đóa Nhan chỉ vào những bông hoa kia:"Là do cố ý ở lại không biết có ý gì?"
Y nói:"Sạch sẽ quá.."
"Ừ, chẳng có tóc hay vết lôi kéo gì cả..chưa kịp giãy giụa đã bị chém hung thủ dời thi thể đi bằng cách nào?" Hắn thử mường tượng một chút, đi cửa chính, đi cửa sau đều phải đi qua vườn hoa rậm rạp thô sơ kia một chút máu cũng không lưu lại:"Có khi nào chuyện ở Mộc Phủ chúng ta đã bỏ sót gì không?"
Y không trả lời hắn...!
"Nè, chuyện đó ngươi còn giận..."
Y ngắt ngang:"Thật là không ai động đến nơi này?"
Đóa Nhan gật đầu chắc chắn.
"Vậy, giày cô ấy đâu?"
"Chắc là hung thủ không có hứng thú với đôi giày đó đâu nhỉ?"
Thanh Hồn vén rèm châu đi vào trong phòng tắm, hồ nước cẩm thạch rất lớn bên trên thành hồ khắc đầy hoa ngọc lan, nước màu đỏ tươi lóng lánh lóng lánh.
Y căng mắt nhìn vật phát sáng bên dưới:"Đó là trâm cài tóc đúng không?"
"Chu công tử nói đó là trâm cài của nam nhân."
"Mắt đệ ấy tốt thật ta nhìn còn tưởng que củi khô."
"Bởi vì quen mắt đó..."
Hắn nhanh nhạy hiểu ngay:"Trâm cài ngọc Bắc Tống?"
"Thật kỳ quái..."
"Đúng, dấu vết bên ngoài rất gọn gàng hung thủ còn cố ý lưu lại nhiều dấu vết kỳ quái, cẩn thận từng li từng tí lại đánh rơi vật này ở đây?" Hắn phối hợp rất nhịp nhàng theo mạch suy nghĩ của y:"Vậy các huynh đệ của ta ở đâu rồi."
"Họ đến từ sớm, đã tìm Đình An công tử hỏi thăm chi tiết rồi."
"Đó là người phát hiện ra đầu tiên?"
*
***
Lúc Giang Khách ngủ dậy đã nghe nói Thanh Hồn đã đến một lúc đang đợi bên ngoài, sau khi rửa mặt thay đồ mới đi ra phòng khách:"Trước giờ toàn ta tìm ngươi hiếm khi thấy ngươi tự mình tìm đến gặp ta đó, ngươi bị quản chặt vậy vẫn có thời gian đến thăm ta?"
"Quản chặt cỡ nào ta cũng có cách ứng phó có chút chuyện không giải quyết được e là bị người ta giết từ lâu rồi."
"Vẫn là ngươi thông minh."
"Có thông minh đâu người sống trên đời này chỉ cần một hơi thở mà thôi đã mừng lắm rồi, biết quá nhiều sơ sẩy là bị ám hại ngay." Y ném lên bàn nan quạt bạch ngọc không nói gì thêm.
Giang Khách cầm lấy vuốt ve nan ngọc như vuốt ve bảo vật:"Thứ này ngươi mang đến tặng Đỗ Nhược rất thích ngươi đừng có làm hư nó chứ?"
Y thoáng nở nụ cười:"Vũng nước đục này người cũng tham gia nhấn ta xuống dưới, còn tốt bụng sai người mang nó để lại, ta sợ Đỗ Nhược buồn mới có lòng mang đến đây đấy chứ."
Tiếng ve sầu bên ngoài kêu không ngớt, Giang Khách cười rất dịu dàng:"Ta chỉ góp vui một chút thôi, thừa biết là ngươi có cách giải quyết mà.
Ta cố ý làm như thế giúp họ tin ngươi bị người ta chèn ép rồi còn gì? Nếu họ không tin là do họ tự mình vô dụng liên quan gì đến ta?" Nụ cười của Giang Khách có nhiều thâm ý:"Cũng để ngươi nhìn rõ được tâm ý người ta đối với mình như thế nào."
Ánh sáng buổi chiều từ khung cửa sổ hắt vào mặt Thanh Hồn chỗ sáng chỗ tối, hệt như tâm tư của y lúc mờ lúc tỏ xoay chuyển luân phiên, mắt hơi ảm đạm cụp xuống:"Vẫn là ngươi tầm nhìn thấu đáo."
"Ngươi quá khách sáo quá rồi, ngươi trước ứng biến khéo léo đầu óc nhanh nhạy thế kia đương nhiên cũng lường trước được chuyện này.
Chơi vui thôi đừng để vui quá là được.."
Y mỉm cười hờ hững:"Đương nhiên...đương nhiên..
" Mặt y thoáng lộ vẻ lạnh lùng." Nhưng chuyện của ta không đến lượt ngươi xen vào."
Giọng Giang Khách nặng nề tỏ ra thương xót:"Đến giờ ngươi vẫn tin người hắn thích là ngươi sao? Ngươi có biết tại vì sao trong ngần ấy huynh đệ của hắn người thiếu chủ chọn giết Nhiếp Trạch Dương đầu tiên là hắn không?" Giọng nói lạnh lùng này vang lên giữa mùa hè vẫn khiến người ta thấy rợn người.
Giang Khách nhìn vẻ mặt cứng đờ của y giọng điệu sắc bén rắn rỏi:"Thanh Hồn à...ngươi đã từng nhìn thấy Nhiếp Trạch Dương chưa hả?"
"Đã nghe qua hắn nói nhìn ta liền tưởng đến người đó.." trái tim y nảy ra tia lạnh lẽo tột cùng dần dần nở nụ cười: "Nhưng đã là gì đâu chứ...ta tự biết mục đích ban đầu của mình là gì...!có điều, ta thật không biết tại sao lại là Nhiếp Trạch Dương, thật đó.."
Giang Khách hơi giật mình, đáy lòng nảy sinh mỉa mai hóa ra ngươi khôn lanh như thế cũng có chuyện nhìn không thấu:"Vì Trung Nghĩa Đường là xương sống của bọn họ.
Nghe có vẻ vô lý phải không, đáng ra họ mới là người xây dựng thừa kế Trung Nghĩa Đường đời trước cơ mà...có những chuyện phải được ủng hộ, được quan phủ và luật lệ thừa nhận.
Bởi những con người ngu ngốc đó luôn quan niệm rằng không có ai được tự mình đứng ra đại diện cho công lí chính nghĩa cả, dù người đó có sai đến đâu mạng người vẫn quan trọng nhất.
Nhiếp Trạch Phong là người đứng đầu Trung Nghĩa Đường, còn Lục Khuynh Tâm đầu óc nhạy bén, có trí tuệ nhất.
Nhiếp Trạch Dương chết rồi, có người suy sụp, có người tự trách vì mình liên lụy y...Trung Nghĩa Đường làm sao tồn tại nổi.
Tuy ta hơi buồn vì đến giờ họ vẫn chưa tan rã...nhưng mà tên họ Lục đến giờ vẫn không làm ta thất vọng...hắn vẫn cảm thấy mắc nợ y.
Nợ cả đời cũng không trả được...!" Giang Khách mỉm cười tinh tế:"Ngươi có tài giỏi thế nào cũng chỉ đối phó được người sống thôi, sao đấu lại người chết cơ chứ.
Người sống sẽ có ngày phạm phải sai lầm, thay đổi, làm người khác thất vọng nhưng mà người chết thì không...huống hồ dù đã từng làm ra gì đó sai trái chỉ cần chết đi, mọi sai lầm đều tan biến người ở lại chỉ nhớ những điểm tốt mà thôi." Giang Khách nhìn y chằm chằm:"Thật ra, ta nhìn mặt ngươi đã có bảy phần giống người kia rồi.
Nhiếp Trạch Phong không nói gì sao? Nếu không nói gì tám chín phần là họ đang lợi dụng ngươi đó."
"Ồ, ngươi nói nghe rất có lí, về phía Nhiếp Trạch Phong không nói chuyện nhiều lắm..." Y hơi ngừng lại:"Vậy, ngươi biết tại sao ta chọn ngươi và La Phi Tuyệt làm đồng minh không?" Y cười khinh bỉ:"Bởi vì hắn thì tầm thường ngươi thì ngu ngốc đến giờ vẫn ngu như vậy...ngươi cứ mải mê tranh đấu với La Phi Tuyệt đi, lời của Y nghe ít thôi."
Mấy con chim bay loạng chạm vào lá chuối xanh um tùm phát ra âm thanh sột soạt, những khóm hoa trắng nở rộ dưới hoàng hôn nhuốm máu, y đứng dậy Giang Khách lần nữa cất giọng lạnh lùng:"Thanh Hải."
Bước chân y trù chừ do dự..
"Trước giờ ta chưa từng thấy đệ đệ Thanh Hồn, không biết có phải giống như đúc không?" Giang Khách cười cười:"Con người không dễ thay đổi tính cách như vậy, ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do, mất trí nhớ, trải qua cú sốc gì đó, hay là ngươi thử thuốc nhiều quá điên rồi.
Đến khi ngươi đụng mặt Liễu Vân Thoa mà vẫn không làm gì, nhắc đến cô ta ngữ điệu rất nhẹ nhàng...Thanh Hồn muốn giết một người không vòng vo như vậy, cũng không nương tay.
Mạng cô ta không chết ngàn lần trong tay ngươi thì lạ quá.."
Y cười tủm tỉm:"Y có biết chuyện này không?"
Giang Khách thầm nghiến răng, hung hăng:"Không, liên quan gì ngươi cứ nhắc đến tên đó."
"Nếu Y đã không biết...ta là sẽ giết ngươi trước."
"Thanh thúc thúc..." Đỗ Nhược mặc váy màu tím nhạt, đi chân trần chạy lon ton vào, có rất nhiều người hầu chạy theo ngăn cản cũng không ngăn được nó nhào đến, cười khúc khích lộ mấy chiếc răng:"Người đến sao không tìm Đỗ Nhược vậy."
"Ta định đi tìm con đây...chúng ta ra vườn chơi thôi."
Giang Khách liếc đám người phía sau, không nói gì...!
****
"Đi cả buổi không về thì ra ngươi đứng ở đây." Lục Khuynh Tâm đi đến bên cạnh tay còn cầm sẵn một cái ô:"Cả ngày nay khô hanh ta sợ tối về ngươi sẽ mắc mưa."
Ngón tay y chạm vào chiếc ô kia, nói:"Ta nghe nói có những người tử tế tỉ mỉ đến những chuyện lặt vặt cũng rất chu đáo.
Nhưng mà đến khi trở mặt lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai...không biết có đúng không?"
"Sao ngươi buồn vậy..."
Vì sao ư?
Y xòe quạt giấy...ra nhìn một lúc...!
Có lẽ vì Giang Khách nói đúng, người chết rồi có đấu cũng vô ích.
Cái gì mà đừng để người chết ôm nắm xương tàn của một người không thuộc về mình...!
Chắc gì người ta trong lòng của mình chứ haha.
"Được rồi đừng buồn nữa, ta dẫn người đi ăn cá."
Y hơi ngẩng đầu nhìn ánh hắn, hắn hỏi:"Sao thế.."
Y lắc đầu:"Ngươi cao quá rồi."
"Do ngươi quá thấp thôi."
Hai người rất nhanh tìm một tửu lâu uống trà ăn canh cá rồi mới về nhà