Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương


Khoảnh khắc mặt tôi đang kề gần gương mặt tuấn tú của Đông Anh, cả khoảng không gian như đang ngưng động.

Tựa như trong khoảnh khắc đó vạn vật xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ có tôi và huynh ấy cùng với nhịp thở của cả hai đang hòa cùng.

Gương mặt này thật sự làm tôi mê hoặc như bị thôi miên vậy! Bên ngoài lều trại truyền đến tiếng người đi vào
- Nguyên soái à...huynh đã...!
Giọng của Đinh Tuấn làm cho bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ, tôi và Đông Anh giật mình quay về hai hướng, người chỉnh tay áo, kẻ gãi đầu
Đinh Tuấn bái kiến công chúa!Bình thân! Hoàng thượng và Bình thân vương đang ở đâu? Ta muốn đi gặp các huynh ấy!Bẩm công chúa! Hoàng thượng và Bình thân vương đang ở bên ngoài sân kia, hồm nay thị vệ sở mở tiệc đón hoàng thượng đến thăm cũng như ghi nhận những đóng góp của các huynh đệ trong thị vệ sở ạ!Đông Anh vẫn đứng đó ngây người như một tên trộm gà bị bắt vậy, tôi cũng cố giấu vẻ ngượng nghịu của mình trước mặt Đinh Tuấn
- Được, vậy ta đến đó! Huynh cứ ở lại bàn việc cùng Đông Anh đi!
Tôi bước ra khỏi cổng lều, nghe tiếng của Đinh Tuấn vọng lại từ phía sau

- Đông Anh, đệ không nhìn thấy việc vừa nãy đâu ạ! Huynh đừng lo lắng! Bây giờ thì mau đến tiệc rượu thôi!
Hoàng thượng đang chờ rồi!
Tôi cũng đã đi đến tiệc rượu, thì ra cảnh quân lính ngồi trong buổi tiệc rượu trước giờ chỉ thấy trên phim là như vầy sao? Thật là lạ quá! Tôi được xếp ngồi bên trái của Thuận Vũ, xung quanh toàn nam nhân chỉ có một vài cung nữ đến hầu rượu.

Nhưng mãi chẳng thấy Đông Anh đâu, chẳng phải là sẽ đến nhanh sao? (
Hoàng huynh...muội đói rồi! Bao giờ mới được ăn ạ?Hahaaa...!Thiên Du, ta cứ tưởng muội xuất cung thì thế nào, hóa ra là ngủ một giấc dậy lại đói sao? Thuận Vũ lên tiếng trêu chọc tôi
Hoàng huynh...đừng cười muội như vậy chứ!Được...!được...! Quả nhân không cười muội nữa! Hâhhaha!Bụng nhỏ của tôi đã bắt đầu biểu tình khi ngửi được mùi thịt nướng thơm thơm, còn có cả mùi gà nữa ...thật sự không chịu được rồi!
Ngồi một lúc Đông Anh cũng đến, tiệc cũng bắt đầu, tôi đã chờ đợi từ nãy giờ rồi...!ăn thôi! Tiệc của hoàng thất dĩ nhiên không thể thiếu ca vũ rồi.

Các nữ vũ công, ca kỹ ai nấy đều xinh đẹp, đến tôi còn không thể rời mắt huống gì là đám nam nhân kia chứ! Hết tốp này đến tốp khác thay phiên nhau ca hát nhảy múa, tôi nhìn đến chóng hết cả mặt.

Nhìn qua bên cạnh thấy Thuận Vũ và Thuận Tĩnh ai nấy đều hớn hở như tươi cười, đúng là đàn ông mà thấy mỹ nhân tự khắc quên đi thê tử ở nhà
Hoàng huynh, muội no rồi, muội không muốn ăn nữa!Đã no rồi sao? Vậy thì muội xem ca vũ đi!Thuận Tĩnh vui vẻ đáp lời
- Muội không muốn xem!
Tôi chau mày khó chịu
- Các huynh cứ ở lại, muội trở về lều trại trước!
Tôi đứng dậy rời khỏi buổi tiệc, phía sau vẫn là tiếng đàn nhạc náo nhiệt hòa với tiếng chúc rượu đầy náo nhiệt chỉ là trong lòng tôi có chút khó chịu.

Nam nhân rõ ràng đều giống nhau cả, nhìn thấy thứ mới mẻ thú vị liền quên hết mọi thứ! Thì ra, tiệc đãi binh sĩ đều là như vậy, đều cần có rượu và nữ nhân.


Thị vệ sở này quả thật rộng lớn, chắc sẽ có nhiều điều thú vị lắm, tôi phải nhân cơ hội này mà khám phá một chút mới được.

Tôi đi đến phía sau kho lương, nơi này có một cái cây to quá còn có thể nhìn được cả đường chân trời nữa, những cơn gió cũng nhè nhẹ thổi mang theo mùi rơm khô, một chút mùi khói từ những cây đuốc to thắp sáng cả sở thị vệ
Tôi ngồi xuống, tự mình tận hưởng không gian yên bình này một mình.

Khác xa không khí ngộp ngạt trong cung, thị vệ sở không có những bức tường cao lát ngói, nơi này chỉ có cây xanh và lều trại.

Ở đây cũng không đầy lễ nghi như trong hoàng cung nên tôi cũng không có cảm giác bị gò bó, cứ từ từ tận hưởng những điều này là được.
Nhưng khi nghĩ lại cảnh cả đám nam nhân kia vui vẻ nhìn ca kỹ nhảy múa tôi liền cảm thấy có chút khó chịu....
Tiếng chân của ai đó đạp lên cỏ tạo nên âm thanh xào xạc, lực chân mạnh như thế chỉ có nam nhân đi đến thôi.
Theo quán tính, tôi quay người lại phía sau thì nhìn thấy một dáng người cao ráo, ánh mắt sáng trong như sao trời đang đứng lại cùng với nụ cười ôn hoa
- Thỏ con..trốn ra đây chơi một mình sao? Làm ta đi tìm nàng trong lều trại mà không thấy!

Tôi im lặng không đáp, lại quay mặt về phía đường chân trời kia mà nhìn xa xăm
- Huynh không ở lại xem ca vũ sao?
Đông Anh đến bên cạnh rồi ngồi xuống
Ta ngồi một lúc đã không thấy nàng đâu, liền chạy đi tìm! Hoá ra là ở đây!Ca vũ hay như vậy sao huynh không ở lại xem tiếp? Đi tìm ta làm gì?Ta không thích xem ca vũ! Ta chỉ muốn trò chuyện cùng nàng thôi!Ta không tin...đám nam nhân các huynh nhìn thấy ca kỹ liền vui vẻ, hào hứng ra mặt! Ai nấy đều cười tươi như vừa nhặt được túi vàng thế kia mà lại bảo không thích! Lừa dối! Ta không tin!Nàng đang giận sao?Không...ta không rảnh giận người ngoài! Ta đã nói là ta không thích mà! Không giận ta nữa có được không?Ta đã nói là không giận mà! Huynh tránh ra đi, ta đi về lều đây!Tôi đứng lên mặc Đông Anh vẫn ngồi mà quay người đi về hướng lều trại.

Nam nhân kia cũng nhanh chân chạy theo níu tay tôi lại
Ta đã nói là ta không thích mà, nàng đừng như thế có được không?Ta đã nói là huynh....Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị đôi môi kia chặn lại...cảm giác này thật sự lạ quá nhưng đang trong cơn bực tức tôi liền đẩy huynh ấy ra rồi đi về phía lều trại.

Tôi cũng không hiểu vì sao lại làm như thế nhưng thật sự rất khó chịu khi thấy huynh ấy nhìn người con gái khác, thật sự khó chịu đến phát điên lên được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận