Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Sinh Lạc Hiên được hai năm, Đông Anh càng bận rộn hơn bao giờ hết, việc ở sở thị vệ vừa xong đã phải chạy về phủ để lo việc nhà

- Mẹ ơi…Lạc Hiên muốn cái lồng đèn kia!

- Cái lồng đèn đó là của cha con làm cho ta, Lạc Hiên ngoan không đòi nữa có được không?

- Nhưng Lạc Hiên thích nó…

Đứa trẻ nói rồi oà khóc, Nghiễm Nhi đến dỗ dành Lạc Hiên nhưng con bé vẫn không chịu nín, mãi đến khi Đông Anh về liền chạy đến để mách

- Lạc Hiên…sao con lại khóc?

- Mẹ không cho Lạc Hiên cái lồng đèn kia!


Tôi vẫn ngồi giận dỗi không nhìn đến chàng ấy đang dỗ dành Lạc Hiên, Đông Anh đặt đứa trẻ xuống rồi đến chỗ tôi nhẹ nhàng xoa đầu

- Nàng đã làm mẹ rồi, sắp tới còn có thêm một hài nhi nữa…sao lại còn giành lồng đèn với con trẻ chứ?

- Nhưng đó là lồng đèn của chàng tặng thiếp…dĩ nhiên là không muốn chia cho người khác chơi cùng!

Đông Anh chỉ cười rồi im lặng như đã quen với chuyện này rồi, cũng phải thôi lúc nào chàng ấy cũng phải dỗ dành đến cả hai người nên đã quen rồi

- Lạc Hiên…như thế này, mẹ của con đang có thêm đệ đệ trong bụng nên rất mệt! Con đừng đòi lồng đèn của mẹ nữa có được không? Ta sẽ mua cho con một cái khác! Bây giờ thì, con theo Nghiễm Nhi cô cô ra ngoài chơi có được không?

- Dạ được…

Nghiễm Nhi đưa Lạc Hiên ra ngoài chơi, để lại căn phòng cho tôi và Đông Anh. Chàng ấy vẫn như thế, vẫn yêu chiều tôi như ngày đầu

- Nào…để ta xem, hôm nay hài nhi trong bụng có quấy nàng không?

- Không có! Nhưng mà…thiếp rất muốn ăn bánh ngọt! Mấy hôm nay đã ăn rất nhiều nhưng vẫn không hết thèm!

- Nàng thèm cũng nên tiết chế một chút! Ăn nhiều không tốt đâu! Hôm nay hoàng thượng căn dặn ta sáng mai đưa nàng và Lạc Hiên vào cung nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Bụng đã to thế này rồi đi đường xa sẽ mệt!

- Hôm nay chàng đến thị vệ sở có chuyện gì thú vị không?

- Không có gì đặc biệt! Chỉ là Văn Lực đến để xin nghỉ, sắp tới Bạch Yến sinh con đầu lòng nên huynh ấy muốn chăm sóc!


- Nhanh thật, mới đó mà huynh ấy cũng yên bề gia thất được hơn một năm! Chàng xem thời gian có phải là rất nhanh không?

- Nhanh thật!

Tôi thở dài một tiếng nhìn hoa bay ngoài hiên cửa, nhớ lại khoảng thời gian mới đến đây tôi như muốn trở về biết bao. Nhưng sau những chuyện xảy ra, tôi nghĩ đó là một điều đặc biệt mà ông trời đã sắp đặt cho dù có cố gắng thay đổi cũng không thể thay đổi được

Điều may mắn nhất chắc có lẽ điều may mắn nhất chính là gặp lại được Đông Anh, để tôi cũng hiểu được hoá ra trên cuộc đời này vẫn còn chân tình. Vẫn là khi ở cạnh chàng ấy, bất kể là xuân, hạ, thu, đông đều cảm thấy yên bình. Một đời chắc chỉ cần có thế là đủ

Tôi đã từng nghĩ mình không xứng đáng có được một hạnh phúc viên mãn, chỉ mong được cảm thông là đủ. Nên khi gặp được chàng ấy, từ những điều chàng ấy làm tôi thấy bản thân được nhận quá nhiều nên đâm ra lo được lo mất, luôn sợ chàng ấy thay đổi. Nhưng sau ngần ấy chuyện diễn ra tôi đã tin tưởng chàng ấy và học cách bao dung hơn trong nhiều chuyện

Tôi chỉ mong rằng phần đời công lại mãi như vầy, mãi là bình an, mãi là viên mãn. Được nhìn thấy các con khôn lớn, cùng người mình thương già đi, đến cuối đời có thể mãn nguyện mà rời đi. Chỉ bấy nhiêu thôi tôi đã thấy hạnh phúc rồi, chẳng mong cầu mai này là vinh hoa phú quý hay chức cao trọng vọng. Được ở cạnh Đông Anh cả đời này là phúc phần tôi có được và là điều tôi chưa từng hối hận

****** Ít lâu sau******

Tôi trở dạ sinh đứa con thứ hai, lần này không còn khó khăn như lần đầu sinh nở nữa nên tôi không còn quá đau. Lần này tôi hạ sinh được một nam tử, trông rất giống Đông Anh, nhìn đáng yêu vô cùng

Đông Anh lại khóc, đã là lần thứ hai làm cha nhưng chàng ấy vẫn mặc kệ con trẻ mà đến dỗ dành tôi trước


- Nàng vất vả rồi! Không sinh nữa! Có Lạc Hiên và Bách Lâm là đủ rồi! Không sinh nữa!

- Thiếp không sao…

- Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt! Có được không?

- Được…chàng đừng khóc nữa! Các con nhìn thấy sẽ không còn chút uy nghiêm nào đâu!

- Được…được ta không khóc!

Đông Anh lấy tay quẹt nước mắt, môi lại nở nụ cười hạnh phúc, có lẽ cả đời chàng ấy đây là khoảng thời gian chàng ấy chờ đợi từ lâu lắm! Hạnh phúc này chính là chàng ấy dùng tất cả may mắn của bản thân đi đánh cược mới mang về được nên phải giữ thật chặt, thật chặt

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận