Ta vì biểu thúc họa tân trang

Chương 15
Editor: Hardys
 
Dĩ nhiên là A Ngư đến nhìn Từ Tiềm, vì thế nàng cố ý gọi Bảo Điệp chải cho nàng búi tóc giống hôm qua, khiến cho Từ Tiềm nhớ lại hắn từng ôm nàng cưỡi ngựa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lời nói thật thường không nên nói thẳng ra, may mà sắp tới giờ cơm trưa, A Ngư ngửa đầu nhìn phụ thân, làm nũng nói: "Phụ thân, hôm nay phòng bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị của con, con ăn cùng người được không?"
 
Trải qua hai ngày nay, Tào Đình An đã nhìn quen sự thay đổi của nữ nhi, cười nói: "Đương nhiên là được, A Ngư muốn ăn gì, ta lập tức bảo phòng bếp làm cho con."
 
Nhưng A Ngư không trả lời phụ thân trước, mà nhìn về phía Từ Tiềm, vui vẻ hỏi: "Ngũ biểu thúc tới nhà chúng ta làm khách à?"
 
Mắt hạnh của tiểu cô nương mang ý cười, khờ dại đơn thuần, vẫn chưa lây nhiễm sự tự kiêu của Tào Đình An, vẻ mặt Từ Tiềm hoãn lại, nói: "Ta cùng với Hầu gia nói chút chuyện chính sự, bây giờ chuẩn bị rời khỏi phủ."
 
A Ngư giật mình, nhưng thời gian không cho phép nàng nghĩ nhiều, phát hiện Từ Tiềm muốn xoay người, A Ngư kìm lòng không được mà chạy đến trước mặt hắn, chân thành giữ hắn lại, nói: "Buổi trưa, Ngũ biểu thúc ở lại cùng con và phụ thân ăn cơm nha? Hôm qua thúc đưa Phi Nhứ cho con, con không có gì quý giá để trả lễ cho người, đành phải mượn phòng bếp của phụ thân để bày tỏ lòng biết ơn, mong rằng Ngũ biểu thúc đừng ghét bỏ."
 
Từ Tiềm mười chín tuổi, cũng có chức quản giống huynh trưởng, A Ngư cảm thấy cơ hội nàng gặp được Từ Tiềm không nhiều, cho nên phải đặc biệt quý trọng những cơ hội gặp mặt, cố gắng hết sức để nói với hắn thêm mấy câu.
 
Từ Tiềm thật sự không cần tiểu cô nương trả lễ cho hắn bất cứ thứ gì, nhưng so với Tào Đình An ngạo mạn, A Ngư dùng một buổi ăn trưa để trả lễ, phần cảm kích đơn thuần này lập tức nổi bật lên vẻ đáng yêu. Hơn nữa, Tào Đình An dường như cố ý muốn trả cho hắn một phần lễ vật quý trọng, vậy hắn nhận lấy phần trả lễ này của A Ngư, Tào Đình An liền không thể nói về cây thương quý gì nữa rồi.
 
"Được thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Tiềm thản nhiên đồng ý, hai tay ôm quyền, xoay đầu về phía Tào Đình An: "Quấy rầy Hầu gia rồi."
 
Tào Đình An ngoài cười nhưng lòng không hề vui vẻ. Ông mời hắn, Từ Tiềm không nể mặt, nữ nhi ngọt ngào mời thì Từ Tiềm đồng ý, cái này không phải mơ ước nữ nhi của hắn thì là gì?
 
Nhưng mà giữ Từ Tiềm ở lại ăn cơm cũng được, sau khi ăn xong thì đưa hắn cây thương quý, Từ Tiềm không muốn cũng phải lấy, như vậy nữ nhi không thiếu nợ tình nghĩa của Từ Tiềm rồi.
 
"Ngũ gia khách khí, mời." Vì có thể tống cây thương đi, Tào Đình An tạm thời sửa lại xưng hô với Từ Tiềm.
 
Từ Tiềm liếc hắn một cái, Tào Đình An chỉ muốn duy trì hình tượng phụ thân nghiêm khắc thận trọng trước mặt nữ nhi.
 
Giữ người thành công, A Ngư rất vui vẻ, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Từ Tiềm.
 
Tào Đình An bước hai bước liền nghĩ tới nữ nhi, nhìn lại, gặp nữ nhi giống như tiểu thê tử đứng gần Từ Tiềm, Tào Đình An mất hứng, vẻ mặt nghiêm túc nói với nữ nhi: "A Ngư, phụ thân muốn chiêu đãi Ngũ biểu thúc, không có thời gian chơi với con, vậy đi, con đi tìm Đại ca con đi, chắc là ca ca con vẫn chưa ăn cơm."
 
Đây là đề phòng hắn sao?
 
Đáy mắt Từ Tiềm xẹt qua một chút cười nhạt.
 
Kế hoạch thất bại, A Ngư lập tức cảm thấy mất mát, nhưng ngó nhìn phụ thân uy nghiêm, A Ngư không dám kiên trì, đành phải cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Thôi, con vẫn nên đi tìm di nương, ngày mai Đại ca phải tiếp tục làm quan, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của huynh ấy, con không muốn làm phiền ca ca."

 
Nói xong, A Ngư miễn cưỡng cười vui vẻ mà hành lễ với Từ Tiềm: "Ngũ biểu thúc thong thả ngồi chơi, con cáo lui trước."
 
Nhưng nàng thật sự không muốn, trước khi đi, nhanh chóng ngắm nhìn Từ Tiềm, đụng phải đôi mắt đen của Từ Tiềm, nàng luống cuống, vội vàng rời khỏi.
 
Lúc vừa đi thì bước nhanh, đi không được bao xa, bước chân của A Ngư càng ngày càng chậm.
 
Tào Đình An, Từ Tiềm đều hiểu rõ tiểu cô nương chờ cái gì.
 
Tào Đình An nhìn bóng lưng của tiểu cô nương đáng thương, nhịn không được mà mềm lòng rồi. Không dễ dàng gì mà nữ nhi mới không sợ ông, vội vàng chạy tới muốn ăn trưa cùng ông, bây giờ ông đuổi nữ nhi đi, nữ nhi lại biến về thành nhát gan như cũ thì làm sao giờ?
 
Từ Tiềm cũng có chút do dự. Nàng khát vọng ăn cơm cùng phụ thân như vậy, lại bởi vì hắn ở đây mà bị phụ thân đuổi đi.
 
Ngay lúc Từ Tiềm đang muốn mở miệng nói rằng hắn không ngại cùng A Ngư ăn cơm chung một bàn, ánh mắt cảnh cáo của Tào Đình An đột nhiên hiện lên trong đầu.
 
Từ Tiềm lập tức im lặng.
 
Tào Đình An vốn hoài nghi hắn có ý đồ khác với A Ngư, giờ phút này nếu hắn thật sự gọi A Ngư lại, Tào Đình An sẽ nghĩ như thế nào?
 
Cho nên, Từ Tiềm làm bộ như không đoán được tâm tư của A Ngư, tiếp tục giống như không có gì mà đi tới phòng lớn.
 
Tào Đình An không thoải mái như Từ Tiềm, dù sao đó cũng là nữ nhi của hắn nha!
 
Khi A Ngư chạy tới góc hành lang, lúc A Ngư lưu luyến mà quay đầu nhìn lại, rốt cuộc Tào Đình An cũng không chịu nổi, giơ tay mà vẫy vẫy nữ nhi, hào phóng cười nói: "Thôi, A Ngư quay lại đi, dù sao Ngũ biểu thúc của con cũng không phải người ngoài, chắc sẽ không để ý con ngồi chung bàn ăn với ta."
 
A Ngư như mở cờ trong bụng, giọng nói du dương hỏi: "Thật sự có thể sao?"
 
Trong lòng Tào Đình An đột nhiên vừa cảm động vừa chua xót, nữ nhi nghĩ cho ông như vậy, ông cũng muốn đối xử với nữ nhi thật tốt. 
 
"Đến đây nào!" Tào Đình An cười càng tự nhiên hơn.
 
A Ngư lập tức trở lại, bước chân uyển chuyển, làn váy bồng bềnh nhấp nhô giống như con bướm nhỏ màu hồng nhạt xinh đẹp.
 
Tào Đình An nghĩ, chỉ cần nữ nhi vui vẻ, những cái khác đều không quan trọng.
 
"Ngũ biểu thúc, chắc thúc không ngại đúng không?" Quay trở lại bên cạnh hai nam nhân cao lớn, A Ngư ngại ngùng hỏi Từ Tiềm.
 
Từ Tiềm lắc đầu, khách khí mà xa cách nói: "Ta uống rượu cùng Hầu gia, Tứ cô nương cứ tự nhiên."
 
Đổi lại là vị cô nương khác, có lẽ đã bị thái độ lạnh như băng của Từ Tiềm mà bỏ cuộc giữa chừng, nhưng A Ngư đã từng thấy qua Từ Tiềm có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nhiệt tình như lửa, cho nên bất luận Từ Tiềm lạnh nhạt cỡ nào, A Ngư cũng không ngại.
 
Ba người bước vào phòng, bàn vuông bằng gỗ tử đàn* đã được dọn xong, Tào Đình An ngồi ở ghế chủ vị phía Đông, mời Từ Tiềm ngồi đối diện hắn.

 
*Gỗ tử đàn: Cây gỗ tử đàn có tên khoa học là Pterocarpus santalinus, phân bố ở Đài Loan, Quảng Đông và Vân Nam ở Trung Quốc. Gỗ tử đàn có một màu đỏ rất đặc biệt, không nóng bỏng như gỗ huyết long mà là màu táo tàu đỏ dịu mắt và sang trọng. Ngoài chất gỗ tuyệt vời, gỗ tử đàn còn mang trong mình một mùi hương thanh tao, sang trọng.
 
Từ Tiềm yên lặng ngồi xuống.
 
"A Ngư ngồi ở đây." Tào Đình An chỉ ghế ngồi phía Bắc nói.
 
A Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Tào Đình An dặn dò quản gia mang thức ăn lên.
 
Một lát sau, đám nha hoàn bưng một mâm thức ăn được phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị đi tới, dọn theo thứ tự xong, bốn nha hoàn cuối cùng, mỗi người ôm một vò rượu.
 
Tào Đình An nói với Từ Tiềm: "Nghe nói tửu lượng Ngũ gia không tệ, hôm nay chúng ta không say không về."
 
Từ Tiềm từ chối cho ý kiến.
 
Khiêm tốn nói tửu lượng của mình không tốt, đó là chuyện chỉ có quan văn mới làm, hoặc thật sự là không tốt.
 
Từ Tiềm biết Tào Đình An có ý khiêu khích, làm sao mà tỏ ra yếu kém được.
 
Đũa còn chưa chạm tới, hai người đã bắt đầu uống rượu.
 
Tào Đình An đã chuẩn bị rượu ngon, tất cả đều là rượu mạnh. Mở nắp lọ ra, rượu mạnh đậm đà rót vào bát to, hai người vừa mới uống một chén, xung quanh bàn vuông đã nồng nặc mùi rượu.
 
A Ngư cực kỳ thích mùi rượu này, nàng cảm thấy hương vị này vô cùng thơm mát và tinh khiết.
 
Chỉ là thân thể của nàng đặc biệt sợ mùi rượu, uống một ngụm liền say, ngửi được cùng với uống vào bụng cũng không khác gì mấy.
 
"Phụ thân." Đầu óc choáng váng, thừa dịp bản thân còn tỉnh táo, mắt hạnh A Ngư mơ màng nói.
 
Tào Đình An đang uống rượu, không nghe thấy
 
Từ Tiềm nghe thấy được, nhìn qua A Ngư, thấy mặt A Ngư đỏ như gấc, Từ Tiềm hoảng hồn tới nỗi quên rót thêm rượu.
 
Tào Đình An còn đang ngửa đầu ừng ực uống rượu, A Ngư không biết làm sao, đành phải chuyển về phía Từ Tiềm: "Ngũ biểu thúc, con, con không chịu được..."
 
Vừa dứt lời, cả người nàng liền ngã qua một bên.
 
Từ Tiềm phản ứng rất nhanh, đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, cánh tay dài với tới, đúng lúc ôm A Ngư vào trong lòng.

 
"To gan!"
 
Đặt bát rượu xuống, Tào Đình An vừa muốn nhìn một chút xem Từ Tiểu Ngũ uống như thế nào, đã thấy Từ Tiềm háo sắc đến nỗi không cần mạng, dám ở dưới mí mắt của hắn cợt nhã nữ nhi, nhất thời tức muốn sùi bọt mép, bước đến chỗ Từ Tiềm cướp người.
 
Vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm trọng nói: "Hầu gia, vừa rồi Tứ cô nương nói nàng không ổn, ngươi nhìn mặt nàng xem."
 
Tào Đình An cúi đầu, lúc này mới phát hiện sắc mặt nữ nhi ửng hồng, mắt hạnh nhắm chặt lại.
 
Tại sao lại như vậy?
 
Tào Đình An nhớ lại khi con bé nữ nhi từng trải qua một trận bệnh nặng, chẳng lẽ nữ nhi đột nhiên bộc phát bệnh nặng?
 
Bởi vì A Ngư vốn không có uống rượu, bất kể Từ Tiềm hay là Tào Đình An đều nghĩ nguyên nhân mà A Ngư đột nhiên té xỉu là do thân thể xảy ra vấn đề.
 
Nhận lấy nữ nhi, Tào Đình An lớn tiếng phân phó Lưu tổng quản nhanh chóng đi mời thầy lang.
 
Phân phó xong, Tào Đình An vội vã ôm nữ nhi tới phòng của ông.
 
Ông không có tâm trạng chiêu đãi Từ Tiềm, cũng không dặn dò hạ nhân, Từ Tiềm nghĩ nghĩ, quyết định ở lại phòng chờ, chờ đợi tin tức. Nếu như thân thể A Ngư đã sớm có bệnh ẩn, hôm nay nàng té xỉu dĩ nhiên không liên quan đến hắn, nếu A Ngư té xỉ là vì trúng độc, Từ Tiềm cảm thấy giải thích rõ ràng là điều cần thiết, loại bỏ hiềm nghi của bản thân.
 
Bên kia, Tào Đình An đã đặt nữ nhi lên giường, nghe hô hấp nữ nhi đều đều, dường như vẫn chưa giống như bị bệnh tật hành hạ, hắn nhẹ nhàng thử đặt tay lên mặt đang nóng lên của nữ nhi: "A Ngư, A Ngư,..."
 
Dường như A Ngư nghe thấy có người gọi nàng.
 
Mở mắt không lên, trạng thái choáng váng của say rượu khiến cho nàng giống như trở lại buổi tối ở Phượng Dương Thành, nam nhân ở đỉnh đầu đang gọi nàng là Từ Tiềm?
 
A Ngư không nhịn được mà ôm lấy cái tay đang sờ mặt nàng, vô cùng ỷ lại mà ôm chặt, bàn tay nhỏ của nàng dùng sức, dường như nếu không làm vậy, hắn sẽ chạy mất.
 
"Ngũ gia." Ôm chặt, A Ngư thỏa mãn lẩm bẩm nói.
 
Tào Đình An nghe không rõ, nhưng âm cuối mềm yếu rất giống "Phụ thân".
 
Nữ nhi chắc chắn là kêu phụ thân rồi.
 
Trong lòng Tào Đình An mềm mại tới nỗi rối tinh rối mù, trước kia nữ nhi rất nhát gan, không nghĩ tới nữ nhi khát vọng tình thương của phụ thân như vậy.
 
"A Ngư không sợ, lát nữa thầy lang sẽ đến, có phụ thân ở đây, không có chuyện gì đâu." Tay phải bị nắm, Tào Đình An cúi người, giữ vững tư thế cúi thấp người ngang với thắt lưng của nữ nhi, để nữ nhi ôm tay hắn dễ dàng hơn.
 
A Ngư đã ngủ say hoàn toàn.
 
Tiểu cô nương gương mặt hồng hồng, khóe miệng khẽ nhếch, không biết cười cái gì. 
 
Cả đời Tào Đình An chưa từng khóc, mẹ ruột chết lúc ông đã thành gia lập nghiệp, buồn bã thì cũng buồn bã, nhưng nam nhi không dễ rơi nước mắt, ông không cho phép bản thân giống Nhị đệ, Tam đệ khóc bù lu bù loa.
 
Nhưng giờ khắc này, ông lại có thể bị tình cảm mãnh liệt của nữ nhi làm cho suýt khóc.
 
Hai khắc sau, lúc mà Tào Đình An khom lưng chỉnh chỉnh bả vai đang run lên, cuối cùng thầy lang đã kịp chạy đến.
 

Tào Đình An thử rút tay ra, kết cục nữ như nhíu nhíu lông mi, Tào Đình An không đành lòng làm tiếp.
 
Vì thế, hắn cứng ngắc mà di chuyển đến phía trong giường, ngồi chồm hổm kế bên nữ nhi, xem thầy lang một lát lại vạch mí mắt của nữ nhi, một lát lại bóp miệng nữ nhi, cuối cùng mới xem mặt.
 
Nhìn, ngửi, bắt mạch đã xong, thầy lang bắt đầu hỏi thăm tình hình té xỉu của Tứ cô nương.
 
Tào Đình An nói chi tiết.
 
Thầy lang mỉm cười, nói: "Quả nhiên là như vậy, Hầu gia không cần sốt ruột, Tứ cô nương là không thể ngửi thấy mùi rượu, đã bị say rồi."
 
Tào Đình An ngạc nhiên.
 
Thầy lang giải thích nói: "Rượu vào bụng sẽ dễ dẫn đến say rượu, nhưng có một số người không thích hợp với rượu, ngửi được hoặc là một bộ phận thân thể dính vào rượu, cũng sẽ say rượu. Chỉ là đây là thể chất hiếm, Từ cô nương không khéo lại là người như vậy, may mà chỉ cần Tứ cô nương không lại gần rượu thì cũng giống như người thường."
 
Đây là thầy lang rất nổi danh ở Kinh thành, Tào Đình An rất tin hắn. 
 
"Đa tạ tiên sinh đã giải thích thắc mắc." Tào Đình An nửa cười nửa mếu nói.
 
Thầy lang hành lễ cáo lui.
 
Biết được thân thể của nữ nhi vẫn còn tốt, Tào Đình An yên lòng, không còn khẩn trương như trước, từ từ rút tay ra.
 
"Đi mời Giang di nương." Ngồi bên cạnh giường, Tào Đình An trầm mặt phân phó nha hoàn, ông muốn hỏi Giang thị có biết nữ nhi sợ rượu hay không, nếu Giang thị sớm biết nhưng chưa từng nghĩ sẽ nói cho hắn nghe, vậy thì cũng quá hồ đồ rồi.
 
Nha hoàn đi truyền lời, Lưu tổng quản nghĩ nghĩ, quay lại nhắc nhở nói: "Hầu gia, Từ Ngũ gia còn chưa đi."
 
Lúc này Tào Đình An mới sực nhớ tới Từ Tiềm, mắt nhìn nữ nhi, ông ra ngoài gặp khách.
 
"Hầu gia, Tứ cô nương sao rồi?" Từ Tiềm nghiêm mặt hỏi.
 
Tào Đình An yên tâm cười nói: "Sợ bóng sợ gió một hồi, là do tiểu nha đầu đói bụng, thấy chúng ta không ăn đồ ăn, nàng cũng không dám ăn, đói tới nỗi ngất xỉu."
 
Nữ nhi sợ rượu, việc này không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác hãm hại. Một cô nương chạm tới rượu liền bất tỉnh nhân sự, quá nguy hiểm.
 
Từ Tiềm không quá tin tưởng, nhìn biểu hiện hai ngày nay của A Ngư, nàng một chút cũng không giống người thà đói bụng cũng không đụng tới đồ ăn trước mặt người khác.
 
Có lẽ nàng có bệnh gì không tiện nói ra ngoài chăng?
 
Nếu là như vậy, Từ Tiềm có thể hiểu được tại sao Tào Đình An giấu diếm.
 
"Thân thể Tứ cô nương quan trọng hơn, Hầu gia an tâm chăm sóc nàng đi, ta cáo từ trước." Giọng điệu Từ Tiềm hòa nhã nói.
 
Tào Đình An còn muốn gặp Giang thị, quả thật không có thời gian đãi khách, cười cười mà tiễn người đi.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận