Chương 25
Editor: Hardys
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sinh thần Ôn Di công chúa không làm lớn, Tào hoàng hậu chỉ mời bốn chất nữ ở nhà mẹ đẻ Bình Dương Hầu phủ.
Thời tiết rét lạnh, vì để chúc mừng nữ nhi, Kiến Nguyên Đế đặc biệt lệnh thợ thủ công xây một nhà hoa tạm thời ở Ngự Hoa viên, dãy hoa men từ nóc nhà dài tới bốn vách tường, tất cả đều sử dụng lưu ly để tạo thành, mái nhà không có nóc, như vậy bên trong có thể ấm áp như mùa xuân, còn đảm bảo thông thoáng không khí, không tới mức khiến người bên trong ngột ngạt.
Nhà hoa này rất sáng tạo, nhóm cô nương vô cùng yêu thích, ngay cả người bình thường không thích khoe khoang như Ôn Di khi dẫn bốn vị biểu tỷ tới Ngự Hoa viên cũng không nhịn được mà vểnh khóe môi lên, chỉ về phía xa xa ở đằng trước, vô cùng rụt rè mà nói: "Ở chỗ đó là được rồi."
A Ngư cùng ba vị tỷ tỷ cùng nhau đi tới.
Trải qua một trận tuyết lớn đêm qua, toàn Ngự Hoa viên đều phủ một lớp trắng xóa, mà trong một khung cảnh trắng như tuyết đó lại xuất hiện một ngôi nhà hoa bằng lưu ly, giống như là từ trên trời giáng xuống chiếm cứ một mảnh đất lớn, trăm hoa rực rỡ trong đó, y hệt như là một không gian khác.
Lần đầu tiên A Ngư nhìn thấy kỳ cảnh như vậy.
Kiếp trước, Ôn Di công chúa cũng mời nàng dự sinh thần, nhưng A Ngư e ngại Tam hoàng tử bắt nạt nên nàng giả bộ bệnh không dám vào cung, sau này nghe Tào Doanh trắng trợn khen ngợi ngôi nhà hoa này, khen ngợi xong rồi, Tào Doanh vui mừng nói với A Ngư: "May mà muội nghe lời ta không đi, muội không biết đâu, chúng ta vừa tới nhà hoa, Tam hoàng tử đã tìm đến, không thấy muội, hắn vô cùng nóng giận."
Nghĩ tới đây, A Ngư không kìm lòng được mà nhìn về phía bên kia đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ người hầu trong cung đi qua lại, tạm thời còn chưa thấy bóng dáng Tam hoàng tử.
Bên tai truyền tới âm thanh yêu thích và ngưỡng mộ của Đại cô nương Tào Thấm: "Biểu muội, Hoàng Thượng đối xử với muội thật tốt, đời này ta chưa từng thấy qua một toà nhà lưu ly lớn như vậy, tìm khắp sử sách, chỉ sợ cũng không có vị đế vương nào sủng ái công chúa như Hoàng Thượng đối xử với muội."
Ôn Di công chúa mới chín tuổi, nghe vậy cười nói: "Đúng vậy, nhưng mẫu hậu nói quá lãng phí, tiết kiệm tiền bạc mới có thể tạo phúc cho dân chúng nha."
Tào Doanh lập tức nói: "Cô cô hiền thục nhân từ, xứng danh Hiền Hậu rồi."
Ôn Di công chúa liên tục xua tay, nghịch ngợm nói: "Hư hư, mẫu hậu không thích nhất là bị người khác khen ngợi như vậy, đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa đi!"
Vuốt mông ngựa không đúng lúc, Tào Doanh có chút xấu hổ.
Tào Thấm vui sướng khi thấy người gặp họa, liếc nàng ta một cái, thứ nữ thì thôi đi, lại còn giống A Ngư, miệng có ngọt cũng không xứng sóng vai cùng công chúa biểu muội.
Nàng vui vẻ kéo cánh tay Ôn Di công chúa dẫn đầu đi trước.
Tào Doanh âm thầm nắm chặt tay nhỏ, tầm mắt di chuyển, thấy ánh mắt A Ngư ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, Tào Doanh quyết định hù dọa A Ngư một chút, A Ngư mà sợ hãi thì tâm trạng nàng sẽ tốt hơn.
"Muội muội, hình như ta thấy Tam hoàng tử!" Đột nhiên nắm lấy cánh tay A Ngư, Tào Doanh chỉ vào phía Đông nhà hoa nói.
A Ngư còn đang suy đoán tình cảm Kiến Nguyên Đế với cô cô, thái độ với biểu muội, bị Tào Doanh làm giật mình, nàng theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Thật là khéo, bên kia quả thực xuất hiện một đoàn người.
Nam nhân đi đầu mặc trường bào* màu vàng còn có bốn móng rồng màu đỏ, đúng là đương kim Thái tử do Nguyên Hậu quá cố sinh ra.
(*Trường bào: một loại áo khoác bên ngoài áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, xẻ hai bên - bào là áo bào: một loại y phục dành cho vua và triều thần thời phong kiến.)
Thái tử chỉ mới 18 tuổi, tướng mạo rất giống Kiến Nguyên Đế, nhưng tính tình hắn thẳng thắn, bảo thủ, thường xuyên chống đối với Kiến Nguyên Đế, khiến Kiến Nguyên Đế cực kỳ không thích vị Thái tử này, thậm chí triều đình và dân chúng Kinh Thành đã truyền ra một lời suy đoán, nói nếu Thái tử gia cứ tiếp tục bảo thủ như vậy, sớm muộn gì cũng bị Kiến Nguyên Đế phế bỏ.
Chỉ có A Ngư mới biết, Kiến Nguyên Đế sẽ không phế Thái tử, nàng từ trong miệng Từ Khác biết được, sau khi Hầu phủ suy tàn, cô cô bị đày vào lãnh cung, không biết tại sao lại vô cớ chết thảm, Thái tử gia giống như đột nhiên được khai sáng, không đối nghịch với Kiến Nguyên Đế nữa, mối quan hệ giữa vua và thần tử cũng như quan hệ phụ tử trước nay chưa từng tốt lại đột nhiên bắt đầu hòa thuận.
Nhưng A Ngư vẫn chưa kịp nhớ lại những chuyện có liên quan đến Thái tử, tầm mắt đã dừng lại ngay trên mặt Từ Tiềm mặc quan bào dành cho quan võ đang đứng bên cạnh Thái tử.
A Ngư không nhịn được mà bước lên phía trước nửa bước, sau đó bởi vì thiếu niên đột nhiên xuất hiện phía sau Từ Tiềm mà dừng lại rồi.
Thiếu niên mặc cẩm bào* màu đỏ đó là người thường lấy việc bắt nạt nàng làm niềm vui, Tam hoàng tử, nhi tử của Trần quý phi.
(*cẩm bào: áo bào bằng gấm.)
Mắt thấy Tam hoàng tử đã phát hiện nàng, A Ngư lập tức lùi về nửa bước.
"Tiểu mít ướt!"
Hai tháng không gặp, Tam hoàng tử vui mừng nhận ra A Ngư, hưng phấn quát to một tiếng, bỏ lại Thái tử và Từ Tiềm chỉ vừa mới gặp, hắn ta chạy về phía bên này.
Hắn ta cố ý tới tìm A Ngư, gặp được Thái tử và Từ Tiềm là do trùng hợp.
A Ngư đã từng sợ rất nhiều người, phụ thân, huynh trưởng, trưởng công chúa Dung Hoa cùng Tam hoàng tử nhưng nàng không phải sợ Tam hoàng tử, mà là sợ những thủ đoạn bắt nạt liên tiếp của hắn, hoặc là vứt sâu róm lên người nàng, hoặc là lớn tiếng kể chuyện ma quỷ mà nàng không dám nghe, hoặc là kéo nàng đến bờ hồ muốn nàng cười cho hắn xem, nếu không cười thì ném nàng xuống nước.
Nhưng mà, hiện tại trời đông giá rét, sâu róm đã chết lạnh, A Ngư đỡ lo lắng hơn một chút.
"Tiểu mít ướt, sao gần đây ngươi không tiến cung?" Chạy một mạch đến trước mặt các cô nương, Tam hoàng tử dùng một tay đẩy Tào Bái, Tào Doanh ra, lách người tới bên cạnh A Ngư.
Tiểu mít ướt là biệt danh do Tam hoàng tử đặt riêng cho A Ngư.
Năm nay Tam hoàng tử mới mười ba tuổi, chưa tới thời điểm trổ mã, không cao hơn A Ngư quá nhiều, bởi vậy A Ngư khẽ ngẩng đầu thì có thể thấy gương mặt trắng nõn của Tam hoàng tử. Thật ra bộ dạng của Tam hoàng tử cực kỳ tuấn tú, da trắng môi hồng, mặt mày sáng sủa giống y hệt ca ca, Nhị hoàng tử của hắn, đều là một vẻ xinh đẹp lấn át người khác như Trần quý phi.
"Ta bị bệnh." A Ngư nhỏ giọng nói, âm thầm hi vọng Tam hoàng tử vì nàng "vừa mới khỏi bệnh" xong mà nhân nhượng, cho nàng yên tĩnh hôm nay.
Tam hoàng tử nhíu mày, đánh giá cả người nàng một phen, không quá tin hỏi: "Ngươi gạt ta hả? Sao ta nhìn thấy ngươi có vẻ béo lên rất nhiều?"
A Ngư: ...
Phía trước truyền đến một tiếng cười nhẹ, A Ngư ngẩng đầu, liền thấy dáng vẻ Tào Doanh đang bối rối che giấu, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt đẹp nhìn như đang sợ bị trách cứ chẳng biết lúc nào đã phóng tới Thái tử.
A Ngư xấu hổ nhìn về phía Từ Tiềm, hắn có nghe Tam hoàng tử nói nàng béo không?
Từ Tiềm nghe thấy, hai ngày trước gặp nhau ở ngoài thành hắn không có quan sát kỹ tiểu cô nương, bây giờ đang đánh giá nhanh một phen, cuối cùng mắt hắn nhìn tới hai má trắng nõn của A Ngư, Từ Tiềm cho ra kết luận - hình như là hơi béo lên.
"Ngươi cười gì đó?" Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Tào Doanh hỏi.
Tào Doanh cắn cắn môi, rốt cuộc vẻ mặt giống như bị bắt buộc phải nói ra, áy náy mà nhìn A Ngư nói: "Ta, ta nhớ tới chuyện hôm qua lúc cô cô đưa bánh cho chúng ta, Tứ muội muội bởi vì được cô cô ban thưởng bánh Sơn Trà mà nàng thích ăn nên vui tới nỗi chảy nước mắt. Có thể hôm qua Tứ muội muội ăn một lần hết sạch điểm tâm nên hôm nay mới hơi mập ra một chút."
A Ngư:...
Nàng không phải vì tham ăn bánh Sơn Trà mà khóc đâu!
"Đúng vậy, chúng ta đều chứng kiến nha." Có thể xem náo nhiệt của A Ngư, Tào Thấm mừng rỡ mà châm thêm củi thêm lửa.
Hai người đều nói như vậy, dường như A Ngư thật sự tham ăn.
Nhìn tình cảnh này, A Ngư không thể tự giải thích rồi.
Cảm nhận được ánh mắt bên kia của Từ Tiềm, mặt A Ngư đỏ lên.
Tam hoàng tử nghe thấy, hừ nói: "Không có tiền đồ, chỉ có mấy cái bánh ngọt mà cũng khóc, nếu ngươi đã thích ăn bánh Sơn Trà như vậy, đi, ta dẫn ngươi về cung của ta ăn, muốn ăn ít hay ăn nhiều thì tùy ngươi."
Nói xong, tay Tam hoàng tử đã nắm tay A Ngư.
A Ngư đã đề phòng hắn, cánh tay rút lại một cái, cả người như mèo con trốn sau lưng đường tỷ Tào Bái.
Lòng tốt bị cự tuyệt, Tam hoàng tử tức giận, đuổi theo bắt nàng: "Ngươi trốn cái gì mà trốn?"
A Ngư trốn đi, biết đường tỷ không bảo vệ được nàng, A Ngư nhìn sang Từ Tiềm, sau đó chạy tới phía sau hắn, nằm lấy áo bào sau lưng Từ Tiềm, lo lắng cầu xin giúp đỡ: "Ngũ biểu thúc, thúc giúp con, giúp con đi!"
Lời còn chưa dứt, Tam hoàng tử đã vọt qua, miệng căm giận nói: "Ta có lòng tốt mời ngươi ăn, vậy mà ngươi không nể mặt, có phải lâu rồi chưa vào cung, ngươi quên ta là ai rồi hả?"
A Ngư có quên ai chứ sẽ không quên hắn, đường đệ Tào Hoán đã từng nuôi một con cún con màu đen, cún con thành thật để cho đường đệ vuốt tới vuốt lui, đường đệ lập tức thích nó, cún con không muốn phối hợp gào khóc la to có ý muốn dùng răng sữa cắn đường đệ, đường đệ thở phì phì, tức giận vứt cún con xuống đất, nếu không phải đường tỷ ngăn lại, đường đệ sẽ giẫm cún con một phát.
A Ngư cảm thấy, Tam hoàng tử coi nàng giống như cún con mèo con, mặc hắn tùy ý sắp xếp, nàng không giống cún vẫy đuôi mừng chủ, Tam hoàng tử buộc nàng phải phối hợp.
A Ngư không thể nào theo Tam hoàng tử về tẩm cung của hắn.
Từ Tiềm cũng không có cách nào dung túng hành động hồ đồ này.
Trước khi Tam hoàng tử nắm lấy tay A Ngư, Từ Tiềm đã nắm lấy cổ tay gầy yếu của thiếu niên.
"Ngũ biểu thúc!" Tay nam nhân giống như khóa sắt, Tam hoàng tử đau tới nỗi méo miệng, không thể không ngoan ngoãn mà dừng bước, nhe răng nhếch miệng mà cầu xin tha thứ: "Ngũ biểu thúc, người nắm tay ta làm gì?"
(*Ở đây mình để Tam hoàng tử xưng "ta" vì hắn là hoàng tử, có địa vị và không giống như nhóm công tử ở Từ gia.)
Bàn về quan hệ, năm vị gia trong phủ Trấn Quốc Công đều là biểu thúc của chư vị hoàng tử, nhưng vì phải tôn trọng hoàng gia nên nhóm hoàng tử đối đãi với nhóm người biểu thúc như là thần tử. Nhưng có lẽ là do Kiến Nguyên Đế đặc biệt thiên vị Từ Tiềm, không biết là vị hoàng tử nào kêu Từ Tiềm là biểu thúc trước, cho đến bây giờ, ngay cả Thái tử nhìn thấy Từ Tiềm cũng đều khách sáo gọi một tiếng "Ngũ biểu thúc".
"Không thể bắt nạt kẻ yếu đuối." Buông Tam hoàng tử ra, giọng Từ Tiềm lạnh lùng nói.
Tam hoàng tử nhìn về A Ngư đang trốn sau lưng biểu thúc, không phục nói: "Ta không bắt nạt nàng, nàng thích ăn bánh Sơn Trà, nên ta mời nàng."
Từ Tiềm giáo huấn: "Nàng không muốn, đương nhiên là ngươi không được cưỡng cầu."
"Ngũ biểu thúc nói rất đúng, sao còn không xin lỗi A Ngư?" Thái tử cũng mở miệng, nghiêm trang, giống như thư sinh nghiêm khắc.
Một người là Thái tử ca ca, một người là biểu thúc trưởng bối, Tam hoàng tử cực kỳ biết điều, bĩu môi, khom lưng hành lễ với A Ngư: "Ta biết sai rồi, thỉnh A Ngư biểu muội thứ tội."
A Ngư nhẹ thở phào, từ sau lưng Từ Tiềm đi tới, nói: "Đa tạ Tam điện hạ, xin Tam điện hạ hiểu cho."
Tam hoàng tử liếc nàng một cái, đứng thẳng lên.
A Ngư lại nhìn về phía Thái tử, Từ Tiềm mà nói lời cảm tạ, nàng cực kỳ khách sáo với Thái tử, khi nhìn về phía Từ Tiềm, trong mắt nàng ngập tràn cảm kích.
Từ Tiềm vuốt cằm, xoay người nói với Thái tử: "Đi thôi."
Hai người còn muốn đến diện thánh* nên Thái tử đã tiếp tục bước về phía trước rồi.
(*diện thánh: gặp Hoàng Thượng.)
Dường như hai người chỉ vừa lướt qua Tam hoàng tử, Tam hoàng tử liền cười đắc ý với A Ngư, lông mày nhướng cao, giống như đang hỏi A Ngư: "Xem xem, còn ai có thể làm chỗ dựa cho ngươi."
Tim A Ngư bắt đầu treo lên cao.
Khát vọng bóng lưng của Từ Tiềm, nhưng nàng không muốn làm phiền hắn, sợ làm chậm trễ chính sự của hắn.
Ngay lúc A Ngư đang suy nghĩ biện pháp để bảo vệ bản thân, phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh mang vẻ không cho phép từ chối của Từ Tiềm: "Tam điện hạ còn ngẩn người làm gì?"
A Ngư lộ vẻ mặt vui mừng!
Tam hoàng tử xoay người, trừng to mắt, thấy vị Ngũ biểu thúc đang lạnh lùng theo dõi hắn, Tam hoàng tử cà lăm: "Ta, ta ở lại chúc mừng sinh thần muội muội..."
Từ Tiềm quét mắt nhìn vài vị tiểu cô nương, âm thanh lạnh hơn: "Bài tập đã làm xong hết rồi hả? Nếu đã làm xong, ta sẽ nói tốt cho điện hạ hai câu trước mặt Hoàng Thượng."
Tam hoàng tử: ...
"Không, không cần đâu, ta về làm đây!"
Đối với lời uy hiếp trắng trợn của Ngũ biểu thúc, Tam hoàng tử không dám có ý đồ với A Ngư nữa, bàn chân giống như được bôi dầu mà chạy đi.