Editor: Hardys
Từ lần đầu tiên Từ Tiềm nhờ bà mối đến phủ Bình Dương Hầu cầu hôn, A Ngư đã không đến phủ khác làm khách suốt hai năm liền, chính thức không bước một bước ra khỏi cổng trước.
Trước kia nàng cũng không rời khỏi phủ nhiều, nhóm phu nhân của quan viên trong Kinh Thành cũng không mấy người nhớ được dáng vẻ trưởng thành của A Ngư, có nhớ cũng là nhớ lúc A Ngư 12, 13 tuổi, tuy xinh đẹp nhưng quá trẻ con, giống hài tử hơn.
Sau khi hai phủ chính thức kết thân, lúc nhóm người phu nhân, quý nữ nói chuyện, tán gẫu thường nhắc tới Tứ cô nương phủ Bình Dương Hầu sắp xuất giá trở thành Ngũ phu nhân của phủ Trấn Quốc Công. Nhóm người phu nhân ba bốn mươi tuổi cảm thấy có chút vô lý vì sau này phải cung kính với một tiểu cô nương, rõ ràng là thiếu nữ "đậu khấu" nhưng lại đồng ý gả cho một nam nhân có vai vế lớn hơn nàng, ngay cả chính bản thân A Ngư dường như cũng trở nên già hơn.
Nhưng bất kể như thế nào, thì những nữ nhân này không thảo luận về tân lang nhiều cho lắm, tất cả đều chờ xem A Ngư sẽ làm Ngũ phu nhân như thế nào.
Còn về phía các nam nhân, bọn họ chưa từng thấy A Ngư, lúc nhìn thấy Tào Đình An thì chỉ có thể chúc mừng Hầu gia có được hiền tế.
Lời này Tào Đình An không thích nghe!
Sao người người đều đến chúc mừng ông tìm được một nữ tế tốt như Từ Tiềm, mà không chúc mừng Từ Tiềm cưới được một nữ nhân tính tình hiền lành, ngoan ngoãn lại còn xinh đẹp?
Là vì nữ nhi nhà mình không nổi danh sao?
Vì để lấy lại danh dự, cũng vì để cho cả Kinh Thành đều biết có thể lấy được nữ nhi của ông là vinh hạnh của Tiểu Ngũ, Tào Đình An cố ý dặn dò Giang thị, lúc tổ chức lễ cập kê cho nữ nhi nhất định phải làm thật lớn! Giang thị đã nghĩ xong danh sách khách mời, Tào Đình An lại cảm thấy khách mời quá ít, nên đã chắp vá lung tung mà bổ sung cho đủ năm trang!
Giang thị trố mắt: "Này, đây đều là những phu nhân của quan viên mà chàng quen biết sao?"
Tào Đình An nói: "Đừng hỏi nhiều, sao vậy, không đủ bạc à? Chút nữa ta kêu quản gia chi thêm cho nàng một ngàn lượng."
Giang thị khó xử mà nói: "Bạc vẫn đủ, nhưng mà, lễ cập kê của Đại cô nương, Tam cô nương cũng không làm lớn tới vậy, bây giờ chàng thiên vị A Ngư, e rằng Nhị gia, Tam gia sẽ..."
Tào Đình An hừ nói: "Nhị đệ do dựa vào ta mới có được chức quan như bây giờ, tính tình Tam đệ rộng rãi, sẽ không so đo những thứ này, nàng yên tâm đi."
Giang thị nghĩ nghĩ, nói thật lòng: "Vậy Hầu gia đồng ý với thiếp đi, chỉ cho A Ngư ngoại lệ lần này, sau này huynh đệ Thế tử thành thân, ngoại trừ lễ thành thân của Thế tử phải đặc biệt làm lớn, còn lại Quýnh Nhi, Hoán Nhi, Sí Nhi phải cùng một loại sính lễ, cùng một loại bàn tiệc, không thể đối xử khác biệt nữa, để tránh cho các em dâu gây rắc rối."
Tào Đình An híp mắt, nói: "Ừ, chuyện này nghe lời nàng."
Từ gia nhiều nữ nhân, mà tất cả đều có chút thân phận, cho nên ông muốn đặc biệt cho A Ngư thể diện, mấy nhi tử cưới tức phụ vào cửa cũng không cần phô trương quá mức.
Hai phu thê thương lượng xong rồi, mới cùng nhau phát thiệp mời lễ cập kê của A Ngư ra.
Phủ Trấn Quốc Công thu được tất cả là hai tấm thiệp mời, một tấm dành riêng cho Từ lão thái quân, một tấm còn lại là mời Trấn Quốc Công phu nhân - Dung Hoa trưởng công chúa, để bà ta dắt theo Từ Nhị gia, Từ Tam gia, Từ Tứ gia phu nhân cùng với Thế tử phu nhân, Nhị thái thái, Tam thái thái, Tứ thái thái đến Hầu phủ tham gia lễ cập kê.
Vài năm trôi qua, sáu chất tử của Từ Tiềm, bây giờ chỉ còn Từ Ngũ, Từ Lục là Từ Khác vẫn chưa cưới vợ, nhưng Từ Ngũ cũng đã định hôn sự, bởi vì muốn nhường cho thúc thúc, nên mới dời ngày thành thân đến sang năm.
Mọi người đều nói nhân số phủ Trấn Quốc Công rất phồn thịnh, quả thật là danh bất hư truyền.
Từ lão thái quân cười rồi đáp lời, bà chắc chắn sẽ đến dự lễ.
Trưởng công chúa Dung Hoa gọi nhóm người em dâu và bốn thái thái trẻ tuổi của nhi tử và chất tử trong nhà, nói chuyện thiệp mời xong, Dung Hoa trưởng công chúa sờ trán, phàn nàn nói: "Lễ cập kê mà thôi, người trong nhà sôi nổi vui vẻ với nhau thì thôi, sao lại tổ chức một buổi lễ lớn như vậy chứ, nghe nói Hầu gia đã mời gia quyến của toàn bộ cấp dưới, từ trên xuống dưới tổng cộng 30 bàn khách nữ, tháng sau phủ chúng ta cưới nàng ta vào cửa cũng nhiều khách nữ như vậy à."
Âm thanh trong phòng hạ xuống, trong phòng yên tĩnh trong phút chốc.
Hai viện Đông Tây của Từ gia, có năm vị gia, trong đó bao gồm Trấn Quốc Công, Từ Nhị gia, Ngũ gia Từ Tiềm là Lão thái quân sinh ra, ba phòng này đều ở tại Đông viện, hai vị còn lại là Từ Tam gia, Từ Tứ gia và Tam Thẩm Từ thị của A Ngư đều ở tại Tây viện, nhưng nhóm người chất tử và chất nữ là do chính tay Từ lão thái quân nuôi lớn.
Bình thường lúc ở chung, Từ Nhị phu nhân luôn tỏ vẻ vô cùng nịnh nọt Dung Hoa trưởng công chúa, mọi chuyện đều nghe lời Dung Hoa trưởng công chúa giống như thiên lôi vậy, sai đâu đánh đó. Tam phu nhân và Tứ phu nhân ở Tây viện có vẻ khiêm tốn, không tranh giành cũng không cướp đoạt, nhưng tỷ muội ruột còn có lúc cãi nhau, hai người cũng có lúc sẽ bất đồng quan điểm mà tranh cãi.
Còn về nhóm thái thái trẻ tuổi, đương nhiên cũng noi gương theo bà bà nhà mình, bà bà thích chụp cứt ngựa của Dung Hoa trưởng công chúa, nhi tức phụ cũng đi theo chụp, bà bà không lên mặt cũng không nịnh nọt Dung Hoa trưởng công chúa, nhi tức phụ cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt, sau đó lúc nhóm nhi tức phụ trẻ tuổi ngồi riêng với nhau sẽ bày ra tính cách thật của mình, nói tóm lại toàn bộ phủ Trấn Quốc Công vô cùng náo nhiệt.
Tháng chín, ngày A Ngư tổ chức lễ cập kê, lúc Giang thị đãi khách nhìn thấy Từ lão thái quân và tám vị phu nhân, thái thái sau lưng nàng, trong đầu chỉ cảm thấy oanh một tiếng, muốn bùng nổ luôn rồi!
Nhiều nữ nhân như vậy, còn hai người Từ Ngũ, Từ Lục sau khi thành thân sẽ thêm hai thái thái nữa, nữ nhi gả qua đó có thể ứng phó được sao?
Triệu thị bên cạnh có cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ, thấp giọng cười nói: "Đại tẩu chọn người tốt thật nha, lúc A Ngư gả đi không sợ không có người kết bạn rồi."
Trong lòng Giang thị âu sầu, nhưng trên mặt phải tươi cười đón khách.
Lúc này A Ngư chuẩn bị đón khách trong phòng, Bảo Thiền lặng lẽ đi đến chính viện dạo một vòng, trở về thổn thức nói: "Ôi trời ơi, tất cả khí thế của nữ khách ở chính viện đều toả ra từ phủ Trấn Quốc Công, ba đời nhà họ tổng cộng là chín người, nếu không phải Lão thái quân muốn cùng nhóm Thái phu nhân đức cao vọng trọng khác ngồi chung một bàn, thì một bàn không thể nào đủ cho cả nhà bọn họ."
Trước kia nàng cũng từng đi theo cô nương đến phủ Trấn Quốc Công, nhưng lúc đó những thái thái trẻ tuổi chưa được gả vào, nên vốn không náo nhiệt như hiện tại.
Bảo Điệp đã nghe xong, tuy sớm biết rằng phủ Trấn Quốc Công có nhiều nữ nhân, nhưng bây giờ cũng không nhịn được mà lo lắng thay chủ tử.
A Ngư đã hờ hững hơn, dù sao đời trước nàng từng sống chung ba năm cùng chư vị nữ nhân ở Từ gia, nhưng thay đổi duy nhất ở hai đời đó là lần này nàng phải làm Ngũ phu nhân, mà không phải Lục thái thái có vai vế nhỏ nhất liên tục bị nhóm phu nhân khinh thường rồi còn tuỳ ý trêu chọc. Huống chi, trong những nữ nhi này cũng có những người ở chung rất tốt, không phải tất cả bọn họ đều cay nghiệt như Dung Hoa trưởng công chúa, và bà tức* Nhị phu nhân.
*bà tức: bà cô chồng
"Không được phán xét người khác." A Ngư nhắc nhở Bảo Thiền.
Bảo Thiền rụt rụt cổ.
Bảo Điệp vừa làm tóc giúp A Ngư, vừa cười.
A Ngư nhìn Bảo Điệp trong gương, âm thầm nắm chặt làn váy, đối với nàng mà nói, kiếp này, người đáng sợ nhất Từ gia không phải Dung Hoa trưởng công chúa mà là công công kiếp trước - Từ Diễn, người đó từng chiếm đoạt trong sạch của Bảo Điệp, Trấn Quốc Công ra vẻ trang nghiêm hại Bảo Điệp mang thai lại phải uống thuốc phá thai, hại nàng ấy suýt nữa thì mất mạng.
Bên phía các tân khách vô cùng náo nhiệt, bên A Ngư vô cùng yên tĩnh, mãi cho đến khi lễ cài trâm bắt đầu, nàng mới đi theo Tam Thẩm Từ thị ra mắt mọi người.
Dựa theo tập tục của Kinh Thành, những cô nương tham gia lễ cài trâm đều mặc xiêm y màu trắng viền đỏ, có ngụ ý đề cao đức tính thùy mị, trong trắng cao đẹp của nữ nhân.
Từ thị xuất thân từ nhà võ, vóc người cao gầy, A Ngư mười lăm tuổi, trong hai năm qua nàng đã cao lên không ít, gần như là cao bằng Tam Thẩm Từ thị rồi. Gió thu tháng chín thổi tà váy của nàng bay phấp phới, tóc dài đen tuyền dài như gấm thượng đẳng được xõa xuống sau lưng, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của nàng, con ngươi đen trong đôi mắt hạnh giống như trân châu đen giữa dòng sông mênh mông.
Từ lão thái quân ngồi ở vị trí dành cho khách quý nên thấy rất rõ ràng, hai năm chỉ vừa thoáng qua mà vừa nhìn A Ngư một cái thì Từ lão thái quân đã không thể rời mắt được rồi.
Tiểu cô nương đã biến thành đại cô nương, như đóa hoa Mẫu Đơn trắng tinh tế đã nở những cánh hoa bên ngoài, mềm mại và dịu dàng, yêu kiều và quyến rũ, còn nhụy h0a đang ẩn sâu ở phía trong, chỉ chờ đến đêm động phòng hoa chúc sẽ nở rộ hoàn toàn, mời gọi tân lang đến hái.
Mỹ nhân như vậy, Lão Ngũ nhà mình quả thật là có diễm phúc nha!
Không hiểu sao Từ lão thái quân đã cảm thấy hâm mộ nhi tử rồi.
Nhóm người Dung Hoa trưởng công chúa ngồi bàn phía sau Từ lão thái quân, Dung Hoa trưởng công chúa nhìn A Ngư chằm chằm, nhưng lại nghĩ đến Giang thị, có phải lúc Giang thị còn trẻ tuổi cũng là nét đẹp yêu kiều, khả ái khiến người ta động lòng như này, toàn thân mặc áo tang màu trắng, mới có thể bắt Tào Đình An làm tù binh hay không?
Càng không chiếm được lại càng nhớ đến nhiều hơn, Dung Hoa trưởng công chúa liếc mắt nhìn Giang thị đứng bên cạnh Tào Đình An, có lẽ đã bà đã sớm không còn thích ông, nhưng đời này bà không thể buông bỏ cảm giác không cam lòng kia được, vừa bị từ chối lại vừa bị phỉ nhổ, rồi còn bị khinh thường và xa lánh, thậm chí bà còn bị một nữ nhân đoạt đi vị trí mà bà mong muốn.
Ba vị phu nhân khác là người ngoài cuộc, nhan sắc A Ngư có xinh đẹp cỡ nào cũng không làm các bà rung động, nhưng bốn vị thái thái của Từ gia thì ngược lại, lúc nhìn thấy rõ dung mạo của A Ngư thì lập tức bị kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của nàng.
Từ lúc các nàng gả vào Từ phủ, đã gặp Ngũ thúc Từ Tiềm nhiều lần, biết Từ Tiềm muốn kết hôn với một cô nương trẻ hơn nàng, bốn cháu dâu đều nghĩ Ngũ thẩm sao có thể lấn át Ngũ thúc được, chắc chắn nàng ấy sẽ bị Ngũ thúc áp chế hoàn toàn, nếu Ngũ thúc kêu tiểu Ngũ thẩm đi về phía Đông thì nàng ấy tuyệt đối sẽ không dám đi về phía Tây đâu nhỉ?
Nhưng lúc nhìn thấy A Ngư, trong đầu bốn cháu dâu lại nảy ra một ý nghĩ mới, Ngũ thúc lạnh lùng cứng nhắc của các nàng còn có thể duy trì uy nghiêm lúc ban ngày vào buổi tối hay sao?
Đôi mắt tất cả tân khách đều chăm chú đuổi theo bóng dáng A Ngư, những phụ nhân đã từng cho rằng Tứ cô nương nửa đường mới chuyển thành dòng chính của Tào gia là gả cao, lúc này đều tự nhiên hiểu rõ vì sao Từ Ngũ gia được Kiến Nguyên Đế vô cùng coi trọng lại chủ động cầu hôn nữ nhi Tào gia rồi. Mỹ nhân vừa nhìn thấy đã khiến người ta động lòng như này, nam nhân nào mà không thích đây?
Tóc dài búi lên thành búi, trên đó được cài lên một cây trâm bằng vàng, nhóm nữ khách hết lời ca tụng, lễ cập kê của A Ngư đã hoàn tất.
Buổi tối cùng ngày, Từ lão thái quân kêu nhi tử đến bên cạnh, trêu ghẹo mà nói: "Đã hai năm qua con chưa gặp A Ngư, có còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng không?"
Đương nhiên Từ Tiềm nhớ rõ, hai năm không gặp, quá lắm là cao thêm một chút, vẻ ngoài có thể thay đổi lớn cỡ nào chứ?
Từ lão thái quân nhìn vẻ mặt lạnh lùng không tò mò vị hôn thê hiện tại đã xinh đẹp cỡ nào của nhi tử, khóe môi giương lên, chống mắt lên xem khi tới ngày thành hôn tiểu tử này có bao nhiêu nhiệt tình và sủng ái với tiểu thê tử.
Từ Tiềm không để lời trêu chọc của mẫu thân ở trong lòng, nhưng mấy ngày tiếp theo, lúc hắn cưỡi ngựa đi ngang qua đường lớn, dù sao vẫn thấy dân chúng nam nữ chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, trên mặt tươi cười mang theo một vẻ ước ao sâu sắc. Từ Tiềm cảm thấy kỳ quái, kêu Trần Vũ đi hỏi thăm, Trần Vũ hỏi vài người rồi trở về bẩm báo: "Ngũ gia, sau lễ cập kê của Tứ cô nương, Kinh Thành bắt đầu đồn rằng Tứ cô nương là Quốc Sắc Thiên Hương, quả là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành, các dân chúng đều khen người, khen ngài có diễm phúc."
Từ Tiềm:...
Lời đồn này được truyền bá như thế nào vậy? Tuy vị tiểu hôn thê có đẹp nhưng không thể đảm đương nổi danh hiệu Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân, huống chi vị hôn thê của hắn có xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến người ngoài?
Từ Tiềm không hề cho rằng nhan sắc xinh đẹp của thê tử được đồn đãi là chuyện tốt, như vậy nếu như tương lai thê tử ra khỏi cửa, sẽ càng trêu chọc thêm nhiều tên công tử phong lưu nhìn trộm nàng.
Từ Ngũ gia được tất cả nam tử ở Kinh Thành hâm mộ, giờ phút này cũng muốn nhanh chóng cưới mỹ nhân về nhà để xem nàng xinh đẹp cỡ nào, nhưng mà hắn chắc chắn những lời khen này đều là lời đồn, dân chúng Kinh Thành rảnh rỗi quá mới bàn tán chuyện vị hôn thê của hắn.
- --
Tháng chín thấm thoát trôi qua, mùng một tháng mười, Từ Tiềm đích thân dẫn thuộc hạ đến Hầu phủ đưa sính lễ.
Mọi người ở phủ Bình Dương Hầu đều tới xem cô gia tương lai, nha hoàn lớn nhỏ trong viện A Ngư là nhốn nháo nhất, sau khi quay về lập tức lắm mồm lắm miệng mà khen vẻ ngoài của cô gia tương lai tựa như Phan An, vân...vân...
A Ngư ngồi ở trong phòng, đều đã nghe thấy nhóm nha hoàn trong tiểu viện xì xào bàn tán.
Trong lúc này, vậy mà nàng lại cảm nhận được không khí vui mừng chỉ có ở tiệc mừng năm mới.
Cuối cùng Bảo Thiền cũng trở về, chạy đến trước mặt A Ngư, thở hồng hộc mà nói: "Cô nương của ta ơi, quá sức tưởng tượng rồi, hai năm qua, người càng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng Ngũ gia cũng không thua kém gì, thoáng cái đã sắp cao hơn Hầu gia một cái đầu, trên đời này làm gì có nam nhân nào có thể cao hơn Hầu gia chứ, nô tỳ còn cố ý so sánh thêm vài lần nữa đó!"
A Ngư cúi đầu thêu hoa, ánh mắt long lanh như nước.
Quả thật Từ Tiềm rất cao lớn, nhưng không cường tráng như phụ thân, càng có vẻ tuấn tú, lịch sự hơn, nhưng mà lúc bị Từ Tiềm ôm lấy, nàng thật sự cảm thấy bản thân đã biến thành tiểu cô nương, tựa đầu vào vai hắn, muốn nhìn trộm sườn mặt hắn cũng phải tốn chút sức.
"Đừng chỉ khen mỗi vóc dáng của Ngũ gia, còn vẻ ngoài thì sao?" Bảo Điệp cũng hùa theo muốn làm cho cô nương nhà mình ngại ngùng hơn, cố ý hỏi Bảo Thiền: "Ngũ gia trở nên tuấn tú hơn, hay là biến dạng rồi hả?"
Bảo Thiền cười ha ha: "Xấu hay đẹp thì chúng ta không bình phẩm được, phải đợi cô nương tận mắt nhìn thấy rồi đích thân nhận xét, lỡ như nô tỳ khen Ngũ gia tuấn tú, nếu lúc gặp cô nương lại không hài lòng, chẳng lẽ nô tỳ trở thành kẻ lừa gạt chủ tử hay sao?"
Rốt cuộc A Ngư cũng chịu không nổi, gõ khung thêu một cái, đỏ mặt đuổi các nàng đi: "Tất cả đi ra ngoài hết đi! Đừng ở chỗ này khiến ta phân tâm!"
Hai nàng "Bảo" vui cười chạy ra ngoài.
Chính viện, Tào Đình An gọi riêng Từ Tiềm vào phòng, ra lệnh Lưu tổng quản đứng canh ở bên ngoài.
Từ Tiềm vừa thấy tình huống này, lập tức hiểu chuyện tiếp theo mà Tào Đình An muốn nói, chắc chắn vô cùng quan trọng.