Ta vì biểu thúc họa tân trang

 
Chương 84
 
Editor: Hardys
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm khuya thanh tĩnh, Tào Đình An cùng trưởng tử thương lượng đại sự xong thì đã quá giờ tý rồi.
 
Trưởng tử đi rồi, Tào Đình An tiếp tục ngồi ở thư phòng một lát thì mới về hậu viện, vừa vào sân chỉ thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn, giờ này mà bà vẫn chưa ngủ.
 
Bước chân Tào Đình An lập tức nhanh hơn.
 
Giang thị không ngủ được.
 
Nữ nhi và phu quân nói chuyện khuya đến vậy, chắc chắn là có chuyện lớn.
 
Đứng ngồi không yên, lại không thể đến thư phòng, Giang thị thắp thêm vài ngọn đèn, cầm xiêm y chuẩn bị cho Sí Nhi vào mùa xuân, tiếp tục may. Khâu từng đường kim mũi chỉ đã khiến Giang thị dần dần bình tĩnh lại, lo lắng làm gì, dù sao có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn lúc Tào Đình An về sẽ nói bà nghe.
 
Khi Tào Đình An vén rèm đi vào, nhìn dáng vẻ tiểu thê tử ngồi cúi đầu cắn chỉ dưới ánh nến.
 
Ngọn đèn mờ ảo, vẻ mặt bà yên tĩnh, dường như đấu tranh gay gắt bên ngoài không hề liên quan gì đến bà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà một tiểu thê tử yếu đuối nhu nhược như vậy, kiếp trước lại bởi vì sự tự phụ của hắn mà bị quan binh kéo đến trước cửa thành chặt đầu. Lúc đó bà sợ hãi cỡ nào chứ?
 
Nghe nói bản thân mình chết thảm cũng chưa khiến cho Tào Đình An xúc động, nhưng Giang thị chết, hai nhi tử chết, muội muội chết, hôn sự của nữ nhi và ngoại sanh nữ gập ghềnh, bất cứ việc nào cũng khiến Tào Đình An chịu không nổi.
 
"Tối rồi mà nàng còn may vá làm gì, không muốn dùng đôi mắt nữa rồi hả?" Tào Đình An bước tới, cướp lấy cái áo trong dành cho nam hài tử trong tay Giang thị.
 
Giang thị cũng không muốn may vá nữa, vội hỏi hắn: "A Ngư nói gì với chàng vậy?"
 
Tào Đình An cười cười, vừa kéo cánh tay của bà đến bên giường rồi ngồi xuống, vừa giải thích với bà: "Không phải Dung Hoa trưởng công chúa và Từ Diễn trở mặt sao, thì ra việc này có chút liên quan đến A Ngư, A Ngư nhát gan, sợ Lão thái quân sẽ giận chó đánh mèo với nàng nên vừa rồi ta ủi nàng một hồi lâu, cuối cùng nha đầu ngốc kia mới yên tâm."
 
Nói xong, Tào Đình An lại kể chuyện thù oán giữa Dung Hoa trưởng công chúa và Từ Diễn cho thê tử nghe.
 
A Ngư biết mẫu thân chắc chắn sẽ gặng hỏi phụ thân cho nên nàng nói việc này để giúp phụ thân giấu giếm mẫu thân.
 
Lúc giải thích, Tào Đình An lại nghĩ đến nữ nhi.
 
Kiếp trước nữ nhi quá khổ, may mà có Từ Tiềm ra tay cứu nữ nhi, còn về phần vì sao phẩm hạnh bại hoại nhớ thương chất tức phụ của mình ở kiếp trước của Từ Tiềm, xét thấy Từ Khác cũng không tốt lành gì, Tào Đình An sẽ không so đo với Từ Tiềm nữa. Kiếp này, chỉ cần Từ Tiềm không xen vào ân oán của ông và Kiến Nguyên Đế, Tào Đình An vẫn sẽ tiếp tục xem Từ Tiềm là nữ tế nhà mình.
 
---
 
Tối hôm qua A Ngư khóc ở trong thư phòng rất lâu, phụ thân ôm nàng lên giường, còn ấm giọng dỗ dành nàng, còn dùng bàn tay lớn của ông ấy nhẹ nhàng xoa đầu nàng để an ủi, máu mủ tình thâm, loại tình cảm yêu mến và dịu dàng phát ra từ tận đáy lòng thành công loại bỏ áp lực và mây mù nhiều năm nay của A Ngư, vì vậy chẳng biết A Ngư đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngủ vô cùng an tâm, vô cùng ngon giấc.
 
"Nương, sao người lại mặc kệ tỷ tỷ ngủ nướng vậy?"
 
"Bởi vì tỷ tỷ xuất giá hiếm khi được về nhà ở hai ngày, nương không nỡ quản nàng nha."
 
"Vậy con đi ra ngoài đứng!"
 
"Ra ngoài đứng thì không thấy nương, Sí Nhi không nhớ nương sao?"
 
Giọng nói dịu dàng của mẫu thân truyền vào tai, A Ngư thức dậy, mở to mắt, nhìn thấy mẫu thân ngồi cạnh giường nàng, đệ đệ Sí Nhi dựa vào người mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn tràn ngập ngây thơ và rối rắm.
 
Ánh mắt của tỷ đệ đụng vào nhau, Sí Nhi bốn tuổi lanh lợi hỏi: "Tỷ tỷ ở nhà tỷ phu, có nhớ nương không?"
 
A Ngư cười, vừa ngồi dậy vừa nói: "Dĩ nhiên là nhớ, nhớ tới nỗi mỗi ngày ngủ không ngon, cho nên về nhà thì ngủ ngon hơn rồi."
 
Giang thị đùa nhi tử: "Sao nào, hay là con cũng đến phủ Trấn Quốc Công ở vài ngày nha?"
 
Sí Nhi không nỡ xa mẫu thân, nam hài tử mới bao lớn mà đã biết sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân mình sợ, nháy mắt mấy cái, Sí Nhi xoay ngoài chạy ra phía ngoài: "Con đi tìm Tam ca chơi!"
 
Nam hài tử chạy đi, Giang thị lắc đầu, lúc nhìn về phía nữ nhi một lần nữa, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự lo lắng.
 
A Ngư tin chắc là phụ thân đã phối hợp với lý do của nàng, thấy thế nàng liền giữ chặt tay của mẫu thân, làm nũng nói: "Nương, con không dễ dàng gì mới không lo lắng, người tuyệt đối đừng nói tới chuyện của hai người kia nữa nha."
 
Giang thị lập tức nuốt lời nói vào bụng, đau lòng nói: "Được, mẫu thân nghe lời con, A Ngư yên tâm, Lão thái quân hiểu biết lý lẽ, biết con là đứa bé ngoan."
 
A Ngư dùng sức gật đầu.
 
Giang thị ngắm nhìn bụng của nữ nhi, có hơi sốt ruột, nếu nữ nhi mang thai hài tử sớm một chút, phía bên Lão thái quân có thể yên tâm hơn rồi.
 
Mẫu thân đi rồi, A Ngư gọi nhóm nha hoàn chuẩn bị nước.
 
Ngồi vào thùng tắm, dòng nước ấm áp vây quanh A Ngư trong nháy mắt, A Ngư nhắm chặt mắt lại, chỉ thấy từ trong nội tâm sâu thẳm cho tới da thịt ở bên ngoài đều đã hoàn toàn thả lỏng, rốt cuộc không cần một mình mang trên lưng tất cả bí mật, rốt cuộc cũng không cần lo lắng phụ thân và huynh trưởng bị người khác tính toán hãm hại trong tình huống bất ngờ, rốt cuộc không cần do dự sau khi nói ra chân tướng sẽ không được sự tin tưởng của phụ thân và huynh trưởng.
 
Đại sự triều đình, năng lực A Ngư vô cùng hữu hạn, phong vân trên chiến trường đối với nàng mà nói là xa không thể chạm.
 
Nhưng phụ thân đã hứa hẹn như vậy, A Ngư tin rằng phụ thân có thể tránh được trận hãm hại năm đó, cũng tìm hiểu được chân tướng, hành động một lần bắt gọn tên hung phạm.
 
Phụ thân sẽ cho nàng yên tâm sống cùng Từ Tiềm, sẽ cho nàng không cần lo lắng và sợ hãi nữa, tất cả A Ngư đều nghe theo phụ thân.
 
Còn về phần Từ Tiềm.
 
A Ngư cắn môi dưới.
 
Phụ thân không cho nàng kể chuyện kiếp trước với Từ Tiềm, A Ngư cũng chưa bao giờ có quyết định này, sao nàng có thể cho Từ Tiềm biết nàng đã từng gả cho Từ Khác đây? Tuy kiếp trước Từ Tiềm không ngại, kiếp này có thể Từ Tiềm cũng không để ý, nhưng A Ngư không muốn để Từ Tiềm biết, huống chi, mối quan hệ giữa Từ gia và Kiến Nguyên Đế vô cùng chặt chẽ, Lão thái quân thì không nói, nhưng Từ Quỳnh chính là Thái tử phi Đông Cung danh chính ngôn thuận.
 
---
 
Bởi vì ngày mai phải về phủ Trấn Quốc Công, buổi chiều gần như A Ngư không rời đệ đệ nửa bước.
 
Sau khi nghỉ trưa hai tỷ đệ ở trong sân chơi trên xích đu, A Ngư đẩy giúp Sí Nhi, đẩy tới đẩy lui, đột nhiên ngay góc rẽ của hành lang phía trước xuất hiện mộng bóng dáng, A Ngư ngẩng đầu, thấy huynh trưởng Tào Luyện đến.
 
A Ngư kinh ngạc mà giảm tốc độ của xích đu, sao lúc này mà Đại ca đã hồi phủ rồi nhỉ?
 
Tào Luyện cố ý tìm muội muội, sai nhũ mẫu mang Sí Nhi đến hoa viên dạo chơi, lại để bọn nha hoàn đứng ở xa canh chừng, Tào Luyện có ý bảo A Ngư ngồi lên trên xích đu.
 
A Ngư thấy vẻ mặt của hắn không tốt lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Tào Luyện đứng bên cạnh, vừa đu đưa xích đu thật chậm, vừa thấp giọng hỏi: "A Ngư, lần trước muội làm nũng theo ta đến Viên gia, có phải kiếp trước ta xảy ra chuyện gì ở Viên gia không?"
 
A Ngư cúi đầu.
 
Chuyện này của Đại ca cùng chuyện Tào gia bị người khác hãm hại không liên quan nên A Ngư không nói phụ thân nghe, thật ra nếu không phải do phụ thân truy hỏi kết cục hôn sự của nàng, thì chuyện A Ngư gả cho Tào Khác nàng cũng muốn giấu, bởi vì nàng không muốn phụ thân uổng công tức giận vì chuyện của nàng.
 
Bây giờ Đại ca lại đến truy hỏi chuyện của hắn và Quý Minh Phượng rồi.
 
Nhưng mà, dựa theo phỏng đoán của A Ngư, năm đó Quý Minh Phượng chạy trốn thất bại, bị Viên gia bắt về, sau đó lại thừa dịp Đại ca đến Viên gia tham gia yến tiệc mà cầu xin Đại ca giúp đỡ nàng, khiến Viên gia hiểu lầm Đại ca đùa giỡn Quý Minh Phượng, nếu vậy, nàng nói sự thật cho Đại ca nghe dường như cũng không ảnh hưởng gì.
 
Mũi chân đặt trên mặt đất, A Ngư nhỏ giọng kể lại một lần.
 
Tào Luyện siết chặt dây thừng xích đu ở trong tay.
 
Nếu không phải muội muội quá quan tâm đến việc này, kiếp này quả thật hắn cố ý sắp xếp cho Viên gia bắt lấy Quý Minh Phượng, khiến Quý Minh Phượng ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn. Nói cách khác, kiếp trước hắn cũng làm vậy, Quý Minh Phượng trở về Viên gia một lần nữa....
 
Quý Minh Phượng sẽ năn nỉ hắn lần nữa sao?
 
Nghĩ tới đến bây giờ mà Quý Minh Phượng vẫn không chịu an phận trở thành ngoại thất của hắn. Tào Luyện lập tức bãi bỏ suy đoán của muội muội.
 
Đổi lại là do hắn chủ động đến Viên gia dây dưa với nàng thì không sai lệch nhiều lắm, có lẽ Quý Minh Phượng đoán được cạm bẫy của hắn cho nên nàng thà chết cũng không nghe theo hắn, thà rằng chết cũng không muốn tha thứ cho hắn.
 
"Đại ca, sao ca lại hỏi chuyện này?" A Ngư quan sát huynh trưởng thật tỉ mỉ, có hai suy đoán: "Người Viên gia muốn quay lại Kinh Thành hay là có liên quan đến Quý cô nương?"
 
Tào Luyện giật mình, nở nụ cười: "Không có gì, đột nhiên ta nghĩ đến thái độ khác thường của muội trong thời gian đó."
 
A Ngư quay mặt, một tiểu cô nương muốn bám theo huynh trưởng đi dự tiệc, quả thật không hợp quy củ.
 
"Không sao, cũng do muội quan tâm ta thôi." Tào Luyện sờ đầu muội muội.
 
A Ngư ngửa đầu, dặn dò lời tự đáy lòng: "Đại ca làm việc cẩn thận, muội còn chờ được ôm ấp chất tử chất nữ nha."
 
Tào Luyện sửng sốt, lập tức trêu ghẹo muội muội: "Muội cho ta một đứa ngoại sanh tử, ngoại sanh nữ rồi nói tiếp."
 
A Ngư nhất thời đỏ thẫm mặt.
 
Tào Luyện cười rồi đi.
 
A Ngư ngồi trên bàn đu dây, một tay vô ý mà đặt dưới bụng dưới.
 
Sẽ thuận lợi mang thai hài tử sao? Dù sao kiếp trước nàng cùng Từ Khác thành thân hơn ba năm cũng không có bất cứ động tĩnh gì, bởi vậy đã trở thành lý do để Dung Hoa trưởng công chúa quở trách nàng, mỗi ngày đều ép nàng uống các loại canh bổ.
 
Nghĩ đến khoảng thời gian bị hành hạ, ép uống canh bổ kia, miệng A Ngư bỗng nhiên có cảm giác đắng đắng của thuốc.
 
Buổi chiều ngày tiếp theo, Từ Tiềm như đã hẹn mà hồi phủ cùng Tào Đình An, thuận tiện đón tiểu thê tử về nhà.
 
Cơm chiều vẫn ăn tại Hầu phủ, ăn cơm xong thì trời đã tối rồi.
 
"Cũng không còn sớm, xin nhạc phụ, nhạc mẫu dừng bước." Bước ra khỏi phòng, Từ Tiềm nói với Giang thị, Tào Đình An.
 
Giang thị lưu luyến không rời mà nhìn về phía nữ nhi.
 
A Ngư cười nói: "Hôm khác nữ nhi trở về thăm người."
 
Từ Tiềm gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
 
Tào Đình An lạnh lùng nói: "Cô nương đã xuất giá còn chạy về nhà mẹ đẻ làm gì, một tháng trở về hai ba lần là được."
 
A Ngư: ...
 
Nhi tức phụ nhà người ta cũng chỉ có thể một năm về nhà mẹ đẻ hai ba lần, lời giáo huấn này của phụ thân quả thật là hư quá rồi.
 
Nàng rũ mắt xuống, cười yếu ớt, Giang thị lại nhịn không được mà giận dỗi, liếc phu quân một cái.
 
Vẻ mặt Từ Tiềm như thường, không đáp lại lời nhạc phụ mà lại nói cáo từ.
 
Giang thị còn muốn tiễn đã bị Tào Đình An ngăn lại, hừ nói: "Làm gì có chuyện trưởng bối tiễn tiểu bối, cũng không phải người ngoài, đừng có mù quáng khách sáo."
 
Đứa nữ tế Từ Tiềm này, Tào Đình An cho rằng vẫn còn thành công hơn nữa, chỉ cần sau này Từ Tiềm không quấy rối chuyện của ông, nữ nhi giao cả đời cho nữ tế Từ gia thì vẫn còn ổn.
 
Ngoài cửa Hầu phủ, Từ Tiềm đỡ A Ngư lên xe ngựa.
 
A Ngư mới vừa ngồi xuống, tiếp đó Từ Tiềm đã nhét vào tay nàng một vật gì đó.
 
Ấm áp, đó là một túi sưởi ấm cực kỳ tinh xảo.
 
A Ngư vô cùng vui vẻ, cầm túi sưởi ấm cười với hắn.
 
Trong xe ngựa treo đèn, ngọn đèn chiếu lên gương mặt như hoa Sen của nàng, đôi môi trơn bóng mà tươi đẹp.
 
Từ Tiềm ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.
 
A Ngư thấy, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, sao lại có vẻ mặt này? Bởi vì phụ thân kêu thiếp thường xuyên về nhà, chàng không vui hả?"
 
Từ Tiềm nhìn nàng một cái: "Không phải."
 
A Ngư quan sát hắn: "Vậy thì tại sao?"
 
Từ Tiềm nhíu mày, yết hầu chuyển động.
 
A Ngư:....
 
Dường như nàng hiểu rõ, lập tức bưng túi sưởi ấm lui vào góc, không dám lên tiếng.
 
Hai phu thê đi cả đường không nói gì, đến phủ Trấn Quốc Công, bởi vì sắc trời đã tối, hai người không đến thỉnh an Lão thái quân, trực tiếp trở về Xuân Hoa Đường.
 
Vừa vào phòng, Từ Tiềm đã ôm tiểu thê tử lên giường.
 
Lúc A Ngư tắm đã quen dùng mùi hoa Quế Lộ, nơi lỗ tai và gáy đều mang theo một hương thơm nhàn nhạc, ngay cổ cũng có mùi thơm, đây là mùi hương mà Từ Tiềm nhớ suốt hai ngày một đêm vừa qua.
 
"Tối hôm qua chàng ngủ ở tiền viện hả?"
 
Làm xong, A Ngư dựa vào lồng ngực rắn chắc của phu quân, tò mò hỏi.
 
Từ Tiềm "Ừ" một tiếng, nàng không có ở đây, hậu viện toàn là nha hoàn, đương nhiên hắn ngủ ở tiền viện.
 
A Ngư nhìn yết hầu của hắn, cười nhẹ, nũng nịu hỏi: "Có phải nhớ thiếp hay không?"
 
Từ Tiềm: "Chưa từng." 
 
A Ngư cắn môi: "Thiếp không tin."
 
Từ Tiềm vuốt ve vành tai mềm mại của nàng: "Vậy thì đừng hỏi."
 
A Ngư đặt cằm đè lên bờ vai của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thiếp muốn nghe chàng nói."
 
Từ Tiềm không muốn nói, xoay người một cái lại đè lên người nàng.
 
Đôi mắt hạnh ươn ướt của tiểu thê tử, đôi má diễm lệ quyến rũ, Từ Tiềm nắm chặt tay lại.
 
Lời mẫu thân dặn, sự mệt mỏi của nàng mấy ngày kia, hắn đều ghi tạc ở trong lòng, nhưng mà, nhẫn nại cũng rất dày vò.
 
Ngay tại lúc Từ Tiềm chuẩn bị nằm xuống lại, trên lưng bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay.
 
Hắn kinh ngạc nhìn về phía A Ngư.
 
A Ngư quay mặt, gian nan mà mở miệng: "Thật ra, thật ra thỉnh thoảng làm nhiều một chút, cũng không tệ lắm."
 
Nàng không yếu đuối như hắn lo lắng đâu.
 
Từ Tiềm giống như một đại tướng đã chuẩn bị cho trận chiến một thời gian dài, rốt cuộc cũng có lệnh của chủ soái, lập tức xông về phía doanh trại địch.
 
Đôi mắt A Ngư long lanh như nước, có yêu thích, cũng có khát khao.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui