Editor: Hardys
Kiến Nguyên Đế vừa chọn cho nữ nhi một vị Phò mã tốt, thời điểm mà hoàng cung đang vui sướng, nước Tây Nam xa xa phụ thuộc Bắc Việt đột nhiên phái sứ giả tới Kinh Thành xin viện trợ từ Kiến Nguyên Đế, thỉnh cầu Kiến Nguyên Đế xuất binh giúp Bắc Việt đánh lui đại quân Đại Nam, Bắc Việt nguyện tặng năm tòa thành trì tiếp giáp Đại Chu để tạ ơn.
Đối với việc này, triều đình chia làm hai phe.
Một phe chủ trương xuất binh, Đại Nam yếu đuối chỉ cần một kích sẽ bại trận, triều đình dễ dàng lấy được năm tòa thành trì.
Một phe khác lại cho rằng Bắc Việt nằm ở hang cùng ngõ hẻm, năm tòa thành trì ở biên cương không có bất kỳ ích lợi gì, mà người Man* rất thiếu văn hóa, triều đình họ khó có thể quản lý và khống chế được, hao tài tốn của điều binh khiển tướng đến một nơi xa xôi chỉ vì năm cái bao cát, chi bằng không lấy.
(*Man: dân tộc ở phía nam Trung Quốc thời xưa)
Các đại thần cãi cọ mấy ngày liền, mỗi ngày trong phủ trạch đều nghe nói đến việc này.
A Ngư có chút ấn tượng với trận chiến này.
Kiếp trước Kiến Nguyên Đế phái binh đi, nhưng tất cả người đi đều là những tướng lĩnh trẻ tuổi, mục đích là vì rèn luyện tướng soái đời sau. Nhà mẹ đẻ của A Ngư không ai tham dự trận chiến này, Tam công tử, Tứ công tử phủ Trấn Quốc công đều phải đi. Lúc đó, Từ Khác rầu rĩ không vui mấy ngày liền, bởi vì hắn cũng muốn ra chiến trường.
Một năm sau, nhóm tiểu tướng trẻ tuổi của Đại Chu chiến thắng trở về, lúc Từ Tam, Từ Tứ xuất phát thì màu da trắng nõn, sau khi trở về thiếu chút nữa đã bị phơi nắng thành đen như than, lúc các huynh đệ uống rượu với nhau đã không ngừng oán giận những tháng mưa trời Bắc Việt luôn ẩm ướt và oi bức, muỗi còn lớn hơn ngựa ở Đại Chu, một câu thôi, vốn không phải là nơi cho người ở.
Từ Khác âm thầm nói may mắn với A Ngư, may mà lần này không gọi tên hắn.
Hai ngày sau, người đưa tin của Bắc Việt đến thúc giục, rốt cuộc Kiến Nguyên Đế cũng ra quyết định, phái Từ Tiềm dẫn sáu vị tiểu tướng trẻ tuổi xuất binh đến Bắc Việt.
- --
Xuân Hoa Đường.
Thời tiết càng lúc càng nóng, A Ngư chuẩn bị may cho Từ Tiềm một bộ xiêm y mùa hè.
Trong tủ xiêm y, tất cả áo bào của Từ Tiềm đều là màu tối rất có dáng vẻ của người già, A Ngư nghĩ sẽ làm một bộ y phục màu sáng, sửa soạn cho phu quân nhà mình trở nên tuấn tú hơn.
Nàng ở tại hậu viện, lại không cần phải xen vào việc quản gia, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, buổi tối Từ Tiềm về tới nàng đã sớm giấu áo choàng đi, ban ngày lúc Từ Tiềm đi làm thì nàng lại lấy ra, lén lút may hơn nửa tháng, cuối cùng hôm nay đã làm xong rồi.
A Ngư tự mặc thử trước.
Trường bào rộng rãi màu xanh da trời, sau khi A Ngư khoác vào, vạt áo chạm đất rất nhiều.
"Phu nhân giống như người hát hí khúc trên sân khấu kịch vậy." Bảo Thiền cười hì hì nói.
A Ngư giận dỗi mà liếc nàng một cái.
Cất trường bào vào tủ y phục, A Ngư bắt đầu hy vọng lúc Từ Tiềm trở về, lúc đó nàng sẽ cho hắn một bất ngờ.
Nhưng mà đợi cho tới chạng vạng, không chờ được Từ Tiềm, lại thấy Trần Vũ đến.
"Phu nhân, Hoàng Thượng lệnh Ngũ gia mang binh đến giúp Bắc Việt, sáng sớm mai khởi hành, hiện tại Ngũ gia đang ở doanh trại Cấm Vệ Quân, có lẽ bận ít nhất là đến canh ba mới về phủ. Ngũ gia nói mời phu nhân dùng cơm, nghỉ ngơi trước, không cần chờ ngài ấy."
A Ngư ngây dại.
Sao có thể là Từ Tiềm chứ? Đời trước trận chiến này rõ ràng không có Từ Tiềm.
A Ngư càng nghĩ càng không hiểu.
Trần Vũ thấy dáng vẻ tiểu phu nhân giống như bị đả kích, sợ tiểu phu nhân bởi vì không nỡ mà rơi lệ, Trần Vũ cúi đầu nhắc nhở: "Phu nhân, nghe nói muỗi ở Bắc Việt chích người vô cùng lợi hại, thỉnh phu nhân giúp Ngũ gia chuẩn bị một ít thuốc đuổi muỗi và thuốc ngứa."
A Ngư vừa nghe, lập tức suy nghĩ một chút, sau giây phút bối rối ngắn ngủi, nàng bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ, sai Ngô Tùy nhanh chóng đến tiệm thuốc mua các loại thuốc có thể dùng được cho Từ Tiềm, sau đó lại tự mình giám sát Bảo Thiền, Bảo Điệp thu dọn hành lý cho Từ Tiềm. Bắc Việt rất nóng, vào mùa đông còn ấm áp hơn Kinh Thành, xiêm y quá dày đều không thể dùng được.
Sau một hồi rối ren bận rộn, vô số lần A Ngư chợt nhớ tới cái gì cần thiết thì lập tức nhanh chóng bổ sung cho Từ Tiềm, cuối cùng lúc A Ngư không còn nghĩ ra vật gì để bổ sung nữa thì trời đã đến canh hai.
"Phu nhân ăn một ít cháo đi, người bận bịu cả một ngày, không ăn cơm chiều sao được?"
A Ngư làm gì có hứng ăn nữa?
Trong lòng toàn bộ đều là Từ Tiềm, A Ngư vốn cũng không cảm thấy đói.
"Các ngươi lui ra hết đi." Ngồi trên ghế trong phòng đối diện với cửa, trong lòng A Ngư vô cùng phiền chán. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn gặp Từ Tiềm, muốn cùng Từ Tiềm nói chuyện, còn người khác, nàng vừa nghe âm thanh thì cũng đã thấy phiền.
Bảo Thiền, Bảo Điệp cùng nhau nhìn nàng, bất đắc dĩ mà lui ra ngoài.
A Ngư ngồi một mình trên ghế, nàng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cho tới khi nàng xem đồng hồ cát, mới phát hiện ngay cả một khắc cũng chưa trôi qua.
A Ngư đứng lên.
Lúc ấy Từ Khác từng kể với nàng Từ Tam và Từ Tứ đã nói gì?
A Ngư vắt hết óc mà nhớ lại.
Thuốc bột chống côn trùng, thuốc giải độc, nước hoa hoắc* này nọ nàng đều mua đầy đủ rồi, mỗi thứ đều chuẩn bị một rương...
(*Nước hoa hoắc: là một vị thuốc dùng để chữa bệnh cảm, sốt, đau đầu,...)
Chợt, A Ngư nhớ tới một chuyện!
Từ Tam từng chế nhạo, nói Bắc Việt mưa liên miên, xiêm y giặt sạch đều không dễ gì mà khô được, lúc hành quân qu@n lót thường xuyên bị ẩm ướt.
A Ngư đích thân đến tiền viện, tìm tất cả qu@n lót đều có thể dùng được nhét vào rương cho hắn.
Từ Tiềm thúc ngựa gấp gáp trở về, lúc đến cửa đã nhìn thấy tiểu thê tử đứng trước cửa phòng, trước mặt nàng còn có mấy cái rương lớn.
"Ngũ gia trở lại!"
Ngô Tùy hét lớn.
A Ngư ngẩng đầu, thấy Từ Tiềm mặc giáp đi tới, đi nhanh về phía nàng.
Ánh mắt A Ngư lập tức ẩm ướt.
Nàng biết chuyến đi này Từ Tiềm không gặp nguy hiểm gì, Bắc Việt là nơi nhỏ bé chật hẹp, kiếp trước những tiểu tướng như Từ Tam, Từ Tứ đều có thể dễ dàng thắng trận, tuy Từ Tiềm mới 24 tuổi, nhưng đã trải qua cả trăm trận đánh giống như đại ca nhà nàng, đánh lùi Đại Nam là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Từ Tiềm đi chuyến này thì một năm sau mới trở về.
Trước lúc A Ngư gả qua cũng có lúc tròn một năm không gặp Từ Tiềm, nhưng bây giờ khác lúc đó, khi ấy nàng biết Từ Tiềm ở Kinh Thành, khoảng cách của hai người cũng không xa, không giống như hiện tại, lúc nàng ở Kinh Thành không lo cơm áo, nô bộc hầu hạ xung quanh, thì Từ Tiềm phải đi đến nơi ẩm nóng như Bắc Việt mà chịu muỗi chích, chịu đựng nóng bức và khổ sở.
Thích một người, dĩ nhiên không muốn hắn phải chịu bất cứ đau khổ gì.
"Ngũ gia." Khi Từ Tiềm đi đến trước mặt nàng, hai mắt A Ngư đã đẫm lệ, mơ hồ mà dựa vào lòng hắn.
Từ Tiềm đoán được nàng sẽ khóc.
Hắn đã sớm có thói quen phải xa cách với thân nhân, nhưng nàng nhỏ như vậy, sợ là chịu không nổi.
"Đừng sợ, đánh giặc xong ta sẽ lập tức trở lại, trận chiến này không có bất cứ nguy hiểm gì."
A Ngư thút tha thút thít: "Thiếp biết."
Từ Tiềm ngạc nhiên vì sự tín nhiệm của Thê tử đối với hắn, lập tức bật cười: "Nếu không sợ, vì sao lại khóc?"
A Ngư ôm chặt eo hắn: "Nghe nói Bắc Việt vô cùng nóng, gió cũng nóng, muỗi bên kia lại vô cùng độc, còn to hơn quả anh đào."
Từ Tiềm sờ sờ đầu nàng: "Không sợ, ta không sợ nóng, cũng không sợ ngứa."
A Ngư không tin.
Phòng khách không phải là nơi thích hợp để thân mật, Từ Tiềm ôm A Ngư vào phòng trong, vào màn lụa, hắn mới ôm hôn tiểu thê tử yếu đuối, thấp giọng nói: "Ta chỉ sợ ta rời khỏi rất lâu, một mình nàng ở không quen."
A Ngư không nói chuyện.
Chắc chắn nàng sẽ không quen, nàng thích để hắn ôm nàng, thích nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc lại có hắn bên cạnh.
"Sao Hoàng Thượng lại gọi chàng đi vậy hả?" A Ngư nhịn không được mà hỏi.
Từ Tiềm đối diện với tiểu thê tử đang oán trách Kiến Nguyên Đế, giải thích: "Thảo phạt* Đại Nam không cần làm phiền đến đại tướng, nhưng Hoàng Thượng lo lắng nhóm người tiểu tướng hành động nông nổi, nên lệnh ta đến chỉ huy trận chiến. A Ngư yên tâm, ta chỉ trấn giữ ở hậu phương, không cần phải trực tiếp lên chiến trường, không chịu bất cứ khổ sở gì."
*Đem quân đi đánh giặc ngoại xâm.
A Ngư cắn cắn môi, đè ép nghi ngờ xuống.
Kiến Nguyên Đế sắp xếp, nàng hỏi Từ Tiềm cũng không hỏi ra gì.
"Sau khi ta đi, nàng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt." Từ Tiềm bắt đầu dặn dò tiểu thê tử, "Có gì phiền toái cứ trực tiếp nói với mẫu thân, ví dụ như ở bên này không thú vị thì có thể về Hầu phủ ở một thời gian."
A Ngư gật đầu, bất kể Từ Tiềm dặn dò việc gì, nàng đều gật đầu, chờ Từ Tiềm yên lặng rồi, nàng mới dặn ngược lại hắn.
Đôi phu thê quan tâm lẫn nhau, chẳng biết từ khi nào đã đến giờ tý.
Từ Tiềm lấy khăn ướt lau khô mặt tiểu thê tử, ôm nàng nằm xuống: "Ngủ đi."
Sáng mai hắn phải đi sớm, hơn nữa, Từ Tiềm không muốn A Ngư phải hao tâm tốn sức.
A Ngư không ngủ được.
Nàng chọc chọc ngực Từ Tiềm.
Từ Tiềm lập tức nắm lấy tay của nàng.
Sắp đi xa, Từ Tiềm rất muốn rất muốn nàng, nhưng hắn không muốn nàng hiểu lầm hắn chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Từ Tiềm dùng hành động cự tuyệt, nhưng A Ngư biết hắn muốn.
Bởi vì hơi thở của hắn rất nặng, trong lòng bàn tay cũng nóng.
"Chừng nào chàng trở về?" A Ngư nhỏ giọng hỏi.
Từ Tiềm đoán: "Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm."
A Ngư cố ý nói: "Lâu như vậy, chàng có đi tìm mỹ nhân Bắc Việt hay không?"
Từ Tiềm nhíu mày: "Ăn nói xằng bậy."
Sao hắn lại là loại người như vậy?
A Ngư lùi về bị hắn nắm chặt tay, xoay người lại, hừ nói: "Bình thường chàng h@m muốn như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhịn không được."
Sắc mặt Từ Tiềm càng thay đổi.
Hắn rất h@m muốn sao?
Rõ ràng là đã kìm chế, mà nàng lại vẫn nghĩ hắn như vậy.
Vậy cần gì phải kiềm chế nữa?
Từ Tiềm trực tiếp lấn tới từ phía sau.
A Ngư hốt hoảng la lên một tiếng.
Từ Tiềm đè nàng xuống, trầm giọng nói: "Yên tâm, ngoại trừ nàng ra, ta không cần bất cứ ai khác."