Ta vì biểu thúc họa tân trang

Editor: Hardys

Dù cho không nỡ, thì trời chưa sáng Từ Tiềm đã đi rồi.

Nam nhân mặc áo giáp đi vào bóng đêm, đi làm tướng quân của hắn rồi.

A Ngư chỉ là không nỡ, Tam thái thái Tôn thị, Tứ thái thái Lý thị ngoại trừ không nỡ vẫn còn phải lo lắng xem phu quân có gặp nguy hiểm đến tánh mạng hay không, do hai chất tức phụ làm nền, nên A Ngư tỏ ra vô cùng chững chạc.

Từ lão thái quân âm thầm cảm khái, tiểu nhi tức nhìn nhu nhược nhất, không nghĩ tới nàng lại là người bình tĩnh nhất.

Tôn thị, Lý thị đều lớn hơn A Ngư một chút, hiện tại đụng chuyện A Ngư lại bình tĩnh hơn các nàng, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu rõ một đạo lý, thẩm thẩm đúng là thẩm thẩm nha, cho dù tiểu Ngũ thẩm có yếu đuối mềm mại thì tâm tính vẫn mạnh hơn các nàng nhiều.

Được hai người kính nể một phen, A Ngư dở khóc dở cười.

Bây giờ nữ quyến trong phủ Trấn Quốc Công rất nhiều, xưa nay A Ngư lại thân thiết với Tây viện, Từ Tiềm không có ở đây, ngoại trừ cảm thấy cô đơn vào buổi tối, thời gian ban ngày của A Ngư vẫn vô cùng tốt.

Hôm đó A Ngư từ Tây viện trở về, lúc đi ngang qua hoa viên, ngoài ý muốn chạm mặt Trấn Quốc Công Từ Diễn.

Cách một khoảng cách, lúc A Ngư nhận ra Từ Diễn, tim lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng.

Bởi vì kiếp trước, ngoại trừ oán hận, A Ngư cũng rất sợ Từ Diễn, sợ Từ Diễn tiếp tục tồn tại ý nghĩ không an phận đối với nàng, tiếp tục muốn ức hiếp, chiếm lấy Bảo Điệp.

A Ngư không nhịn được mà thả chậm bước chân.

Ở bên cạnh chính là nha hoàn Bảo Thanh được Từ lão thái quân tặng, Bảo Thanh thận trọng, phát hiện thái thái sợ hãi Quốc Công gia, Bảo Thanh khẽ nói: "Quốc Công gia đối xử với mọi người rất khoan dung, phu nhân không cần căng thẳng."

A Ngư cười cười, quả nhiên là thế, ngoại trừ nàng, có lẽ còn có Dung Hoa trưởng công chúa, không ai biết được Từ Diễn luôn ra vẻ đạo mạo.

Bất luận như thế nào, chạm mặt thì đã chạm mặt, A Ngư không có lý do gì để tránh né.

Nàng cố gắng thoải mái đi về phía trước.

Từ Diễn đứng ở con đường gia với hòn non bộ, thấy A Ngư đang từ từ đến gần, ông cố ý thay đổi phương hướng, đi về phía A Ngư.

Đôi bên kéo gần khoảng cách, A Ngư dẫn đầu dừng bước lại, lùi sang bên đường, rũ mắt xuống hành lễ với Từ Diễn: "Đại ca."

Sắp tới Tết Đoan Ngọ, thời tiết nóng bức, hôm nay A Ngư mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, thắt lưng buộc vòng quanh eo nhỏ một vòng, màu xanh nhạt nổi bật lên gương mặt như hoa Sen của nàng.

Từ Diễn đã thật lâu chưa chạm vào nữ nhân.

Không phải hắn không muốn mà là hắn không thể.

Mà tiểu đệ muội mà hắn muốn đụng chạm nhất, hiện tại đang đứng trước hắn mười bước.

Ánh mắt đảo qua Bảo Thanh, vẻ mặt Từ Diễn lạnh nhạt mà "Ừ" một tiếng, lướt qua chủ tớ A Ngư, tiếp tục đi về phía trước.

Mùi huân hương trên người nam nhân truyền vào mũi của A Ngư.

Bỗng nhiên A Ngư cảm thấy ghê tởm, không biết là đơn giản vì mùi hương kia hay thuần túy là vì sự căm hặn đối với Từ Diễn.

Nàng kịp thời che miệng lại, mãi đến khi đi đến khúc cua, A Ngư mới vịn vào một cây trúc bên cạnh, cúi đầu bắt đầu nôn mửa.

Hai ngày nay A Ngư ăn không ngon, điểm tâm ăn cũng ít, cho nên bây giờ chỉ nôn khan mà thôi.

"Phu nhân làm sao vậy?" Bảo Thanh vừa đỡ lấy A Ngư, vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng.

A Ngư nôn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, rõ ràng trong bụng không có thứ gì, nhưng mà không nhịn được cơn buồn nôn, vô cùng khó chịu.

Dấu hiệu này không giống như bị bệnh, Bảo Thanh thấy A Ngư nôn không kém lắm, mới lo lắng nói: "Ta đỡ phu nhân về trước, sau đó gọi người mời thầy lang!"

A Ngư lắc đầu, cầm khăn tay lau môi, thấp giọng nói: "Không cần, có thể do mặt trời quá nóng."

Mời lang trung sẽ không thể giấu Từ lão thái quân, A Ngư vẫn cảm thấy bản thân mình bị mùi hương trên người Từ Diễn làm cho buồn nôn thôi.

Nàng nói Bảo Thanh không được quấy rầy đến Từ lão thái quân.

Về tới Xuân Hoa Đường, tâm trạng A Ngư không tốt, một mình nằm trên giường nghỉ ngơi.

Bảo Thanh vẫn là lo lắng cho chủ tử, thương lượng cùng với Bảo Thiền, Bảo Điệp xong, lén A Ngư đi tới Tùng Hạc Đường.

Từ lão thái quân nghe nói nhi tức phụ nôn rất nhiều, nhưng lại nghĩ đến một loại khả năng khác, lập tức sai gã sai vặt đi thỉnh thầy lang, chờ thầy lang đến phủ Trấn Quốc Công, Từ lão thái quân đích thân dẫn thầy lang đến Xuân Hoa Đường.

A Ngư đã ngủ thiếp đi.

"Người xem?" Bảo Thiền đi vào rồi đi ra, nhỏ giọng xin ý kiến của Từ lão thái quân.

Từ lão thái quân cười, thấp giọng an bài một phen.

Vì thế Bảo Thiền lại đi vào, rón rén mà hạ màn lụa xuống, lại kéo một cánh tay trắng nõn của chủ tử ra ngoài.

Thầy lang đã năm mươi tuổi, biết đây là phòng ngủ của Ngũ phu nhân Từ gia, theo Từ lão thái quân đi vào, lão thầy lang cúi thấp đầu, ánh mắt đúng khuôn phép đi thẳng tới trước giường, lão lang trung quỳ xuống, ánh mắt nhìn về một phía, đặt ba ngón tay lên trên cổ tay của nữ chủ nhân.

Lão thầy lang làm nghề y đã mấy chục năm, y thuật rất cao, thái thái trong màn trướng cũng không bị chứng bệnh khó trị gì, lão thầy lang bắt mạch trong chốc lát, trong lòng đã có kết quả rồi.

Thu tay lại, lão thầy lang cười gật đầu với Từ lão thái quân bên cạnh.

Ánh mắt Từ lão thái quân sáng lên, kêu tất cả mọi người ra ngoài trước, ra ngoài rồi bà mới xác nhận lại với Lão thầy lang: "Ý người là?"

Lão thầy lang cười tít mắt nói: "Chúc mừng Lão thái quân, Ngũ phu nhân đã có thai!"

Được tin tức chính xác, Từ lão thái quân cười không khép miệng.

Đều nói phụ mẫu rất thương nhi tử nhỏ nhất, Từ lão thái quân cũng không ngoại lệ, ba nhi tử cộng thêm hai đứa chất tử, nhưng Từ lão thái quân lại thương đứa nhi tử nhỏ nhất này. Lúc trước vì muốn cưới thê tử cho nhi tử nhỏ tuổi nhất, Từ lão thái quân không ngại tự mình đến Bình Dương Hầu phủ cầu hôn, bây giờ tiểu nhi tức có thai, quả thật Từ lão thái quân còn hưng phấn hơn lúc bản thân mình mang thai.

"Thưởng, từ tháng này tiền tiêu vặt hàng tháng của tất cả mọi người trong Xuân Hoa Đường tăng thêm ba phần!" Từ lão thái quân lập tức quyết định ngay tại chỗ.

Nhóm người Bảo Thiền vô cùng vui vẻ.

A Ngư vừa hơi tỉnh giấc, đã đối diện với một nhóm nha hoàn có vẻ mặt vui mừng đứng bên cạnh.

Nàng nhìn Bảo Thiền, Bảo Thiền cười với nàng, nhìn Bảo Điệp, Bảo Điệp cười, ngay cả người chín chắn nhất là Bảo Thanh cũng cười khanh khách.

A Ngư không hiểu: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bảo Thiền nhanh mồm nhanh miệng, giành nói trước: "Lúc nãy khi phu nhân nghỉ ngơi, Lão thái quân mời thầy lang đến bắt mạch cho người, người đoán xem thế nào, thầy lang vừa sờ, quả đúng là hỉ mạch, đã mang thai được một tháng nha!"

A Ngư:....

Nàng mang thai rồi hả?

Gả cho Từ Tiềm hơn nửa năm, nửa năm trước đều không có tin tức, vậy mà Từ Tiềm vừa đi thì nàng đã có thai rồi hả?

"Nếu như phu nhân không tin, ta đi thỉnh Lão thái phu nhân đến đích thân nói với người nha?" Bảo Thiền cười hì hì trêu ghẹo nói.

Quả thật A Ngư không tin, nhưng nghe lời này của Bảo Thiền, nàng đã biết nàng mang thai thật rồi.

A Ngư cúi đầu, ánh mắt chạm đến bụng dưới vẫn bằng phẳng như cũ của nàng, nàng không tự giác mà nở nụ cười.

Tốt quá, nàng có thai rồi.

Thì ra kiếp trước gả cho Từ Khác lại chậm chạp không mang thai, không phải do thân thể của nàng có vấn đề mà là vì nguyên nhân khác.

Hơn nữa, nàng còn lo lắng một năm này nàng phải chịu đựng như thế nào khi không có Từ Tiềm bên cạnh, bây giờ có hài tử, A Ngư lập tức cảm thấy tốt hơn rồi.

"Phu nhân, người có muốn viết một phong thư báo cho Ngũ gia không?" Bảo Điệp cười nhắc nhở.

A Ngư nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Nàng không muốn nói Từ Tiềm biết, chờ Từ Tiềm trở về, có lẽ nàng đã sinh, đến lúc đó Từ Tiềm nhìn thấy hài tử, chắc chắn sẽ trừng to mắt nhỉ?

Hai kiếp, A Ngư vẫn chưa từng thấy Từ Tiềm thất lễ, nhưng lần này....

Khoan đã, nếu nàng viết thư báo cho Từ Tiềm, có phải Từ Tiềm sẽ chờ mong đứa nhỏ này giống nàng,một khi chờ mong sẽ kết thúc chiến sự trước, sớm chiến thắng trở về Kinh?

Tuy dáng vẻ thất lễ của Từ Tiềm vô cùng hiếm lạ, nhưng A Ngư càng hy vọng Từ Tiềm sớm ngày trở về, nếu lúc nàng sinh hài tử có hắn ở bên cạnh, vậy thì càng tốt rồi.

"Đi chuẩn bị giấy bút." A Ngư che giấu kích động mà nói.

Động tác Bảo Thiền rất nhanh, A Ngư rửa mặt chải đầu xong, trên bàn đã chuẩn bị văn phòng tứ bảo xong rồi.

A Ngư nhấc bút lên, đích thân viết một bức thư đầu tiên sau khi Từ Tiềm rời khỏi.

Ở Bắc Việt đang là mùa mưa, mưa dầm liên miên, ngồi ở trong phòng cũng không ngăn được hơi ẩm.

Nhưng nhìn đến chữ viết xinh đẹp quen thuộc của tiểu thê tử trên phong thư, trong lòng Từ Tiềm là một khoảng trời trong xanh.

Chờ tới lúc đọc xong hết nội dung trong thư, một khoảng trời trong xanh trong lòng Từ Tiềm nhất thời biết thành một khoảng trời đỏ rực.

Hắn phải về Kinh Thành, càng nhanh càng tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui