An Minh và Lăng Phong đều rất bất ngờ vì chuyện này, yến tiệc trên Thiên giới đông người như vậy là kẻ nào dám to gan hành thích Thiên đế chứ.
Không những vậy còn có sự xuất hiện của quận chúa ở đó, chưa đánh đã biết ai thắng ai thua rồi, để xem là kẻ nào không sợ chết như vậy.
Hàng trăm binh ma không biết ở đâu đột nhiên tràn vô đại điện khiến cho thiên binh trở tay không kịp, Lăng Phong và An Minh cũng xông lên đánh bọn chúng.
Hai bên ẩu đả liên tục, quận chúa đánh không ngừng tay, cứ đánh hết tên này lại xuất hiện tên khác, bỗng chốc giữa đại điện rối tung cả lên.
Đột nhiên Lăng Phong dùng chính ám khí trong đàn băng phóng thẳng về phía của Thiên đế khiến cho ai nấy đều hoảng hồn kinh ngạc.
An Minh bất chợt loé lên một suy nghĩ trong đầu có phải chăng chuyện thích khách này có liên quan đến Lăng Phong hay chính hắn mới là kẻ chủ mưu.
Quận chúa vẫn chưa thật sự hoàn toàn tin vào kẻ vô danh này, chỉ một hành động nhỏ của hắn cũng khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng quận chúa vẫn đứng ở dưới đánh bọn lính ma mà không bay đến chỗ Thiên đế để cản ám khí của Lăng Phong cho thấy cô vẫn còn đặt hy vọng vào hắn.
Tất cả đều không phải, thật may quận chúa đã nghĩ đúng, ám khí đó bay thẳng vào người của một tên yêu ma đang đứng phía sau Thiên đế định ra tay với ông ấy.
Lăng Phong cầm đàn chạy lại: "Người không sao chứ?"
Thiên đế lúc này khai triển pháp thuật, tạo ra một kết giới bao bọc Thiên hậu và các Trưởng lão lại: "Ở đây có kết giới của ta rồi, ngươi mau xuống đó phụ An Minh một tay đi."
Quận chúa giết được rất nhiều tên yêu ma nhưng không may bị kiếm của tên cầm đầu làm trọng thương, nàng vừa ôm cánh tay chảy máu vừa đánh những tên yêu ma khác, hơi thở càng ngày càng nhanh hơn, mồ hôi trên chán cũng dần dần đọng lại rất nhiều.
Lăng Phong thấy vậy chạy lại đỡ quận chúa, đúng lúc hắn định đuổi theo tên cầm đầu đang có ý định bỏ trốn thì bị quận chúa ngăn lại: "Đừng đuổi theo, chúng ta bàn đối sách trước đã."
"Muội bị thương rồi, ta đưa muội về An Hoa điện chữa trị trước." Lăng Phong bế An Minh lên biến một cái đã về đến cổng điện.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi." Quận chúa muốn tự đi vào trong nên đã trấn an Lăng Phong.
Cô là ai chứ, ra chiến trận biết bao nhiêu mũi kiếm chỉ vào người, vết thương ngoài da này có là nhầm nhò gì đối với quận chúa đâu.
Lăng Phong vì thương cô nên cứ làm quá lên.
An Minh được dìu vào trong để băng bó vết thương, bên cạnh cô lúc này chỉ có Lăng Phong đang chăm sóc.
Tất cả những người có mặt ở yến tiệc lúc đó đều đã bị Thiên đế đem đi tra hỏi cho rõ ràng, mọi người được một phen khiếp sợ.
"Tại sao muộn lại không sử dụng Huyền Khương? Nếu muội sử dụng nó chẳng phải tên thích khách đó không phải là đối thủ của muội sao?" Lăng Phong đang lau tay cho An Minh thì thắc mắc.
Quận chúa cho hay sư phụ của cô từng phong ấn Huyền Khương bởi vì nó bị nhuốm quá nhiều ma khí sau trận đại chiến năm đó, Huyền Khương đi theo quận chúa chinh chiến nhiều nơi như vậy, nó cũng đã bị nhuốm quá nhiều máu tanh rồi cho nên cô đã mang nó để lại trên đỉnh núi Côn Luân để khí trời thanh tẩy nó, thật ra những tên yêu ma đó không đáng để An Minh ra tay chỉ có điều tên cầm đầu đó theo quận chúa thấy thì ma khí trên người của hắn khá lớn, dường như ma giới đã được hình thành lại rồi.
Lăng Phong lấy làm lạ: "Chẳng phải ma giới đã bị muội san bằng rồi sao?"
"Huynh biết không, để trở thành tiên thì khó nhưng mà để biến thành ma thì rất dễ, khi luyện công chỉ cần tham lam một chút là sẽ bị tẩu hỏa nhập ma ngay, nếu không có người giúp đỡ thì rất dễ đi vào con đường ma đạo." Quận chúa đặt tay của mình lên tay của Lăng Phong rồi nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu như một sự ẩn ý động viên hắn.
"Theo muội thì ma giới tốt hay là xấu?" Lăng Phong thăm dò suy nghĩ của An Minh.
Để mà nói thì theo quy luật tự nhiên luôn luôn được hình thành ba giới chính, cho dù quận có san bằng ma giới bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn sẽ luôn có người tạo dựng lại, đó là quỹ đạo không thể thay đổi rồi, mọi người sống chỉ cần không hơn thua với nhau đã là may mắn lắm rồi còn chuyện ai tốt ai xấu tuỳ mỗi ngày cảm nhận vậy.
Quận chúa nói lên suy nghĩ của mình, bản thân cô tuy là chức vị khá cao nhưng chẳng hơn thua với ai, cô còn có suy nghĩ muốn thương lượng với Ma tôn mặc dù trước giờ hai bên như nước với lửa, là đối thủ không đội trời chung qua nhiều kiếp.
Lăng Phong đưa tách trà cho An Minh uống: "Trà còn nóng, muội uống một chút rồi nằm xuống nghỉ ngơi trước đã, đợi muội hoàn toàn bình phục rồi hẳn bàn đối sách với Thiên đế."
Sau khi uống ngụm trà xong, Lăng Phong đỡ An Minh nằm xuống, vừa nằm xuống quận chúa đã nhắm mắt ngủ ngay, hắn đắp chăn cẩn thận lại cho cô xong quay về Vân điện.
Lúc này ở Ma giới, tên cầm đầu được cho là thích khách đến yến tiệc đang quỳ xuống nói chuyện với một người, hắn tên là Vu Hoàn, những tên yêu ma cấp thấp hơn thường gọi hắn là Hoàn đại nhân.
"Ta đã dặn ngươi sao? Không được đánh rắn động cỏ bộ những lời ta nói ngươi không nghe thấy hả?" Giọng nói gằn lên thể hiện sự tức giận.
"Thần không có ý dám cãi lời Ma tôn, chỉ tại thần nôn nóng quá cho nên." Vu Hoàn đang nhận lỗi, tuy hắn không phục lắm nhưng sự việc hắn làm cũng không thành công nên chỉ đành biết cúi đầu.
"Ta chỉ mới vừa đi có mấy ngày, ngươi đã gây ra chuyện rồi, may là quận chúa An Minh không cầm Huyền Khương trên tay, nếu cô ta sử dụng Huyền Khương lúc đó ngươi nghĩ ngươi còn sống để mà ở đây nói chuyện với ta sao?" Đây mới chính là kẻ cầm đầu thật sự, những lời hắn nói ra rất có trọng lượng, thể hiện sự uy quyền chốn Ma cung.
Vu Hoàn chẳng biết làm gì ngoài xin Ma tôn trách phạt vì những việc làm ngu ngốc, thiếu suy nghĩ của hắn.
Nhưng hắn biết bởi vì Ma tôn lo cho sự an nguy của hắn nên mới nổi giận như vậy.
"Nếu lúc đó ta không kêu ngươi về, ngươi nghĩ ngươi sẽ thắng quận chúa sao? Ta thấy bên cạnh cô ta còn có một tên cầm đàn, tên đó cũng không phải dạng vừa đâu, ngươi lui xuống án binh bất động, đợi lệnh của ta." Ma tôn đã hạ giọng, sự cáu gắt lúc nãy cũng đã giảm bớt.
Ma tôn mới này tuy chưa biết rõ lai lịch ra sao nhưng trên dưới Ma giới đều nghe lời răm rắp cho thấy hắn cũng không phải dạng tầm thường.
Quay trở lại Thiên giới, Lăng Phong vừa mới hầm xong chén canh nên mang qua cho An Minh uống tẩm bổ, khi vào bên trong An Hoa điện thì lại không thấy quận chúa đâu, anh liền hỏi cô cung nữ đang dọn dẹp: "Cô có thấy quận chúa đâu không?"
"Quận chúa đã đến Trường An điện rồi ạ." Cung nữ cho hay.
Lăng Phong để chén canh lại trên bàn rồi lập tức tới đó.
"Bái kiến Thiên đế." Lăng Phong đã xuất hiện.
Vừa nhìn thấy An Minh, anh đã vội chạy lại hỏi han cô, xem vết thương băng bó như thế nào, lo lắng không biết cô đã khỏi chưa, có còn đau chỗ nào không.
Còn An Minh thì lúc nào cũng luôn miệng kêu không sao, trấn an đi sự lo lắng thái quá của Lăng Phong.
"Hai người muốn chăm sóc cho nhau thì đợi quay về điện đã còn bây giờ việc chúng ta cần làm là bàn đối sách." Chắc Thiên đế cũng quá mệt mỏi với cặp trai gái này lắm rồi.
An Minh lấy làm ngại: "Xin lỗi đại ca, vết thương của muội có ám ma khí cho nên Lăng Phong mới lo lắng như vậy, khi đánh nhau muội phát hiện ra ma khí trên người của tên thích khách đó, huynh có thông tin gì không?"
Đúng như những gì quận chúa nói, Thiên đế cho biết rằng tên thích khách đó chính là Vu Hoàn, là tay sai thân cận nhất của Ma tôn, những tên yêu ma đó thường gọi hắn là Hoàn đại nhân, Thiên đế có cho người đi thám thính tình hình thì phát hiện dân số của vùng đất hoang đó chưa nhiều chắc ma giới chỉ mới được hình thành thôi.
"Vậy Thiên đế có biết Ma tôn là ai không?" Lăng Phong đột nhiên trở nên vội vàng hơn, thay đổi sắc mặt nghiêm trọng và lời nói cũng có chút nhanh hơn.
Thiên đế lắc đầu: "Từ lúc có thông tin ma giới được hình thành trở lại thì Ma tôn chưa bao giờ xuất hiện ở ngoài, không một ai biết mặt mũi hắn ra sao, có người cho rằng hắn luôn ở trong Thiền Cảnh để bế quan tu luyện."
"Vậy chỉ cần bắt được Vu Hoàn, chúng ta sẽ biết được Ma tôn là ai thôi có đúng không?" Quận chúa nói một cách dứt khoát.
Thiên đế ngăn lại, ông khuyên quận chúa đừng nên manh động, bởi vì mọi người còn chưa biết mục đích Vu Hoàn đến yến tiệc gây ra náo động đó để làm cái gì, bọn họ ở ngoài ánh sáng nên không thể đánh liều được, còn Ma tôn thì ở trong bóng tối nên hắn sẽ rành hơn, thời gian này Thiên đế cho người canh gác ở Vong Xuyên xem tình hình như thế nào cũng là lúc để quận chúa dưỡng thương, đợi có cơ hội sẽ ra tay.
"Muội biết rồi, huynh với chị dâu nhớ cẩn thận đó." An Minh rất lo cho sự an toàn của hai người đứng đầu Thiên giới, cũng là hai người thân duy nhất của nàng.
Lăng Phong lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh của quận chúa, hắn luôn tỏ ra quan tâm quá mức khiến cho An Minh đôi lúc cũng cảm thấy hơi phiền phức.
Nên để tránh có người ngăn cản trong mọi quyết định của mình, quận chúa đã nhắc khéo: "Lăng Phong, học sĩ của Thiên An Môn trở lại rồi, huynh trở về đó đi."
"Muội đang đuổi ta đi sao?" Hắn thông minh đấy chứ.
Dù là vậy nhưng quận chúa không ác ý gì, Lăng Phong vẫn còn là học sĩ của Thiên An Môn, hắn chưa tốt nghiệp thì không thể nào tự ý bỏ đi được, hãy về đó tiếp tục tập luyện rồi đợi hắn trở lại sẽ cùng với quận chúa chiến đấu.
An Minh chẳng qua chỉ suy nghĩ đơn giản như thế.
"Muội hứa với ta, không được tự ý quyết định một mình, có chuyện gì cũng phải đợi ta." Lăng Phong rất quyết tâm học hành để trở nên giỏi hơn, như vậy thì lời nói của hắn mới có trọng lượng với cô nàng cứng rắn này được.
"Muội hứa." Họ ôm nhau thắm thiết.
Thế là Lăng Phong trở về Thiên An Môn tiếp tục rèn luyện, sáng thì cùng các huynh đệ học tập, tối đến vì quá nhớ An Minh cho nên Lăng Phong thường mang đàn lên trên mái nhà ngồi đó gãy đàn, hòa cùng với tiếng gió đưa âm thanh đi xa hơn, tuy nhiên khi đến Thiên cung nó chẳng qua cũng chỉ là như tiếng lá, tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc..