Ta Với Sư Môn Không Hợp

Cừu Vân không biết bản thân có tâm tình như thế nào ở trước mặt mọi người đem chân vặn thẳng lại sau đó rời đi.

Hắn hít một hơi thật sâu.

Thời điểm vị đệ tử nhiệt tâm kia đem ghế dựa chuyển đến, nỗ lực làm biểu hiện của mình bình thường một chút.

Sau đó Cừu Vân liền nắm chặt tay, cúi đầu.

"Răng rắc" một tiếng, đem chân bẻ thẳng lại.

Vị đệ tử trong tay còn đang cầm ghế dựa... trợn mắt há hốc mồm.

Còn có thể như vậy sao?

"Vị, vị sư tỷ này ngươi......" Hắn miệng lắp bắp, bị dọa đến nhìn chằm chằm hai chân bị bẻ thẳng lại kia như nhìn thấy quỷ.

Tuy nói người tu chân nối xương bó xương gì đó đều là việc bình thường.

Khi đánh nhau khi chỉ cần nguyên thần bất diệt, hết thảy đều còn có thể tu lại.

Nhưng là...... Vị sư tỷ này cũng quá bưu hãn đi.

Cư nhiên cứ như vậy trước mặt mọi người đem chân bẻ thẳng lại.

Không chỉ người vây xem, đáy lòng vị sư huynh lấy ghế dựa cũng đã để lại bóng ma tâm lý thật sâu.

Cừu Vân:...... chấn kinh tiểu quái.

Bất quá, những người này hắn đều nhớ kỹ rồi.

Bọn họ hẳn là nên cầu nguyện hiện tại hắn còn chưa muốn bại lộ thân phận.

Bằng không nhất định làm cho bọn họ trở thành dinh dưỡng cho ảnh ma của mình!

Cừu Vân sau khi đem chân bẻ thẳng lại, khắc chế cảm xúc bản thân, không nhìn đám người chung quanh.

Hắn trong mắt âm u, chân còn không quá thích ứng việc đi đường bình thường, đang gian nan khập khiễng rời đi.

Khi trên danh sách tử vong của Cừu Vân lại nhiều thêm một người, Bạch Lang vừa mới cùng Già Ly thánh tăng cảm khái xong, ngay sau đó liền thu được truyền âm phù của sư tôn.

Túi Càn Khôn của Bạch Lang sáng lên, nàng ánh mắt dời qua, mở ra liền đoán được là ai.

"Học xong liền tới đây."

Thanh âm của Yến Phất Quang thông qua truyền âm phù, lười biếng truyền tới.

Ai, nàng liền biết khẳng định vẫn phải báo cáo lại với sư tôn.

Tưởng tượng đến lại phải gặp sư tôn, biểu tình của Bạch Lang trong nháy mắt liền suy sụp.

Già Ly thánh tăng ở bên cạnh, nghe thấy vậy, lại thấy bộ dáng này của nàng, bàn tay lần Phật châu hơi dừng một chút.

"Vâng, sư tôn."

Bạch Lang sau khi uể oải trả lời sư tôn, mới tắt truyền âm phù.

"Thánh tăng cũng là tới tìm sư tôn ta sao?"

Nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đôi mắt xoay chuyển, quay đầu lại hỏi.

Già Ly thánh tăng ánh mắt bất biến, lắc đầu nói:

"Bần tăng chỉ là vừa lúc đi ngang qua, thấy Tiểu Bạch thí chủ một người đứng ở chỗ này, có chút lo lắng mà thôi."

"Nếu không có việc gì, lúc này Phất Quang chân quân gọi đến, như vậy Tiểu Bạch thí chủ liền mau lên núi đi."

Hắn ánh mắt ôn hòa, khi nhìn Bạch Lang ẩn ẩn mang theo chút ôn nhu.

Bạch Lang vốn là đã nhận mệnh một mình đi gặp sư tôn, nhưng là không biết vì cái gì, dưới ánh mắt của Già Ly thánh tăng, nàng bỗng nhiên đầu óc nóng lên, duỗi tay giữ chặt ống tay áo đối phương, nói thẳng: "Thánh tăng có thể cùng ta lên núi không?"

Thấy Già Ly thánh tăng mắt lộ ra nghi hoặc.

Bạch Lang dừng một chút có chút ngượng ngùng: "Sư tôn ta hôm nay muốn kiểm tra ta, ta có chút sợ hãi."

"Thánh tăng có thể đi cùng ta hay không?"

Bạch Lang lúc này giống như là tiểu hài tử dự cảm đến trước khi khảo thí bị đánh mắng, liền kéo theo trưởng bối nhà hàng xóm cùng nhau. Như vậy sư tôn cố kỵ mặt mũi nhiều ít cũng sẽ nhẹ tay nhẹ chân một chút.

Là một con ma long sau khi tới Thái Thanh Tông mỗi ngày không phải bị phạt thì chính là đang trên đường đến chịu phạt, nàng đã mẫn cảm từ trong đó nhận ra một ít bí quyết.trốn tránh trừng phạt

Bởi vậy lâm thời liền quyết định muốn lôi kéo Già Ly thánh tăng cùng nhau đi.

Ngón tay Bạch Lang gắt gao nắm chặt tay áo Già Ly thánh tăng, mắt lộ ra mong chờ nhìn Già Ly, như là sợ đối phương không đáp ứng, đuôi mắt nàng còn dần dần đỏ lên.

Da tuyết trắng, tóc đen, sừng rồng nhỏ, còn có đuôi mắt ẩn ẩn ánh nước, làm Già Ly nghĩ tới buổi tối hôm đó, bộ dáng Tiểu Bạch Long ngồi ở trên người hắn gặm cắn cổ tay hắn.

Tay đối phương hơi lạnh, đặt trên cổ tay hắn, chỉ cách Phật châu không đến một tấc.

Tuyết trắng mềm mại cùng thâm sắc trang nghiêm hình thành lên sự đối lập rõ ràng.

Già Ly trong lòng hơi nhảy, như là bị thiêu đốt, nắm chặt tay, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng khi Bạch Lang hơi lay động tay áo liền mở miệng nói: "Được."

Hắn một tiếng này có chút khô khốc.

Nhưng chỉ là sự tình trong nháy mắt, Bạch Lang hoàn toàn không nhận ra.

Khi nghe đã có Già Ly thánh tăng cùng nàng đi gặp sư tôn, chính mình nói không chừng có thể bớt một trận đòn, Bạch Lang toàn bộ thân rồng đều thả lỏng xuống, nàng thu hồi cánh tay đang giữ chặt đối phương, thanh âm cao hứng: "Thật tốt quá, cảm ơn Già Ly thánh tăng."

"Chúng ta đây đi thôi."

Bạch Lang ở phía trước dẫn đường.

Già Ly đi sau một bước, hắn nhìn ống tay áo trống rỗng, ánh mắt dừng một chút, cuối cùng lại lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, gì cũng không nói.

......

Yến Phất Quang từ khi nghe được tiếng cóc kêu liền nghĩ trăm lần cũng không ra, không biết Hồi Xuân Đường này rốt cuộc dạy cái gì?

Bên trong như thế nào sẽ truyền ra tiếng cóc kêu?

Tay đang bóc nho dừng lại, có chút thất thần, thẳng đến khi bên cạnh có người nhắc nhở mới hồi phục tinh thần lại.

"Phất Quang chân quân?"

Vị đệ tử tiến đến bẩm báo tiến độ học tập của Bạch Lang có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Phất Quang chân quân dừng động tác, chân mày nhíu lại, không khỏi trong lòng có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ là hắn nói cái gì sai?

Chính là trong phòng Bạch sư muội xác thật truyền đến tiếng cóc kêu a.

Lý Nhai cố ý ở ngoài cửa nghe xong vài lần đều xác định là bản thân không có nghe lầm.

Hắn ngẩng đầu cẩn thận nhìn nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ lười biếng.

Thẳng đến khi nước của quả nho trong tay dính ở đầu ngón tay, Yến Phất Quang cảm nhận được một trận lạnh lẽo mới phục hồi lại tinh thần, hơi hơi vẫy vẫy tay.

"Bổn tọa đã biết."

"Ngươi trước đi xuống đi."

Lý Nhai nghe thấy những lời này mới xem như nhẹ nhàng thở ra.

"Vâng, chân quân."

Hắn vội vàng khom người lui ra.

Nhưng lại không nghĩ rằng mới vừa đi ra liền đụng phải Bạch sư muội đang muốn bước vào.

Bạch Lang ở chỗ này nhìn thấy Lý Nhai cũng có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến hắn là do sư tôn phái tới giám sát mình học tập, nghĩ như vậy cũng liền minh bạch.

Làm một con rồng thập phần rộng lượng, Bạch Lang đối với đám sư huynh chuyên mách lẻo kỳ thật cũng không có cảm giác gì.

Nàng hơi hơi gật đầu, liền tránh người sang một bên.

Lý Nhai lúc này mới chú ý tới phía sau Bạch sư muội thế nhưng còn có Già Ly thánh tăng.

Động tác nhanh chóng bỏ chạy của hắn dừng một chút, lại bắt buộc phải dừng lại hành lễ.

"Ta cũng không có ăn thịt người, sư huynh vì sao sợ hãi như thế?"

Bạch Lang thấy một màn này chớp chớp mắt, có chút kỳ quái.

Lý Nhai xấu hổ cười cười: "Không có, ta không có sợ hãi, Phất Quang chân quân đang nghĩ tới sư muội đó, sư muội mau vào đi thôi."

Cũng may lúc này, Già Ly thánh tăng vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Bạch, vào đi thôi."

Bạch Lang phục hồi lại tinh thần, khi vị sư huynh kia lại chuẩn bị chạy đi mới quay đầu lại nhìn, lúc này mới đi vào trong điện.

Yến Phất Quang khép nửa mắt suy tư, khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền phục hồi lại tinh thần.

"Tiểu Bạch."

"Sư tôn, ta trên đường gặp được Già Ly thánh tăng, cho nên cùng nhau tới."

Ánh mắt Bạch Lang từ trên người vị sư huynh vừa chạy trốn thu hồi lại, chắp tay nói.

Yến Phất Quang ánh mắt dừng một chút, quả nhiên thấy phía sau nàng có Già Ly thánh tăng đi theo.

Hắn nguyên bản chuẩn bị trực tiếp hỏi sự tình tiếng cóc kêu liền ngừng lại, sai đứa bé giữ cửa đi châm trà lúc sau mới hỏi.

"Già Ly thánh tăng sao lại tới đây?"

Già Ly đã đáp ứng giúp Tiểu Bạch Long, tự nhiên không thể nói là Bạch Lang mạnh mẽ túm hắn tới.

Sau khi cùng Bạch Lang lặng lẽ đối mắt, hắn dừng một chút nói: "Gần đây đệ tử Vô Đỉnh Tự nhận thấy năm châu có dấu hiệu Ma tộc hoạt động. Bần tăng lo lắng sau khi đại khảo giáo hóa yêu thú không lâu sẽ có Ma tộc tới nháo sự, liền nghĩ cùng Phất Quang chân quân báo cáo một tiếng."

"Ma tộc?"

Yến Phất Quang nghe thấy cái tên này nhưng thật ra không kinh ngạc.

Ma tộc luôn luôn là kẻ thù chung của năm châu, nhiều năm như vậy tuy bị đánh trở về Ma Vực, nhưng là vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, khi nào bọn chúng không nghe mùi mà đến, mới là kỳ quái.

Hắn ánh mắt lười biếng dừng một chút, sau khi Già Ly thánh tăng ngồi xuống mới nói.

"Như vậy xác thật cần chú ý một phen."

"Đa tạ thánh tăng nhắc nhở."

Già Ly hơi hơi lắc lắc đầu: "Phất Quang chân quân khách khí."

"Còn có một chuyện."

"Lần này sau khi đại khảo giáo hóa yêu thú chấm dứt, bần tăng liền phải về Vô Đỉnh Tự. Cũng coi như là trước cùng chân quân chào từ biệt."

"Thánh tăng ngươi phải đi?"

Bạch Lang nghe đến đây kinh ngạc quay đầu lại.

Bất quá lại nghĩ, Già Ly thánh tăng là người của Vô Đỉnh Tự, lần này đến chỉ là bởi vì sự tình yêu thú, phải đi cũng là việc thực bình thường a.

Nàng ánh mắt nhìn về phía bạch y tăng nhân trên ghế.

Tăng nhân hai mắt mỉm cười, hơi hơi gật đầu.

"Tiểu Bạch thí chủ nếu là có rảnh, về sau có thể tới Vô Đỉnh Tự tìm bần tăng."

Yến Phất Quang còn không kịp nói chuyện, liền thấy con rồng nhà mình nuôi dưỡng bộ dáng cùng Già Ly một bộ quan hệ thực tốt, không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Hắn đáy lòng có chút không thoải mái.

Khi Bạch Lang còn muốn nói gì đó, trực tiếp tách ra đề tài.

"Hôm nay giáo tập Hồi Xuân Đường dạy ngươi học thế nào?"

"Biết sai rồi sao?"

Yến Phất Quang nâng chung trà lên.

Bạch Lang lúc này mới nhớ tới sự tình hôm nay.

Nga, phải báo cáo lại cảm ngộ hôm nay cho sư tôn.

Bạch Lang nguyên bản là chuẩn bị vài câu cảm ngộ qua loa linh tinh các thứ.

Nhưng là hôm nay khi kiến thức được năng lực của vị Cừu sư tỷ kia, lại nói: "Ta mở ra cánh cửa của thế giới mới."

"Sư tôn, nếu không phải người mời Cừu sư tỷ đến dạy ta, ta còn không biết thuật dưỡng sinh có nhiều học vấn như vậy."

Cừu sư tỷ?

Yến Phất Quang chỉ là phân phó đệ tử phía dưới đến tìm nữ tu của Hồi Xuân Đường đi qua, không có chú ý người nọ họ gì.

Nghe thấy lời này của Bạch Lang, không khỏi mím môi.

"Nghe có vẻ như ngươi học được rất nhiều?"

Bạch Lang lập tức gật gật đầu.

"Đúng vậy."

"Nhìn thấy Cừu sư tỷ nỗ lực như vậy, ta nếu là không học được, lương tâm cũng bất an."

"Nga?"

"Vậy trong phòng ngươi truyền ra tiếng cóc kêu là chuyện như thế nào?"

Cũng không trách Yến Phất Quang tò mò, thật sự là...... Hắn tìm người giáo dục Bạch Lang, làm nàng chuyên tâm tu luyện, như thế nào sẽ xuất hiện tiếng cóc kêu?

Cóc kêu?

Già Ly nghe đến đây động tác dừng một chút, nghĩ đến vừa rồi lúc lên núi, Bạch Lang có nói cho hắn....... Cáp Mô Công.

Quả nhiên.

Bạch Lang thấy hắn kỳ quái, mở miệng nói:

"Sư tôn không biết sao?"

Cừu sư tỷ là dựa theo giáo tài dạy ta.

"Phương pháp tu luyện Cáp Mô Công kia chính là như vậy."

"Đôi tay phải quỳ rạp trên mặt đất, bụng phát lực, sau đó phát ra tiếng khách khách."

"Sư tôn nghe được chính là tiếng cóc kêu a."

Nàng trong ánh mắt thanh triệt lộ ra một tia khó hiểu.

Yến Phất Quang nghe lại càng thêm nghi hoặc, cùng Già Ly nhìn nhau liếc mắt một cái, thấy hắn cũng lắc đầu khó hiểu, không khỏi nhăn lại mi.

"Cáp Mô Công?"

Hồi Xuân Đường khi nào sáng chế một bộ Cáp Mô Công? Hắn như thế nào không biết?

Chẳng lẽ là cái tà công gì?

Yến Phất Quang ánh mắt lạnh một chút.

Nghĩ đến có một vài đệ tử theo đuổi tu vi, xác thật dưới tẩu hỏa nhập ma sẽ làm ra những việc này, liền buông chén trà xuống.

"Ngươi đem giáo tài kia lấy ra cho ta nhìn xem."

Hắn thần sắc nghiêm túc, Bạch Lang thấy thế đương nhiên không dám cự tuyệt.

May mắn lúc ấy nàng nghĩ giáo tài này về sau còn có thể dùng đến, liền cho vào túi Càn Khôn. Lúc này thấy sư tôn muốn xem, liền đem ra.

"Đã là do Hồi Xuân Đường biên soạn, không nên là cái tà vật gì."

Già Ly miễn cưỡng an ủi một câu.

Yến Phất Quang dừng một chút, nhìn về phía Già Ly thánh tăng, thấy đối phương gật đầu, mới mở ra giáo tài.

Vừa mở ra, trang thứ nhất chính là Hợp Hoan Tông.

Yến Phất Quang đuôi lông mày giật giật, Già Ly thánh tăng chỉ xem một cái liền nhắm hai mắt lại.

Bạch Lang thấy bọn họ không nói lời nào, không khỏi tiến lên ngó nghiêng.

"Sư tôn hai người nhìn thấy chưa?"

"Chính là Cáp Mô Công này."

"Luyện lên giống như rất lợi hại, vị sư tỷ kia đến đi đường cũng tranh thủ luyện."

Yến Phất Quang theo ngón tay Bạch Lang chỉ xem qua, vừa lúc liền thấy được tranh vẽ hết sức rõ ràng của Hợp Hoan Tông.

Hắn ngón tay run rẩy, đột nhiên khép sách lại.

"Ai? Sư tôn ngươi làm sao vậy?"

Bạch Lang có chút kinh ngạc.

"Ngươi nói đây là Cáp Mô Công?"

Bên cạnh còn có Vô Đỉnh Tự thánh tăng đang ngồi, Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Bạch Long vẻ mặt vô tội trước mặt.

"Như, như thế nào?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Bạch Lang cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Không khí lâm vào một mảnh đình trệ.

An tĩnh làm cho người bất an.

Già Ly thánh tăng gắt gao nắm lấy Phật châu, nhắm mắt lại một câu cũng không nói.

Yến Phất Quang chỉ cảm thấy trên mặt hết đỏ lại trắng, hắn bình sinh chưa bao giờ gặp được sự tình xấu hổ như vậy.

Hơn nữa cư nhiên vẫn là lúc có thánh tăng Vô Đỉnh Tự ở đây.

Tiểu Bạch Long còn ngây ngốc nhìn hắn, một bộ không hiểu sư tôn vì sao lại có bộ dáng kinh ngạc như thế.

Lời nói ra kinh người.

"Sư tôn cũng luyện qua Cáp Mô Công này sao?"

Bằng không như thế nào này có biểu tình như vậy?

Bạch Lang thầm nghĩ như vậy.

Được lắm, được lắm.

Yến Phất Quang nhịn xuống, đây là quan môn đệ tử của ngươi đó.

Hắn như vậy khuyên bảo chính mình, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, gằn từng chữ: "Câm miệng! Đây là xuân, cung, đồ!"

Bạch Lang:......

Xuân, xuân cung đồ?

Trên đại điện càng thêm an tĩnh.

Bạch Lang trong nháy mắt hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.

Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy sư tôn sắc mặt khó coi nhìn nàng, bộ dáng cố nén không có đánh nàng.

Mà Già Ly thánh tăng cứu tinh nàng tìm đến, nhắm mắt không nói, trên tay gân xanh đều nổi lên.

Bạch Lang dừng một chút, trong miệng lời nói bỗng nhiên cà lăm.

"Không, không phải, sư tôn người nghe ta giải thích, ta thật sự không biết đó là xuân cung đồ!"

Trên đại điện bầu không khí tức khắc lạnh hơn.

Yến Phất Quang chỉ hận không trở lại được một khắc trước khi dò hỏi Bạch Lang, chặt chẽ ngậm miệng lại.

Hắn hít một hơi thật sâu quay đầu lại: "Già Ly thánh tăng không cần hiểu lầm, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."

Hắn nói đến đây lại nhẫn nại một chút, nắm chặt chén trà trong tay, nói: "Tiểu Bạch khi trở về ta sẽ cẩn thận giáo dục, quấy nhiễu đến Già Ly thánh tăng là lỗi của bổn tọa."

"Thánh tăng mời đi về trước đi."

Sớm tại khi quyển sách được mở ra Già Ly liền nhắm mắt lại.

Phật châu trong tay hắn nhanh chóng hoạt động.

Từ góc độ của Bạch Lang chỉ có thể thấy thánh tăng mím chặt môi, mày cũng nhíu chặt.

Nàng cả người an tĩnh như gà, một câu cũng không dám nói, lúc này cũng không dám để thánh tăng đến cầu tình cho nàng.

Già Ly rốt cuộc mở mắt.

Trên khuôn mặt thanh minh của bạch y tăng nhân nhìn không ra điều gì, giống như vừa rồi cũng không có nghe thấy bất luận sự tình gì, chỉ là đứng dậy hành lễ, ánh mắt ở trên người Bạch Lang nhìn thoáng qua, dừng một chút, xoay người rời đi.

Bạch Lang:......

Xong rồi, nàng hoàn toàn xong rồi.

"Nghịch đồ, lăn đi chép Thái Thanh Kinh!"

Bên tai vang lên tiếng gầm tức giận, Bạch Lang nhớ tới lời thề son sắt của sư tỷ giảng cho mình Cáp Mô Công.

Đáy lòng tức giận không thôi.

Tức chết rồi, tên sư tỷ tâm cơ này cư nhiên lừa nàng?!

Mà bên kia, Cừu Vân què chân thật vất vả mới tìm được một gian phòng trống rách nát cũng oán hận một chưởng đập nát cái bàn trước mặt.

Hắn cư nhiên bị một cái tiểu cô nương vừa mới đến đạp môn kỳ lừa?

Thật là vô cùng nhục nhã!

Cừu Vân đạp nát cái bàn trước mặt xong còn chưa hết giận.

Trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên một tia âm ngoan, chỉ hận không thể đem đám người nhìn thấy chân hình X của hắn đều giết hết!

Cũng may cuối cùng truyền âm phù sáng lên, lý trí nhắc nhở Cừu Vân cần phải khắc chế.

Hắn tiếp lấy truyền âm phù, liền nghe bên kia nói: "Ngươi ở Thái Thanh Tông thế nào?"

"Hôm nay có tiếp xúc được với Quý Tu không?"

Người nọ nhớ tới đêm qua ảnh ma thề son sắt nói, không khỏi hỏi.

"Răng rắc" một tiếng, cái bàn lại nát.

Ảnh ma nhớ tới bản thân không chỉ lãng phí thời gian một ngày không có nhìn thấy Quý Tu tí nào, còn bị người vây xem, không khỏi nắm chặt tay.

Trong phòng âm u ma ảnh nổi lên bốn phía, bên kia nửa ngày đều không nghe được tiếng đáp lại không khỏi có chút kỳ quái.

"Cừu Vân?"

Cừu Vân hít một hơi thật sâu.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nhược điểm của Quý Tu!"

Đưa dược đúng không, tốt lắm, ngày mai đến rừng cây nhỏ, hắn sẽ khiến cho tên đệ tử Thái Thanh Tông vô sỉ kia có đi mà không có về!

Thật trùng hợp, Bạch Lang đang viết đến tay bủn rủn cũng là đang nghĩ như vậy.

Nàng vốn là thật tâm muốn đưa dược tới cho vị sư tỷ kia, không nghĩ tới đối phương lại lừa nàng? Hại nàng trước công chúng xấu mặt lại còn bị sư tôn phạt.

Bạch Lang thân là một ác ma long, đã thật lâu không có thể hiện rồi.

Ngoại trừ Huyết Thanh Châu.

Nàng đang vội chép, túi Càn Khôn liền sáng lên.

Huyết Thanh Châu đợi suốt một ngày đều không thấy Long Nhật Thiên có động tác gì, không khỏi có chút thấp thỏm.

Hắn ý thức được bản thân bị đùa bỡn rồi, nhưng lại không cam lòng thừa nhận, đáy lòng dường như còn ôm một chút chờ mong.

Nhưng mà vừa đợi chính là một ngày, Long Nhật Thiên cũng không tới tìm hắn.

Phương Sinh cả ngày ăn không ngồi đã ngồi không yên.

Hắn thử thăm dò làm hạt châu phát sáng, hy vọng nhắc nhở Long Nhật Thiên một chút.

Nhưng mà một nén nhang thời gian trôi qua.

Động tác của Phương Sinh không có bất luận kẻ nào phát hiện ra.

Phương Sinh:......

Hắn không cam lòng, lần này mang theo ánh sáng ở trong túi Càn Khôn lăn qua lăn lại, vẫn là không bị người phát hiện.

Rốt cuộc, Phương Sinh nhịn không được mở miệng.

"Long Nhật Thiên, ta tha thứ cho sự vô lễ của ngươi rồi."

"Ngươi......"

"Ngươi câm miệng!"

"Đừng quấy rầy ta!"

Phương Sinh còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

Bạch Lang phải trong một đêm thời gian chép xong một trăm phần Thái Thanh Kinh, này cơ hồ là sự tình hoàn toàn không có khả năng làm được.

Nàng đôi tay cầm bút, chép trong tuyệt vọng.

Không nghĩ tới còn bị người quấy rầy.

Ở đầu kia, Phương Sinh bị nổi xung đang sửng sốt, Bạch Lang quyết đoán cho hạt châu một cái pháp thuật cấm ngôn.

"Chờ ta từ rừng cây nhỏ trở về lại xử lý ngươi."

Phương Sinh:......

Rừng, rừng cây nhỏ?

Trên mặt hắn hơi hơi đỏ hồng, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, có chút không được tự nhiên. Nhưng mà vừa mở miệng, lại phát hiện mình bị cấm ngôn rồi.

Phương Sinh:......

Mẹ nó, chẳng lẽ ta đã không xứng trở thành đối thủ của ngươi sao?

Long Nhật Thiên ngươi nói rõ ràng cho ta!

Nhưng mà hắn vô luận lăn lộn như thế nào cũng không thể nói ra lời, ngược lại bị Bạch Lang lại bỏ thêm một đạo pháp thuật không thể động.

Phương Sinh: Không thể cuồng nộ!

Giữa trưa ngày hôm sau.

Sau khi bỏ sức lực chín trâu hai hổ, Bạch Lang rốt cuộc chép xong kinh thư.

Sau khi bị sư tôn kiểm duyệt, nàng giả cười tỏ vẻ nhất định sẽ tích cực nhận sai, hấp thụ lần giáo huấn này.

Yến Phất Quang:......

Hắn lúc này vừa nhìn đến Bạch Lang liền nghĩ đến sự tình ngày hôm qua ở trước mặt Già Ly thánh tăng, nửa điểm cũng không muốn nói chuyện, chỉ đen mặt phất phất tay.

Bạch Lang cũng không thèm để ý, từ Cô Sơn Kinh Vân Các đi ra, nàng quay đầu liền đi Hồi Xuân Đường.

A, đưa dược phải không?

Nàng nhất định phải cẩn thận đưa một phần dược thật tốt.

......

Bạch Lang một đường hành vân đến Hồi Xuân Đường, Tu Hạ chân quân vừa lúc ngồi ở cửa điều dược, nhìn thấy nàng lên tiếng tiếp đón.

"Là Tiểu Bạch a."

"Ngươi hôm nay như thế nào rảnh rỗi qua Hồi Xuân Đường?"

Bạch Lang biểu tình bình thường.

"Dược Quân, ta muốn mua vài thứ, ngươi nơi này có dược gì đề cử hay không?"

"Dược a?"

Tu Hạ chân quân nghĩ nghĩ.

Chỉ vào cái giá bên cạnh nói: "Đây đều là ta hôm nay mới vừa làm ra."

"Tên cùng công năng đều ở trên, chính ngươi chọn đi."

"Được, đa tạ Dược Quân."

Bạch Lang gật gật đầu, khi Tu Hạ Dược Quân quay đầu tiếp tục đi phối dược, nàng nhìn về phía cái giá bên cạnh.

Một nén nhang thời gian sau, Bạch Lang rốt cuộc chọn được một lọ dược vừa ý.

Chính là nó!

Tưởng tượng đến bộ dáng vị Cừu sư tỷ kia dùng dược này, Bạch Lang liền nhịn không được mày giãn ra.

Lừa nàng à?

Trên đời này không ai có thể sau khi đắc tội ma long còn toàn thân mà lui.

Nàng hôm nay phải cho đối phương nếm thử tư vị sống không bằng chết.

Tu Hạ Dược Quân còn đang phối dược, là dược đồng thay Bạch Lang tính tiền.

Khi Bạch sư muội đáng yêu đem dược phẩm đưa qua, trên mặt dược đồng vẫn đang mang theo ý cười, chính là ngay sau đó, tươi cười trên mặt hắn cứng đờ.

"Bạch, bạch sư tỷ xác định muốn dược này?"

Trên cái chai trắng rõ ràng ba chữ đỏ tươi.

"—— Lông heo thép."

Đây là...... Tu Hạ sư thúc điều chế dược cho heo?

Bạch Lang không chút do dự gật gật đầu.

"Bao nhiêu linh thạch?"

......

Mãi cho đến khi nàng cầm dược đi ra ngoài, dược đồng còn không có phục hồi lại tinh thần.

Hắn hốt hoảng nghĩ dược Lông heo thép kia, không biết Bạch sư muội muốn dùng như thế nào.

Hắn đang nghĩ như vậy, lại có một người vào mua dược.

Cừu Vân đã không định soát hồn nữa.

Hắn đã tính hôm nay làm cho Tiểu Bạch Long kia tử vong tại chỗ này.

Bất quá...... Muốn động thủ ở Thái Thanh Tông nội, tất không thể bại lộ thân phận ma tu của hắn mới được.

Hắn nhíu nhíu mày, quyết định hạ độc..

Thừa dịp đồ quê mùa kia tới đưa dược cho mình, thần không biết quỷ không hay ở rừng cây nhỏ giết nàng.

Cừu Vân sau khi tiến vào, liền ở trên giá chọn tới chọn lui.

Qua thật lâu hắn rốt cuộc chọn được một lọ dược.

Màn heo cuốn.

Một loại độc có thể làm cho lợn rừng lập tức chết đi. Một giọt xuống, heo phải tắt thở, dùng chiếu cuộn lại là có thể chôn cốt ngay tại chỗ.

Thực thích hợp với hắn.

Cừu Vân ánh mắt sáng lên, đây là độc dược hắn muốn tìm.

"xin chào, cái này bao nhiêu linh thạch?"

Dược đồng vốn dĩ cho rằng chỉ là người bình thường tới mua linh dược, không nghĩ tới vừa tiếp nhận lại là Màn heo cuốn.

Hắn biểu tình cổ quái.

Như thế nào hôm nay một người hai người đều phải mua dược cho heo đây?

Chẳng lẽ lợn rừng ở Thái Thanh Tông quá nhiều sao?

Biểu tình kỳ quái của hắn đều viết ở trên mặt.

Nhưng mà Cừu Vân vừa tiến vào cũng không nghĩ đến một canh giờ trước vừa có người mới mua một lọ Lông heo thép..

Chỉ cho rằng đối phương là đang kỳ quái hắn mua độc dược làm gì.

Do dự một chút, vì để không bị hoài nghi, lại bịa ra một lời nói dối, mạnh mẽ giải thích một chút.

Tới buổi tối.

Bạch Lang cùng Cừu Vân đều đi tới rừng cây nhỏ đã ước định.

Hai người trước khi gặp mặt không hẹn mà cùng xé cái nhãn viết trên chai dược xuống, sau đó nắm chặt cái chai, từ đối diện trong rừng cây đi ra.

"Cừu sư tỷ, ta mang theo một lọ dược cho ngươi, chuyên trị chân của ngươi." Bạch Lang ngoan ngoãn mở miệng nói.

"Bạch sư muội, thật trùng hợp, ta nghe nói ngươi tặng dược cho ta có chút băn khoăn, cũng cố ý cho ngươi mua một lọ dược dưỡng sinh, bảo vệ sức khoẻ."

Cừu Vân ngoài cười nhưng trong không cười.

Hai người vừa thấy mặt liền thập phần thân thiết, hoàn toàn không giống như là bộ dáng biết đối phương đã lừa mình.

Tình nghĩa chị em cây khế còn dừng lại ở thời điểm chia tay đêm qua.

Sau đó, dưới ánh mắt quan tâm của đối phương.

Bạch Lang móc ra lọ Lông heo thép của mình.

Cừu Vân móc ra lọ Màn heo cuốn của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui