Edited by Hari.
"A?"
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Lang sau khi nghe xong những lời này sửng sốt, chưa phản ứng lại.
Cưỡng bách cái gì?
Ánh mắtTiểu Bạch Long lộ ra nghi hoặc, cảm thấy sư huynh có phải nơi nào có vấn đề hay không.
"Ngươi đang nói cái gì? Không có ai cưỡng bách ta a. Nhị sư huynh, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
Đột nhiên bị đánh ngất làm cho Bạch Lang lúc này nhìn nhị sư huynh đều có chút cảnh giác, sợ hắn kích động lại làm ra chuyện gì đó.
Ai ngờ sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Quý Tu càng lạnh hơn.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Bạch Lang, sau đó bỗng dưng xoay người rời đi.
Bạch Lang chớp chớp mắt, không hiểu hắn bị làm sao.
Bất quá...... nếu người đã rời đi.
Bạch Lang hơi hơi nhíu mày, sau khi nghe tiếng bước chân đã biến mất, chuẩn bị biến trở lại nguyên hình bay trở về, nhưng khi Bạch Lang chuẩn bị vận khởi linh lực, thân thể lại cứng đờ.
Đợi đã, linh lực của nàng đâu?
Tiểu Bạch không thể tin tưởng cúi đầu, phát hiện linh lực của nàng cư nhiên bị phong bế.
Bạch Lang:......
Nàng đã nghĩ nhị sư huynh bắt nàng tới thì sao dễ dàng rời đi như vậy đâu.
Nguyên lai là đã chắc chắn nàng đi không được.
Bạch Lang thử vài lần, phát hiện vẫn không có cách nào, đành phải tạm thời từ bỏ giãy giụa.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này tuy rằng thoạt nhìn hoang dã, nhưng hiển nhiên là có bố trí qua.
Bạch Lang chú ý tới, nơi này rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Ngay cả phi trùng điểu thú gì đó đều không có.
Nàng nhảy dựng lên, đi đến bên hồ nước.
Quả nhiên, hồ nước cũng không có lấy một con cá.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Bởi vì bị phong bế linh lực, tịch thu tất cả đồ vật.
Tiểu Bạch Long chỉ có thể ngồi ở cạnh hồ nước suy nghĩ.
......
Bên kia.
Yến Phất Quang sau khi phát giác Bạch Lang mất tích, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Sợi ngân tuyến trên tay không hề có động tĩnh. Hắn mím môi, sau khi kiểm tra nước tắm vẫn còn ấm, liền biết người rời đi chưa được bao lâu.
Phi yến trên cửa sổ bởi vì sự lạnh lẽo trên người Yến Phất Quang, sợ tới mức vội vàng rụt trở về, ngay cả cánh cũng không dám động.
Tiểu Bạch không có khả năng tự rời đi.
Là ai mang đi nàng?
Hơn nữa...... Người nọ thế nhưng có năng lực ngăn cách ngân tuyến mình lưu lại trên người Bạch Lang?
Yến Phất Quang nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.
Lúc này, Già Ly bị động tĩnh bên này làm kinh động.
Hắn vốn vừa mới từ trong miệng Phương Sinh biết được Bạch Lang đã trở lại, đang chuẩn bị đi tìm nàng, ai ngờ gõ cửa một lúc lại không hề có động tĩnh.
Tiểu Bạch cùng Quý Tu đều không thấy.
Già Ly nghe thấy "phanh" một tiếng, bước chân dừng lại, nhìn về phía bên kia, liền thấy Yến Phất Quang đầy người hàn khí đứng ở trước cửa.
Trong phòng đồ vật vỡ nát đầy đất.
Hắn nắm chặt tay, xoay người lại: "Tiểu Bạch bị người bắt đi rồi."
Già Ly mày cũng chậm rãi nhăn lại, biểu tình thay đổi.
Lúc này ai sẽ phá cấm chế của hắn, tới nơi này cướp đi Bạch Lang?
Yến Phất Quang đáy mắt đỏ lên.
Hắn sắc mặt bình tĩnh, nhìn như không để tâm, kỳ thật bên môi đã chảy ra chút vết máu.
Trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến mức làm cho người cũng không dám hô hấp.
Già Ly không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói: "Ta vừa rồi qua bên kia, phòng Quý Tu cũng không có người."
Hắn vốn đi ra ngoài tìm Tiểu Bạch, không thấy cũng bình thường.
Nhưng nếu...... hắn đã trở về.
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhăn mi.
"Có biện pháp truy tố (xem lại quá khứ) nơi này không?"
Hắn dưới kích động công tâm, động đến vết thương cũ. Truy tố chi thuật đã thử nhiều lần nhưng đều không có hiệu quả.
Huống chi nếu là Quý Tu, đồ đệ hắn một tay dạy dỗ, chỉ sợ sẽ càng đề phòng hắn.
Mọi pháp quyết của hắn, phỏng chừng đều không sử dụng được.
Già Ly quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau, đều biết lúc này quan trọng nhất là phải tìm được Bạch Lang.
......
Một nén nhang thời gian sau.
Một sợi phật quang dọc theo chậu tắm bắt đầu hồi tưởng.
Quả nhiên.
Xuất hiện thân ảnh của Quý Tu.
Từ khi hắn phá vỡ cấm chế bước vào cửa, đến cuối cùng ngừng ở bên người Bạch Lang.
Yến Phất Quang sắc mặt thập phần khó coi.
Nhưng phật quang kia cũng chỉ có thể hồi tưởng được đến đây, chuyện sau đó cũng không biết.
"Đáng chết!" Hắn rủa thầm một tiếng.
Trong cổ họng khô khốc.
Già Ly cũng nhấp môi, thần sắc lạnh lùng.
Hai người cũng chưa từng nghĩ đến Quý Tu sẽ bắt đi Bạch Lang.
Ngay cả bản thân Tiểu Bạch Long cũng không nghĩ tới.
Nơi này một người cũng không có.
Nàng ngồi ở bên hồ nhàm chán, liền vươn đuôi ở trong hồ nước nhẹ nhàng khuấy, thỉnh thoảng lạI đập tung bọt nước.
Ài, cũng không biết nhị sư huynh mang nàng tới chỗ này rốt cuộc có ý tứ gì.
Tiểu Bạch chống tay, ánh mắt lướt qua đám cây cối.
Nàng chờ a chờ a.
Qua một lát, một trận thanh âm xi xi xô xô truyền đến.
Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy nhị sư huynh cầm một bộ y phục, còn mang theo một con gà trở lại.
Hắn như cũ mặt vô biểu tình, thoạt nhìn còn đang tức giận, lại cầm y phục ném cho nàng.
"Ta sẽ không nhìn, mặc vào đi."
Quý Tu thanh âm nhàn nhạt.
Bạch Lang tiếp nhận y phục, phát hiện đúng là kích cỡ của nàng.
Sau khi nhị sư huynh quay người đi, nàng vội vàng thi pháp, cầm y phục mặc lên người, sau đó mới biến thành hình người.
Làm người lâu rồi, Bạch Lang không mặc quần áo trong khoảng thời gian ngắn còn thấy có chút kỳ quái.
Quý Tu nghe thanh âm bên kia, trong lòng hơi hơi dừng một chút, qua một lát, nghe thấy Bạch Lang nói: "Nhị sư huynh, ta xong rồi."
Hắn quay đầu lại, đã thấy tiểu long ngồi ở bên hồ kia đã hóa thành hình người, giờ phút này đang ngước mắt nhìn hắn.
Bạch Lang há miệng, sau khi mặc xong quần áo mới hỏi: "Nhị sư huynh, đây là nơi nào a?"
Quý Tu đem gà trói lại trên nhánh cây, lại nhóm một đống lửa để nướng gà.
Qua một lát mới nói: "Yên tâm, chúng ta vẫn còn ở trong Phong Nguyệt Thành."
Bạch Lang đương nhiên biết bọn họ còn ở trong Phong Nguyệt Thành.
Phong Nguyệt Thành cũng không phải một tòa tiểu thành tùy tùy tiện tiện có thể tùy ý ra vào.
Chẳng qua nàng nghi hoặc chính là nơi này là địa phương nào mà thôi.
Mắt thấy nhị sư huynh không muốn nói.
Nàng lại hỏi chuyện khác: "Sư huynh, ngươi chừng nào thì cởi bỏ linh lực cho ta a?"
Gà trong tay lúc này đã sắp nướng xong.
Quý Tu chuyển mắt nhìn nàng, hơi hơi nhíu mày.
Bạch Lang cho rằng hắn vẫn giống lúc trước không trả lời, ai ngờ hắn nắm chặt tay, hỏi: "Ngươi thích...... sư tôn?"
Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy Bạch Lang tuy rằng đối với sư tôn hơi quan tâm một chút, nhưng nàng cái gì cũng không hiểu.
Nhưng từ hôm qua, hắn lại cảm thấy mình đã sai rồi.
Tiểu Bạch có lẽ không phải cái gì cũng không hiểu, nàng chỉ là không thích mình mà thôi.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Lang.
Bạch Lang bị nhìn sửng sốt một chút, chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
"Khụ, ngươi sao đột nhiên lại hỏi chuyện này."
Nàng nói đến đây dừng một chút, duỗi tay giơ ra một đầu ngón tay nhỏ.
"Cũng một chút. Một chút như vậy."
"Xi" một tiếng, con gà nướng trong tay đã thành than đen.
Quý Tu mím môi, nhăn mày, nghe thấy chính mình lại hỏi.
"Vì sao lại là hắn?"
Hắn rõ ràng...... bày tỏ tâm ý với Bạch Lang sớm hơn sư tôn.
Bạch Lang không chú ý tới thanh niên thần sắc vẫn luôn lạnh lùng tay cầm nhánh cây đã nổi lên gân xanh, ngữ khí cũng đã trở nên khàn khàn.
Nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Bởi vì chúng ta đã thành hôn a."
Tuy rằng là ở trong tâm ma cảnh, một bước cuối cùng kia còn chưa hoàn thành, nhưng ở trong mắt Bạch Lang, đây xác thật là đã thành hôn. Dù sao đồng tâm kính hiên ra người nàng tâm duyệt cũng là sư tôn.
Nàng nói thập phần tự nhiên.
Đôi mắt sâu thẳm của Quý Tu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
"Đã thành hôn?"
Không ai biết ở trong nháy mắt này, tim hắn chợt co chặt, giống như là bị thứ gì bóp chặt vậy, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Tiểu Bạch nhặt lên một nhánh cây, gẩy gẩy đám lửa nói: "Đúng vậy, ở trong tâm ma kiếp. Sư tôn gả cho ta. Tuy rằng chúng ta lúc ấy chưa động phòng, hiện tại gạo cũng chưa nấu thành cơm, nhưng......"
Bạch Lang ngượng ngùng xoắn xít: "Khụ, thanh danh của sư tôn đã bị ta chiếm, ta nên phụ trách a."
Đợi đã.
Quý Tu vốn còn đang tức giận, nghe đến đây, biểu tình bỗng nhiên có chút cổ quái.
Cái gì động phòng, cái gì thanh danh?
Lại còn...... gạo chưa nấu thành cơm?
"Đêm qua các ngươi chưa......?"
Hắn không biết nghĩ tới điều gì, cảm thấy trong đây khả năng có chuyện gì đó, bỗng nhiên lại kỹ càng tỉ mỉ hỏi lại chuyện đêm qua.
Quả nhiên, Bạch Lang vừa nhắc tới chuyện đêm qua, tiểu giác cũng chậm rãi chậm rãi đỏ lên, đỏ đỏ, rồi biến thành nguyên hình.
Nàng ánh mắt né tránh, ngữ khí ngượng ngùng: "Cái kia, ta đến kỳ động dục có chút khống chế không được, nhị sư huynh ngươi cũng đừng hỏi."
Nhưng nàng vừa nói xong câu đó, không biết nghĩ tới cái gì, máu mũi bỗng nhiên chảy ra, nhanh chóng làm ướt y phục mới thay.
Không khí tức khắc trở nên xấu hổ.
Quý Tu dừng một chút, qua thật lâu, mới hồi phục lại tinh thần, nhăn mày nhìn về phía Bạch Lang đã biến thành tiểu long:
"Cho nên...... đây là máu trên y phục của ngươi?"
Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên, do dự một chút, bởi vì vừa rồi máu chảy quá mãnh liệt vẫn chưa ngừng lại.
Nàng cẩn thận nhìn Quý Tu, khi sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nói: "Cái kia, nhị sư huynh, hiện tại trên y phục của ngươi cũng có."
Quý Tu cúi đầu, thấy máu mũi của Tiểu Bạch Long phun cả lên vạt áo của hắn.
Thoạt nhìn giống như là từ chỗ ngồi của hắn chảy xuống.
Quý Tu:......