Ngã Bản Cai Thị Điều Hàm Ngư
(Ta vốn nên là một con cá mặn)
.10 | Tiểu Ngư giờ còn nhỏ mà
Tiên quân không nói gì.
Mãi đến khi ta nhìn y một hồi lâu, y mới mở miệng nói, "Sao lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ Tử Quy tiên tử nói gì với con à?"
"Không có ạ." Ta tiếp tục cọ y, bắt đầu mềm giọng làm nũng, "Con chỉ muốn biết thôi..."
Tiên quân có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của ta, "Chưa từng."
Chưa từng sao?
Ta có chút ngoài ý muốn.
"Tiên quân không gạt con chứ?"
"Thề không có."
"Vậy hiện tại tiên quân thế nào?" Ta kéo tay áo tiên quân, đầy mong chờ nhìn y.
Nguyệt Hoa nhìn dáng vẻ của ta, lập tức phản ứng kịp, khẽ cười một tiếng, cố ý nói, "Hiện tại cũng không có."
Ta bĩu môi, tỏ ý có chút không vui, hất tay áo của y bỏ chạy.
Chỉ thấy Nguyệt Hoa tiên quân áng chừng chiều cao của ta, lại áng chừng bên hông của mình, ôn nhu nói, "Tiểu Ngư giờ còn nhỏ mà..."
"Không nhỏ đâu!" Ta cố gắng nhảy lên mấy cái, cất cao giọng nói, "Con dù gì cũng là một con cá tu luyện mấy chục năm, hiện tại chẳng qua là vì pháp lực quá yếu, mới miễn cưỡng duy trì dáng vẻ tiên đồng này thôi."
Chờ về sau có thể tự giữ được biến hóa rồi, ta nhất định sẽ biến thành một người còn cao hơn đẹp hơn tiên quân nữa...
Câu kế tiếp, ta không nói ra, nhưng đã có tính toán sẵn.
"Vậy con cá đã tu luyện mấy chục năm ơi, sao con còn hở tí là lộ cái đuôi ra vậy?" Tiên quân chỉ sau lưng ta.
Lúc này ta mới phát hiện vừa nãy cảm xúc của ta nhất thời kích động, đã quên giấu cái đuôi đi.
Đỏ mặt biến cái đuôi về thành hai chân, cẩn thận dùng áo bào che lại, ta mới ngẩng lên nhìn về phía tiên quân, "Tiên quân đừng cười mà, con chỉ nhất thời... không chú ý thôi."
"Tiểu Ngư thật đáng yêu." Tiên quân che miệng cười nói.
"Đó là đương nhiên." Đuôi lại kiêu ngạo nhếch lên.
...
Ta đứng trước Thủy Kính, cực kỳ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Nhắc mới nhớ ta tu luyện pháp thuật biến hóa đã mấy tháng rồi, hôm nay là lần đầu tiên ta thử tự biến hóa.
Trước mặt bày một cái chậu gỗ, trong đó đựng đầy nước, là ta lén múc trong con sông tiên quân tắm đó.
Dù sao đây là lần đầu tiên ta thử tự biến hóa, nếu thất bại không biến về thành tiên đồng được, rời nước quá lâu ta sẽ chết, tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ một chút.
Cởi hết quần áo, chân trần giẫm vào.
Nháy mắt kế tiếp, một con cá chép tung tăng hoạt bát xuất hiện trong chậu.
Vui vẻ bơi hai vòng trong chậu rồi, ta bắt đầu thử biến hóa.
Nhớ lại cách tiên quân dạy, ta cố gắng tưởng tượng ra dáng vẻ hình người mình muốn hóa thành, sau đó niệm khẩu quyết.
Chỉ nghe thấy bọt nước ào một tiếng, nước trong chậu bị cái đuôi của ta quẫy ra ngoài, ta lại không có chút biến hóa nào.
Quả nhiên vẫn thất bại.
Mặt như muốn khóc, ta bắt đầu lượn quanh thành chậu, miệng không ngừng phun bong bóng.
Cuối cùng, ta vẫn quyết định thử lại lần nữa.
Dẹp hết tạp niệm, nín thở ngưng thần.
Chờ ta nghe thấy tiếng "răng rắc", chậu gỗ bị ta ngồi bể ra, mảnh vụn cấn đau mông ta, hai tay ta chống mặt đất, nhíu mày bò qua bên cạnh.
Sớm biết nên chuẩn bị cái chậu lớn hơn, thất sách.
Nhưng...
Ta nghiêng mặt nhìn về tay chân thon dài trong Thủy Kính, nụ cười trên mặt dần phóng to.
Khuôn mặt trong Thủy Kính cũng cười theo, ánh mắt cong cong, bật cười như một vầng trăng nhỏ, làn da trắng nõn, màu môi hơi nhạt, đuôi mắt có chút sắc đỏ của cá chép, tăng thêm mấy phần diễm sắc.
Đây là ta à?
Ta sờ mặt mình, ta trong Thủy Kính cũng bắt chước động tác sờ mặt của ta.
Xác nhận không sai xong, ta vui vẻ đến muốn nhảy lên.
Mặc dù không tiên khí xuất trần được bằng tiên quân, nhưng cũng có vài phần xinh đẹp.
Có một ít vảy đỏ phía sau tai còn chưa biến mất, thiết nghĩ là ta tu luyện chưa đủ đi.
Nhưng so với khuôn mặt oa oa múp míp của cá chép đã đẹp hơn rất nhiều.
Tự kỷ đứng trước Thủy Kính nhìn cho đã, nhưng quần áo trên người lại là vấn đề.
Giữ được hình người đã khó rồi, quơ tay biến ra một bộ đồ, ta làm không được.
Trong phòng chỉ có quần áo của tiên đồng múp míp, dáng vẻ hiện tại của ta tự nhiên không mặc vừa.
Thế là ta tiện tay giật đại một bộ đồ của tiên đồng cột quanh eo, chạy đi tìm Nguyệt Hoa tiên quân báo tin vui.
...