Ta Vốn Nên Là Một Con Cá Mặn

Ngã Bản Cai Thị Điều Hàm Ngư
(Ta vốn nên là một con cá mặn)

.14 | Chúng ta cùng về nhà

Chuyện ta khôi phục ký ức, trước đây ta không muốn để Tửu Nhượng biết, dù sao tên ngốc đó tới giờ vẫn tưởng rằng ta chỉ là tiên đồng múp míp ham chơi thôi.

Cũng không biết là hắn cảm thấy ta quá khác với Trĩ Thủy, hay là hắn thật sự vụng về mắt mù đến mức ấy.

Nhưng ngẫm lại, ta cảm thấy nếu mình đã buông xuống tình cảm dành cho hắn, tiếp tục cố ý gạt hắn như vậy giống như là ta đang chột dạ ấy.

Cũng tạo thành một cái gai ghim trong lòng Nguyệt Hoa tiên quân.

Tuy rằng tiên quân xưa nay chưa từng nói với ta những điều này, nhưng y vẫn không dám thừa nhận ta là Trĩ Thủy với Tửu Nhượng, nghĩ đến hẳn cũng để ý chuyện này.

Tửu Nhượng tiên quân coi như biết ta là Ngư Trĩ Thủy thì sao?

Yêu là yêu, không yêu là không yêu.

Cá ta xưa nay yêu phải thẳng thắn, không yêu cũng phải thẳng thắn.

Trái lại Tửu Nhượng cả ngày bày ra dáng vẻ say rượu đến thiên hôn địa ám này, đích xác khiến ta nhìn rất khó chịu.


Rõ ràng là hắn phụ ta, hiện tại ngược lại như là ta phụ hắn ấy, thật là chọc người bực mà.

"Tiểu Ngư đừng trêu chọc Tửu Nhượng nữa..." Nguyệt Hoa ôm ta vào lòng, cúi đầu dán lỗ tai ta nhẹ giọng nói, "Hắn biết hay không biết thì có sao đâu? Chúng ta như bây giờ... cũng rất tốt."

Ta ngẩng lên nhìn đôi mắt khép hờ của tiên quân, dùng chóp mũi cọ vào mặt y.

"Tiên quân chẳng lẽ là sợ?"

Nguyệt Hoa tiên quân không nói gì, ta lại thật sự cảm nhận được thân thể của y cứng đờ một chút.

"Sợ hắn đoạt ta đi? Hay là sợ hắn biết rồi, ý chí ta không kiên định sẽ làm hòa với hắn?" Ta nắm lấy tay y, dùng sức nhéo nhéo, có chút tức giận, "Tiên quân ngài như vậy là không tin Tiểu Ngư của ngài?"

Nguyệt Hoa tiên quân mở mắt ra nhìn ta, cười lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chung quy là ta tư tâm giấu diếm thân phận của ngươi, nếu Tửu Nhượng sớm biết..."

Ta nhìn cũng rất đau lòng.

Y rốt cuộc vẫn để ý chuyện y giấu diếm thân phận của ta dưới mí mắt Tửu Nhượng, cảm thấy mình là dùng thủ đoạn mới có được trái tim ta.

Ta lại không cho rằng như vậy.

"Hắn sớm biết thì sao? Hắn hiện tại biết nhớ ta? Vậy trước đó hắn thế nào? Bỏ lỡ là bỏ lỡ, huống chi hắn và ta từ ban đầu đã là sai lầm..."

Ta xoay người sang chỗ khác, bóp lấy mặt Nguyệt Hoa tiên quân, chụt một cái thật mạnh lên môi y, như là đóng dấu vậy đó, thì thầm nói, "Tiểu Ngư vĩnh viễn là Tiểu Ngư của tiên quân, người khác không cướp đi được."

Cánh tay Nguyệt Hoa tiên quân ôm ta siết thật chặt, chặt đến độ ta sắp nghẹt thở.

Vất vả lắm mới đẩy được hắn ra, ta nhe răng trợn mắt cười hỏi y, "Nếu lại cho tiên quân một cơ hội, tiên quân liệu có giấu diếm như bây giờ không?"

"Tuyệt đối sẽ." Nguyệt Hoa cuối cùng vẫn không do dự.

"Vậy là đúng rồi." Ta lại mò qua gặm y một cái, cười trộm, "Tiên quân ngài cũng không phải thánh nhân, muốn giành lấy thứ gì dùng chút thủ đoạn đâu có sai."

"Trái lại là ta chấp mê..."

...

Lúc ta tìm được Tửu Nhượng, Tửu Nhượng nửa tỉnh nửa mê liếc ta một cái, không còn giống như thường ngày, mở miệng ngậm miệng gọi ta cá ngốc nữa.

"Hôm nay sao không gọi ta 'cá ngốc'? Thật là khiến ta có chút không quá quen đấy." Ta ngồi ở đối diện hắn, chống má lên hỏi.


"Ngươi trở về rồi à?" Tửu Nhượng cũng nhìn ta, ôn hòa hỏi, dáng vẻ ấy như là lo lắng sẽ dọa ta vậy.

Ta có chút kinh ngạc, "Ngươi sớm đã biết rồi à?"

"Ngươi ở cạnh ta lâu như vậy, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể nhìn ra manh mối..." Tửu Nhượng lại nhấp một ngụm rượu, "Cho dù là nhìn chân dung, cũng không thể nào không sai một ly được..."

"Ta còn tưởng rằng ngươi ngốc thật ấy chứ."

Tửu Nhượng trầm mặc một chớp mắt, trái lại không phản bác, mà là đồng ý, "Ta đích xác rất ngốc, ngốc không tài nào tả nổi..."

Ta biết hắn đang nói gì, nhưng ta không muốn nhắc lại chuyện ngày xưa với hắn.

"Vậy trước đó ngươi vì sao không nói?"

Ta nghịch cái tua đỏ treo trên vò rượu của hắn, hỏi.

"Hữu dụng sao?" Hắn hỏi lại ta.

"Quả thật." Ta gật đầu, kéo xuống cái tua đó, quay trên ngón tay, "Cái tua này ngươi tìm được bằng cách nào vậy? Ta nhớ là mình đã ném rồi."

"Muốn tìm tự nhiên có thể tìm được." Tửu Nhượng nhìn chằm chằm cái tua, duỗi tay muốn lấy lại, cuối cùng vẫn rút tay về.

Cái tua này là ta tặng cho hắn, ý đồ gửi gắm tình cảm, khi đó hắn không cần.

"Ngươi thích thì giữ đi." Ta ném cái tua lại cho hắn, "Chẳng qua là thứ ta không cần thôi."

Tửu Nhượng khẽ cười một tiếng, cột cái tua về trên vò rượu, "Ngươi không cần sao chỉ là một cái tua..."


Nói xong, hắn say ngã trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Trái tim ta chỉ như mặt nước lặng, không hề có chút cảm xúc dao động nào, giống như đang nhìn một việc không hề liên quan tới mình.

Có lẽ còn có chút thổn thức.

Quên đi, Tửu Nhượng thế nào, chung quy đã không liên quan gì tới ta nữa.

Ta đứng dậy, chỉnh lại áo bào, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi chạy về phủ của Nguyệt Hoa tiên quân.

Đi chưa được mấy bước, người nọ đã đứng dưới tàng cây đào, nhìn ta từ đằng xa.

Ta chạy tới đón, nhịn không được cười nhạo y, "Tiên quân lo lắng vậy à?"

Nguyệt Hoa tiên quân nắm lấy tay ta, dẫn đầu chậm rãi đi đằng trước, "Ta sợ Tiểu Ngư không biết đường về nhà, vẫn nên để ta dẫn, sẽ yên tâm hơn."

Năm tháng dài đằng đẵng, con đường phía trước còn dài hơn.

Nắm lấy tay nhau, chúng ta cùng về nhà.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận