Ta Vốn Nên Là Một Con Cá Mặn

Ngã Bản Cai Thị Điều Hàm Ngư
(Ta vốn nên là một con cá mặn)

.7 | Đây là hạt cuối cùng

Tiên quân nói hôm đó ta bị sốt nhẹ nên mới có thể thấy vừa khát vừa khô trong mơ.

"Nhưng cảm giác trong mơ rất thật..." Ta ôm chăn, nhớ lại cảm giác lúc đó, lẩm bẩm, "Lúc đó con muốn gọi tên tiên quân, nhưng không cách nào thốt lên được, làm con sợ muốn chết..."

"Thân thể con khó chịu tự nhiên sẽ có cảm giác trong mơ." Nguyệt Hoa tiên quân nhìn ta, đưa cho ta một hạt sen trắng ú, "Tiểu Ngư không cần nghĩ nhiều quá."

Ta không hề nghĩ ngợi ném hạt sen vào miệng, cảm giác se lạnh mát rượi khuếch tán trong miệng ta, dần dần truyền khắp tứ chi toàn thân, cực kỳ thoải mái.

"Hạt sen, ngon." Ta liếm môi, cười híp mắt nhìn Nguyệt Hoa tiên quân, ý cầu xin trong mắt không cần nói cũng biết.


"Tham ăn." Nguyệt Hoa tiên quân mắng ta một câu, lại vẫn đưa cho ta một hạt sen khác, "Đây là hạt cuối cùng."

Ta cầm hạt sen, nâng niu trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Nguyệt Hoa tiên quân, hớn hở nói, "Tiên quân thật tốt với Tiểu Ngư."

Nguyệt Hoa tiên quân nhìn ta, chỉ là cười nhạt, không nói gì thêm.

Chờ đến khi Tửu Nhượng tiên quân nhìn thấy ta, ta đã lại là một con cá nhảy tung tăng khắp nơi rồi.

"Mấy ngày nay sao không nhìn thấy con?" Hôm nay Tửu Nhượng tiên quân không uống rượu, thanh tỉnh hơn thường ngày một tí, "Cả Nguyệt Hoa gần đây cũng đóng cửa không ra..."

"Mấy ngày trước con bị bệnh." Ta nằm sấp trên bàn, chống má giải thích.

"Một con cá mà cũng bệnh à?"

"Sao lại không ạ?" Ta đứng dậy, nhíu mày phản bác, "Cá đã biến thành người, sẽ biết bệnh, biết khóc biết cười biết đau khổ biết thích biết ghét, giống như mọi người thôi."

Tửu Nhượng tiên quân bị ta vặn ngược lại nói không nên lời, chỉ là nhìn chằm chằm mặt ta, nhìn một hồi lâu, nhỏ giọng thầm thì, "Lời con nói trái lại rất giống y."

"Y là ai?" Lỗ tai ta xưa nay linh lắm, "Là con cá con chưa từng gặp đó hả?"

"Đại loại thế..." Tửu Nhượng hàm hồ, hiển nhiên là không muốn nhiều lời.

Ta cũng không hiếu kỳ.


Cuối cùng, Tửu Nhượng tiên quân im lặng ôm lấy vò rượu trong lòng, ực mạnh một hớp xuống bụng.

Ta nhìn đóa hoa màu đỏ gắn trên vò rượu của Tửu Nhượng tiên quân, có chút ngạc nhiên, "Sao trước đây con chưa từng thấy đóa hoa này?"

"Trước đây có cột, mấy ngày gần đây mới tìm ra." Tửu Nhượng liếc mắt nhìn đóa hoa, thuận miệng nói rằng.

Nói xong, hắn lại bắt đầu uống rượu.

Ta ngồi bên cạnh có chút buồn chán, tự nhiên lấy hạt sen lần trước Nguyệt Hoa tiên quân cho ta trong tay áo ra.

Hạt sen lóe lên ánh sáng oánh nhuận, lớp sáng mỏng ấy bao ở bên ngoài, chậm rãi lưu động, nhìn rất xinh đẹp.

Ta cẩn thận nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra gì, đang chuẩn bị ném vào trong miệng nuốt, thì lại bị Tửu Nhượng tiên quân cản lại.

"Đây là Nguyệt Hoa đưa cho con à?" Tửu Nhượng cầm hạt sen đó, hình như là có chút ngạc nhiên.

"Hai ngày trước con bị bệnh, tiên quân dỗ con nên cho." Ta giật hạt sen lại giấu kỹ, "Ngài có muốn ăn con cũng không cho đâu."


"Ai muốn ăn nó chứ." Tửu Nhượng tiên quân phủi tay, như là ghét bỏ vậy, "Ta chỉ là kỳ quái một con cá ngốc không có bao nhiêu năm tu vi như con sao mà biến hóa được, giờ nghĩ lại hẳn là tác dụng của hạt sen này..."

"Hạt sen thần kỳ thế ạ?" Ta mở to mắt ra, có chút hưng phấn, "Vậy nếu con ăn thêm mấy viên có phải sẽ trở nên rất lợi hại không? Có thể rời nước cũng không thấy khó chịu ấy ạ?"

"Cái đầu cá này của con cả ngày nghĩ gì thế?" Tửu Nhượng duỗi tay nhéo cái má múp míp của ta, ghét bỏ nói, "Hạt sen bình thường con ăn bao nhiêu cũng vô dụng."

"Mà hạt sen trong tay con thì khác đấy..."

"Có gì khác ạ?"

"Khác chính là..." Tửu Nhượng Tiên Quân khựng lại, thả lỏng bàn tay nhéo má ta ra, "Một hạt sen này, ngưng tụ trăm năm tu vi của người nọ trong đó."

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận