Sau nửa canh giờ Bao Cốc lảo đảo lên đến bờ, toàn thân không còn chút sức lực ngã vào bụi cỏ bên suối, ngay cả khí lực mặc y phục cũng không có.
Nàng nằm nghỉ ngơi một hồi mới đứng dậy nhặt ngọc giản Ngọc Mật ném trong bụi cỏ, cầm ngọc giản trong tay chăm chú cảm thụ những gì ngọc giản truyền đạt, lại phát hiện "xem" không rõ.
Bao Cốc hữu khí vô lực quay về bụi cỏ nằm xuống, rất tùy ý đặt ngọc giản trên trán, ngoài ý muốn cảm giác được trong ngọc giản có chút lạnh lẽo từ trán rót vào, đầu óc nàng hỗn loạn khôi phục vài phần thanh minh, đồng thời "xem" thấy rất nhiều văn tự.
Bao Cốc tinh thần đại chấn, lập tức đi tìm "Chu Minh Quả."
Trong ngọc giản miêu tả hình dáng của Chu Minh Quả, tập tính sinh trưởng, công hiệu vân vân, nói Chu Minh Quả rất dễ trồng, chỉ cần là đất đai màu mỡ có linh khí sung túc đều có thể sống, không cần chăm sóc, là linh thụ thông thường ở tu tiên giới, thuộc nhất giai.
Chu Minh Quả bài trừ chất bẩn trong cơ thể rất có hiệu quả, là dược liệu chính để luyện chế Trừ Cấu Minh đan được, dùng cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Trúc Khí Kỳ.
Bao Cốc nhìn thấy loại quả này xác thực không độc không hại mới yên tâm.
Phản ứng của nàng nghiêm trọng như vậy là bởi vì ăn quá nhiều, dược tính quá mạnh, thoáng chốc bài trừ lượng lớn chất bẩn, nên khiến thân thể có chút không chịu nổi.
Nàng đối với tu tiên hoàn toàn không biết gì cả, quả thực chính là đi vào một thế giới hoàn toàn khác so với nhân gian.
Nàng biết phải học rất nhiều thứ nhưng không trông cậy vào bản thân thoáng chốc toàn bộ hiểu rõ.
Nàng cảm thấy trước tiên cần hiểu rõ Luyện Khí Kỳ rốt cuộc là cái gì, bởi vì đây là bài học kế tiếp bản thân phải học, sau đó là phải đọc xong ngọc giản miêu tả toàn bộ cây cỏ thực vật cùng yêu thú trong tu tiên giới mà Ngọc Mật cho nàng.
Bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến việc sống chết ngày sau của nàng, vạn nhất không hiểu ăn phải độc thảo độc quả thì phải làm sao? Hoặc là gặp phải yêu thú thoạt nhìn không đáng để mắt nhưng lại rất lợi hại đánh mất mạng nhỏ thì làm thế nào?
Bao Cốc trước ném ngọc giản vào túi trữ vật, lấy ra hai bộ ngọc giản tối qua Ngọc Mật cho nàng.
Một bộ tên là 《 Đấu Chiến kỹ 》, tất cả đều là tri thức kỹ năng tranh đấu, còn nói cái gì "chiến ý", "kiếm ý", Bao Cốc đại khái đảo qua một lần, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù rất cao thâm a, không rõ.
Bộ thứ hai tên là 《Huyền Thiên nhập môn tâm pháp chi Luyện Tinh Hóa Khí Thiên 》.
Luyện Tinh Hóa Khí, tên gọi tắt là "Luyện Khí", chính là cái gọi là Luyện Khí Kỳ, nói thế nào luyện hóa máu huyết thành chân khí.
Bước đầu tiên chính là phải cảm ngộ thiên địa linh khí, đem thiên địa linh khí hấp thu vào trong cơ thể, dựa theo Luyện Tinh Hóa Khí Thiên công pháp hấp thu thiên địa linh khí theo kinh mạch trong cơ thể dẫn đạo vào đan điền.
Bao Cốc cũng đọc qua rất nhiều tạp thư của phàm nhân, biết đan điền chia làm thượng hạ trung ba chỗ, thượng đan điền là ấn đường đốc mạch, gọi là "Nê Hoàn Cung", trung đan điền nằm ở huyệt Thiên Trung trên ngực, là nơi tụ khí, hạ đan điền nằm trên huyệt Quan Nguyên tại Nhâm mạch, xuống dưới ba tấc là huyệt Tàng Tinh.
Trước đây nàng xem thấy trong sách đã nói đan điền của người là nơi cất giữ tinh khí.
Ngọc Mật cho nàng bộ tu hành công pháp chính là để tu luyện cách tụ tinh khí dưới hạ đan điền.
Hấp thu thiên địa linh khí có ba loại phương pháp: một là tĩnh tọa dựa vào hô hấp thổ nạp hấp thu thiên địa linh khí phiêu tán trong không khí; hai là thông qua ăn thực vật ẩn chứa nhiều linh khí — linh dược, linh quả cùng thiên linh địa bảo bao hàm linh khí; ba là hấp thu linh khí kết tinh nồng đặc thông qua linh thạch.
Linh thạch sản sinh nồng nặc linh khí trong mạch khoáng, căn cứ độ tinh thuần chi làm bốn loại phẩm chất là cực phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch, hạ phẩm linh thạch.
Bao Cốc biết linh thạch còn có một cách gọi, đó chính là "tiền" của tu tiên giới, nàng hiện tại bần cùng đến ngay cả tiền của tu tiên giới là cái dạng gì cũng chưa từng thấy qua, càng miễn bàn đến dùng "tiền" đi tu luyện.
Dựa vào hấp thu thiên địa linh khí phiêu tán trong không khí thì rất chậm a!
Bao Cốc cảm thấy với tư chất được tất cả mọi người gọi là Ngũ Phế Căn của bản thân phỏng chừng ngồi thiền một trăm năm cũng không có thành tựu gì, nàng lại không có "tiền" để hấp thu, vậy chỉ có thể dùng con đường thứ hai — ăn! Nàng không có linh thạch, còn có linh quả a, tuy rằng là linh quả đẳng cấp thấp nhất — Chu Minh Quả, đó cũng là linh quả a! Công hiệu cũng thật là lạnh a, nhìn nàng tả đến cái dạng gì, nôn thành cái dạng gì, mồ hôi tiết ra thành cái dạng gì sẽ biết!
Bao Cốc cảm thấy nàng một mạch ăn tám quả Chu Minh, bên trong nhất định chứa đại lượng linh khí, nàng cảm thấy không thể lãng phí! Sống qua ba năm thiên tai, trong mắt nàng, lãng phí thức ăn thì sẽ bị trời đánh.
Lúc này nàng căn cứ công pháp chỉ dẫn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ linh khí trong cơ thể — sau đó, nàng lại tiêu chảy rồi!
Bao Cốc chỉ có thể vội vàng đứng lên chạy đến một gốc cây đại thụ xa xa ngồi xuống rồi lại đi ra một đống nhỏ màu đen đã nhạt đi rất nhiều, không còn thối như trước nữa.
Sau đó liền chạy thật xa đống chất thải của mình, ngồi xuống cầu đá tĩnh toại muốn chuyển hóa linh khí của linh quả vào đan điền, nhưng căn bản không cảm giác được cái gọi là "khí" như trong ngọc giản miêu tả.
Nàng lại thử dùng phương pháp thổ nạp hô hấp dẫn tụ linh khí, hô hấp không ngừng, linh khí không có!
Bao Cốc ngồi đến chính ngọ vẫn không hề có động tĩnh, còn cách một lúc lại bị tiêu chảy, trên người vẫn đang xuất mồ hôi, lại phải chạy đến thượng du uống nước, căn bản không có cách nào yên tĩnh hô hấp thổ nạp, nàng đơn giản đem tu hành công pháp ném sang một bên.
Dù sao mấy canh giờ nữa trời sẽ tối, nàng cũng không muốn lại ngủ dưới cánh cửa gỗ.
Huống hồ phía sau nhà gỗ còn có hàng đống chất thải thối tồn tại, thế nào ngủ được?
Bao Cốc rút hai nắm cỏ xanh vo lại nhét vào lỗ mũi, nàng che miệng lại, nín thở trở về nhà gỗ nhỏ.
Lúc thực sự không nín được nữa, mới thông qua đám cỏ trong lỗ mũi chậm rãi hấp khí.
Lúc sáng sớm tìm nhà xí nàng đã đi vòng quanh nhà gỗ một lần, gian nhà này chia làm ba gian nhỏ.
Đi vào là chính đường, so với nông trại còn muốn đơn sơ hơn.
Trong phòng bàn gỗ đường kính năm sáu thước chặt ra từ thân gỗ lớn, cùng bốn cái ghế gỗ.
Góc tường đặt một cái cuốc, cái xẻng, sàng thuốc, đại chuỳ, búa cùng một sọt mây chứa thuốc.
Về phần gian phòng bên trái Bao Cốc không cần nhìn cũng biết, trong phòng chỉ có một chiếc giường trải chiếu, ngay cả gối đầu cũng không có.
Phía bên phải còn lại là phòng bếp, sáng sớm nàng cơ bản đã nhìn qua, tựa hồ rất gọn gàng.
Bao Cốc không nghĩ nhìn lâu, nàng cầm lấy cái cuốc cùng cái xẻng cõng sọt mây vọt vào sân viện, sau đó liền đào bùn cuốc đất, dùng sọt thuốc cõng đất đến phía sau chôn mấy đống sản phẩm của mình.
.
Truyện Hệ Thống
Một lúc lâu sau, nhà gỗ bên bờ rào cây xanh của sân viện xuất hiện một hố to, còn hậu viện thì đất từng đống đắp lên, trong không khí rốt cục không còn mùi thối nữa.
Từ trước đến nay Bao Cốc rất ít làm việc nặng hiện tại lại đào đến hai tay ứ huyết, lúc vác đất vai cũng bị dây mây đè ép phát đau, nàng xốc lên y phục nhìn thử, trên vai có vài vết hồng ngân, hai vai một mảnh đỏ ủng.
Bao Cốc nghỉ tạm một lát, ánh mắt rơi vào trên hố to.
Nhà gỗ này rất chắc chắn, có chính đường, có phòng bếp, có phòng ngủ không có nhà xí a! Vừa rồi nàng muốn đi, còn phải cố ý chạy ra rất xa, vài lần thiếu chút nữa đi ra quần.
Nhà xí phải có!
Bao Cốc dùng dây thắt lưng quấn lấy bàn tay, lại tiếp tục đào sâu hố đất, đào sâu đến ngang eo mới tu chỉnh một phen khiến cho bốn bên bằng phẳng, cuối cùng nện chặt đất ở gần mép hố, đề phòng sụp xuống.
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có mép đất thì rất dễ bị sụp xuống, lại cầm búa đi chặt cây, dùng cành cây thô ráp lớn bằng cánh tay cắm một vòng sát mép hố, ở giữa cành cây cùng mép đất lót thêm một lớp đá, cuối cùng chặt nhỏ thân cây thành nhiều đoạn gỗ xếp trên miệng hố chỉ chừa lại cái khe rộng nửa hố.
Bao Cốc chuẩn bị xong tất cả thì đầy người mồ hôi, mệt đến toàn thân đau nhức, vừa mệt vừa khát.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã ngã về tây, chỉ còn lại một dãy sáng đọng lại trên bầu trời.
Một thanh âm từ phía sau Bao Cốc vang lên:
"Ngươi đang làm gì?"
Là giọng nói của Ngọc Mật.
Nàng đứng nhìn hồi lâu cũng không hiểu Bao Cốc đào cái hố này để làm gì!
Bao Cốc nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Mật chân đạp phi kiếm bay trên bầu trời phía sau quát hỏi nàng.
Bao Cốc đáp:
"Đào nhà xí a! Viện này trước đây là ngươi ở đi? Sư tỷ, lẽ nào ngươi không cần đi nhà xí sao? Cư nhiên ngay cả một cái nhà xí cũng không có!"
Ngọc Mật nhíu mày hỏi:
"Ngươi cả ngày chính là làm việc này?" Nàng nhìn Bao Cốc từ trên xuống dưới, trong lòng nghĩ thầm: Ăn tám quả Chu Minh thành như vậy cư nhiên không hư thoát hôn mê, còn có sức lăn qua lăn lại làm thứ vô dụng này, nàng thật đúng là không nhìn ra Bao Cốc gầy yếu không đến hai lạn thịt nhưng thân thể trái lại rất khỏe mạnh.
Bao Cốc hỏi:
"Có chuyện gì sao? Sư tỷ, trước đây ngươi giải quyết tam cấp ở đâu a?"
Mi tâm của Ngọc Mật nhíu càng chặt, gần như sắp nhíu thành chữ xuyên "囧"
Bao Cốc nhìn bộ dáng này của sư tỷ, nghĩ nàng nhất định rất không ý tứ mà chạy đến đất hoang đi giải quyết vấn đề tam cấp, nhất thời khinh bỉ quét mắt nhìn sư tỷ, nhưng cũng không nói cái gì.
Nàng mở bàn tay chảy máu vì làm việc nặng, nói:
"Sư tỷ, ngươi xem, ta bị thương, ngươi có thuốc trị thương hay không a?"
Ngọc Mật không nói gì nhìn bàn tay Bao Cốc, ngay cả da thịt đều không tính là "bị thương" hỏi:
"Ngươi như vậy cũng xem như bị thương?" Bất quá nàng vẫn lấy ra hai bình dược ném cho Bao Cốc.
"Dược hoàn thì uống, đó là giải độc hoàn, có thể giải một ít độc thông thường.
Thuốc tán thoa ngoài da cầm máu liền da là thuốc trị thương.
Trên núi nhiều yêu thú, nói không chừng ngày nào đó thuốc trị thương này có thể cứu ngươi một mạng."
Bao Cốc đang chuẩn bị mở lọ thuốc trị thương rắc lên tay, nghe thấy lời nói của Ngọc Mật liền do dự, cuối cùng nàng không thoa thuốc lên tay mà cất dược bình vào túi trữ vật.
Nàng nhìn Ngọc Mật xoay người muốn bay đi, vội vàng hô:
"Sư tỷ, ngươi đến tìm ta có phải lại quên chuyện gì hay không?"
Cái gì gọi là lại quên chuyện gì? Ngọc Mật cũng không quay đầu lại mà nói:
"Ta chỉ đến xem ngươi có trở thành người đầu tiên ăn Chu Minh Quả tiêu chảy đến chết ở tu tiên giới hay không thôi.
Thấy ngươi vẫn vui vẻ ta an tâm rồi, không cần thay ngươi nhặt xác nữa!"
Nhặt xác? Bao Cốc liên tiếp"phi phi phi" vài tiếng, liên tục nói:
"Đồng ngôn vô kỵ, trường mệnh bách tuế, đồng ngôn vô kỵ trường mệnh bách tuế!"
(*lời trẻ con nói không kiêng kỵ, sống lâu trăm tuổi.)
Phi kiếm dưới chân Ngọc Mật dừng lại, nàng đứng ở giữa không trung quay đầu lại thật sâu nhìn Bao Cốc, tầm mắt rơi vào hầm cầu, không nói gì mà lắc đầu, sau đó bay đi rồi! Nàng vẫn không muốn nói cho Bao Cốc biết một trăm bước sau hậu viện có nhà xí cùng hầm cầu, để tránh Bao Cốc khổ cực cả ngày sẽ nhào vào hầm cầu mới vừa đào oa oa khóc.
Dù sao thì chỗ này cũng không phải nàng ở, để Bao Cốc ngồi trong viện ngửi mùi nhà xí tu luyện đi thôi!.