Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc vui mừng gật đầu, đôi mắt trong suốt phát quang.

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc vui vẻ đến như vậy, không tự giác khẽ cong khóe môi, vùi đầu tiếp tục dựng trướng bồng.

Trướng bồng này là từ chỗ tiểu sư thúc lấy đến.

Tiểu sư thúc lúc trước học luyện khí, bình thường luyện chế đủ loại đồ vật kiểu dáng cổ quái, trướng bồng này là một trong những thứ nàng luyện tập mà có.

Mặc dù không phải pháp bảo, nhưng nó dùng da cùng xương cốt của yêu thú luyện chế, có ẩn thân cùng phòng ngự pháp trận, vô cùng bền chắc, hơn nữa dưới đáy có lót thảm lông đủ dày, còn có khung đỡ linh động, cho dù ở vùng núi địa hình không bằng phẳng cũng có thể dùng.

Không bao lâu, Ngọc Mật liền dựng xong trướng bồng, chui vào bên trong.

Bao Cốc hớn hỏ theo sát phía sau Ngọc Mật tiến vào trướng bồng.

Trướng bồng tận cùng bên trong bày một cái giường lục xích, trên mặt đất trải da báo tuyết rất dày, bên trái cửa vào còn có một bộ ghế thấp.

Ngọc Mật lấy ra thịt yêu thú trước đó đã được nấu xong vẫn cất trong vòng ngọc trữ vật bày ra đĩa, nói:
"Ngươi hiện tại cần ăn, chỉ uống linh tửu thì không được, ăn một chút rồi nghỉ ngơi."
Bao Cốc mừng rỡ ngồi xuống.

"Đa tạ sư tỷ."
Ngọc Mật nói:
"Ăn xong thì nghỉ sớm một chút!" Nói xong đứng dậy đi ra ngoài trướng bồng.

Bao Cốc trông mong nhìn Ngọc Mật hỏi:
"Sư tỷ không nghỉ ngơi sao?" Trong lòng nàng biết, nhưng lại tránh không được có vài phần chờ đợi.

Ngọc Mật lắc đầu.

"Ta không cần nghỉ ngơi." Đi đến bên ngoài trướng bồng khoanh chân tĩnh tọa.

Bao Cốc ngồi trên ghế nhìn bóng lưng như ngọc khắc của Ngọc Mật, ánh mắt ngưng trệ, một chút mất mát từ trong lòng chợt lóe chợt qua, nàng lập tức lại an ủi bản thân mà mỉm cười.

Sư tỷ không thích nàng, lại là thực lực Kim Đan Mạt Kỳ, dĩ nhiên không cần cùng nàng nghỉ ngơi chung một chỗ.

Nàng biết con đường sư tỷ muốn đi là tu tiên, ít một chút tạp niệm có lợi cho tu luyện.

Tu luyện thành tiên đối với Bao Cốc mà nói thực sự quá xa xôi.

Nàng chưa từng thấy qua thần tiên chân chính, người lợi hại nhất nàng gặp qua là Nam Sơn Nhất Kiếm, gặp qua kẻ tu luyện cảnh giới tối cao chính là Giao Long thi ma.

Thành tiên đối với nàng mà nói là xa không với tới, trước mắt phải buôn bán tốt, bảo hộ người bên cạnh mới là quan trọng.

Bao Cốc ăn một chút thịt yêu thú, uống mấy chén nhị giai Hầu Nhi Tửu, đơn giản rửa mặt một phen liền đi ngủ.


Ngọc Mật thực lực cao hơn Bao Cốc rất nhiều, thần niệm vô cùng cường đại.

Nàng tuy rằng không quay đầu lại, nhưng tất cả cử động của Bao Cốc đều tinh tường rơi vào phạm vi nhận biết của nàng, cho dù là một cử động rất nhỏ, một ánh mắt đều bị nàng tinh tường thu vào đáy mắt.

Bao Cốc ngưỡng mặt nằm trên giường, mái tóc đen nhánh tùy ý tản ra, hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ vô cùng đoan chính.

Đại khái là bởi vì được linh đan bảo dược tẩm bổ, Bao Cốc trưởng thành càng trở nên xinh đẹp.

Hàng mi uống cong như vỏ sò, sóng mũi tinh xảo thẳng như được cắt gọt, đôi môi oánh nhuận phiếm ánh sáng, da thịt vô cùng mịn màng giống như quả trứng mới lột vỏ, dung nhan như ngọc, đường nét dần nảy nở giống như ánh sáng mặt trời sáng sớm chiếu lên đóa hoa hồng.

Ngọc Mật chợt phát hiện trong một thời gian ngắn, tiểu cô nương gầy yếu chút bất tri bất giác không ngờ đã trưởng thành, trở thành thiếu nữ minh diễm động nhân.

Bao Cốc bỗng nhiên mở mắt ra quay đầu nhìn về phía Ngọc Mật ngồi ngoài trướng bồng, hỏi:
"Sư tỷ, ngươi đang nhìn trộm ta sao?"
Ngọc Mật giật mình, tuyết nhan trong nháy mắt đỏ bừng, lắp bắp nói:
"Không...!Không có!" Nàng bỗng nhiên ý thức được cảnh giới của nàng cao hơn Bao Cốc rất nhiều, Bao Cốc làm sao có thể cảm giác được nàng dùng thần niệm nhìn chằm chằm Bao Cốc? Nàng vì che giấu chột dạ, giọng nói lạnh lẽo:
"Ngươi thử ta?"
Bao Cốc mở miệng, nói:
"Ta cần phải thử ngươi sao? Ánh mắt nhìn chằm chằm ta từ phương vị của ngươi truyền đến!" Nàng trở mình ghé vào trên giường, nhìn chằm chằm Ngọc Mật, nói:
"Sư tỷ, ngươi muốn nhìn ta thì quang minh chính đại mà đến nhìn đi, ta cũng không phải không cho ngươi xem."
Ngọc Mật nặng nề mà hừ một tiếng:
"Ý của ngươi là ta nhìn trộm ngươi?"
Bao Cốc nói:
"Ngồi xoay lưng về phía ta, lại vận dụng thần niệm nhìn vào, không phải nhìn trộm thì là cái gì?"
Ngọc Mật chán nản, rồi lại vô lực phản bác.

Nàng chỉ có thể hô lên:
"Ngươi không mệt mỏi sao? Không mệt mỏi thì ngồi dậy luyện công đi!" Lời của nàng vừa chuyển, lại nói:
"Cảnh giới của ngươi thấp hơn ta nhiều như vậy, sao có thể nhận biết ta đang nhìn ngươi?"
Bao Cốc buồn cười liếc xéo Ngọc Mật, nói:
"Hầu Nhi Tửu cũng không phải chỉ vô dụng a! Linh trân bảo dược không thể ăn vô ích a!"
Ngọc Mật: "???" Nàng nhớ đến lúc các nàng từ yêu vực truyền tống ra có cường đại yêu linh đang âm thầm nhìn trộm, Bao Cốc liền phát hiện được nhưng nàng lại không.

Nàng uống Hầu Nhi Tửu so với Bao Cốc cao hơn hai tầng, thế nào còn không nhạy cảm bằng Bao Cốc.

Nàng đứng dậy đi đến bên giường Bao Cốc, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát Bao Cốc, nàng vẫn luôn cảm thấy Bao Cốc lộ ra cổ quái.

Bao Cốc ngẩng đầu dung mạo tinh xảo đầy đủ hiện ra trước mặt Ngọc Mật, một đôi mắt đen kịt linh động nhìn chằm chằm Ngọc Mật, hàng mi cong chớp động, ánh mắt còn mơ hồ lộ ra tiếu ý.

Ngọc Mật khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo của Bao Cốc niết nhẹ cằm nàng, nói:
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn người, cẩn thận biến thành dụ dỗ." Quá câu người!
Bao Cốc cười khẽ nói:
"Sư tỷ, ngươi đỏ mặt rồi!"

Ngọc Mật cười lạnh:
"Ngủ của ngươi đi!" Xoay người đi ra cửa trướng bồng.

Bao Cốc lại nằm lại trên giường, nằm đến đoan đoan chính chính, nàng chậm rãi nói:
"Sư tỷ, ngươi nhìn chằm chằm ta, ta ngủ không được."
Ngọc Mật: "...." Nàng thế nào lại muốn chụp chết Bao Cốc đây! Nàng lạnh giọng hỏi:
"Ngươi không ngủ sao?"
Bao Cốc nhẹ nhàng cười, nhắm mắt lại ngủ.

Ngọc Mật thấy nụ cười ý tứ mập mờ sâu xa của Bao Cốc, trong lòng oán hận nói một câu: Ta thế nào lại cảm thấy chán ghét nụ cười của ngươi đây!
Nàng xoay người đi đến cửa trướng bồng ngồi xuống, lại phát hiện bản thân tâm phiền ý loạn, dĩ nhiên ngay cả nhập định là đơn giản nhất cũng không làm được, vẫn luôn cảm thấy xung quanh tràn ngập khí tức của Bao Cốc đang nằm ngủ ở phía sau.

Đang lúc tâm phiền ý loạn Ngọc Mật lại nghe đến Bao Cốc chậm rãi nói:
"Sư tỷ, tim của ngươi đập rất loạn, tĩnh tâm, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma."
Ngọc Mật: "....." Nàng muốn bóp chết Bao Cốc!
Bao Cốc mở mắt lộ ra nụ cười sáng lạn, nàng ngồi dậy, cười nhìn Ngọc Mật chậm rãi nói:
"Sư tỷ, đạo pháp tự nhiên, vạn sự tùy duyên."
Ngọc Mật vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn Bao Cốc nói:
"Yêu, đây là đang giảng đạo cho ta sao?"
Bao Cốc đắc ý nói:
"Ta tự nhận tâm tính tốt hơn ngươi."
Ngọc Mật lại muốn bóp chết Bao Cốc.

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Bao Cốc hỏi:
"Tâm tính ngươi chỗ nào tốt hơn ta?"
Bao Cốc nói:
"Thành thật! Dám làm dám nhận, không dối không gạt, lại càng không lừa mình dối người."
Ngọc Mật: "....." Nàng hừ lạnh nói:
"Ý của ngươi là ta lừa mình dối người?"
Bao Cốc nói:
"Là ai nửa đêm không cách nào nhập định tâm phiền ý loạn, còn thỉnh thoảng dùng thần niệm quét qua người ta?" Nàng chậm rãi phun ra từng chữ:
"Sư tỷ, ngươi động tâm rồi!"
Ngọc Mật lạnh lùng nói:
"Bao Cốc, ta thật muốn bóp chết ngươi."
Bao Cốc cười khẽ nói:
"Sư tỷ, trên người ngươi không có sát khí."
Ngọc Mật nói thật lòng:
"Bao Cốc, có đôi khi ngươi khiến người ta rất hận."
Bao Cốc ôn nói cười:
"Sư tỷ, người hận ta tuyệt đối nhiều hơn người thích ta." Trong mắt nàng xẹt qua một tia ảm đạm, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhưng che giấu che giấu không được cô đơn trong mắt, nàng cười yếu ớt nói:
"Người như ta không có bằng hữu!" Dứt lời, liền muốn nằm xuống ngủ nhưng lại bị Ngọc Mật kéo lại.


Ngọc Mật hỏi:
"Cái gì gọi là người như ngươi không có bằng hữu?" Lời này thế nào khiến nàng cảm thấy chói tai như vậy, thậm chí trong nháy mắt cảm thấy Bao Cốc cô độc đáng thương.

Bao Cốc ngậm lấy nụ cười ảm đạm, không nói.

Ngọc Mật chăm chú nhìn Bao Cốc, lập tức thầm thở dài, nói:
"Tâm tư của ngươi thâm trầm, bọn họ đều sợ ngươi, ta cũng sợ."
Bao Cốc nói:
"Ta chưa bao giờ tính toán ngươi!"
Ngọc Mật im lặng.

Lòng của nàng lại có một chút đau xót, không hiểu tại sao lại đau.

Bao Cốc trầm thấp nói:
"Nếu có thể dễ dàng mà sống, ai lại đi tính toán trước sau đâu." Nàng tự giễu mỉm cười, không muốn nói thêm gì nữa.

Ngọc Mật đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Bao Cốc:
"Đừng cười nữa, mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.

Thấy ngươi cười, ta khó chịu."
Bao Cốc thuận thế tựa vào lòng Ngọc Mật, nhẹ giọng hỏi:
"Không cho ta cười cũng không thể bảo ta khóc đi?" Nàng cố sức ngửi hương thơm trên người Ngọc Mật.

Dán gần như vậy, được Ngọc Mật ôm vào trong lòng, cảm thấy bản thân cũng sắp tan chảy rồi, chí ít trong lòng tất cả đều mềm nhũn.

Cho dù bảo nàng bây giờ đi tìm chết nàng cũng nhất định sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền.

Ngọc Mật ôm lấy Bao Cốc, nghe Bao Cốc nhẹ giọng nói chuyện, lại có một chút chân tay luống cuống, khẩn trương đến tim đập nhanh.

Bao Cốc dán lỗ tai trên ngực Ngọc Mật, nghe nhịp tim đập như mưa của Ngọc Mật, tiếu ý từng chút từng chút từ trong mắt lan tràn.

Nàng biết trong lòng sư tỷ có nàng, nếu không cũng sẽ không như vậy.

Bao Cốc mím môi, do dự hít sâu, vương cánh tay vốn định ôm cổ Ngọc Mật hôn xuống, nhưng lại sợ Ngọc Mật lấy lại tinh thần buồn bực đá nàng ra, nên chỉ có thể si ngốc nhìn Ngọc Mật, bĩu môi, muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi: "Sư tỷ, ta có thể hôn ngươi một chút không?" Rồi lại không dám hỏi ra miệng, chỉ nhìn thấy Ngọc Mật thần sắc phức tạp nhìn nàng, thẳng đến hồi lâu, nàng thở dài một tiếng, nói:
"Sư tỷ, ngươi vẫn luôn liều mình bảo vệ ta, nhưng nếu bảo ta vì ngươi mà chết, ta tất nhiên ngay cả mi tâm cũng không nhíu một chút, mỉm cười nơi chính suối."
Ngọc Mật nhíu mày:
"Nói cái gì vậy!" Nàng cảm giác được bản thân không thích hợp, lại cảm thấy tối nay Bao Cốc khác thường, muốn buông tay nhưng lại có vài phần không muốn, do dự bất định.

Bao Cốc tâm tư thâm trầm đang ở trước mặt nàng không hề che giấu mở rộng cửa lòng, nàng sợ đẩy Bao Cốc sẽ làm Bao Cốc bị thương, cũng sợ làm cho Bao Cốc đau buồn.

Nàng nhìn thấy tiểu sư thúc cùng Yêu Thánh, đối với hai nữ tử cùng một chỗ cũng không cố kỵ, nhưng nàng....!Bao Cốc quá nhỏ, nàng cũng không nguyện có nhiều lo lắng phàm trần.

Nàng muốn đi chính là con đường tu tiên, nàng không muốn tương lai có một ngày trở thành Nam Sơn Nhất Kiếm.

Ngọc Mật buông Bao Cốc, thấp giọng nói:
"Xin lỗi." Xoay người liền muốn đi ra ngoài.

Bao Cốc nâng tay nắm lấy cổ tay Ngọc Mật, nhìn Ngọc Mật, gọi:
"Sư tỷ!"
Ngọc Mật lần thứ hai nói "xin lỗi." Nàng thấp giọng nói:
"Xin lỗi Bao Cốc, ta muốn đi con đường tu tiên.


Nếu thọ nguyên đến tận, mạng cũng không còn, thì còn lấy cái gì mà nói đến chuyện khác?"
Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Ta biết!" Tâm của nàng có chút đau, rất đau.

Nàng thấp giọng nói:
"Sư tỷ, ngươi đối với ta có tình, vì sao không muốn đối mặt tình cảm trong lòng mình."
Ngọc Mật quay đầu lại nhìn Bao Cốc:
"Bao Cốc, tuệ kiếm đoạn tơ tình cũng là một ải của tu tiên."
Bao Cốc như bị sét đánh, khiếp sợ hỏi:
"Sư tỷ, ngươi sẽ tuệ kiếm đoạn tơ tình sao?"
Ngọc Mật đáp:
"Nếu ngày đó đến, ta sẽ."
Bao Cốc giống như bị ai hung hăng đâm một đao vào lòng, một đao đâm vào ngực khiến nàng đau đớn không nói nên lời, đau nhức khiến khuôn mặt nàng trắng bệch.

Nàng nhẹ nhàng mà gật đầu:
"Ta biết...!Ta biết, trước đây ngươi đã từng nói với ta.

Trước đây ta nghĩ ngươi không thích ta, hiện tại ta phát hiện ngươi đối với ta là thích nhưng....con đường muốn đi chính là không giống nhau, cho nên không đi cùng nhau được, sư tỷ, ta đều biết." Nàng biết, nhưng chính là ức chế không được đau xót trong lòng.

Ngọc Mật thấp giọng nói:
"Xin lỗi, Bao Cốc."
Bao Cốc cố sức lắc đầu.

Nàng sợ nước mắt trong mắt chảy ra, vì vậy nói:
"Sư tỷ, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi."
"Ân." Ngọc Mật trả lời một tiếng, bước nhanh ra ngoài trướng bồng.

Nàng đi đến cửa lại dừng lại, nói:
"Ta đi xa một chút, nếu như ngươi khó chịu, ta....!Ta nghe không được động tĩnh gì đâu, đừng tổn thương bản thân."
Bao Cốc "ân" một tiếng, nói:
"Không có việc gì! Ta không sao! Sư tỷ, đừng lo lắng cho ta!"
Ngọc Mật nhẹ nhàng gật đầu, rời đi rồi.

Bao Cốc tự nói với bản thân:
"Ta có chuyện gì chứ? Cũng không phải lần đầu tiên bị sư tỷ cự tuyệt." Nhưng nàng biết, sư tỷ cự tuyệt nàng cùng không yêu nàng không liên quan, mà chỉ là lựa chọn con đường bất đồng.

Hai người đi con đường khác nhau, nên không thể đi cùng nhau.

Sẽ có một ngày, nàng sẽ đi đến điểm cuối cùng của thọ mệnh hóa thành một nắm hoàng thổ, mà sư tỷ tu luyện thành công, vẫn như cũ ngang dọc trong thiên địa, có thể một lúc nào đó sẽ nhớ đến sư muội này, cũng có thể là vì tình đã sâu, lúc tu luyện đến một cảnh giới nào đó, vung kiếm đoạn tình căn, quên nàng không còn một chút gì.

Bao Cốc bỗng nhiên phát hiện tu tiên là một chuyện tàn nhẫn, chí ít đối với nàng mà nói chính là như vậy.

Trong lúc nhất thời, nàng có chút nản lòng thoái chí.

Nếu không có ái nhân bầu bạn, cho dù thành tiên thì thế nào? Một người cô khổ vô y mà thôi.

Mẫu thân của nàng đã chết, phụ thân nàng sống khổ sở như vậy, lúc hắn chết, cảm thấy có thể cùng mẫu thân đoàn tụ rồi, là cười.

Giữa chết được ngậm cười, cùng sống mà phải khóc, nàng nguyện ý lựa chọn giống như phụ thân, lựa chọn ngậm cười mà chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận