Ta Vốn Phúc Hậu


Tử Vân Thù mặc dù không rõ tình huống nhưng thấy thần sắc Yêu Thánh thần sắc ngưng trọng, cũng biết việc này kéo dài không được, Bao Cốc ăn Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, nàng lúc này mới dùng truyền âm ngọc phù liên lạc Ngọc Mật.

Rất nhanh liền cùng Ngọc Mật đạt được liên hệ, Ngọc Mật hỏi:
"Tiểu sư thúc, chuyện gì?"
Tử Vân Thù nhìn thấy Yêu Thánh cư nhiên lấy ra kim châm đã lâu chưa dùng đến thay Bao Cốc thi tục mệnh châm, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng nhợt.

Giọng nói của Ngọc Mật lần thứ hai truyền ra:
"Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, tiểu sư thúc...."
Tử Vân Thù lấy lại tinh thần, gọi một tiếng:
"Bao Cốc trọng thương sắp chết, A Thánh đang dùng ngân châm thay nàng tục mệnh, ngươi mau trở về."
Ngọc Mật hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Nàng thế nào...!Ai đả thương nàng?"
Tử Vân Thù không thể cùng Ngọc Mật nói Bao Cốc là tự đoạn tâm mạch, vạn nhất Ngọc Mật phiền muộn không trở lại nữa thì làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể nói:
"Ta phải vội vàng cứu người không có cách nào nói rõ, ngươi lập tức trở về." Liền cắt đứt liên hệ cùng Ngọc Mật.

Ước chừng qua thời gian hai nén hương, Ngọc Mật dùng truyền âm ngọc phù liên lạc Tử Vân Thù nói cho Tử Vân Thù biết nàng đã ở truyền âm Vân Hải Mật Lâm, bởi vì có pháp trận ngăn trở nên nàng không vào được.

Tử Vân Thù ra bên ngoài Vân Hải Mật Lâm đón Ngọc Mật hoả tốc trở về, dẫn Ngọc Mật đi qua trùng trùng pháp trận cấm chế trong Vân Hải Mật Lâm hướng tiểu viện vốn thuộc về nàng.

Tử Vân Thù nói:
"Năm năm rồi, ngươi ngay cả gặp cũng không chịu gặp nàng một lần, lần này chỉ sợ thật sự là tổn thương trong lòng rồi."
Ngọc Mật nhíu mày, hỏi:
"Tình trạng thế nào?"
Tử Vân Thù nói:
"Nàng năm năm không bước ra Vân Hải Mật Lâm, ta thấy nàng hôm nay rảnh rỗi nên bảo nàng đi tham gia khảo thí, không bao lâu liền được Hoa Sanh bế trở về nói là nàng biết được ngươi không từ mà biệt, chân khí nghịch chuyển khí huyết công tâm tổn thương bản thân.

Ta đã nói với ngươi mấy năm nay nàng trải qua không tốt, một chút cũng không tốt, bảo ngươi khi trở về thì gặp nàng nhưng ngươi vẫn luôn ngoan tâm không gặp..

Ai...!Ngươi không gặp nàng, ta thấy nàng lại vẫn luôn nhịn không được mà đau lòng, nhiều lúc cũng không dám nhìn đôi mắt cùng khuôn mặt kia của nàng." Miệng nàng thảo luận, dưới chân cũng thi triển khinh công đi rất nhanh, trong nháy liền đến trước cửa gian nhà Bao Cốc đang nằm.

Nàng nói với Ngọc Mật:
"Chính ngươi vào xem đi!"
Ngọc Mật bước vào gian nhà liền nhìn thấy Yêu Thánh ngồi bên giường đang rút châm.


Nàng hành lễ gọi một tiếng:
"Thánh di" Sau đó cùng Yêu Thánh liền nhìn trên giường, nhìn thấy một nữ tử mặc khăn lụa che mặt, môt thân bạch y xa lạ nằm trên giường.

Nữ tử này hôn mê bất tỉnh, khí thức hư nhược, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi chút hơi thở yếu ớt kia.

Cho dù không thấy được khuôn mặt nhưng xuyên qua khăn lụa cùng cái trán trơn bóng, lộ ra hàng mi thanh tú như xa như gần, từ đường nét cũng có thể nhìn ra được đó là một nữ nhân cực kỳ mỹ mạo, giữa trán mơ hồ có dáng vẻ năm đó của Bao Cốc, chỉ là thiếu đi hoạt bát nhạy bén cùng chút ngốc nghếch khi xưa, thay vào đó là thêm vài phần anh khí, vài phần trầm tĩnh.

Dáng vẻ của nàng cũng không khỏe mạnh như Bao Cốc năm đó, có chút đơn bạc.

Sự đơn bạc này cũng không phải nói dáng người không tốt, ngược lại, dáng người vô cùng tốt, ngực ngạo nghễ đứng thẳng, eo nhỏ tinh tế dịu dàng, đường cong lả lướt như ẩn như hiện.

Cổ tay tuyết trắng lộ ra ngoài ống tay áo lại gầy yếu đến dường như chỉ gần nhẹ nhàng gập lại sẽ gãy, cả người đều toát ra văn tĩnh nhu nhược.

Cùng với người từng mặc áo da thú lưng mang cung tiễn săn bắn trong rừng, cầm búa chém dã thú, ở Huyền Nguyệt Cổ Thành cầm bảo kiếm chỉ vào cao thủ Nguyên Anh Cảnh, một hài tử ngây ngô trước kia hoàn toàn không chút nào liên hệ.

Ngọc Mật gần như vô thức cảm thấy đây không phải Bao Cốc!
Thân hình chợt lóe, đi đến bên giường, đưa tay xốc lên tấm khăn mỏng che mặt, đập vào mắt là dung mạo xinh đẹp đến khiến người ta hít thở không thông, quen thuộc mà lại có vài phần xa lạ.

Dung mạo này mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng của Bao Cốc, nhưng so với Bao Cốc nhiều hơn vài phần nhu hòa, thành thục, hàng mi, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, đôi má đều vừa đúng hoàn mỹ.

Nữ tử ở tu tiên giới dáng vẻ rất tốt, khí chất cũng đều vô cùng xuất chúng, nhưng nữ tử trước mặt vô luận dung nhan hay là khí chất đều bất đồng với người khác, nàng mỹ đến tạo cho người khác một loại rất cảm giác mỹ đến thái quá, tựa như huyễn vụ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành làn khói mà tan mất.

Nữ tử này tựa như ánh dương quang sáng sớm chiếu xuyên qua sương trắng trong rừng núi, yên vân ải ải giống như tiên cảnh huyễn ảnh, ánh dương quang đầu tiên qua đi sương liền tan mất, khó lòng tìm lại.
Ngọc Mật không dám tin, hỏi:
"Nàng là Bao Cốc?" Năm năm không gặp, thiếu nữ ngây ngô đã trưởng thành biến hóa cũng quá lớn! Nàng biết trên tay Bao Cốc có bao nhiêu linh đan bảo dược, cả ngày ngâm mình ở linh đan bảo dược, lại ở nơi linh khí sung túc mà tu luyện, tu thân dưỡng tâm, thoát thai hoán cốt cũng chuyện hợp tình hợp lý, huống hồ hài tử độ biến hóa rất cao.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa đi năm năm, không phải chỉ là năm năm, mà tựa như nàng đã bỏ lỡ rất nhiều lần năm năm.

Năm năm, thiếu nữ lỗ mãng, lòng tràn đầy tính toán, thông minh giảo hoạt không ngờ đã lột xác trở thành dáng vẻ như vậy.

Trong nháy mắt trong lòng Ngọc Mật có chút đau xót, như bị kim đâm.

Tử Vân Thù hỏi:
"Ngươi nghĩ sao? Không phải Bao Cốc còn có thể là ai? Không nhận ra nữa?"

Ngọc Mật ngồi xuống bên mép giường, nâng ngón tay khoát lên uyển mạch kiểm tra thương thế của Bao Cốc, phát hiện nội tức cực loạn, tâm mạch, phủ tạng tất cả đều bị thương tổn, đây là chân khí nghịch chuyển khí huyết công tâm, thông thường xuất hiện tình huống này là do tâm tình vô cùng bi thống tích tụ, trong lòng không thể nào biểu đạt nên mới khiến chân khí trong cơ thể nghịch chuyển, nếu không sẽ chính là tẩu hỏa nhập ma.

Vô luận là loại nào đều cực kỳ hung hiểm, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng tại chỗ!
Tu tiên giả thể chất cường hãn, chỉ cần không chết ngay tại chỗ, có linh đan bảo dược trong tay liền không lo không cứu được.

Ngọc Mật trước đó nghe Tử Vân Thù nói rất nghiêm trọng, thật đúng là cho rằng Bao Cốc trọng thương sắp chết, hôm nay thấy vậy cũng thật dài thở ra một hơi.

Tình huống của Bao Cốc nhìn có vẻ nguy hiểm, kì thực chỉ cần chữa trị kịp lúc, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng.

Yêu Thánh thu hồi ngân châm, nói:
"Thương thế của Bao Cốc ta chỉ có thể tạm thời thay nàng ổn định.

Khí tức của nàng hỗn loạn, chân khí nghịch chuyển tổn thương tâm mạch cùng tạng phủ, cũng không khó chữa trị.

Dùng chân khí thay nàng vuốt lại khí tức là được, sau đó dùng bảo dược chữa thương liền có thể trị tốt.

Khó khăn chính là nàng ưu tư thành bệnh, thói quen khó sửa, tổn thương thần hồn.

Thương thế trên người dễ trị, nhưng người.....!sợ là khó có thể tỉnh lại."
Ngọc Mật nghe vậy trong lòng đau xót, hỏi:
"Ưu tư thành bệnh? Thói quen khó sửa?"
Yêu Thánh nhẹ nhàng gật đầu.

"Do ngươi gây ra, muốn cứu nàng cũng phải do ngươi cứu.

Ta trước thay nàng sửa lại kinh mạch dưỡng thương cho tốt, nếu vẫn hôn mê bất tỉnh liền dùng ngân châm độ huyệt phá vào linh hải của nàng, đồng thời ngươi đánh thức thần trí của nàng sâu trong linh hải.

Chuyện này không thể kéo dài, nàng hiện tại cảnh giới quá thấp, thần hồn suy nhược nếu hôn mê lâu thương đến thần hồn chỉ sợ khả năng thức tỉnh sẽ rất thấp, cho dù cứu được chỉ sợ đối với thần trí cũng sẽ tạo thành tổn thương."
Ngọc Mật nghe được trong lòng đau xót lại khó chịu, nói:
"Xin Thánh di liền ra tay cứu giúp."
Yêu Thánh gật đầu.


Nàng lại uy Bao Cốc ăn hai viên dược chữa thương, dùng linh lực của bản thân thay Bao Cốc nối lại kinh mạch cùng thôi động dược hiệu thay Bao Cốc trị liệu tạng phủ chấn thương.

Yêu Thánh tinh thông y đạo, cảnh giới lại cực cao, thay Bao Cốc trị thương một mình nàng là đủ rồi.

Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật nửa chuyện cũng không thể giúp, chỉ có thể ngồi bên cạnh chờ đợi.

Tử Vân Thù không muốn để Ngọc Mật quấy rầy đến Yêu Thánh chữa trị Bao Cốc, liền gọi Ngọc Mật ra khỏi phòng đến bên ngoài biệt viện.

Ngọc Mật thấy tiểu sư thúc đầy viện linh dược, trân bảo, cũng không có tâm tình thưởng thức, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Bao Cốc vừa rồi.

Nàng biết rõ đó là Bao Cốc nhưng thế nào cũng vô pháp đem người vừa rồi cùng Bao Cốc liên hệ làm một.

Tử Vân Thù nhìn thấy Ngọc Mật thất thần, lớn tiếng mắng:
"Đáng lắm! Bảo ngươi trở về gặp nàng ngươi kiên quyết không gặp, hôm nay người bị thương rồi, hối sận rồi sao?"
Ngọc Mật kinh ngạc lắc đầu, nhưng chưa từ bỏ ý định hỏi:
"Nàng thực sự là Bao Cốc?" Không phải là Bao Cốc lớn lên giống kẻ giả mạo đó chứ? Bao Cốc tiểu nha đầu tinh ranh lại ngây ngô làm sao có thể ra dáng vẻ đó? Nàng lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp Bao Cốc, Bao Cốc cũng sắp chỉ còn da bọc xương gầy không chút thịt, chỉ có đôi mắt coi như sáng sủa, cùng nữ tử trên giường kia so sánh, đó hoàn toàn là hai người.

Tử Vân Thù tức giận đến muốn cầm chén trà trên bàn ngọc ném vào Ngọc Mật.

Nàng mắng:
"Ngọc Mật, ngươi còn có chút lương tâm nào không? Người cũng đã như vậy rồi mà ngươi vẫn hoài nghi đó không phải Bao Cốc? Ta còn có thể biến ra Bao Cốc thứ hai trên đời sao?" Giọng nói của nàng lạnh lẽo.

"Nếu như ngươi cảm thấy Bao Cốc không nhận ra nữa, muốn tìm Bao Cốc trước đây ngươi quen biết, xin lỗi, chỉ sợ ngươi tìm không thấy nữa."
Ngọc Mật nhìn thấy Tử Vân Thù thật sự phẫn nộ, nàng biết Tử Vân Thù đau lòng Bao Cốc, oán giận nàng.

Nàng không biện giải, cũng không có gì để biện giải.

Nàng không gặp Bao Cốc là bời vì không dám gặp.

Mấy năm nay, động tĩnh của Bao Cốc nàng biết.

Từ tiểu sư thúc, chưởng môn sư công, Thánh di, thậm chí đồng môn cùng thế hệ đều có thể nghe được tin tức của Bao Cốc.

Bao Cốc vùi đầu khổ tu của nghiên tập trận pháp, đan thuật, linh phù, say mê tu luyện, nàng há có thể quấy nhiễu Bao Cốc tu luyện khiến tâm tư Bao Cốc rối loạn.

Tiểu sư thúc vẫn luôn nói Bao Cốc sống không vui vẻ, nhưng sư công đối với tiến bộ của Bao Cốc vẫn luôn khen ngợi, nàng cảm thấy không gặp Bao Cốc là đúng.

Chí ít, có thể khiến Bao Cốc an tâm tu luyện mà sẽ không bởi vì nàng đặt tinh lực sai chỗ nữa.


Huống hồ sư công vẫn luôn căn dặn nàng đừng gặp Bao Cốc, đừng làm lỡ tu luyện của Bao Cốc, nàng há có thể trở về gặp mặt.

Gặp mặt, nàng sợ bản thân sa vào rồi sẽ khó bứt ra.

Hôm nay gặp lại, lại là tình trạng như vậy.

Nữ tử bị trọng thương, mỹ đến hư huyễn không chân thực, cứ thế khiến nàng không dám nhận thức, không thể tin được.

Nàng thực sự rất muốn hỏi một câu Bao Cốc đi đâu rồi.

Nhưng nàng biết nằm bên trong chính là Bao Cốc.

Năm năm trước, ngày nàng rời đi, Bao Cốc đã từng bị thương như vậy một lần.

Năm năm thời gian, thiếu nữ trước kia sớm đã lột xác trở thành nữ tử mỹ lệ như hôm nay.

Nàng nhớ kỹ trước đây thường nghe tiểu sư thúc nói:
"Ta cũng không dám để Bao Cốc mang khuôn mặt đó xuất môn, khuôn mặt cùng với khí chất, đôi mắt như vậy nếu như đi ra ngoài, cho dù ta làm bảo tiêu cho nàng cũng sợ không đủ sức bảo vệ nàng.

Nàng một thân trọng bảo vốn đã khiến người chú ý, lại thêm khuôn mặt như vậy, còn không khiến người phát điên sao?"
"Ngọc Mật, ngươi thật sự không về gặp nàng? Nếu như ngươi không gặp nàng, ta để nàng tháo mạng che mặt xuống dùng khuôn mặt thật ra ngoài dạo một vòng, ta cam đoan còn rất nhiều người chờ thay thế vị trí của ngươi trong lòng của Bao Cốc.

Ngươi tin không?"
Ngọc Mật tin! Nàng vốn tưởng rằng tài lực trong tay Bao Cốc cũng đủ khiến rất nhiều người động tâm muốn thay thế vị trí của nàng trong lòng Bao Cốc, về phần dung mạo, nàng thật sự không để trong lòng, tu tiên giới mỹ nữ như mây, tiện tay hốt một nắm cũng đều là mỹ nữ.

Dung mạo xinh đẹp, thật sự không có gì khiến kẻ khác động tâm.

Hôm nay nhìn thấy Bao Cốc, nàng mới hiểu được tiểu sư thúc không nói đùa, khuôn mặt này của Bao Cốc thật sự có thể mê người hơn cả tài phú trong tay nàng.

Nàng nghĩ gương mặt đó của Bao Cốc tuy xinh đẹp, nhưng khí chất, khí tức mới là chân chính biểu hiện khiến kẻ khác si mê, khí chất thần vận thậm chí da thịt cũng không giống như tu tiên giả bình thường có thể dưỡng ra được, đây là kết quả của việc quanh năm tĩnh tâm dưỡng khí cùng dùng lượng lớn kỳ trân dị bảo.

Nàng mơ hồ cảm thấy được loại chuyển biến này của Bao Cốc không chỉ bời vì tu luyện hay linh đan bảo dược, tựa hồ còn liên quan đến nàng không ít, tựa hồ có chút dáng vẻ sinh không thể luyến – nàng không biết đó có phải là ảo giác của hay không, nhưng ý nghĩ này khiến nàng rất đau lòng, rất rất khó chịu.

Nàng nhìn Bao Cốc như vậy mới hiểu được tiểu sư thúc vẫn nói Bao Cốc trải qua không tốt, không vui là thật.

Thì ra say mê tu luyện, tiến bộ thần tốc cùng vui vẻ hay không cũng không liên quan.

Nàng chung quy, vẫn là bỏ lỡ Bao Cốc – dù cho không gặp!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận