Ta Vốn Phúc Hậu


Trái với chỉ dụ của chưởng môn, đó là chính là làm trái môn quy
Chưởng môn có lệnh, Bao Cốc không dám không tuân.

Nàng lại thật không biết đi chỗ nào, càng nghĩ càng không ra liền đơn giản dọn đến chỗ ở của đệ tử Trúc Cơ Kỳ gần Huyền Thiên quảng trường mà ở thôi.

Biệt viện tuy nhỏ, nhưng thu dọn lại cũng ở được.

Nàng là chân truyền đệ tử, vừa là thực lực Trúc Cơ cửu giai ở đó ai cũng không nói được.

Bao Cốc thông báo cho đệ tử quản sự Trúc Cơ Kỳ thu xếp, khiến hắn hỗ trợ an bài một biệt viện, quản sự vừa nghe Bao Cốc muốn vào ở, nào dám chậm trễ vội vàng mà đem phòng tốt nhất thu dọn cho Bao Cốc.

Bao Cốc vài năm không ra cửa, lo lắng sẽ giống như lần trước người khác nhìn thấy nàng lại không nhận ra, vì phòng chuyện lần thứ hai thành hiểu lầm áp giải đi, trở thành người lai lịch không rõ nàng cố ý mang theo thân phận lệnh bài đã tìm được trong một xó nào đó.

Lệnh bài này là mới nhận, lệnh bài đặc chế độc nhất của Huyền Thiên Môn.

Chế thức là do một đệ tử Nguyên Anh Cảnh của mỗi một phong đảm đương, là lệnh bài thân phân của nhất đại đệ tử.

Bởi vì cảnh giới của nàng không được Nguyên Anh Cảnh, vị trí Trưởng Lão không có phần của nàng, Linh Vân Phong cũng không còn, trước đây nàng là phó phong chủ Linh Vân Phong dĩ nhiên cũng không còn nữa, nàng bây giờ xem như chân truyền đệ tử, nhưng sư phụ Trác Vong Xuyên đã mất, Linh Vân Phong cũng không còn, làm sao tính chân truyền đệ tử đây? Vậy xem như là chân truyền của Huyền Thiên tổ sư gia đi, chưởng môn sau này nhìn thấy nàng còn phải quỳ xuống gọi một tiếng sư tổ, nhưng chuyện này nhất định là không được rồi, định vị thân phận thực sự khó khăn, vì vậy Tử Thiên Quân đặc biệt chế cho nàng một thân phận lệnh bài, thân phận lệnh bài mang kiểu dáng của người đứng đầu một phong nhưng không có bất luận xưng hô thân phận gì, chỉ có sáu chữ "Bao Cốc Vân Hải Mật Lâm"
Bao Cốc chỉ dự định đi ra ngoài ở hai ngày ứng phó chỉ dụ của chưởng môn, để tránh bị truy cứu là kháng lệnh chưởng môn, không dự định ở ngoài lâu.

Hai ngày thời gian, ngồi luyện công một lần là trôi qua, hơn nữa những thứ trong túi trữ vật siêu lớn so với trong biệt viện của nàng còn đầy đủ hơn, nàng dĩ nhiên không cần chuẩn bị thứ gì, đem thân phận lệnh bài treo bên hông sau đó liền ra khỏi Vân Hải Mật Lâm, chân đạp phi kiếm hướng Huyền Thiên quảng trường.

Nàng vốn dĩ muốn mang khăn che mặt Tử Vân Thù làm cho nàng, kết quả vài năm không ra ngoài, chưa từng gặp ngoại nhân, cái khăn che mặt kia sớm chẳng biết ném đi đâu rồi.
Bao Cốc tự nhận tế da nộn thịt ngũ quan coi như đoan chính, không phải không thể gặp người, xuất môn sẽ không làm người ta sợ, hoặc có trở ngại gì về dung mạo, vì vậy cứ thế mà hướng lên trời phi ra khỏi Vân Hải Mật Lâm.

Sư công muốn nàng ra ngoài nhiều một chút, cảm thụ lĩnh ngộ nhiều một chút, đối với tu luyện sẽ có ích, nàng liền buông tha ngự kiếm phi hành, dùng chân chậm rãi đi từng bước trên mặt đất đến đại viện dành cho chân truyền đệ tử bên cạnh Huyền Thiên quảng trường.

Bao Cốc nói thầm trong lòng: Ta tản bộ sẽ không trở thành hành vi khả nghi lai lịch bất minh nữa đi!

Nàng cảm thấy nàng truyền âm cho quản sự giúp nàng an bài một gian biệt viện ở hai ngày bất quá là làm cho hắn thay nàng làm một số việc nhỏ, lại không biết chuyện này rơi xuống đầu quản sự liền trở thành đại sự.

Quản sự nhận được truyền âm của Bao Cốc nghe được Bao Cốc muốn tới ở, lập tức thu xếp cho nàng biệt viện tốt nhất dành cho chân truyền đệ tử, tự mình dẫn người đem biệt viện từ trong đến ngoài hoàn toàn thu dọn chỉnh tề.

Đại viện của chân truyền đệ tử vốn là nhiều người nhiều mắt, đệ tử ưu tú nhất các phong đều ở chỗ này, mỗi người mắt sáng tai thính, quản sự dọn phòng dọn ra động tĩnh lớn như vậy nhất thời khiến cả tòa đại viện của chân truyền đệ tử đều biết.

Những chân truyền đệ tử này biết được chính là nhân vật rất huyền thoại tị thế ẩn cư chín năm không ra hôm nay cư nhiên muốn dọn đến trong viện của chân truyền đệ tử, liền cảm thấy điên cuồng, đều chạy đi bẩm báo với sư phụ nhà mình.

Tin tức Bao Cốc bước ra Vân Hải Mật Lâm muốn vào đại viện chân truyền đệ tử ở lan nhanh như lửa thiêu đồng cỏ, nháy mắt truyền khắp Huyền Thiên Môn!
Mà ngay cả Phong Dịch đều bị hù dọa, lòng như lửa đốt mà chạy đi tìm Tử Thiên Quân:
"Chưởng môn, đây là sắp gặp chuyện a!"
Tử Thiên Quân nói:
"Không sao cả! Bao Cốc vài năm tĩnh lặng như nước, nháo ra một chút động tĩnh đối với nàng mà nói là chuyện tốt."
Chưởng môn bất động như núi, nhưng tất cả nhất đại đệ tử, nhị đại đệ tử, chân truyền đệ tử, nội môn đệ tử, ngoại môn đệ tử đều oanh động củaHuyền Thiên Môn!
Bao Cốc là ai? Đó là đệ tử chân truyền cách đại của tổ sư gia, Trúc Cơ tam giai, nhưng bất luận binh khí gì cũng không dùng, tay không đánh chân truyền đệ tử Trúc Cơ cửu giai ngã xuống đài trọng thương.

Nàng kinh doanh buôn bán dâng lên ba phần thu nhập thì có thể nuôi sống mấy nghìn đệ tử Huyền Thiên Môn! Thu hết thiên địa kỳ bảo, Đa Bảo Linh Hầu cùng thiên hồ Linh Nhi là linh thú cũng là yêu phó nàng nuôi! Một tài thần giàu hơn cả một Huyền Thiên Môn! Hầu Nhi Tửu, đan dược thượng đẳng, linh trân bảo dược tuyệt tích, linh đan chỗ khác mua không được, tất cả đều là từ trong tay nàng phóng xuất!
Trong Huyền Thiên Môn còn mơ hồ có một tin đồn – Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nữ không phải thiếu chưởng môn Tử Vân Thù, mà chính là Bao Cốc! Lời này là có lần Tử Vân Thù lỡ miệng truyền ra.

Nếu như lời này xuất từ miệng người khác, còn có thể có người hoài nghi, nhưng đây là xuất từ miệng Tử Vân Thù, vậy tuyệt đối không giả!
Tin tức Bao Cốc muốn vào ở đại viện của chân truyền đệ tử vừa truyền ra, đệ tử trong Huyền Thiên Môn gần như đều chen lấn đến ngoài đại viện kiểng chân trông ngóng, ngay cả nhất đại đệ tử đã độc chiếm một phương cũng luôn mãi căn dặn đệ tử dưới trướng canh giữ ở bên ngoài, chỉ chờ Bao Cốc lộ diện liền chạy đền đón đi.

Bao Cốc không ra ngoài, bọn họ muốn gặp Bao Cốc quá khó khăn!
Trước đây bọn họ không lo nhà không củi gạo, hôm nay một mình đảm đương việc kinh doanh của một phong, lúc này mới biết vì sao chưởng môn coi trọng Bao Cốc như vậy, hơn nữa với biểu hiện của Đa Bảo Linh Hầu cùng thiên hồ Linh Nhi khiến trong lòng bọn họ đối với Bao Cốc cũng sinh ra rất nhiều tôn sùng, cũng mơ hồ cảm thấy Bao Cốc mặc dù là đồng lứa với bọn họ nhưng lại đi trên một con đường không giống với bọn họ, có một số phương diện nàng đã đạt được thành tựu mà bọn họ khó có thể theo kịp, hơn nữa hôm nay đều là người có địa vị cao, từng trải, ánh mắt, tâm tính cũng không nhỏ đến chỉ biết cùng đồng môn ganh đua cao thấp tranh ngắn tranh dài như thời niên thiếu.

Những năm gần đây trong sư môn bùng phát nhiều đồn đãi về Bao Cốc, những nhất đại đệ tử từng có tiếp xúc với Bao Cốc trái lại còn hiếu kỳ với Bao Cốc đã thay đổi của hôm nay hơn cả nhị đại đệ tử.

Bọn họ đều nhớ rõ lúc Bao Cốc mới vừa vào Huyền Thiên Môn bộ dạng e dè mờ mịt, cũng nhớ rõ thiếu nữ phúc hậu cho bọn họ ăn canh thịt nấu với linh dược sau khi Huyền Thiên Môn trải qua đại nạn, nhớ kỹ Bao Cốc tu luyện luôn chậm hơn bọn họ rất nhiều, bình thường bị chưởng môn giáo huấn đến không ngẩng đầu lên được.


Hôm nay bọn họ đã trở thành nhân vật độc bá một phương, cũng hiếu kỳ tiểu sư muội ăn cùng một nồi năm đó giờ thế nào, nhân vật rất giàu có trong truyền thuyết của Huyền Thiên Môn hôm nay đã đến cảnh giới gì.

Bao Cốc vốn tưởng rằng trải qua vài năm phát triển, Huyền Thiên Môn sẽ náo nhiệt hơn nữa, ven đường hẳn là gặp được không ít gương mặt mới, nhưng lại không nghĩ tới một đường đi đến dĩ nhiên một người cũng không gặp.

Nàng hôm qua mới vừa đối chiếu sổ sách, cho nên vẫn biết rõ hôm nay là ngày mấy.

Hôm nay không phải ngày khảo thí cũng không phải ngày truyền công, là ngày môn hạ đệ tử tự hoạt động.

Theo lý thuyết mà nói, hẳn là sẽ thấy rất nhiều đệ tử đi lại mới đúng.

Nàng đi một đoạn đường rất dài, mới gặp được vài đệ tử tuần tra.

Mấy đệ tử kia tựa hồ không nhận ra nàng, thấy nàng đều sửng sốt, ngốc nghếch nhìn nàng một hồi lâu mới đưa tầm mắt rơi xuống trên thân phận lệnh bài bên hông nàng.

May mà nàng mang theo thân phận lệnh bài xuất môn, cuối cùng cũng không bị đệ tử mới nhập môn không nhận ra xem là nhân vật khả nghi, nàng không gặp phải bất luận ngăn trở cùng kiểm tra gì, trong lúc bọn họ cả kinh ngẩn người nhìn chằm chằm, nàng chậm rãi đi xa.

Bao Cốc đối với phản ứng của mấy đệ tử tuần tra cũng không suy nghĩ nhiều, Nếu như nàng đột nhiên nhìn thấy một người vài năm không ra khỏi cửa xuất hiện trước mặt cũng sẽ chấn động kinh hãi nhảy dựng.

Huống hồ, hiện tại tất cả mọi người đều ngự kiếm phi hành, còn ai dùng hai chân từ tốn leo bậc thang a!
Chủ lộ Huyền Thiên Môn bậc thang rất dài, cách mỗi một khoảng liền có vài tốp đệ tử tuần tra.

Bao Cốc phát hiện bản thân vài năm không ra cửa, đột nhiên bước ra tựa hồ có chút dọa người.

Đệ tử từng thấy nàng đều nhất phó cả kinh cằm sắp rơi xuống đất, đôi mắt đều nhìn thẳng, mọi người choáng váng.

Bao Cốc không khỏi nói thầm trong lòng: Sư công, ta ở Vân Hải Mật Lâm hảo hảo mà sống rất tốt, ngươi cần gì bắt ta ra ngoài dọa người a!
Nàng biết bản thân bởi vì không thích nói không thích phản ứng người khác nên có vẻ lạnh như băng xa cách khó gần, mà ngay cả Linh Nhi cùng tiểu hầu tử đều có một chút sợ nàng, huống hồ những nhị đại đệ tử không nhận ra nàng.


Bỗng nhiên, nàng cảm thấy không trung có năng lượng ba động, ngẩng đầu, rốt cục trừ đệ tử tuần tra cũng đã thấy những người khác.

Người này còn là người nàng biết, chân truyền đệ tử của sư tỷ, sư điệt của nàng Ngọc Kiếm Minh.

Hắn tựa hồ có chuyện gì rất gấp, vội vã bay qua sườn núi, băng qua Vân Hải Mật Lâm, hướng đến biệt viện của đệ tử Kim Đan Kỳ, hẳn là phải đi biệt viện của đệ tử Kim Đan kỳ tìm ai đó.

Ngọc Kiếm Minh là chân truyền đệ tử của Ngọc Mật, lại là tri giao với Linh Nhi, Bao Cốc đối với hắn bình thường có nghe đến.

Hắn nhận được chân truyền của Ngọc Mật, tuy nói cũng thường đi ra ngoài, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở lại Huyền Thiên Môn.

Ngọc Mật quanh năm không ở Huyền Thiên Môn, hắn đã đi theo con đường tu luyện năm đó của Ngọc Mật, bình thường ở Huyền Thiên quảng trường cùng đồng môn luận bàn, nghe nói Lục Lôi, Phong Mộng Long, Triệu Đại Bằng và các nhất đại đệ tử rất thích và thường chiếu cố hắn.

Trước khi Bao Cốc biết được hắn là chân truyền đệ tử của Ngọc Mật còn tưởng rằng hắn là đệ tử của Lục Lôi.

Ngọc Kiếm Minh tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng luyện kiếm vô cùng vô cùng có thiên phú, đối nhân xử thế cũng xem như hữu lễ, hành sự quyết đoán, rất có phong cách của Ngọc Mật.

Nàng từng nhìn niệm tình Ngọc Mật cùng tình sư điệt sai Linh Nhi chuyển tặng hai quyển Huyền Thiên Kiếm pháp nàng lĩnh ngộ được cho hắn, không đến hai ngày thì hắn đã lĩnh hội thấu đáo, đến Vân Hải Mật Lâm tạ ơn nàng.

Chút bất tri bất giác, Bao Cốc đi đến ngoài đại viện của chân truyền đệ tử, người người tấp nập trước mắt khiến nàng kinh sợ.

Hôm nay là ngày gì, thế nào lại có gần một nghìn người đổ về cửa đại viện của chân truyền đệ tử, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung tìm kiếm xung quanh.
Bao Cốc ngẩng đầu nhìn lên không trung, không trung vô cùng hiếm thấy mà không ai phi hành, thậm chí ngay cả một con phi điểu cũng không có.

Nàng đoán rằng nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm không trung như vậy, gần một nghìn đạo thần niệm quét tới quét lui trên không trung, đừng nói là chim, cho dù là yêu thú cũng phải bị hù dọa đi!
Bao Cốc nói thầm trong lòng: Trông mong nhìn chằm chằm không trung, lẽ nào bầu trời còn có thể có tiên nữ đến rải tiên đan sao?
Nhiều người như vậy dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà nhìn chằm chằm bầu trời ngay cả đôi mắt cũng không chớp, dường như chỉ sợ sẽ bỏ qua một chút bảo bối gì đó! Nàng ngẩng đầu nhìn phía không trung, nhìn rồi lại nhìn, thật đúng là không nhìn ra bầu trời có động tĩnh gì.

Bao Cốc cũng bị hành động của những người này kích phát lòng hiếu kỳ, nàng nhìn về phía trước mặt đại khái có một người mặc y phục nội môn đệ tử khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang vươn cổ thật dài đến sắp dài hơn cổ ngỗng nhìn lên bầu trời, nàng hỏi:
"Xin hỏi, các ngươi đang nhìn cái gì?" Đại khái là thiếu niên này nhìn đến quá mức chuyên chú, không có nghe lời nói của nàng.

Chỉ có thể chỉ có thể giơ lên ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vai thiếu niên, hỏi:

"Xin hỏi, các ngươi đang nhìn cái gì?"
Thiếu niên không nhịn được mà rùng mình rụt hai vai, cũng không quay đầu lại mà nói:
"Ai nha đừng phiền ta!" Hắn lại nói một câu:
"Nhìn cái gì ngươi không biết a!"
Bao Cốc nói thầm trong lòng: Ta làm sao biết.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có tầm mắt hướng nàng mà đến, vừa quay đầu nhìn, liền nhìn thấy người bên cạnh đang đăm đăm mà nhìn nàng.

Cho dù Bao Cốc lòng yên tĩnh như nước cũng có chút không bình tĩnh rồi, nàng nghĩ: Ta hiện tại trở nên đáng sợ như vậy sao? Thế nào mỗi một người đều nhìn ta như vật lạ! Cho dù hiện tại ta có vẻ lãnh đạm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng mang theo khuôn mặt có thể gặp người a, không đến mức làm người ta sợ hãi đi.

Nàng nhìn đến thiếu niên đang nhìn chằm chằm nàng, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái, nàng tức giận đến lạnh giọng hỏi:
"Ta dọa người như vậy sao?"
Thiếu niên kia giật mình lấy lại tinh thần, chỉnh lý lại ý thức lần nữa đem tầm mắt dời đến thân phận lệnh bài bên hông nàng, tựa như thực sự nhìn thấy quỷ mà "a" thét chói tai một tiếng, cả người nhảy dựng lên.

Bao Cốc tức giận đến mặt không biểu tình nhìn chằm chằm thiếu niên kia.

Nàng đang suy nghĩ nếu như nàng xuất thủ đánh thiếu niên này, có thể bị sư phụ của hắn cùng các sư huynh đệ của nàng tìm tới cửa hay không! Cũng không biết là sư huynh, sư tỷ nào lại dạy ra một đồ đệ nhát gan không tiền đồ như vậy.

Bao Cốc nghiêm trọng hoài nghi nàng hiện tại thực sự đáng sợ như vậy sao? Giữa ban ngày dọa đến một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi phải thét lên như vậy.

Thiếu niên vừa hét lên, người chung quanh đều bị kinh động, đều quay đầu nhìn qua.
Thiếu niên này thét lên cũng thôi đi, vẫn nâng ngón tay chỉ Bao Cốc, đây quả thực chính là hướng mọi người lớn tiếng tuyên bố – nhìn a, nàng hảo dọa người a, nàng khiến ta sợ đến hét lên a.

Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người xung quanh đều theo ngón tay của thiếu niên đổ vào Bao Cốc cách thiếu niên không đến vài thước.

Bao Cốc phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng đều rất kỳ quái, rất không bình thường.
Bao Cốc nhất thời không nói gì cho phải, ngay cả một chút tâm tình cũng không có, nàng chỉ cảm thấy bản thân hảo vô tội! Nàng thực sự không phải cố tình đi ra dọa người a, đều là chưởng môn sư công hạ lệnh bắt nàng ra ngoài a!
Bầu không khí trong sân ngưng đọng vài khắc.

Bao Cốc cảm thấy không hề ít thần niệm đang vây quanh nàng, quét về phía thân phận lệnh bài bên hông nàng.

Nàng nhất thời cảm thấy may mắn vì bản thân mang theo thân phận lệnh bài ra ngoài, nếu không bị một nghìn người vây bắt trở thành kẻ lai lịch bất minh, mặt mũi này so với lần trước tuyệt đối là mòn đi không ít..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận