Ta Vốn Phúc Hậu


Bỗng nhiên không biết là ai gọi một tiếng, mấy trăm người trong nháy mắt bùng nổ rồi.

Bao Cốc nghe được có người rống to:
"Nhanh đi thông báo cho sư phụ...."
Nghe được càng nhiều người của kinh hô một tiếng:
"Ở đây -"
Cùng với các loại kinh hô ầm ĩ hỗn tạp một chỗ, cứ thế Bao Cốc đều phân không rõ bọn họ đang la hét cái gì.

Tất cả chân truyền đệ tử trong đại viện đột nhiên ùng ùng kéo đến chỗ nàng.

Gần nghìn người chen lấn, những người đứng gần Bao Cốc trực tiếp lao đến nàng.

Bao Cốc thấy tình thế không ổn, lập tức thi triển hư không độn ẩn thuật trong nháy mắt lao ra bảy tám trượng xa, lại thi triển súc địa thành thốn cùng khinh thân thiểm tị thuật như quỷ mỵ mà bứt ra khỏi đám người hỗn loạn, rơi xuống bên ngoài vòng người.

Nàng ngây ngẩn nhìn đám người vừa rồi chen lấn đến chỗ nàng, vô thức cảm thấy có phải là có người biết hôm nay nàng ra ngoài, nên ác ý ác truyền ra tin tức chỉ cần đón nàng thì sẽ có linh thạch linh đan.

Bằng không bọn họ nhìn thấy nàng sao lại là phản ứng này?
Có người phản ứng nhanh lập tức trong đám người chen ra, hơn nữa nhanh chóng tìm được Bao Cốc.

Có người vọt tới trước mặt Bao Cốc ôm quyền hành lễ:
"Tham kiến tiểu sư thúc, ta là...." Nói còn chưa dứt lời, bên cạnh lại có người xông lên ôm quyền hành lễ:
"Tham kiến tiểu sư thúc...?"."
Một người tiếp một người nhảy đén, đều chen chúc trước mặt Bao Cốc, trong miệng toàn bộ đều gọi nàng tiểu sư thúc, ôm quyền hành lễ tự giới thiệu nói sư phụ cho mời.

Bao Cốc nói thầm trong lòng: Ta xuất từ Linh Vân Phong, nhiều lắm chỉ có Ngọc Kiếm Minh gọi ta là tiểu sư thúc đi? Lúc nào lại được tất cả nhị đại đệ tử Huyền Thiên Môn gọi là tiểu sư thúc rồi?
Bao Cốc còn không có lấy lại tinh thần, lại lần thứ hai bị chen lấn trong đám người.

Những người này đều chen về phía nàng, nhận thấy cũng sắp phóng đến trên người Bao Cốc rồi.

Trong nháy mắt, Bao Cốc nhớ đến tình cảnh tranh nhau dâng hương trong hội miếu nào đó! Lúc nhỏ nàng cũng cùng phụ thân chen lấn dâng hương, thiếu chút nữa bị lấn chết.

Lần này cùng lần dâng hương lúc nhỏ có chút bất đồng, nàng tựa hồ từ người dâng hương biến thành tượng phật được người ta tranh dâng hương!
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Bao Cốc cảm thấy không giải thích được, nhưng tình thế trước mắt nhìn vào cũng hiểu được.


Nếu như nàng không đi, tuyệt đối sẽ bị những người này chen lấn đến chết.

Nếu như nàng bị lấn chết trong đám thiếu niên đệ tử, vậy tư thái khi chết nhất định sẽ xấu xí, xuống âm phủ cũng không có mặt mũi gặp quỷ!
Bao Cốc rùng mình một cái, lập tức xuất ra phi kiếm bỏ chạy đến Huyền Thiên Điện.

=====
Huyền Thiên Điện cách nơi này rất gần, là trọng địa nghị sự của Huyền Thiên Môn, chớ nói nhị đại đệ tử, cho dù Trưởng Lão, người đứng đầu một phong cũng không thể tùy ý bước vào, lúc này muốn theo Bao Cốc cũng rất khó khăn.

Phi kiếm của nàng là Tử Vân Thù cố ý vì nàng chế tạo dùng để đào thoát, tốc độ đừng nói là Huyền Thiên Môn, cho dù là đặt ở tu tiên giới cũng thuộc hàng nổi trội, hơn nữa mấy năm nay nàng tu luyện cảm ngộ, khinh công tạo nghệ, thân pháp đều tương đối bất phàm.

Từ thân thủ, tốc độ, dùng nhanh như thiểm điện để hình dung cũng không quá đáng.

Nhị đại đệ tử vây quanh Bao Cốc chỉ nhìn thấy nàng vốn dĩ đứng ở trước mặt bỗng nhiên phiêu hốt, giống như kinh hồng từ trong biển người phất qua, nhanh như huyễn ảnh lại không va chạm một người nào, chỉ lưu lại hương khí ngấm vào tâm phế cùng với tiếng tay áo lướt gió phần phật bên tai.

Chúng đệ tử không khỏi hoảng hốt, thất thần.

Những người này trong lớp nhị đại đệ tử tu vi cũng không thấp, cảnh giới tu luyện thậm chí trên Bao Cốc, Huyền Thiên Điện lại cách nơi này không xa.

Bọn họ thoáng hoảng hốt, lúc lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Bao Cốc đứng trước cửa Huyền Thiên Điện, thu phi kiếm, rảo bước tiến vào Huyền Thiên Điện.

Không ít nhị đại đệ tử Huyền Thiên Môn là truyện lệnh sư phụ ở chỗ này chờ Bao Cốc, vốn dĩ ở đây, chỉ cần nhìn thấy Bao Cốc liền đón nàng về.

Nhưng lúc này thấy người của các phong khác dĩ nhiên giành trước muốn mời Bao Cốc đi, còn làm sao chờ được? Nếu như bản thân để người khác giành trước mời Bao Cốc đi rồi, quay về chẳng phải sẽ bị sư phụ trách phạt sao? Lúc này vội vàng truy đuổi đến Huyền Thiên Điện.

Cũng không biết là ai động trước, dù sao thì thấy Bao Cốc đáp xuống cửa Huyền Thiên Điện, mọi người gần như cùng nhau động.

Có một số người tu vi thấp chưa kịp thấy Bao Cốc rời đi thế nào, nhưng thấy đến đồng môn đều chạy đến Huyền Thiên Điện, vì vậy đương nhiên là cũng đuổi đến Huyền Thiên Điện.

Đặc biệt nghe đồn cách khá xa không thấy rõ Bao Cốc rốt cuộc có phải lớn lên đúng như lời đồn là đệ nhất mỹ nhân của Huyền Thiên Môn hay không, quả thật lo lắng bị bỏ lại phía sau sẽ không thấy được nhân vật trong truyền thuyết này, nên dường như phát điên mà truy đuổi.

Bao Cốc vốn dĩ nghĩ trốn vào Huyền Thiên Điện sẽ không có việc gì nữa, nhưng không lường trước nàng một chân mới vừa bước vào Huyền Thiên Điện liền cảm giác được phía sau có tảng lớn tảng lớn năng lượng ba động, giống như thiên quân vạn mã đang hướng nàng vọt tới.

Nàng nhìn lại, thình lình thấy gần nghìn tên đệ tử Huyền Thiên Môn hoặc xuất ra phi kiếm vọt tới, hoặc thi triển khinh công dùng dáng vẻ muốn cùng nàng liều mạng mà xông đến.

Bao Cốc vừa sợ lại vừa kinh ngạc, liên tiếp lui mấy bước, lại điểm nhẹ mũi chân, thối lui đến trung ương Huyền Thiên Điện, vừa kinh sợ vừa khó hiểu nhìn đám nhị đại đệ tử.


Nàng không biết bọn họ đuổi theo nàng rốt cuộc là muốn làm gì?
Những đệ tử đuổi theo đáp xuống trước cửa Huyền Thiên Điện đương nhiên là không dám tùy ý bước vào, sau đó đồng môn phía sau thúc giục bọn họ tiến về trước, chen lấn khiến bọn họ căn bản ổn không được thân hình, có một số người người thậm chí ngã vào trong Huyền Thiên Điện.

Bao Cốc thấy một đống nhị đại đệ tử thực lực không tầm thường ngã vào trong điện, lạnh nhạt vặn lấy mi tâm hỏi:
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Những nhị đại đệ tử này đều là mới nhập môn không được mấy năm.

Lớn nhất thì hai mươi, nhỏ nhất mới chừng mười tuổi, phần lớn niên kỉ đều đang ở mười bốn đến mười tám.

Tuổi trẻ đúng là rất hoạt bát, năm đó Bao Cốc mười mấy tuổi cũng rất náo loạn, lúc này thấy một đời trẻ tuổi đuổi theo nàng không biết muốn làm gì, không hề hiểu rõ, không nói gì, hơn nữa ẩn có vài phần hoảng loạn.

Có chút đệ tử trẻ toàn bộ đều hướng nàng mà đến, nàng đã trốn vào Huyền Thiên Điện rồi, muốn lui cũng không có đường lui nữa.

Lẽ nào muốn tại đây Huyền Thiên Điện cùng bọn họ đánh một trận? Nàng có bản lĩnh hơn nữa cũng không địch lại gần nghìn người a, huống hồ ở đây nhị đại đệ tử Kim Đan kỳ không ít!
Quan mạo trên đầu đám đệ tử đều sai lệch, có một số đệ tử bị người chen ngã trên mặt đất, cố gắng từ trong đống người bò ra, quần áo đều xốc xếch.

Từ trong đống người đứng lên một bên đỡ quan mạo, một bên chỉnh lý quần áo một bên chạy đến trước mặt Bao Cốc, miệng hô tiểu sư thúc, báo tính danh sư tôn, thay sư phụ gửi lời mời.

Bao Cốc thấy một đám đệ tử phía sau ùng ùng xông vào Huyền Thiên Điện, sợ đến không ngừng lui lại, nàng lạnh giọng trách mắng:
"Đứng lại!" Giọng nói bị mấy trăm đệ tử lấn át, nàng hít sâu, vận chuyển chân khí trong đan điền lần thứ hai trách mắng:
"Mọi người đứng lại, rời khỏi Huyền Thiên Điện!" Lúc này đây giọng nói lớn rất nhiều, nhưng những đệ tử đang chen chúc ở phía sau sợ là Bao Cốc có gào lên thì cũng không nghe được, cho dù là vận dụng nội lực hô lên, những giọng nói kia so với nàng còn lớn hơn.

Nàng đã rất lớn tiếng nhưng vẫn bị đám người ồn ào lấn át.

Bao Cốc rất muốn xuất ra truyện tống trận đài đào tẩu, nhưng đây là Huyền Thiên Điện a, nơi quan trong nhất là trong Huyền Thiên Môn, pháp trận trùng trùng, căn bản không dùng được truyện tống trận đài.

Bao Cốc một đường lui về phía sau, đều thối lui đến bên cạnh cạnh ngai vị chưởng môn rồi.

Nàng lại lui về sau vài bước, bước trên bậc thang thối lui đến tọa vị của chưởng môn.

Nàng ở Huyền Thiên Môn được đãi ngộ đặc biệt hơn nữa cũng tuyệt không dám ngồi trên ngai vị của chưởng môn.

Bao Cốc lui lại cũng không thể lui, ngược lại trấn định.


Nàng sắc mặt trầm ngưng, âm thầm vận lực, chuẩn bị từ trong vòng vây lao ra.

Bỗng nhiên một cổ cường đại kiếm khí từ trong đám người đẩy ra, một tiếng long ngâm hổ gầm phẫn nộ vang lên:
"Mau tránh ra!" Một đạo bóng người từ đoàn người xẹt qua rơi vào trước mặt Bao Cốc, hắn đưa lưng về phía Bao Cốc, đem Bao Cốc che ở phía sau, tư thái như hộ vệ mà đối diện đoàn người, phát sinh một tiếng quát lớn, trường kiếm trong tay dùng kiếm khí nuốt sơn hà đánh ra, kiếm ý lạnh thấu xương mang theo sát khí! Hắn lớn tiếng phẫn nộ quát:
"Lui ra phía sau, tất cả lui ra phía sau!"
Bao Cốc thực sự kinh ngạc, đồng thời nhận ra người nọ là Ngọc Kiếm Minh.

Động tĩnh này khiến những nhị đại đệ tử đang tiến về phía trước bị dọa nhảy dựng, đám người đột nhiên yên lặng.

Ngừng lại.

Liền có người lấy lại tinh thần.

Có người hô lên:
"Ngọc Kiếm Minh, ngươi đây là có ý gì?"
Ngọc Kiếm Minh chiến ý nghiêm nghị đứng đó, trường kiếm kiếm khí đằng đằng chắn ở trước người hình thành một đạo bình phong, dường như đang yên lặng tuyên bố có ai dám xông lên nửa bước hắn lập tức chấp kiếm giết chết! Hắn trầm giọng truyền âm nói:
"Chư vị, mời lui lại!"
Một thiếu niên mặc y phục chân truyền đệ tử mười bảy mười tám tuổi đứng ra, vừa đỡ y quan trên đầu vừa lạnh giọng nói:
"Ngọc Kiếm Minh, ngươi ở Huyền Thiên Điện ra vẻ uy phong cái gì?" Đang nói chuyện, lại nhìn Bao Cốc đứng phía sau Ngọc Kiếm Minh, ôm quyền thi lễ, lại xoay người nói:
"Đều bình tĩnh một chút, đừng xông tới tiểu sư thúc nữa."
Bao Cốc chỉ cảm thấy từng đợt mê man, thực sự không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì.

Nàng hôm nay đã chọc giận ai chứ?
Ngọc Kiếm Minh nhìn thấy tất cả mọi người bình tĩnh xuống, thu kiếm, ôm quyền nói:
"Tại hạ biết mọi người muốn gặp tiểu sư thúc, nhưng vẫn xin mọi người đừng quên cấp bậc lễ nghĩa! Ngọc Kiếm Minh đa tạ chư vị!" Đang nói chuyện, ôm quyền hành lễ.

Có người nhìn không vừa mắt Ngọc Kiếm Minh nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại càng không muốn trước mặt Bao Cốc bị Ngọc Kiếm Minh cướp uy phong, nói:
"Ngọc Kiếm Minh, tại hạ ngược lại muốn thỉnh giáo là ai rút kiếm chỉ người khác quên mất lễ nghĩ?"
Lại có vài người nhảy ra trách cứ Ngọc Kiếm Minh, lại xoay người duy trì trật tự, khiến những người phía sau đừng chen lấn nữa.

Người phía sau đâu chịu nghe, lại chen lên trước, những người ở phía trước thấy người ở phía sau muốn chen lên lại bày ra tư thái hộ vệ Bao Cốc đẩy những người chen lên lui lại.

Mắt thấy đám đệ tử lại sắp hỗn loạn.

Bao Cốc rốt cục không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể kích phát, một đạo kiếm ảnh cùng thân ảnh của nàng hợp nhất, một cổ kiếm ý khiếp hồn bật ra.

Kiếm ý lạnh thấu xương cùng vô tận uy thế hợp với lãnh khí tựa như tạo thành một thanh kiếm đồ sộ đứng sừng sững giữa băng hoang tuyết vực.

Tuyết vực thê lương lạnh lẽo, duy nhất cô độc một thanh kiếm, xơ xác tiêu điều, trầm lãnh, tựa như vặn năm tĩnh lặng, lại dường như đang dùng lưỡi kiếm lạnh thấu xương róc lấy lòng người.

Đám người vốn dĩ ồn ào hỗn loạn trong nháy mắt trở thành một mảnh yêu tĩnh.


Kiếm ý này, thân ảnh u lãnh này, dung nhan băng lãnh này, thật sâu đâm vào lòng mỗi người, khiến người khiếp sợ không dám động.

Bao Cốc lạnh lùng nhìn quét một vòng, đem tầm mắt rơi vào một thiếu niên gần nhất, nói:
"Ngươi nói cho ta biết, vì sao các ngươi đều đuổi theo ta?"
Thiếu niên kia bị khí thế trên người làm cho khiếp sợ, lại kinh hãi ánh mắt của nàng, sợ đến không dám nhìn thẳng vào Bao Cốc, cúi đầu nhược nhược nói:
"Tiểu...!Tiểu..

tiểu sư thúc, ngài...!Tất cả mọi người hiếu kỳ, muốn...!muốn gặp ngài....!muốn...!muốn...."
Bao Cốc hỏi: "Muốn cái gì?"
Người đó đáp:
"Muốn nhìn ngươi một chút xem ngài có phải đúng như lời đồn đãi là đệ nhất mỹ nhân của Huyền Thiên Môn hay không?"
Bao Cốc: "...." Nàng thiếu chút nữa muốn phun ra ngụm máu tươi! Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nhân không phải tiểu sư thúc sao? Muốn xem Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nhân thì đi tìm tiểu sư thúc Tử Vân Thù a, nàng cam đoan sư công nhất định tuyệt đối sẽ một cước đạp chết bọn họ!
Bao Cốc tức giận đến đôi mắt phun lửa! Mấy năm nay nàng tu tâm dưỡng tính, nhưng một khi bạo phát quả thực là khủng khiếp.

Các ngươi đều là ong bướm còn ta là kiều hoa cho các ngươi vây quanh ngắt hái sao? Truy đuổi nàng từ đại viện đến Huyền Thiên Điện, làm cho nàng không chỗ trốn tránh!
Ánh mắt nàng băng lãnh lại mang theo phẫn nộ lạnh lùng từ trong đám người đảo qua, phát hiện không ít đệ tử nhìn chằm chằm mặt nàng.

Nàng nhớ đến trước đó vẫn nghĩ những người này sợ nàng, nhưng thì ra – là đang nhìn mỹ nhân! Hơn nữa còn đuổi theo mà nhìn! Bao Cốc thẹn quá thành giận! Trong lòng nàng thịnh nộ, trên mặt cũng một mảnh băng hàn, bắt đầu điểm tên từng phong, đệ tử mỗi phong lần lượt bước ra.

Không bao lâu, đệ tử Huyền Thiên Môn có mặt trong điện toàn bộ phân loại đứng theo sư phụ của mình.

Những đệ tử này bị hành động của Bao Cốc làm không hiểu ra sao.

Có người nhìn thấy Bao Cốc tựa hồ phẫn nộ, dự cảm không ổn muốn đào tẩu liền bị Bao Cốc phát hiện ngăn trở, bắt trở về, nàng xuất thủ nhanh như thiểm điện, hạ thủ không lưu tình trong nháy mà đem người đó đánh thành đầu heo ném lại chỗ cũ,.

Người đó thực lực không kém, cảnh giới tu luyện so với Bao Cốc còn cao hơn, nhưng không dám đánh trả.

Có vết xe đổ, hơn nữa tụ ở chỗ này gần nghìn đệ tử, nhiều người dũng khí đủ, ngược lại cũng không chạy, đứng bất động, đều suy đoán Bao Cốc muốn làm gì? Thuận tiện nhìn thêm vài lần tiểu sư thúc.

Tiểu sư thúc đúng như lời đồn là một mỹ nhân.

Lạnh lùng, phiêu nhiên xuất trần không nhiễm thế tục, lại sắc bén khí phách, quả nhiên chỉ nhìn thôi trong lòng cũng say.

Ngay lúc Bao Cốc phân loại đám nhị đại đệ tử, nhất đại đệ tử chạy đến nhìn thấy thế trận này của Bao Cốc liền dự cảm không ổn, sau khi nghe ngóng, khuôn mặt đen lại, trong đống người chồng chất tìm được đồ đệ của mình xăn tay áo đánh.

Đặc biệt là tên vừa rồi cùng Bao Cốc nói đến nhìn Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nhân, bị sư phụ hắn đánh cho mắt mũi co lại cùng nhau, cả khuôn mặt đều sưng phù.

Ngọc Kiếm Minh thoáng chốc trời thành người vui sướng nhất, – sư phụ hắn không đây, Bao Cốc là tiểu sư thúc của hắn lại không hề động tay động chân đánh hắn, hắn là người duy nhất trong số tất cả nhị đại đệ tử ở đây không bị đánh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận