Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc mở mắt ra, nhìn ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào trong phòng đầy lưu quang.

Trời đã sáng từ lâu, quang ảnh soi sáng trên người, khiến nàng chỉ cảm thấy hoảng hốt như đã cách một thế hệ.

Nàng nhìn khung cửa sổ quen thuộc, sa liêm quen thuộc, giá cắm nến quen thuộc, nhìn cảnh vật quen thuộc trong phòng ngủ của mình, mới biết mới biết chưa chết, còn sống, sống sót thoát khỏi luyện ngục.

Trải qua thống khổ dường như kéo dài vô tận, trải qua ngao luyện đau đớn trong bóng tối, hôm nay thấy ánh dương quang, thấy cảnh tượng này, mới cảm thấy thì ra lẳng lặng an tường nằm dưới ánh dương quang, sống ở trên đời là tốt đẹp như vậy.

Nàng mệt mỏi, khẽ động cũng không muốn động, thầm nghĩ yên tĩnh mà nằm ở đây lẳng lặng đắm chìm trong ánh dương quang hưởng thụ tốt đẹp của nắng sớm.

Bỗng dưng, một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước cửa.

Nàng mặc trường bào, tư thái phiêu nhiên trác tuyệt.

Ánh dương quang chiếu lên người nàng, khiến nàng trở thành một mảnh sáng lóa chói mắt, quang cùng ảnh dung hợp trên người nàng, giống như đạp phá quang minh mà đến.

Thân ảnh kia chiếu vào trong mắt Bao Cốc, từng chút phóng đại, lại từng chút thu vào trong lòng, khiến nàng sinh ra cảm giác như giấc mộng.

Nàng không khỏi suy nghĩ: Nàng ấy là ai?
Thân ảnh có thể quá mức chói mắt như vậy, có thể khiến ánh nắng chiếu lên người nàng quá mức rực rỡ, cứ thế Bao Cốc cảm thấy thân ảnh ấy chiếu vào trong lòng nàng, khiến nàng mới vừa từ nơi địa ngục tử vong bước ra có cảm giác tim đập thình thịch.

Nàng tỉ mỉ quan sát thân ảnh kia, ngưng mắt nhìn hồi lâu mới nhớ đến – người này, là sư tỷ nàng, Ngọc Mật!
Sư tỷ! Nàng dường như đã rất lâu chưa từng gặp sư tỷ, lâu đến tựa như qua cả đời, lâu đến tựa như cách một đời người, lâu đến tựa hồ đều sắp quên nàng ấy rồi.

Lúc này, nàng ấy lại xuất hiện trước mặt bản thân, dùng tư thái thần thánh đạp quang mà đến, mê huyễn ánh mắt của nàng.

Bao Cốc không khỏi có vài phần đau xót nghĩ đến: Ta phải yêu cùng một người hai lần sao?
Nàng nhắm mắt lại, không muốn nhìn Ngọc Mật nữa, không muốn nhìn thân ảnh kia nữa, không muốn đem dáng vẻ của nàng ghi tạc trong đầu khắc vào trong tâm nữa.

Nàng biết nàng cho đến bây giờ vẫn không đuổi kịp một Ngọc Mật luôn đi về vội vã ngang dọc phiêu đãng cũng không vì bất luận cái gì dừng lại.

Nàng vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng mộ bóng lưng của Ngọc Mật, cho dù còn muốn, cho dù nàng có nỗ lực cũng khó với lấy cái bóng của nàng ấy.

Trước mặt sư tỷ nàng hèn mọn đến giống như một con kiến.

Lúc này, nàng dùng dáng vẻ mới từ trong địa ngục bò ra chật vật vô lực đến ngay cả động cũng không động được nằm ở đây, đón ánh mắt sư tỷ quan sát nàng.

Trong nháy mắt kia, Bao Cốc tự ti, xấu hổ đến cực điểm, hận không thể đem bản thân chôn trong vực sâu thống khổ không ngừng kia cũng không muốn dùng dáng vẻ bất kham này xuất hiện trước mắt Ngọc Mật.


Tự sát chưa chết, sống sót, thật không chịu nổi, còn có mặt mũi gì gặp người.

Bao Cốc lòng tràn đầy xấu hổ.

Ngọc Mật bước vào cửa liền thấy Bao Cốc mở mắt ra, nằm dưới ánh dương quang.

Dương quang chiếu lên người nàng, tôn lên vẻ ôn nhu của nàng, lộ ra một chút quyến rũ.

Dáng vẻ biếng nhắc lại kiều nhuyễn, lại có một cổ khí tức trầm tĩnh không ngừng lưu chuyển.

Nàng chưa bao giờ biết có người xinh đẹp đến như vậy, như thư như quyển như họa như thi như ca, tựa phong tựa thủy tựa vân tựa sơn tựa lam.

Ngọc Mật si ngốc nhìn Bao Cốc.

Phiêu bạt nhiều năm, chém giết nhiều năm, đẫm máu mà chiến, nàng cướp đi không biết bao nhiêu tính mệnh, cũng không biết trầm tĩnh là thứ gì, mà lúc này người trước mắt lại khiến nàng sinh ra một loại năm tháng tĩnh lặng mỹ hỏa, cảm giác đầy phòng lưu hương.

Khuôn mặt hàm hậu năm đó vẫn luôn lộ ra nụ cười vô tâm vô phế tràn ngập tính toán nhỏ nhặt hôm nay đã trưởng thành dáng vẻ như vậy, tại Vân Hải Mật Lâm, tại tiểu viện này dưỡng ra dung mạo ý vị như vậy.

Trải qua một phen sinh tử, trên người thiếu vài phần u nhiên mờ ảo, lại thêm vài phần mềm mại.

Khí độ ôn nhu, phảng phất dường như không chịu nổi bất luận gió táp mưa sa gì, khiến người ta thầm nghĩ ôm lấy nàng, yêu thương che chở nàng.

Nàng nhìn Bao Cốc, Bao Cốc cũng nhìn nàng.

Dung nhan phiếm lấy nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa, tóc dài tản mát, đôi mắt thâm thúy, đều hấp dẫn ánh mắt của nàng.

Nàng nhìn đôi mắt Bao Cốc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lộ ra dáng vẻ không muốn nhìn thấy nàng.
Trong lòng Ngọc Mật không biết vì sao lại thấy đau, chóp mũi chua xót.

Nàng làm tổn thương Bao Cốc, quá sâu! Nàng cho mang đến cho Bao Cốc quá nhiều đau khổ.

Nàng bỗng nhiên muốn xoay người rời đi lại sợ sự ra đi của nàng lại đâm Bao Cốc thêm một vết thương, Ngọc Mật chỉ có kiên trì đi đến bên giường, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Tỉnh a? Tiểu sư thúc cùng Thánh di gần đây mỗi ngày đều đến xem ngươi vài lần."
Nghe được Ngọc Mật nàng chuyện với nàng, Bao Cốc cũng không thể giả chết, nàng "ân" một tiếng, muốn ngồi dậy không muốn dùng dáng vẻ sắp chết nằm trước mặt Ngọc Mật.

Nhưng đại khái là trước đó tiêu hao rất nhiều khí lực, nàng lúc này chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

Ngọc Mật nhìn ra Bao Cốc muốn ngồi dậy lập tức cúi người đỡ lấy, đem gối đầu kê phía sau Bao Cốc, nàng ôn nhu nói:

"Mới vừa tỉnh, thân thể vẫn chưa khôi phục, đừng động.

Thánh di nói ngươi dung hợp Huyền Thiên Kiếm một thân linh lực gần như hao hết, phải chậm rãi khôi phục."
Bao Cốc "ân" một tiếng, Nàng không biết nên thế nào ứng đối Ngọc Mật.

Sau khi Ngọc Mật đỡ Bao Cốc dậy, liền ngồi xuống bên giường.

Trong lúc nhất thời cũng không nói gì.

Nàng chưa từng nghĩ đến sư tỷ muội vốn dĩ vô số lần trải qua sinh tử, sống nương tựa lẫn nhau lại có một ngày nhìn nhau không biết nói gì.

Thời gian, khoảng cách, đem hai người vốn dĩ nguyện ý liều mình tương hộ lẫn nhau kéo đến rất xa, cũng thêm vào rất nhiều xa lạ giữa hai người.

Ngọc Mật suy nghĩ một chút, mới tìm được đề tài, nàng thấp giọng nói:
"Ngươi thay đổi rất nhiều."
Bao Cốc vẫn như cũ "ân" một tiếng, đáp lời, nhưng không trả lời.

Ngọc Mật cũng nở nụ cười, hỏi:
"Ngươi chỉ biết 'ân' thôi sao?" Nàng quan sát Bao Cốc, cười hỏi:
"Còn nhận ra ta là ai không? Nếu như đáp không được hoặc trả lời không đúng, ta sẽ nghĩ ngươi choáng váng, gọi Thánh di đến." Nàng lời này có nói đùa, cũng thật có vài phần lo lắng.

Vạn nhất thật sự trở thành ngu ngốc chỉ biết 'ân' cũng không tốt.

Bao Cốc bất đắc dĩ thở dài, đón ánh mắt Ngọc Mật, nói:
"Sư tỷ, đừng nháo."
Ngọc Mật nghe được Bao Cốc gọi nàng là sư tỷ, biết người vẫn chưa ngốc, mỉm cười hỏi:
"Ta náo loạn chỗ nào?"
Bao Cốc nói:
"Ta không điên không ngốc cũng không có việc gì."
Ngọc Mật ngưng thần suy nghĩ một chút, hỏi:
"Vậy chuyện tự sát nên tính thế nào?"
Trên mặt Bao Cốc xẹt qua một tia không được tự nhiên, trong lòng cảm thấy có bất kham, cũng rất xấu hổ.

Nàng đem tầm mắt rơi vào tấm chăn trên người thậm chí không dám nhìn Ngọc Mật.

Ngọc Mật thở dài nói:

"Đừng làm chuyện điên rồ nữa, ngươi không biết mạng của ngươi có bao nhiêu quý giá, ngươi không biết ngươi đối với rất nhiều người mà nói có bao nhiêu trọng yếu sao."
Bao Cốc lần nữa nhẹ nhàng mà "ân" một tiếng.

Ngọc Mật lại hỏi:
"Có đau không?"
Bao Cốc ngây người, hỏi:
"Cái gì?"
Ngọc Mật hỏi:
"Sau khi tự sát có đau hay không?"
Bao Cốc nghĩ đến lúc bản thân dung hợp với kiếm, đó đâu chỉ là đau đớn, đâu chỉ thống khổ, quả thực chính là muốn sống không được muốn chết không xong thân như ở vào luyện ngục.

Nàng không ngốc cũng không đần, nghe được sư tỷ hỏi như vậy, lời này hỏi đến thành khẩn quan tâm, lại nơi chốn lộ ra không có hảo ý.

Đây là đang vui sướng khi người gặp họa hay là đang cười nhạo nàng! Nàng lạnh lùng nói:
"Không đau, rất thoải mái!"
Ngọc Mật bĩu môi, kéo dài giọng nói: "nga" một tiếng, nói:
"Ta thu dọn y phục dính máu của người nào đó, chậc, mặt trên tẩm máu, sợ là có người ngày đêm không ngừng chảy máu suốt hai tháng đi, toàn thân không ngừng bị thương nhiễm máu lại không ngừng được chữa trị, dằn vặt như luyện ngục cư nhiên không đau còn rất thoải mái, bội phục!"
Cho dù Bao Cốc cảm thấy tâm tính rất tốt cũng bị Ngọc Mật làm tức giận đến nghiến răng.

Nàng ngẩng đầu, tức giận lộ ra đôi mắt, hung hăng trừng Ngọc Mật.

Ngọc Mật đã biết, vậy còn cố nhắc đến!
Giọng nói kinh hỉ của Tử Vân Thù bỗng nhiên vang lên:
"Di, tỉnh!" Sau đó lời nói vừa chuyển:
"Nha, sao lại cãi nhau rồi?"
Bao Cốc nặng nề mà "hừ" một tiếng, quay đầu không nhìn tới Ngọc Mật.

Vừa rồi mắt mù mới có thể đem Ngọc Mật nhìn thành thiên tiên, đây quả thực chính là ác ma! Tức giận đến nàng tâm can tỳ phế thận đều đang đau nhức!
Ngọc Mật hoãn giọng nói:
"Bao Cốc, nếu như ngươi lại làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận đến ruột đều xanh! Nghe đây, hồn đăng của ngươi đang ở trong sư môn, trên người ngươi kết rất nhiều cấm chế, ngươi muốn chết, cho dù ngươi tự bạo đột tử tại chỗ chúng ta cũng có cách dùng tụ hồn tháp đem hồn phách của ngươi thu hồi, Nguyên Anh quả, Nguyên Thần quả, Niết Bàn Đan, có linh trân dược vật trọng tố linh thân cho ngươi, cho dù là linh trân dược vật không được, còn có thể luyện chế pháp bảo để ngươi trú ngụ, có thể khiến ngươi tồn tại.

Cứu trở về, sau đó chậm rãi chỉnh ngươi.

Không được có lần sau, hiểu không?"
Bao Cốc nghiêm mặt không lên tiếng.

Tử Vân Thù cả kinh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngọc Mật.

Lúc này Bao Cốc mới tỉnh thì đã giáo huấn rồi! So với A Thánh nhà nàng còn muốn hung a! Nàng truyền âm Yêu Thánh, nói cho Yêu Thánh Bao Cốc tỉnh rồi.

Yêu Thánh nhận được tin tức liền chạy đến.

Nàng bước vào cửa liền cảm giác được bầu không khí không ổn, tầm mắt đảo qua Bao Cốc, Ngọc Mật, Tử Vân Thù.

Tử Vân Thù hiểu ý, lập tức truyền âm, lặng lẽ đưa tin cho nói Ngọc Mật vì chuyện Bao Cốc tự sát giáo huấn Bao Cốc, lúc này hai sư tỷ muội đang tức giận.


Yêu Thánh vô cùng vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Bao Cốc, nói:
"Ân, còn có tâm tư tranh khí, tình huống so với trong tưởng tượng của ta tốt hơn rất nhiều.

Không ngốc không tàn phế."
Bao Cốc nhất thời càng thêm phiền muộn.

Nàng nghiêm trọng hoài nghi nàng đây là tự sát không chết được, các nàng là đến bỏ đá xuống giếng chế nhạo nàng.

Yêu Thánh vỗ vỗ tay Bao Cốc, nói:
"Được rồi, đừng giận.

Ngươi khiến mọi người đều sợ đến muốn chết, sư tỷ ngươi nói ngươi cũng là sợ ngươi sau này lại làm chuyện ngu ngốc.

Biết ngươi chịu khổ lần này trong lòng ủy khuất, bất quá coi như là nhân họa đắc phúc, sau này hảo hảo mà sống, biết không?"
Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói:
"Xin lỗi." Nàng thiếu chút nữa làm hại Yêu Thánh cùng Nam Sơn Nhất Kiếm vì nàng mất mạng.

Yêu Thánh trấn an rồi lại chụp tay Bao Cốc, nói:
"Được rồi, đừng áy náy nữa.

Trải qua một phen sinh tử đại nạn, nói vậy ngươi cũng có cảm ngộ cùng thu hoạch, chuyện này đối với tu luyện mà nói cũng là chuyện tốt.

Họa phúc tướng y, được mất cùng tồn tại, thiên chi thường đạo.

Thân thể ngươi cần điều trị, lần này dung kiếm quá hung mãnh, cảnh giới của ngươi lại thiếu, ta lo lắng sẽ lưu lại ám thương hoặc di chứng, chính ngươi cần lưu ý nhiều hơn, nếu phát hiện thân thể có cái gì không khỏe thì sớm nói cho ta biết, đừng lặng lẽ nghẹn trong lòng dồn bản thân vào bế tắc.

Về phần ngươi tu luyện gặp phải bình cảnh, đây là chuyện mỗi người trong tu tiên giới đều sẽ gặp phải, bao nhiêu người kẹt ở một chỗ mấy trăm năm khó bước qua được, thậm chí đến chết cũng không qua được, cũng có số ít người đến khắc cuối cùng vượt qua bình cảnh.

Ta cũng không phải đến lúc thời khắc thọ nguyên sắp tận đến trước mắt mới có được Hầu Nhi Tửu do Thù nhi lấy từ chỗ ngươi đột phá vào Động Huyền Kỳ lại thêm mấy nghìn năm thọ nguyên sống đến bây giờ sao? Mọi việc phải nhìn thoáng một chút, cơ duyên, kỳ ngộ, chuyển cơ, bất cứ lúc nào đều sẽ xuất hiện."
Bao Cốc "ân" một tiếng, thụ giáo.

Yêu Thánh nói:
"Sau này chuyện đó chúng ta cũng không nhắc không nói, cứ như vậy mà qua, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều." Nàng nhìn thấy Bao Cốc khí chất thiếu vài phần u lãnh trở nên nhu hòa rất nhiều, cảm thấy Bao Cốc lần này chịu khổ vẫn là được không ít chỗ tốt, chí ít trong lòng không tĩnh mịch như trước đây, thêm vài phần sức sống.

Trong lòng Bao Cốc ấm áp tràn đầy cảm động.

Cho dù bên cạnh nàng không có người yêu, cũng có nhiều thân nhân quan tâm nàng.

sư tỷ trước đây vẫn luôn cảm thấy tu tiên giới ai đều dựa vào không được, đạo lữ phản bội, thầy trò thành thù, đồng môn tương tàn.

Nhưng mà bên cạnh nàng, những người bên cạnh nàng, Thánh di, tiểu sư thúc, sư công, Phong sư bá, Nam Sơn tiền bối, tiểu hầu tử cùng Linh Nhi lúc nàng gặp phải nguy hiểm đều sẽ khuynh lực bảo vệ nàng, bất kể sinh tử mà bảo vệ nàng, ngay cả sư tỷ có cách nghĩ như vậy lúc đó chẳng phải cũng không để ý tính mệnh muốn chạy vào cấm chế Huyền Thiên Kiếm cứu nàng sao?
Lần này nàng gặp chuyện, cảm thụ lớn nhất chính là nàng có nhiều người thân như vậy, có nhiều thân nhân có thể sinh tử dựa vào, nàng thấy đủ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận