Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc ăn vào lượng lớn đan dược, cho dù lại uống Hầu Nhi Tửu thúc đẩy dược tính đan dược vẫn cần tốn một ngày một đêm mới hấp thu hết dược tính.

Nàng thân là Ngũ Linh căn vốn dĩ so với Song Linh căn Thiên Linh căn có thể "ăn" nhiều hơn, hơn nữa có Huyền Thiên Kiếm trong người, trước đây "ăn" bao nhiêu cũng không sợ no chết, hôm nay dung hợp Huyền Thiên Kiếm, Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân trở thành động không đáy.

Nhiều đan được như vậy bị nàng ăn vào bụng, biến thành linh lực cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ còn lại ít đến thương cảm đang ở trong đan điền cùng trong kinh mạch lưu chuyển, linh lực khôi phục không được ba phần.

Nàng nghiêm trọng hoài nghi Huyền Thiên Kiếm cùng nàng dung hợp chính là muốn mặt dày tranh giành linh khí trong cơ thể của nàng.

Nàng muốn khóc! Huyền Thiên Kiếm, cho dù ngươi đói bụng mấy vạn năm không được ăn no, cũng không thể không ngừng tranh giành linh khí với ta a! Vậy rõ ràng chính là một thanh kiếm mặt dày phản chủ, nàng lại không có cách nào với nó, hôm nay cũng chỉ có thể nhịn đau rưng rưng chuẩn bị dùng càng nhiều đan dược cùng linh thạch khôi phục linh lực.

Bỗng nhiên Bao Cốc cảm thấy cửa viện có động tĩnh, sau đó liền nhìn thấy tiểu hầu tử cùng Linh Nhi mà sau khi nàng tỉnh lại đã không thấy bóng dáng đang đi vào biệt viện.

Tiểu hầu tử ngồi trên vai Linh Nhi, Linh Nhi bước vào biệt viện mà gọi:
"Ngọc Mật tỷ tỷ, Bao Cốc thế nào rồi? Tỉnh chưa?"
Nghe được Linh Nhi gọi Ngọc Mật, Bao Cốc lúc này mới cảm thấy được Ngọc Mật không ở trong viện của nàng, Chẳng lẽ đi tiểu sư thúc bên kia rồi?
Đa Bảo Linh Hầu bỗng nhiên vui mừng mà chi một tiếng, giống như mũi tên rời dây cung từ trước cửa sổ phóng vào phòng ngủ, rơi xuống trên người Bao Cốc đang khoanh chân ngồi trên giường, một đôi móng vuốt khỉ vui mừng ôm lấy cổ Bao Cốc, mặt khỉ nho nhỏ dán trên gương mặt Bao Cốc vui mừng mà cọ cọ.

Linh Nhi cũng một bước xa chạy ào vào phòng, thấy Bao Cốc đã tỉnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Chỉ là khí tức trên người Bao Cốc khiến nàng không dám lỗ mãng giống như tiểu hầu tử, nàng chỉ xa xa đứng giữa phòng ngủ nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc nâng tay kéo một đám lông nhung đang cọ ngứa ngáy trên mặt xách ở trong tay, thấp giọng quát lên:
"Tiểu hầu tử đừng nháo." Lại ngẩng đầu nhìn về phía Linh Nhi đang vui vẻ lại có một chút thấp thỏm, hướng Linh Nhi vẫy tay, nói:
"Đến đây."
Linh Nhi đi đến bên giường, đánh giá Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi không có việc gì nữa đi?"
Bao Cốc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì nữa.

Các ngươi đi đâu vậy?"
Linh Nhi nói:
"Lão Tôn có đôi khi không thành thật, sợ hắn dùng mánh lới, ta cùng tiểu hầu tử đến bên kia một chuyến, thuận tiện đem sổ sách cùng lợi nhuận một quý mang về." Đang nói chuyện liền đem một vòng ngọc trữ vật đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc nhận lấy vòng ngọc trữ vật, nói:
"Khổ cực hai ngươi rồi." Nàng đã quen ít nói, hôm nay cũng không biết nói cái gì, chỉ
đành nói:
"Các ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Linh Nhi hé miệng, bĩu môi:
"Lời này còn không phải là hạ lệnh đuổi khách!" Đỏ viền mắt, xoay người đi ra ngoài.

Uổng bọn họ đối với Bao Cốc lo lắng bất an, nhưng này Bao Cốc cũng trước sau như một lãnh đạm, rất giống kẻ vô tâm vô phế.

Bao Cốc: "...." Nàng ngạc nhiên nhìn Linh Nhi rất bất đắc dĩ mà gọi một tiếng:
"Linh Nhi."
Linh Nhi dừng lại ở cửa, quay đầu tức giận trừng Bao Cốc, kéo dài giọng nói:
"Gọi ta làm gì?"
Bao Cốc thấp giọng nói:
"Ta không hạ lệnh trục khách, chỉ là...!Không quá quen nói nhiều, không biết nên nói cái gì."
Linh Nhi hô lên:
"Bao Cốc, trước đây ngươi không phải như vậy." Bao Cốc trước đây dễ gần, vẫn luôn cho nàng ăn ngon, bình thường sẽ sờ nàng ôm nàng một cái, giống như sủng hài tử mà sủng ái nàng, tuyệt sẽ không giống như những năm nay đối với nàng lạnh lùng lãnh đạm, mặc kệ nàng làm gì cũng không khiến Bao Cốc quan tâm.

Bao Cốc lặng lẽ.

Nàng biết mấy năm nay nàng biến hóa khiến Tiểu hầu tử, Linh Nhi, sư tỷ đều cảm thấy nàng trở nên xa lạ, không tiếp thụ được.

Linh Nhi thấy Bao Cốc lại trầm mặc, không nói lời nào, tâm trạng lại bị kích động, nàng thật muốn vọt tới trước mặt Bao Cốc cào vài móng vuốt, lại mơ hồ có một chút sợ hãi Bao Cốc của hiện tại, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hung hăng phẫn nộ trừng Bao Cốc.

Bao Cốc đứng dậy xuống giường, nàng mang hài vào, chậm rãi đi đến trước mặt Linh Nhi, nói:
"Linh Nhi, ta biết mấy năm nay ta thay đổi rất nhiều, cho các ngươi đều cảm thấy xa lạ nhưng mặc kệ ta biến thành dáng vẻ gì, các ngươi đều là thân nhân ta rất quan tâm.

Ta có thể sống lại, ta có thể từ trong thống khổ dung kiếm sống sót, không phải vì cái gì khác, mà vì các ngươi ở bên ngoài thủ hộ ta, chờ ta tỉnh lại.

Ta vẫn là ta, chỉ là tính tình có chút lãnh đạm, trầm tĩnh, không hề giống như thời niên thiếu làm ầm ĩ, cũng không dùng nụ cười làm mặt nạ." Lời của nàng dừng một chút, nói:
"Trước đây ta vẫn luôn cho rằng cười so với khóc thì tốt hơn, mọi việc mỉm cười nhiều sẽ dễ dàng rất nhiều, cho dù có khổ có khó khăn hơn cũng phải mỉm cười đối diện, luôn luôn phải quật cường, đè nén ở trong lòng."
Linh Nhi hỏi:
"Vậy vì sao hiện tại không cười nữa?" Nàng trở lại bên cạnh Bao Cốc đã bốn năm, nhưng chưa từng thấy Bao Cốc cười.

Bao Cốc luôn lạnh lùng nhàn nhạt, gần như không có bất luận tâm tình gì.

Bao Cốc cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi:
"Ngươi muốn đối diện một Bao Cốc mang mặt nạ hay là một Bao Cốc không hề che giấu bản thân?"
Linh Nhi bị Bao Cốc hỏi ngược lạị liền nghẹn họng.

Bao Cốc nói:
"Mấy năm nay tu luyện khiến tâm tính trầm lặng, tính tình cũng lãnh đạm, không có chuyện gì đáng thương tâm, không có chuyện gì đáng thoải mái, im lặng mà tu luyện bình thường đạm nhạt mà sống qua ngày, tị thế ẩn cư dĩ nhiên không so được với lăn lộn hồng trần náo nhiệt.

Các ngươi quen náo nhiệt cho nên có một chút chịu không nổi ta trầm lặng như vậy.

Linh Nhi khuyên nhủ:
"Bao Cốc, đừng tị thế ẩn tu nữa, cùng chúng ta đi ra ngoài đi lại đi.

Ngươi dáng vẻ như vậy luôn khiến ta cảm thấy khó chịu."
Bao Cốc ngưng thần suy nghĩ một chút, nói:
"Được, nhưng ta cần điều trị trạng thái thân thể một đoạn thời gian nữa."
Linh Nhi nghe Bao Cốc đáp ứng đi ra ngoài, trên mặt cười như nở hoa, nói:
"Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi."
Bao Cốc gật đầu.

Nàng nói:
"Sư tỷ không ở trong viện, nếu ngươi muốn tìm nàng, đi biệt viện của tiểu sư thúc nhìn xem."
Linh Nhi hỏi:
"Đây lại là hạ lệnh trục khách nữa sao?"
Bao Cốc không nói gì.

Linh Nhi nhìn chằm chằm Bao Cốc, nếu như là trước đó, Bao Cốc sẽ không bất kể nàng sinh có tức giận hay không, sẽ không cùng nàng giải thích nhiều như vậy.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Bao Cốc sau khi tỉnh lại nhu hòa rất nhiều, trở nên càng đẹp mắt so với trước đó, mỹ mỹ, ôn nhu, khiến trong lòng nàng ngứa ngáy muốn đến gần ôm Bao Cốc vào trong ngực, nhưng lại khiếp sợ khí thế như có như không trên người Bao Cốc, khí thế này nhạt như mây khói lại có vài phần thanh lãnh hàn ý, nhưng nàng biết nếu như khí thế bạo phát, thì sẽ kinh khủng hơn cả sóng dữ.

Linh Nhi cắn môi, bỗng nhiên thổi phì lá gan kề bên tai Bao Cốc nói nhỏ một câu:
"Bao Cốc, ngươi lớn lên so với hồ tộc bọn ta còn muốn câu người."
Bao Cốc nghe được Linh Nhi bên tai nói nhỏ, thực sự không nói gì.

Nàng nói thầm trong lòng: Ngươi cho rằng ta muốn như vậy a!
Linh Nhi lại nói một câu:
"Nếu như Ngọc Mật tỷ tỷ không cần ngươi, ta cần ngươi."
Bao Cốc cả kinh đôi mắt trừng đến lưu viên, trên mặt mang theo kinh hách mạnh quay đầu lại nhìn về phía Linh Nhi.

Linh Nhi ném lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc quay đầu chạy ra khỏi phòng, cười đến phá lệ càn rỡ.

Bao Cốc không nói gì mà nhìn chằm chằm thân ảnh Linh Nhi chạy khỏi biệt viện.

Linh Nhi cũng học hư!
Đa Bảo Linh Hầu nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc nói với Đa Bảo Linh Hầu:
"Ngươi cũng cùng các nàng học hư."
Bao Cốc phỏng chừng Ngọc Mật còn phải ở trong biệt viện một đoạn thời gian.

Nàng mới vừa dọn vào viện này đã ôm tâm tư muốn cùng sư tỷ cùng một chỗ, đem những thứ Ngọc Mật cần toàn bộ chuẩn bị sẵn trong phòng.

Sau lại đối với sư tỷ tâm tư phai nhạt, lại bận việc tu luyện, biết sư tỷ sẽ không trở về liền không động đến những thứ thuộc về sư tỷ trong phòng này.

Hôm nay sư tỷ trở về, nàng vẫn luôn không thể để sư tỷ cùng nàng dùng chung một phòng, dĩ nhiên phải thu xếp cho Ngọc Mật một nơi ở cùng đem những thứ của bản thân chuyển sang đó.

Thói quen, phần tình cảm sư tỷ muội, có thể vẫn bởi vì đã từng quá mức thân cận cho dù không liên quan đến tình yêu, Ngọc Mật trong lòng nàng vẫn chiếm vị trí rất quan trọng.
Hai gian phòng tốt nhất biệt viện này, một gian là đối diện dược viên tiền viện, một gian khác là đối diện dược viên hậu viện.

Đa Bảo Linh Hầu quanh năm ở trong túi trữ vật siêu lớn hoặc chui vào chỗ nàng không biết ủ Hầu Nhi Tửu, không chiếm dụng gian phòng.

Linh Nhi ở trong sương phòng tiền viện rất gần phòng nàng, phòng lớn hậu viện vẫn còn trống, Bao Cốc liền đem phòng đó bố trí cho Ngọc Mật.

Mấy năm nay nàng lần lượt thêm rất nhiều thứ cho Ngọc Mật, các loại đồ dùng đầy đủ mọi thứ, trong phòng chỉ cần thêm vài món gia cụ liền có thể ở.

Trong túi trữ vật siêu lớn của nàng thu nạp rất đầy đủ.

Cho dù trong phòng Ngọc Mật có thiếu nàng cũng có thể từ túi trữ vật siêu lớn lấy đến.

Giường, thảm, sa liêm, trác đẳng, nhuyễn tháp, vật trang trí, tất cả đều là phẩm chất tốt nhất dựa theo quy cách luyện chế pháp bảo mà luyện chế.

Những thứ có sẵn bố trí cực nhanh.

Pháp bảo trữ vật có thể giúp nàng dọn nhà cũng thuận tiện di chuyển đến, thoáng chốc quét tước một phen, không cần một canh giờ liền bố trí phòng của Ngọc Mật thỏa đáng.

Bao Cốc cảm thấy phía sau có động tĩnh, nàng xoay người, thấy Linh Nhi cùng Ngọc Mật xuất hiện trước cửa.

Ngọc Mật nhìn quét qua căn phòng, hỏi:
"Ngươi đang chuẩn bị cái gì?"
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, sau này ngươi liền ở nơi này đi, nếu thiếu cái gì thì nói với ta."
Ngọc Mật đã từng đến phòng của Bao Cốc, có thể thấy được những thứ Bao Cốc chuẩn bị cho nàng đều đã di chuyển đến đây, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác lo lắng cùng mất mác.

Nàng nét mặt không biểu hiện, nói:
"Được, làm phiền rồi."
Bao Cốc hơi gật đầu, không hề nói thêm cái gì, vội vàng lướt qua bên cạnh Ngọc Mật muốn quay về phòng, nàng đi được vài bước, bỗng nhớ đến một chuyện:
"Nếu trong viện có thứ gì hữu dụng với ngươi, ngươi cứ lấy dùng, cần thứ gì khác thì nói với ta.

Các loại đan dược trong đan phòng, ngươi dùng được thì cứ lấy dùng, nếu có thiếu hoặc không đủ, thông báo ta một tiếng."
Ngọc Mật động dung nhìn Bao Cốc, gọi một tiếng:
"Bao Cốc."
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, ta không có ý khác, chỉ là cảm thấy sư tỷ muội cho dù không làm được người yêu vẫn là sư tỷ muội, không phải ngoại nhân không cần khách khí.

Mấy ngày nay ta muốn bế quan tu dưỡng, nên không thể thăm hỏi ngươi, ngươi cứ tự nhiên.

Đây là biệt viện của ngươi, ngươi cần gì khách khí." Nàng nói xong, thoáng hạ thấp người, trực tiếp rời đi.

Ngọc Mật kinh ngạc nhìn thân ảnh Bao Cốc rời đi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy không phải tư vị, còn có chút ê ẩm chua xót.

Bao Cốc nói với nàng không cần khách khí, lại trở nên khách sáo với nàng.

Ngày kế tiếp Bao Cốc một mực hồi phục linh lực trong đan điền.

Dung hợp Huyền Thiên Kiếm thân thể giống như động không đáy, dường như dung nạp linh lực không ngừng chuyển vào đan điền kinh mạch, huyết nhục cốt cách của nàng đều đang hấp thu linh lực, hấp thu đến trong cơ thể có thể ở lại đan điền cùng kinh mạch không đến ba phần, vậy cũng thôi đi, bình thường cho dù không dùng linh lực, thì linh lực trong kinh mạch cùng đan điền cũng có thể xuất hiện tổn hao.

Nàng trải qua tỉ mỉ quan sát mới phát hiện linh lực trong kinh mạch cùng đan điền dĩ nhiên giống như nước mà ngấm vào huyết nhục cốt cách.

Đây là phải đi luyện thể, dùng thân thể tu thành tiên đạo?
Nàng là Ngũ Linh căn vốn dĩ tu luyện cũng đã chậm, hôm nay còn đi luyện thể chi đạo sớm bị tu tiên giới vứt bỏ không biết bao nhiêu vạn năm, Bao Cốc chỉ cảm thấy con đường tu luyện phía trước vô cùng xa xôi.

Thân thể của nàng khiến nàng chỉ có thể lựa chọn luyện thể, nhưng luyện thể pháp môn tu luyện đã sớm thất truyền, nàng ngay cả bước tiếp theo nên tu luyện thế nào cũng không biết!
Bao Cốc phải hướng Tử Thiên Quân cùng Yêu Thánh nói rõ tình trạng của bản thân.

Tử Thiên Quân biết được tình huống của Bao Cốc khuôn mặt đều tái rồi!
Yêu Thánh trái lại cho ra hai câu nói:
"Không có sẵn công pháp tham chiếu, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình tạo ra một con đường tu luyện mới, rất nhiều yêu tu cũng không có công pháp tu luyện, chỉ có thể dựa vào bản thân suy nghĩ lĩnh ngộ, đến tu luyện thành công mới đưa kinh nghiệm của bản thân cùng lộ trình tu luyện tổng kết ra một bộ công pháp." Nàng nói cho Bao Cốc biết, nếu tu luyện gặp phải bình cảnh, vậy đi ra ngoài một chút, biết đâu sẽ có thu hoạch.

Bao Cốc phải nghiêm túc suy nghĩ chuyện bước ra Vân Hải Mật Lâm, bước ra Huyền Thiên Môn khảo nghiệm.

Nàng biết bản thân một mình xuất môn là không có khả năng, quá nguy hiểm, với tạo nghệ trận pháp cùng hơn mười bộ trận kỳ, nàng tự nhận vẫn có một chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, nhưng chịu đựng không được cao thủ tu tiên giới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chút thứ đó của nàng tùy tiện gặp phải một Hóa Thần Kỳ xuất thủ nàng chịu đựng không được.

Nàng từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều vết hai chữ "chói mắt", muốn thu liễm, trở nên yên lặng khảo nghiệm đều không được.

Nếu xuất môn, phải có người đủ cảnh giới tu luyện, đủ chiến lực đi theo bảo vệ, nhưng việc chọn người khiến nàng lâm vào khó khăn.

Tiểu hầu tử gần như không có chiến lực! Linh Nhi trái lại có một chút bản lĩnh nhưng bản lĩnh tranh đấu cũng không cao, bình thường luôn dùng huyễn thuật hoặc Thiên Nhãn bạo kích chế địch, không có sức đầu lâu dài.

Sư tỷ nàng trái lại là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong tư tâm của nàng, nàng cũng không muốn cùng sư tỷ đồng hành.

Về phần đồng môn khác, trong số nhất đại đệ tử có thể khiến nàng dám đem tính mệnh gia phó gần như không có.

Sư môn trưởng bối, sư công, Phong sư bá đều không đi được, Trần sư bá từ sau khi trọng tố linh thân vẫn bế quan không ra cửa, ngay cả trưởng lão viện cũng không có bước ra.

Tiểu sư thúc trái lại cũng là một lựa chọn rất tốt, nhưng nàng cùng Yêu Thánh từ trước đến nay như hình với bóng.

Khiến Yêu Thánh ra bên ngoài hành tẩu chính là cầm trọng bảo người người thèm nhỏ dãi tự ra ngoài rêu rao khắp nơi.

Cửu giai thánh liên Động Huyền Kỳ a, đây là tiên đan bảo dược đi hành tẩu a! Yêu Thánh nếu đi ra ngoài, cả tòa tu tiên giới đều phải rơi vào điên cuồng! Nàng cam đoan thậm chí sẽ có người so với Nam Sơn tiền bối còn muốn lợi hại cường đại xuất hiện hái thuốc, ngắt đóa kiều hoa này.

Đây đâu chỉ là dọa người, quả thực là đáng sợ.

Bao Cốc chỉ cần nghĩ đến hậu quả khi Thánh di đi ra ngoài hành tẩu liền phát lạnh.

Nam Sơn tiền bối? Khiến Nam Sơn tiền bối một vị cường giả làm bảo tiêu cho nàng, Bao Cốc tự nhận thiếu tư cách, huống hồ nếu có Nam Sơn tiền bối hộ tống, người gặp phải sẽ tránh xa, nàng còn có thể tu luyện khảo nghiệm?
Bao Cốc nhất thời lâm vào khó khăn.

Nàng lại xấu hổ nói với Yêu Thánh nàng không muốn cùng Ngọc Mật đồng hành, chỉ có thể kiến nghị Yêu Thánh cho ý kiến chuyện nàng ra ngoài.

Bao Cốc trở về tiểu viện của bản thân, không bế quan tu luyện nữa.

Nàng oa trong thư phòng tự ngẫm lại chuyện đi lại xuất môn, trong lơ đãng thoáng nhìn thấy Ngọc Mật ở xa xa trên hàng lang nhìn nàng.

Nàng ở tiền viện, Ngọc Mật ở hậu viện, mỗi người có phạm vi hoạt động riêng, theo lý thuyết sư tỷ ngoại trừ ra vào cửa phải từ hai hành lang đi ngang qua, hai người các nàng không có cơ hội cùng xuất hiện.

Nhưng sư tỷ gần đây tựa hồ rất nhàn, bình thường đi ngang qua không nói, vẫn thường xuyên đến trong viện tản bộ chung quanh, đứng ở tiền viện của nàng ngắm hoa.

Dáng vẻ sư tỷ rất tốt, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, vừa đứng trước biển hoa trong dược viên, người hoa tôn nhau, phá lệ đẹp mắt.

Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy sư tỷ có tâm sự, tâm sự này tựa hồ còn liên quan đến nàng.

Nàng cũng từng hỏi qua sư tỷ có phải có việc gì hay không, nhưng sư tỷ ném cho nàng một câu "không có việc gì".

Chuyện của sư tỷ nàng không muốn hỏi thăm, hơn nữa trước đó bận rộn Khôi phục linh lực cũng không quá để ở trong lòng.

Lúc này lại thấy sư tỷ xa xa nhìn chằm chằm nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy trong lòng kỳ lạ, nhưng lại không rõ sư tỷ muốn làm cái gì.

Bao Cốc suy nghĩ một chút, đứng dậy, bước ra thư phòng, đi hướng Ngọc Mật đang đứng ở hành lang, nàng mới vừa đi đến góc đã thấy sư tỷ xoay người muốn đi.

Bao Cốc gọi một tiếng:
"Sư tỷ."
Ngọc Mật dừng chân, quay đầu lại nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc hỏi:
"Sư tỷ có việc?"
Ngọc Mật đáp:
"Không có việc gì."
Bao Cốc khẽ nhướng mày, hỏi:
"Vậy sư tỷ vì sao luôn...." Nàng không nói rõ, nhưng ý tứ này nàng biết Ngọc Mật sẽ hiểu.

Ngọc Mật mỉm cười, nói:
"Ngươi là sư muội ta, hôm nay có chút không quen thuộc, muốn quan sát nhiều hiểu rõ ngươi, một lần nữa nhận thức một chút, không được sao?"
Bao Cốc hiện tại trở nên ăn nói vụng về, bị Ngọc Mật nghẹn ngược lại không biết nên nói cái gì.

Nàng dừng một hồi lâu mới hỏi:
"Vậy sư tỷ trải qua quan sát, có bao nhiêu hiểu rõ cùng nhận thức?"
Ngọc Mật có hứng thú câu khóe môi, hỏi:
"Muốn biết?"
Bao Cốc nhìn nhãn thần của Ngọc Mật có chút không có hảo ý, thần sắc lạnh lùng, ném một câu:
"Không muốn." Nàng xoay người đi đến thư phòng.

Nàng quyết định trở về sẽ đóng cửa lại! Thư phòng của nàng có pháp trận tương hộ thần niệm tham không vào, đóng cửa liền ngăn cách ánh mắt của Ngọc Mật! Nàng biết sư tỷ biểu hiện ra thoạt nhìn đứng đắn, nhưng thực tế một ý nghĩ xấu, so với Thánh di còn xấu hơn.

Thánh di chỉ là thỉnh thoảng làm một chút việc xấu không đáng nói, nhưng sư tỷ bình thường đi ra ngoài giết người phóng hỏa, phục kích cướp đoạt....!Nữ thổ phỉ? Được rồi, Hỏa Bạo Long!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui