Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc đột nhiên nghĩ đến một việc đó chính là bản thân tị thế chín năm không ra khỏi cửa, dáng vẻ khí chất đều đại biến, ngay cả sư tỷ, Linh Nhi cũng không dám nhận thức, huống hồ là người bên ngoài? Trong mấy năm nay, ngoại trừ người của Huyền Thiên Môn người ở ngoại giới chưa từng gặp qua nàng là bộ dáng gì.

Nếu như nàng ở bên ngoài hành tẩu, giấu diếm khuôn mặt, giấu diếm tài phú, ai biết nàng là ai? Nàng phỏng chừng cho dù hiện tại bản thân đi trên đường cái Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng không có mấy người có thể nhận ra nàng!
Trong số đồ đệ linh căn tốt của Huyền Thiên Môn, Ngũ Linh căn là dấu hiệu riêng của nàng.

Nhưng ở ngoài, chỉ có Thiên Linh căn linh căn mới là tu tiên thiên tài vô cùng nổi bật, Tam Linh căn, Tạp Linh căn vô số chiếm phần đông, nàng là loại Ngũ Tạp căn khiến người ngay cả nhìn cũng lười nhìn nhiều một cái.

Huống hồ nàng còn có dịch dung đan, khi cần thiết còn có thể thay hình đổi dạng che mắt người khác! Nàng xuất môn cần hộ vệ sao? Không cần!
Bao Cốc quyết định ai cũng không dẫn theo, một mình ra ngoài.

Nàng lần này xuất hành phải đi đâu đây?
Nàng tuy rằng không ra khỏi cửa, nhưng bởi vì kinh doanh buôn bán, tu tiên giới các nơi đều mở cửa hiệu nên đối với phân bố dân cư, thế lực, thôn trấn, ở tu tiên giới vẫn có chút hiểu biết.

Bao Cốc suy nghĩ cuối cùng quyết định quay về Vân Thành.

Thứ nhất, nàng muốn đến di chỉ Huyền Thiên Môn xem thử.

Thứ hai, Vân Thành cách Thanh Sơn quận khá gần, từ khi nàng rời nhà bước vào tu tiên giới không hề trở lại đó, nàng muốn về tu bổ phần mộ cho phụ thân.

Sản nghiệp của phụ thân nàng hiện giờ cũng không biết ra sao.

Bao Cốc tuy rằng quyết định một mình xuất môn, nhưng không muốn làm cho người khác biết nàng đi khi nào, không muốn để ai theo sau, nhưng nàng làm không được chuyện đi mà không nói một tiếng như sư tỷ, vì vậy sớm hướng Yêu Thánh, Tử Thiên Quân, Ngọc Mật, Tiểu Hầu Tử, Linh Nhi cáo biệt, sau đó chuẩn bị xuất hành, sau khi chuẩn bị đầy đủ chọn một ngày giữa tháng, người trong Huyền Thiên Môn đều rất nhàn nhã, cố ý thừa dịp trời còn chưa sáng rời giường thu công ra khỏi Vân Hải Mật Lâm bay về phía truyền tống pháp trận Huyền Thiên Môn.

Các phong các nơi trong Huyền Thiên Môn đều có đệ tử tuần tra, một số chỗ trọng yếu còn có đệ tử đời thứ nhất Nguyên Anh Cảnh tọa trấn.

Bao Cốc mở ra ẩn thân pháp bảo, khống chế phi kiếm phi hành dưới thấp, nàng dĩ nhiên sẽ không xông vào trùng trùng pháp trận cấm chế phi hành.

Với tạo nghệ pháp trận của nàng muốn phá trận của sư công cùng Yêu Thánh bày ra có thể không khó, nhưng muốn xông vào trận mà không bị phát hiện thì có một chút khó khăn.

Ra cửa mà thôi, cũng không phải làm kẻ trộm, không cần thiết, vì vậy lựa chọn đi đại đạo thường ngày vẫn đi.

Nàng mở ra ẩn thân pháp bảo có thể tránh khỏi thần niệm của đệ tử Kim Đan kỳ, nhưng muốn tránh tai mắt của nhất đại đệ tử Nguyên Anh Cảnh thì rất khó.

Nếu như nàng dưới tình huống có pháp bảo ẩn thân che chở không cử động, còn có thể không bị nhất đại đệ tử Nguyên Anh Cảnh phát hiện, nhưng phi kiếm trên không trung phi hành sẽ có năng lượng chuyển động, còn có không khí chuyển động, với thực lực của người Nguyên Anh Cảnh, cho dù có một con muỗi vỗ cánh cũng có thể cảm nhận được huống hồ nàng là một người lớn như vậy còn đang điều khiển phi kiếm?
Bất quá có thể tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh cũng không phải là kẻ ngốc, thấy Bao Cốc mở ra ẩn thân pháp bảo phi hành, liền biết nàng không muốn bị quấy rầy, âm thầm truyền âm thông báo để Bao Cốc đi qua.

Bao Cốc rất thuận lợi mà đi đến truyền tống vực bên cạnh Huyền Thiên quảng trường.

Huyền Thiên Môn có vài thông đạo thông ra ngoại giới, một chỗ là sơn môn chủ lộ, một chỗ là ở sau trưởng lão viện, một chỗ còn lại là nơi này.

Truyền tống vực có rất nhiều truyền tống đài cự ly xa, truyền tống tiêu hao lớn nhưng muốn xây truyện tống trận đài còn tốn kém hơn rất nhiều, hơn nữa Huyền Thiên Môn có pháp trận cấm chế truyện tống trận đài chỉ có thể truyền tống trong phạm vi hữu hạn trong sư môn, muốn truyền tống đến bên ngoài môn phái thì đi qua thông qua truyền tống vực hoặc đi sơm môn chính lộ.

Xây dựng chỗ thông với ngoại giới, dĩ nhiên phải có phòng bị nghiêm mật, chỉ riêng nhất đại đệ tử Nguyên Anh Cảnh trấn thủ đã có ba người, cách đó không xa chính là đại viện của chân truyền đệ tử, phía sau lại là nơi ở của Tử Thiên Quân, sau nữa là trưởng lão viện.

Bao Cốc rơi vào trước cửa truyền tống vực liền bị phát hiện, nhất đại đệ tử tĩnh tọa trong phòng nhỏ bên cạnh đều bị kinh động đi ra, khách khí thăm hỏi.

Nhị đại đệ tử canh giữ bên cạnh nhìn thấy mặt Bao Cốc che lụa mỏng xuất hiện, cả kinh đôi mắt đều trợn tròn, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần, lập tức ôm quyền hành lễ.

Từng có trải nghiệm bị đánh bốn tháng trước, hiện tại những nhị đại đệ tử này thấy Bao Cốc liền tất cung tất kính, nửa điểm lỗ mãng cũng không dám.

Cần dùng truyền tống vực xuất hành, chỉ có chưởng môn cùng trưởng lão viện mới có tư cách, người khác cần dùng truyền tống vực phải có lệnh của chưởng môn.

Trên tay Bao Cốc có một tấm lệnh bài của chưởng môn, nàng từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra lệnh bài trước đó sư công đưa cho nàng, tay cầm lệnh bài.

Nói:
"Ta có việc phải rời khỏi Huyền Thiên Môn."
Một loạt nhị đại đệ tử phụ trách canh gác truyền tống vực cùng ba nhất đại đệ tử thấy lệnh bài trong tay Bao Cốc đôi mắt đều choáng váng.

Trên lệnh bài có viết bốn chữ "Chưởng môn thân lâm", Tử Thiên Quân tự mình tế luyện chưởng môn lệnh, mặt trên có khắc ấn ký cùng lưu lại khí tức của hắn, người của Huyền Thiên Môn nhìn một cái thì có thể nhận ra.

Bao Cốc cầm "Chưởng môn thân lâm" lệnh muốn từ truyền tống vực ra ngoài, ai dám ngăn cản?
Cung kính ôm quyền trước hướng chưởng môn thân lâm lệnh hành lễ, sau hướng Bao Cốc cung kính dẫn đến truyền tống vực.

Bao Cốc bước lên truyền tống vực, phá không rời đi.

Nàng mới vừa đi, Tử Thiên Quân tọa trấn Huyền Thiên Môn liền truyền âm nói với tất cả những người canh gác cấm truyền chuyện này ra ngoài.

Về phần tọa độ lưu lại lúc vận dụng vận dụng truyền tống vực, Tử Thiên Quân cũng lặng lẽ dùng thủ đoạn che lấp, ngoại trừ hắn, ai cũng không biết Bao Cốc đi đâu.

Đường xá thực sự quá mức xa xôi, cho dù từ truyền tống vực đi ra, vậy cũng phải mất gần ba canh giờ mới đến nơi.

Nàng giờ dần ra cửa, đến Thanh Sơn quận đã là giờ tỵ.

Nàng khắc tọa độ có chút sai lệch, rơi vào giữa đồng ruộng ngoại thành, lúa xanh vừa mọc.

Mưa bụi như lụa mỏng, tư nhuận vạn vật.

Ở đây linh khí vô cùng loãng nhưng trong không khí mùi bùn đất hỗn hợp mùi hương của cây cỏ lại khiến Bao Cốc ngửi được vị đạo quen thuộc lúc nhỏ.

Nàng giương mắt nhìn lên, nhìn thấy xa xa mơ hồ có không ít người đứng, thành quần kết đội mà đi trên bờ ruộng.

Vốn dĩ chỉ có nông phu, nông phụ bận rộn điền dã hôm nay lại náo nhiệt hơn bình thường.

Từng tiếng pháo vang lên, ầm ầm vang vọng trên đồng ruộng, trong không khí còn tràn ngập mùi thuốc pháo cùng xác pháo bay tán loạn.

Nấm mộ cách đó không xa đã được thêm đất mới, trước mộ phần còn có vài nén hương, giấy, nến chưa cháy hết.

Ánh mắt Bao Cốc lại rơi xuống một cây liễu mới cắm bên bờ, bất chợt nàng cảm thấy được đây có lẽ là đến thanh minh rồi.

Nàng liễm đi quang mang pháp bảo trên người, lại tỉ mỉ kiểm tra một phen trên dưới.

Trường bào bạch sắc thanh nhã phối với kiểu dáng đơn giản, đai lưng tố sắc có thiêu hoa văn, pháp bảo bình thường nàng đeo đều tháo xuống, chỉ chừa một khối ngọc bội hộ thân Kim Đan kỳ treo bên hông.

Ngọc trâm pháp bảo Nguyên Anh Cảnh trên đầu nàng cũng đổi thành một cây trâm vô cùng bình thường, thanh lịch nhưng cũng là pháp bảo Kim Đan kỳ, quanh thân trên dưới ngoại trừ hai chiếc nhẫn trữ vật đeo trên ngón tay cùng vòng ngọc ẩn thân đeo trên cổ tay, không có gì khác.

Nàng đem bản thân từ đầu nhìn đến chân, xác nhận bản thân xiêm y đã bình thường đến không thể bình thường hơn, đơn giản đến không thể đơn giản hơn mới bước ra đường mòn, dọc theo đồng ruộng mà đi.

Ven đường gặp phải vài nhóm người mang theo giỏ trúc, bên trong chứa hương nến, vật phẩm tế bái.

Nhóm người nhìn thấy Bao Cốc che lụa mỏng đều nghiêng người nhường đường cho Bao Cốc, đồng thời không ngừng mà trên dưới quan sát Bao Cốc, trong mắt tràn ngập quái dị.

Bao Cốc cũng hiểu được bản thân rất quái lạ, tiết thanh minh, nữ tử độc thân, một thân tố sắc một mình hành tẩu trên đường, trên tay ngay cả một chút vật tế bái cũng không có.

Lúc này trời đổ mưa, nhưng ngay cả ô nàng cũng không che.

Đại khái là mấy ngày liền trời mưa, trên đường một mảnh lầy lội, mà đất cũng bị nước mưa làm nhão, nhưng giầy của nàng, làn váy sạch sẽ ngay cả một chút chấm nhỏ bùn đất cũng không thấy.

Này có thể không quái dị sao?
Bao Cốc cúi đầu nhìn chằm chằm mũi hài của mình.

Nàng đang cân nhắc có cần giẫm lên vài dấu chân khiến bản thân không bị nhìn đến kỳ quái? Nàng nhìn bùn đất phía dưới, chân thế nào cũng không nở dẫm lên.

Sạch sẽ quen rồi, bình thường trong phòng thu thập đến không nhiễm hạt bụi, đang êm đẹp chà một đống bùn lên chân, Bao Cốc rất chịu không nổi.

Vài lần muốn đặt chân đều cũng không nở đạp xuống, cuối cùng đơn giản không miễn cưỡng bản thân.

Ban ngày ban mặt, trên chân nàng không dính bùn còn có thể bị xem như quỷ nữa mà thu phục sao?
Trúc Cơ cửu giai, tuy nói còn chưa bước vào cánh cửa tu tiên giới, nhưng chỉ cách cánh cửa này một bước, thể chất sớm cách biệt một trời một vực với thường nhân, hơn nữa Bao Cốc khinh công cực cao, chớ nói đạp tuyết vô ngân, lăng ba hư không, nàng không cần phi kiếm cũng có thể lăng không hư độ đi vài dặm.

Chân của nàng giẫm trên mặt đất, chỗ đi qua ngay cả một chút dấu hài cũng không lưu lại, bùn cũng không dính nổi một chút.

Bao Cốc thấy chỗ bản thân đi qua ngay cả một chút dấu chân cũng không có, có chút lo lắng những người phía sau có thể hay không cho rằng thanh thiên bạch nhật gặp phải quỷ rồi.

Nàng nghe được trong số những người vừa rồi ở phía sau nhỏ giọng nói thầm:
"Đây là cô nương nhà ai, lá gan cũng quá lớn, dám một mình xuất môn!"
"Không có nghe tiên sinh kể chuyện trong trà quán nói sao? Hành tẩu giang hồ, nữ tử đơn độc đừng trêu chọc, khất cái đừng trêu chọc, ni cô hòa thượng cũng đừng chọc vào...."
Bao Cốc: "......" Được rồi, là nàng đa tâm.

Nàng dọc theo đường mòn bước đi, chỉ thấy có người ở ven đường đốt hương nến vật phẩm tế bái.

Lúc này đi trên đường, Bao Cốc nhận ra vị trí của bản thân.

Nàng rời khỏi nhiều năm như vậy, ngoài thành Thanh Sơn quận gần như không có gì biến hóa, đường vẫn là con đường đó, cây vẫn là cây, cảnh sắc vẫn là cảnh sắc cũ, hoa màu ngoại trừ lớn hơn những năm đại hạn, phát triển cũng rất tốt.

Lại đi vài dặm về phía trước đã đến nơi chôn cất phụ mẫu nàng.

Bao Cốc đi đến trước quầy bán nhan đèn ven đường, hướng lão nhân mặc đạo bào rách rưới mua một chút vật phẩm tế bái.

Lão nhân này tuy là mặc y phục đạo nhân, nhưng Bao Cốc một cái liền nhìn ra hắn chỉ là một người thường tầm thường không nửa điểm tu luyện, nhìn tay hắn hẳn là một người đọc sách hoặc đạo sĩ bình thường.

Đạo sĩ kia đem vật phẩm tế bái dùng giấy dầu gói lại, lại dùng dây thừng buộc chặt, nói:
"Cô nương, tám mươi văn tiền.

Cái này sợ mưa, ngươi muốn mua một cây dù không?"
Tiền? Bao Cốc bước vào tu tiên giới liền không dùng đến vàng bạc tiền đồng.

Cũng may lúc nàng rời nhà đã thu thập vàng bạc tùy thân mang theo, đây là của hồi môn phụ thân để lại cho nàng, nàng vẫn muốn giữ lại, mấy năm nay nàng ngay cả thân phận lệnh bài đều vứt mất nhưng những tục vật phụ thân lưu lại cho nàng vẫn giữ gìn rất tốt.

Nàng từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra một đống vàng bạc, mở bao quần áo, lộ ra một đống vàng ngọc đồ trang sức, hai đĩnh vàng, vài thỏi bạc, hơn mười đồng tiền cùng một ít bạc vụn.

Những thứ này đặt ở tu tiên giới chỉ có thể là những thứ thế tục vô dụng đặt ở ven đường cũng không ai đến nhặt, mấy hán tử vốn ngồi ở bàn trà bên cạnh, bày một sạp bán rau dưa sơn dã, thảo dược đang nói chuyện phiếm nhìn thấy vàng bạc đôi mắt đều sáng lên.

Bao Cốc nhìn thấy thiếu tiền đồng liền đưa mấy nén bạc vụn cho lão đạo sĩ, nói:
"Không cần thối lại." Nàng xách gói đồ tế bái trên bàn dọc theo đường mòn đi về phía trước.

Nàng đi chưa được vài bước đã có người đi theo phía sau, theo sau nàng là mấy người ngồi bên đường bán thảo dược rau dưa lúc nãy.

Chẳng lẽ là thấy hơi tiền nổi máu tham? Nàng lại đi thêm một đoạn phát hiện những người này lén lút theo ở phía sau, không xa không gần, tựa hồ đang tìm cơ hội hạ thủ.

Bao Cốc đang chuẩn bị nhanh hơn bước chân thoát khỏi bọn họ, đột nhiên một người ở phía sau vài bước vọt tới trước mặt của nàng, nâng tay hướng nàng chộp tới, trong miệng còn hô:
"Hay a, ngươi cư nhiên ở chỗ này! Ngươi một kẻ không biết xấu hổ, cùng lão tử trở về!"
Bao Cốc vô cùng thoải mái mà tránh được một trảo của hắn, mi tâm một vặn, lạnh giọng nói:
"Cút!"
Ba hán tử khác cũng xông tới, kêu to:
"Chạy đâu cho thoát!"
Thanh Minh, người ra ngoại thành thăm mộ rất nhiều, trên đường người đến người đi.

Phiên động tĩnh vừa ra, lập tức có người nghỉ chân vây xem.

Một hán tử hô:
"Đừng tưởng rằng ngươi vẫn là thiên kim tiểu thư, nhà ngươi nghèo túng rồi, hiện tại bán cho ta, ngươi chính là người của ta.

Muốn chạy, không có cửa đâu."
Người vây xem liền hiểu ra, nhất thời đối với vị thiên kim tiểu thư nghèo túng này sâu sắc đồng tình.

Một hán tử khác vươn cánh tay hướng Bao Cốc đánh tới, muốn ôm nữ tử tư thái tựa như thiên tiên này vào trong lòng.

Đối với những tên mãn phu ngay cả một chút võ công cũng không biết, động đến một ngón tay của Bao Cốc cũng không được.

Thấy bọn họ thanh thiên bạch nhật dám hồ ngôn loạn ngữ, công nhiên cướp đường, nàng dĩ nhiên cũng phải dùng giả vờ một chút.

Nàng không ra tay, xoay người nhấc chân một cước đá vào cánh ta tên nam nhân muốn ôm nàng.

Nàng tự nhận dùng rất nhỏ lực, kết quả đại hán kia kêu thảm thiết một tiếng bay ra hai ba trượng xa rơi xuống sông, "bõm" một tiếng bọt nước bắn tung tóe, người trầm xuống, ngay cả giãy dụa cũng không có.

Ba người bên cạnh thấy vậy bị hù dọa choáng váng.

Đám người xem náo nhiệt cũng đều kinh choáng váng.

Người kia nhảy ra ôm vị cô nương này, không thấy cô nương kia hành động, người này thế nào lại bay ra đây!
Một người trong đó phản ứng đến, lập tức nhảy xuống nước vớt được tên nam nhân bị đá xuống.

Bao Cốc không có hứng thú phân cao thấp cùng mấy phàm nhân, thi triển súc địa thần thông hướng phía trước đi đến.

Chân nàng thi triển bộ pháp, một bước, thân hình liền ra ngoài bảy tám trượng xa, vài bước liền đi khỏi tầm mắt của mọi người.

Ngắn ngủi vài giây, Bao Cốc thi triển thần thông, thoáng chốc đi mất.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã rời đi mười một năm, mộ phần của phụ mẫu nàng hẳn là bị che lấp mất rồi, lại không nghĩ rằng lúc đi đến trước mộ phần liền nhìn thấy một đống người vây quanh trước mộ phụ thân nàng, có lớn có nhỏ, có già có trẻ, hình như là một gia đình.

Hai hán tử hai ba mươi tuổi đang cầm cái xẻng, tu bổ phần mộ cho phụ thân nàng.

Bao Cốc cho rằng bản thân đi nhầm chỗ rồi, nhưng nhìn ngôi mộ kia, trên bia mộ tinh tường viết sinh thần tử kỵ cùng tên của phụ thân nàng, người lập mộ còn viết tên Bao Cốc.

Vị trí nàng đứng chính là trước mộ mẫu thân, trước mộ bày tế phẩm, đất mới trên mộ đã đắp lên.

Một lão thái bà tóc trắng xoá lưng còng dẫn theo hai phụ nhân hai ba mươi tuổi cùng bốn hài tử đứng trước mộ phần.

Bốn hài tử lớn thì bảy tám tuổi, nhỏ thì chỉ chừng hai tuổi, trong đó có hai đứa ước chừng năm sáu tuổi.

Mấy người mặt hướng mộ bia, quỳ gối trước mộ phần, đốt giấy tiền vàng mã cho phụ thân nàng.

Lão thái bà tóc bạc miệng lẩm bẩm:
"Bao đại thiện nhân, tiền thuê cửa hiệu nhà ngươi năm ngoái lại tăng, nhưng Bao Cốc nhà ngươi đi tu tiên, vẫn không trở về, tiền thuê ta đều thay nàng thu lấy.

Năm ngoái tôn tử ta sinh bệnh, thực sự không có tiền xem bệnh, ta mượn một chút ta đều nhớ kỹ, tương lai Bao Cốc trở về ta sẽ trả cho nàng.

Cháu trai ở phương xa của ngươi lại đến cửa, nói Bao Cốc nhà ngươi đã chết, muốn thu cửa hiệu của ngươi, cáo trạng cả nhà ta lên nha môn, đại oa bị việc này liên lụy, bộ khoái cũng làm không được nữa....!Đất đai nhà ngươi, cũng đều bị hắn cấu kết người khác chiếm lấy, chúng ta người cùng thế yếu, thực sự không có cách nào, ngươi chớ trách chúng ta a...."
Bao Cốc kinh nghi bất định gọi một tiếng:
"Chu đại thẩm?"
Nàng vô thanh vô tức đứng phía sau mọi người gọi một tiếng như vậy, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Toàn gia đều quay đầu nàng nhìn.

Hai hán tử đang khom lấy thắt lưng vùi đầu đắp đất nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, vẻ mặt ngạc nhiên.

Lão thái bà quỳ trên mặt đất quay đầu lại thấy Bao Cốc, "ôi" một tiếng, hỏi:
"Xin hỏi ngươi là cô nương nhà ai? Ngươi nhận thức ta sao?"
Bao Cốc thấy Chu đại thẩm năm đó có thể nói cường tráng, trong nạn đói lôi kéo nàng bước đi như bay tranh thức ăn có thể đem người khác chen bay hôm nay thành một lão thái thái gầy yếu lụ khụ, nhất thời cánh mũi chua xót.

Nàng lập tức tiến lên đỡ Chu đại thẩm đang quỳ trên tấm điệm xuống, nói:
"Chu đại thẩm, ngươi mau đứng lên."
Chu đại thẩm thụ sủng nhược kinh nhìn tiểu thư xuất thân từ nhà đại phú đại quý này, vội vàng rút tay về không dám để Bao Cốc chạm vào, nói:
"Không dám không dám! Vị cô nương này, ngài là cô nương nhà ai, ngài nhận thức ta?"
Bao Cốc tháo xuống khăn che mặt, nói:
"Chu đại thẩm, ta là Bao Cốc a!"
Khăn che mặt vừa tháo xuống, hai nam nhân vừa mới lấy lại tinh thần lại nhìn đến choáng váng.

Tiểu hài tử bên cạnh chạy đến hô to:
"Tiên nữ."
Hai phụ nhân bên cạnh cũng trừng lớn đôi mắt vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhi đi tu tiên trong truyền thuyết của Bao đại thiện nhân.

Tuy nói Bao Cốc khom thắt lưng, các nàng không thấy khuôn mặt nhưng xem tư thái khí chất, thật sự giống như tiên nữ trên trời.
Chu đại thẩm xoa đôi mắt mình, thế nào cũng vô pháp đem tiên nữ đại mỹ nhân trước mặt cùng Bao Cốc trong ấn tượng liên tưởng đến cùng nơi.

Nàng hỏi:
"Ngươi thực sự là Bao Cốc?"
Bao Cốc nhìn thấy Chu đại thẩm không đứng dậy, âm thầm dùng chút kỹ xảo nâng bà đứng dậy, nói:
"Ta thực sự là Bao Cốc.

Ngươi còn nhớ năm đại hạn thứ hai, ngươi khuya khoắt từ lổ chó chui vào nhà của ta trộm thóc bị ta bắt được, ngươi lừa ta, khiến ta không nói chuyện này ra lại càng không cần báo quan, ngươi đem đại oa nhà ngươi cho ta làm...." "làm con rễ" mấy chữ đó liền tĩnh lược.

Người mù đều có thể nhìn ra được hai nhi tử Chu gia đều cưới vợ sinh con, cho dù việc này vô cùng không thực tế cũng không thể trước mặt thê tử người ta nhắc việc này, đó không phải làm cho nhà người ta bất hòa sao?
Chu đại thẩm vỗ đùi, gọi:
"Ôi, thật đúng là Bao Cốc! Ôi.

Thiên tiên, nếu như ngươi làm con dâu nhà ta thì tốt biết bao nhiêu a! Ôi, đại oa nhà ta không có phúc phận này a...!Ôi, Bao Cốc của ta a, ngươi xem như trở về rồi! Ai yêu, ta muốn chết rồi....!Ôi....." Nước mắt nước mũi mà bắt đầu lau tới lau lui.

Bao Cốc: "....."
Một phụ nhân tuổi chừng ba mươi bên cạnh khuôn mặt đều tái rồi, nhất phó " lão nương nhà ngươi", dáng vẻ hung hãn trừng hán tử đang cầm cái xẻng khom thắt lưng trong trạng thái đắp đất nhưng lại ngây ngốc nhìn Bao Cốc giống như bị điểm huyệt.

Nhìn thấy phu quân nhà mình nhìn đến si ngốc, nộ không thể át mà xông lên phía trước, nhéo lỗ tai, rống:
"Ánh mắt của ngươi nhìn đi đâu đấy!" Tàn bạo trừng Bao Cốc, vừa nhìn qua, vừa lúc thấy Bao Cốc giương mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kia, bật thốt lên:
"Ôi, tiên nữ...."
Bao Cốc: "......." Nàng có thể hủy dung sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui