Ngọc Tu La say vài ngày mới tỉnh, lúc tỉnh lại phát hiện cảnh giới của bản thân cư nhiên không hiểu tại sao từ Nguyên Anh nhị giai biến thành Nguyên Anh tam giai, dụng tâm khiến nàng nho nhỏ kinh hỉ.
Nàng xuống giường tùy ý khoác một kiện ngoại sam liền chạy vội đến thư phòng gần đó, ôm lấy Truy Hồn Các Chủ đang vùi đầu trong ngọc quyển xử lý sự vụ, vui mừng nói:
"Sư phụ, cảnh giới của ta lại tăng."
Truy Hồn Các Chủ mấy ngày trước luôn nghe Ngọc Tu La gọi nàng 'Dĩ Nhu', nghe quen rồi, đột nhiên nghe được nàng gọi 'sư phụ" loại xưng hô có chút xa lạ này cảm thấy không thích ứng, có chút chói tai, lại nghe Ngọc Tu La nói chuyện nhàm chán như vậy nhất thời cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ 'ân' một tiếng.
Ngọc Tu La cúi người, khuôn mặt tiến đến trước mặt Truy Hồn Các Chủ, hỏi:
"Mất hứng? Làm sao vậy?" Tầm mắt vừa rơi xuống liền thấy trên cổ sư phụ nàng có rất nhiều dấu hồng nhạt nhỏ vụn khó có thể thấy được.
Những dấu vết này so với màu da đậm hơn một chút, nếu không phải nhãn lực của nàng tốt lại dán đến gần như vậy thì gần như nhìn không ra.
Nàng nhất thời ý thức được bản thân sau khi say rượu nhất định đem sư phụ lăn qua lăn lại, nếu không thế nào lại lãnh đạm như thế đây? Nàng lắp bắp nói:
"Ách...!Cái kia..
Ta...!Ta không...!Làm đau ngươi đi?" Nàng muốn cắn đầu lưỡi.
Nàng quá hiểu sư phụ nàng tuy rằng cảnh giới cao, đánh nhau lợi hại, nhưng thân thể rất mẫn cảm rất sợ đau.
Truy Hồn Các Chủ nhàn nhạt nói:
"Vẫn ổn." Nàng dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ngọc Tu La, nói:
"Lần sau đừng uống say như vậy nữa."
Ngọc Tu La vội vàng gật đầu không ngừng.
"Ngươi biết ta luôn luôn có chừng mực, trên cơ bản uống đã có năm phần say sẽ không uống nữa.
Lần này là rượu ngon, lại là bạn cũ gặp lại, nên không biết chừng mực." Nàng đáng thương nói:
"Ngươi cũng biết ta không có bằng hữu gì cả."
Truy Hồn Các Chủ nghe Ngọc Tu La nói rất đáng thương, thần sắc dịu đi vài phần.
"Cho dù là bằng hữu, ngươi cũng thiếu người ta một bữa rượu.
Mấy người các nàng đều là người chân thành, đáng giá kết giao."
Ngọc Tu La liên tục ân ân hai tiếng, lại tiến đến bên tai Truy Hồn Các Chủ nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng.
Truy Hồn Các Chủ bị hôn đến bên tai nhột nhạt, lại thoáng nhìn Ngọc Tu La chỉ tùy ý khoác một kiện ngoại sam, bên trong một mảnh trống trơn, nói:
"Mặc y phục vào, ta còn có việc phải xử lý.
Thiếu các chủ, ngươi say ba ngày ba đêm bất tỉnh, ngọc quyển chất đến đầu rồi."
Ngọc Tu La vừa nghe sư phụ đang thay nàng xử lý sự vụ lập tức đứng dậy trở lại mặc y phục, nếu không đi thì sẽ bị chôn trong đống ngọc quyển.
Truy Hồn Các Chủ tiếp tục vùi đầu xử lý sự vụ, giọng nói mềm nhẹ quyến rũ bay vào trong tai Ngọc Tu La:
"Ngọc Mật đi tìm ngươi vài lần, ta sai người thay ngươi ngăn cản.
Dường như nàng muốn gặp Bao Cốc, ta đã sai người đến đó xem qua, Bao Cốc bên kia vẫn không động tĩnh, ta thấy có chút không thích hợp!" Ngươi tự mình đến đó một chuyến, nếu có việc liền gọi ta."
Ngọc Tu La nghe được ý tứ trong lời nói của sư phụ, vội hỏi:
"Sư phụ, ngươi cảm thấy Bao Cốc xảy ra chuyện?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Nàng không có công pháp tu hành, tu luyện lại toàn ỷ lại linh trân phụ trợ hơn nữa cấp tiến không quá chú ý lượng dùng, sợ là dễ xảy ra chuyện."
Ngọc Tu La nghe sư phụ nàng nói như vậy, không khỏi thay Bao Cốc lo lắng.
Nàng phỏng chừng sư phụ nàng nhìn ra tình huống của Bao Cốc không thích hợp, chỉ là ngại thân phận địa vị, bối phận chênh lệch không tiện đến đó.
Nàng mặc y phục, nói với Truy Hồn Các Chủ:
"Sư phụ, ta đây đến đó xem thử." Nói xong liền bước ra biệt viện, thẳng đến tiểu viện của Bao Cốc.
Nàng gõ cửa vẫn như cũ không nghe thấy động tĩnh.
Điều này làm cho nàng không khỏi hoài nghi có phải Bao Cốc đã đi không từ biệt hay không, có lẽ để thư lại đi rồi?
Làm thiếu các chủ, thiếu chủ Truy Hồn Các, Ngọc Tu La đối với pháp trận biệt viện nhà mình hiểu rất rõ.
Ngọc Tu La không bao nhiêu công phu liền đem hộ viện pháp trận mở ra một lỗ hổng, lại gọi Bao Cốc nhưng không nhận được đáp lại, một cước đá văng cửa viện.
Cửa vừa mở ra, thần niệm của nàng liền dò xét, không nhìn thấy thư từ giã để lại trên bàn, ngược lại nhìn thấy Bao Cốc nằm ngủ trên giường.
Nàng nhất thời một trận tức giận, vọt đến cửa phòng Bao Cốc, điều động linh lực rống lên một tiếng:
"Bao Cốc -"
Người nằm trên giường ngay cả lông mi cũng không động một chút.
Ngọc Tu La nhíu mày, lại đến nhéo khuôn mặt Bao Cốc, nhéo mũi, nhéo lỗ tai, vẫn như cũ bất tỉnh.
Tay chạm vào da thịt của Bao Cốc cũng cảm giác hơi lạnh, so với thường nhân nhiệt độ thấp hơn.
Nàng thăm dò hơi thở của Bao Cốc, phát hiện hơi thở ổn định, lại thoáng thả tâm.
Nàng lại gọi vài lần nhưng Bao Cốc vẫn như cũ bất tỉnh.
Nàng rót vào một cổ thần niệm muốn tham nhập thần thức của Bao Cốc, đem Bao Cốc đánh thức, lại phát hiện thức hải của Bao Cốc có trùng trùng cấm chế tương hộ, khí tức cường đại kia khiến nàng không chút nghi ngờ rằng nếu thần niệm của nàng dám tiến vào tuyệt đối sẽ bị cắn giết ở trong đó.
Ngọc Tu La thử ấn nhân trung của Bao Cốc, dùng châm đâm ngón tay, dùng ngón tay dính nước vỗ lên mặt Bao Cốc, đều không có kết quả.
Lòng của nàng nhất thời chìm đến đáy cốc, trong lòng gào một tiếng: Thật sự đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Nàng lập tức truyền âm cho sư phụ nàng, nói: "Sư phụ, ngươi mau tới đây, Bao Cốc đã xảy ra chuyện!" Lại chạy vội ra ngoài sai người dẫn Ngọc Mật các nàng đến.
Rất nhanh, Truy Hồn Các Chủ xuất hiện xuất hiện trong phòng của Bao Cốc nàng hỏi Ngọc Tu La:
"Làm sao vậy?" Giương mắt nhìn Bao Cốc, thần niệm nhanh chóng từ quanh thân trên dưới đảo qua, vẫn chưa phát hiện tổn thương nhưng lập tức nàng nhìn ra không thích hợp, người thế nào vẫn nằm?
Ngọc Tu La nói:
"Gọi không tỉnh, không biết xảy ra chuyện gì.
Ta vốn dĩ muốn tham nhập linh hải của nàng, kết quả linh hải của nàng có cấm chế."
Truy Hồn Các Chủ đem thần niệm tham nhập linh hải của Bao Cốc, kết quả mới vừa tiến vào liền gặp cấm chế Nam Sơn Nhất Kiếm kết xuống, còn có kiếm khí của Huyền Thiên Kiếm đem thức hải của Bao Cốc phong tỏa kín kẽ.
Với cảnh giới của nàng thì không sợ cấm chế Nam Sơn Nhất Kiếm kết xuống, nhưng nếu ở bên trong khởi phát xung đột, thần niệm so chiêu, cho dù có thể thắng nàng cũng không được kết quả tốt, còn dễ dàng làm tổn thương đến thần hồn cùng cùng thức hải vốn không cường đại của Bao Cốc.
Nàng đi đến bên giường, ngồi xuống nâng ngón tay đặt trên cổ tay của Bao Cốc lần nữa tham dò mạch tượng, lần thứ hai xác nhận thân thể Bao Cốc không tổn thương, chỉ là thần hồn tựa hồ rơi vào một loại trạng thái ngủ sâu.
Không bao lâu, Ngọc Mật, Linh Nhi, Đa Bảo Linh Hầu liền vội vã đến phòng của Bao Cốc.
Linh Nhi cùng Đa Bảo Linh Hầu trực tiếp đến đầu giường.
Ngọc Mật vội vã hướng Truy Hồn Các Chủ thi lễ, hướng Ngọc Tu La gật đầu một cái liền bắt chuyện:
"Vừa rồi nghe người khác nói Bao Cốc tựa hồ đã xảy ra chuyện, nàng làm sao vậy?" Tầm mắt rơi vào trên người Bao Cốc, thần niệm lập tức đảo qua toàn thân, nhìn thấy thân thể Bao Cốc tựa hồ không việc gì, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia nghi hoặc.
Truy Hồn Các Chủ nhìn về phía Ngọc Mật, hỏi:
"Thần hồn của Bao Cốc có phải đã từng chịu qua tổn thương gì, hoặc là đã từng chịu qua đả kích rất lớn?" Nàng nhìn thấy Ngọc Mật lộ vẻ hoang mang, nói:
"Thần hồn của Bao Cốc rơi vào trạng thái ngủ sâu."
Ngọc Mật trầm thấp nói:
"Tại sao có thể như vậy?" Nàng lại nhìn về phía Truy Hồn Các Chủ, hỏi:
"Thế nào mới có thể đánh thức nàng."
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Biện pháp đơn giản nhất đó là tiến nhập thức hải của nàng, đánh thức nàng, bất quá thức hải của nàng có nhiều cấm chế, cho dù là ta cũng khó lòng tiến nhập." Nàng đang nói chuyện, lại tìm ra một cây ngân châm, chậm rãi thi nhập huyệt Bách Hội của Bao Cốc.
Bao Cốc vẫn không chút phản ứng.
Nàng nói:
"Nàng đối với cảm giác đau đớn cũng không có một tia phản ứng.
Ta cũng không thông y thuật, hiện tại cũng không có cách nào.
Với tình huống hiện tại, chỉ sợ bản thân nàng rất khó cảm thấy được không thích hợp mà tự tỉnh lại, ta thậm chí ta hoài nghi nàng không hề ý thức được.
Tình huống này của nàng là loại khó giả quyết nhất, hung hiểm nhất, nhìn khắp Huyền Nguyệt Cổ Thành, chỉ sợ Tiên Môn thần y Trưởng Lão có thể có biện pháp, chỉ là Tiên Môn có thù diệt môn với Huyền Thiên Môn các ngươi." Đưa Bao Cốc đi Tiên Môn cầu y, đó quả thực chính là lấy bánh bao đánh chó.
Ngọc Mật lấy ra một khối truyền âm lệnh bài, nói:
"Biết đâu Thánh di có biện pháp." Dứt lời, rót linh lực vào truyền âm lệnh bài cùng Tử Vân Thù liên hệ.
Qua một hồi lâu, truyền âm lệnh bài mới liên thông bên kia, kết quả truyền ra chính là tiếng "ân" kiều mị.
Truy Hồn Các Chủ cùng Ngọc Tu La nghe được âm thanh này, nhất thời giương mắt nhìn nhau.
Ngọc Mật đối với một tiếng "ân" kia cũng không có cảm giác gì, chỉ hỏi:
"Tiểu sư thúc, Thánh di có ở đó không?"
Truyền âm lệnh bài chỉ có tiếng thở dốc thấp đến mấy người ở đây đều sắp nghe không được.
Truy Hồn Các Chủ nghe được tiếng thở dốc, gương mặt đỏ bừng.
Giữa ban ngày ban mặt, nghe động tĩnh người khác làm chuyện đó, cũng quá....!
Ngọc Tu La lại hướng ra ngoài nhìn sắc trời một chút, âm thầm truyền âm cho Truy Hồn Các Chủ: "Ban ngày tận tình...." Âm cuối kéo thật dài, Truy Hồn Các Chủ nghe đến tâm can thẳng run rẩy, e sợ tiểu tổ tông này lại học cái xấu!
Truy Hồn Các Chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Tu La, ánh mắt cùng thần sắc đều viết hai chữ: Mơ tưởng!
Nàng nhìn thấy Ngọc Tu La hít sâu, đôi mắt vừa chuyển, tựa hồ lại muốn bắt đầu làm nũng, nàng lạnh lùng quay đầu đem tầm mắt dời đến trên người Bao Cốc.
Ngọc Tu La thấy Bao Cốc nằm đó, tâm tư kia liền thoáng chốc bị bóp chết.
Truyền âm ngọc phù rốt cục có giọng nói vang lên:
"Chuyện gì?"
Ngọc Mật nghe được giọng nói của Yêu Thánh, giống như tìm được người tâm phúc, đem tình huống của Bao Cốc đại khái nói một lần.
Nàng còn chưa nói xong, giọng nói của Tử Vân Thù liền từ trong truyền âm ngọc bài truyền ra:
"Không phải bảo ngươi trông chừng nàng sao? Đã nói nàng không muốn cho ngươi đi cùng, nhất định là có chỗ nào không đúng -"
"Thù Nhi....." Giọng nói của Yêu Thánh vang lên, cắt đứt lời của Tử Vân Thù.
Truy Hồn Các Chủ cùng Ngọc Tu La nghe được giọng nói của hai nữ nhân trong truyền âm phù, lại nhìn nhau, trong mắt viết: Quả nhiên.
Năm đó Yêu Thánh xuất hiện ở Huyền Nguyệt Cổ Thành cứu Tử Vân Thù, các nàng cũng biết.
Vừa rồi nghe được Ngọc Mật gọi tiểu sư thúc lại nghe một tiếng "ân" liền suy đoán theo hướng đó, hiện tại nghe được giọng nói của Yêu Thánh liền chứng thực chuyện này.
Ngọc Mật hỏi:
"Thánh di, làm sao bây giờ?"
Yêu Thánh nói:
"Túi gấm ta đưa cho ngươi còn đang trên người đi?"
Ngọc Mật nói:
"Còn."
Yêu Thánh nói:
"Ngươi mở túi gấm, bên trong có một đạo thần phù, ngươi dùng thần hồn dưới sự hỗ trợ của thần phù tiến nhập linh hải của Bao Cốc đánh thức nàng.
Trước khi phù ấn biến mất, ngươi phải rời khỏi linh hải của nàng, bằng không một khi thần phù mất hiệu lực, thần hồn của ngươi mất đi bảo vệ, tất nhiên lọt vào sức mạnh cắn giết của các loại cấm chế."
Linh Nhi hỏi:
"Ngọc Mật tỷ tỷ đi vào sẽ nguy hiểm sao?"
Yêu Thánh nói:
"Trước khi phù ấn biến mất hẳn là không có nguy hiểm gì, chỉ là không biết nàng có thể tìm được Bao Cốc hay không...!Còn có, mượn cơ hội này, đi xem thế giới nội tâm của Bao Cốc là thế nào đi."
Ngọc Mật có chút đăm chiêu hỏi:
"Thánh di, ngươi sớm đoán được Bao Cốc sẽ có kiếp nạn này?"
"Phòng ngừa chu đáo, không nên suy nghĩ nhiều nữa."
Ngọc Mật nghe được lời nói của Yêu Thánh hình như có vài phần cảm khái, gọi một tiếng:
"Thánh di."
Yêu Thánh thở dài.
"Ngọc Mật, ta không muốn Bao Cốc có chuyện.
Năm đó, ngươi thực sự tổn thương nàng rất sâu.
Cứu nàng trở về, ta không muốn nhìn nàng càng chạy càng xa, cuối cùng không trở về được nữa." Nói xong Yêu Thánh liền chặt đứt liên hệ với Ngọc Mật.
Ngọc Mật ngây ngẩn hồi lâu, nàng mới hồi phục tinh thần.
Từ vòng ngọc trữ vật lấy ra túi gấm Yêu Thánh cho nàng, từ bên trong lấy ra một đạo thần phù.
Đạo thần phù này là do sư công vẽ, bên trong lại ngưng tụ khí tức của sư công, Thánh di cùng Nam Sơn Nhất Kiếm, thậm chí còn mơ hồ có khí tức của Bao Cốc.
Nàng thôi động thần phù, đem thần hồn tiến nhập trong phù quang, ném vào trong linh hải của Bao Cốc.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân bước qua một cánh cửa, phía sau cửa ngồi Nam Sơn Nhất Kiếm, Tử Thiên Quân, Yêu Thánh, còn có một mảnh mê sương mông lung Huyền Thiên Kiếm khí bao phủ phía trước.
Nàng biết, đây đều là cấm chế năm đó Nam Sơn tiền bối, sư công, Thánh di kết trong linh hải của Bao Cốc, con đường tràn ngập Huyền Thiên Kiếm khí phía trước chỉ sợ là Bao Cốc bản thân tự mình phòng ngự.
Lúc này, bọn họ đều một mảnh yên tĩnh, chỉ có một cổ khí tức đặc biệt cường đại báo cho người từ ngoài đến đừng loạn xông vào.
Đạo linh phù trên người nàng mang theo nàng đi qua Nam Sơn Nhất Kiếm, Tử Thiên Quân, Yêu Thánh cùng kiếm khí, nàng chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, sau đó liền xuất hiện trong bóng tối.
Thế giới hắc ám đầy mưa bụi, nguồn sáng duy nhất chính là phù quang cùng ánh sáng linh hồn trên người nàng.
Mưa nhẹ nhàng lất phất rơi, rơi xuống mặt đất, khiến mặt đấy ẩm ướt lầy lội.
Toàn bộ thế giới một mảnh ngoại trừ hắc ám, mưa bụi, không còn gì nữa, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Nàng biết Bao Cốc hôm nay tính tình lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng nàng biết Bao Cốc vẫn quan tâm các nàng, quan tâm mỗi người bên cạnh nàng.
Nàng biết Bao Cốc vẫn đang nỗ lực tu luyện, vẫn đang dốc lòng kinh doanh buôn bán.
Nhưng nàng không biết từ lúc nào bắt đầu, một Bao Cốc dù là hài lòng hay là khó chịu cũng luôn mỉm cười của năm đó, thế giới của nàng ấy đã trở nên yên lặng như vậy, không một tia sáng không một âm thanh, chỉ có mưa chỉ có khắp bầu trời mưa phùn.
Ngọc Mật đứng trong bóng tối, ngay cả phương hướng cũng phân không rõ.
Ngọc Mật không biết thế giới của Bao Cốc sẽ là như vậy!
Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, nàng không biết trong bóng tối có cái gì, nàng sờ soạng đi vài bước về phía trước, hắc ám khiến nàng khó có thể bước tiếp.
Bóng tối yên lặng tựa hồ làm cho hồn phách đều phải trầm luân, tối đến khiến người ta tuyệt vọng.
Sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong bóng tối.
Nàng là chiến thần, chiến lực của nàng cường thịnh, cảnh giới của nàng cao, kiếm thuật của nàng tinh diệu cũng không thể phát huy bất kỳ công dụng gì ở nơi này, không chút nào tác dụng.
Thần hồn lúc này đối mặt với hắc ám, loại hắc ám như muốn chôn vùi thần hồn của nàng khiến nàng cảm thấy run sợ phát ra từ tận sâu linh hồn.
Nàng không muốn sợ, nhưng con người ở vào nơi hắc ám cái gì cũng không nhìn thấy có bản năng sợ hãi..