Ta Vốn Phúc Hậu


Nàng muốn cất bước đi tìm Bao Cốc nhưng nàng đi không được, nàng không biết nên đi đâu, nàng không biết trong bóng tối có cái gì.

Nàng cho rằng bản thân rất mạnh, trò cười sinh tử, bị thương, đổ máu, nàng không hề quan tâm, vẫn đứng lên tiếp tục chiến đấu, bách chiến bách thắng chưa từng thất bại, cũng không như thế nào là sợ hãi.

Nhưng hắc ám này, vô tận hắc ám, vô tận tĩnh mịch lại khiến nàng không dám bước đi, dễ dàng đánh bại nàng.

Ngọc Mật đứng trong bóng tối, phát ra một tiếng gọi thê lương:
"Bao Cốc....." Cái tên đó, hai chữ "Bao Cốc", giống như một cây đao hung hăng đâm vào lòng nàng, lại giống như một cái búa tạ nặng nề đánh vào đầu nàng.

Nàng không muốn thừa nhận bản thân nhu nhược, nàng không muốn vứt bỏ Bao Cốc ở nơi hắc ám này.

Ngọc Mật dường như phát điên chạy vội trong bóng đêm, nàng một lần lại một lần gọi tên Bao Cốc, nàng muốn từ trong bóng tối tìm ra Bao Cốc.

"Bao Cốc...."
Nhưng thế giới vẫn tối tăm như vậy.

Tối đến cái gì cũng không có.

Tựa như Bao Cốc chưa bao giờ từng tồn tại.

Tựa như ngay cả thời gian cũng không tồn tại.

Tựa như thế giới này chỉ có vô tận hắc ám cùng tuyệt vọng.

Ngọc Mật càng không ngừng bôn tẩu, càng không ngừng gọi tên Bao Cốc.

Nàng chỉ cảm thấy bản thân giống như đã tìm kiếm mấy trăm năm dài dằng dặc, nàng chỉ cảm thấy sức mạnh phù văn trên người càng ngày càng yếu.

Chính là hắc ám này cho nàng cảm giác vô tận vô hạn, nàng chạy trong bóng đêm, lạc đường.

Nàng nhìn sức mạnh phù văn trên người càng ngày càng yếu, nhưng ngay cả phương hướng trở lại cũng tìm không được.

Ở đây, không có Bao Cốc, không có bất luận kẻ nào, chỉ có nàng.

Ngọc Mật ngồi xổm trên mặt đất, phát sinh một tiếng bi thống tê tâm liệt phế:
"Bao Cốc....."
Nàng không biết là bởi vì sợ hãi hay là tuyệt vọng, hay là bởi vì nàng không thể tìm được Bao Cốc, ngay cả bản thân nàng cũng lạc mất phương hướng ở đây.

Nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân sẽ vô dụng như vậy! Ngọc Mật quỳ trên đất, đầu chạm vào mặt đất, bi thống bật khóc.

Một đạo bạch quang mông lung nhân ảnh từ trong bóng tối chậm rãi bước đến.

Người đó đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn người đang quỳ trên mặt đất mà khóc.

Nàng bước đi trong bóng tối, đi rất lâu, sau đó nghe được có người gọi nàng, nhìn thấy ánh sáng nên liền đi đến.

Bao Cốc kinh ngạc nhìn người đó, nhận ra người đó là sư tỷ.

Nhưng nàng lại không dám nhận thức, sư tỷ từ trước đến nay đều không khóc như vậy.

Người này khóc đến bất lực như vậy, thương tâm như vậy.

Giọng nói này, thân ảnh này lại rất quen thuộc, quen thuộc khiến nàng đau lòng.

Nàng chậm rãi tiến lên, cúi người đỡ người đó, kinh nghi bất định gọi một tiếng:
"Sư tỷ?"
Giọng nói thanh lãnh trầm thấp phá vỡ tịch mịch, như sấm sét chi âm lọt vào tai.

Cả người Ngọc Mật chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu.

Đập vào mắt là dung nhan thanh lãnh tuyệt luân của Bao Cốc, lúc này, trên khuôn mặt kia lộ vẻ kinh ngạc cùng khó có thể tin.

Bao Cốc hỏi:
"Ngươi thế nào lại ở chỗ này? Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Mật phản ứng đến, cố sức nắm lấy tay Bao Cốc, nói:
"Bao Cốc, ngươi tỉnh lại, có nghe thấy không."
Bao Cốc càng cảm thấy mờ mịt, hỏi:
"Cái gì tỉnh lại?"
Ngọc Mật nói:
"Ngươi có biết ngươi lâm vào hôn mê không?"
Bao Cốc lắc đầu, thần sắc một mảnh mê man.

Nàng hỏi:
"Ngươi thế nào lại ở chỗ này?"
Ngọc Mật nói:
"Đến tìm ngươi, ngươi rơi vào hôn mê, ta dùng thần phù của Thánh di tiến nhập thức hải của ngươi đến tìm ngươi.

Bao Cốc, đừng ngủ, ngươi mở mắt ra, đừng ngủ.....Nếu ngủ nữa, thần hồn mê thất sẽ đọa hồn tiêu vong...."
Bao Cốc tỉ mỉ suy nghĩ một chút lời Ngọc Mật nói, có chút hiểu được.

Nàng nói:
"Ngươi hiện tại đang ở trong thức hải của ta?"
Ngọc Mật 'ân' một tiếng, nói:
"Ta lạc đường rồi, tìm không được đường ra ngoài."
Bao Cốc muốn nói: Dường như ta cũng lạc đường rồi, ở chỗ này đi rất lâu rất lâu.

Thật ra nàng cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt, bản thân im lặng một mình chậm rãi đi tới.

Nếu như không phải sư tỷ xuất hiện, nàng thật muốn một mình tiếp tục đi.

Nhưng nếu như nàng không dẫn sư tỷ ra ngoài, sư tỷ mê thất trong thức hải của nàng thì sẽ xong đời.

Thức hải của nàng, nàng tìm không được đường, ai còn có thể tìm được? Nàng nắm tay Ngọc Mật, nói:
"Đừng sợ, ta mang ngươi ra ngoài." Ngưng thần quan sát bốn phía.
Một câu "Đừng sợ, ta mang ngươi ra ngoài.", vẫn như cũ đạm nhiên, thanh lãnh, nhưng mỗi một chữ tựa như nặng nghìn cân đập vào lòng Ngọc Mật, chữ chữ như đinh đóng cột khiến sợ hãi trong lòng nàng đều biến mất.

Một câu 'Đừng sợ, ta mang ngươi ra ngoài', cùng bàn tay thon dài nắm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng tựa như dẫn một đứa trẻ bị lạc.

Bao Cốc nhìn thấy bốn phía một mảnh hắc ám, bản thân ở chỗ này đi lâu như vậy cũng không nhìn thấy lối ra.

Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy đây nếu như là linh hải của nàng, cho dù trong trạng thái hôn mê, nếu muốn đi ra ngoài sợ rằng chỉ có cách tỉnh lại.

Nàng ngưng thần, tự nói với bản thân: "Tỉnh lại!", Dụng tâm cảm thụ sự tồn tại của thân thể mình, cảm thụ bản thân đang ngủ say.

Nàng có cảm giác hỗn loạn, nàng cảm giác bản thân ngủ rất trầm, nàng không dám ngủ tiếp bởi vì bên cạnh còn có sư tỷ chờ nàng dẫn ra ngoài.

Nàng cố sức nắm lấy cổ tay Ngọc Mật, nỗ lực cảm thụ sự tồn tại của bản thân.

Có giọng nói vang lên bên tai nàng:
"Vì sao lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh lại?" Là giọng nói của Linh Nhi.

"Sư phụ, Ngọc Mật có thể tìm không được Bao Cốc không, hay là sẽ làm chính bản thân nàng cũng lạc trong thức hải của Bao Cốc?" Là giọng nói của Ngọc Tu La.

Nàng lại nghe giọng nói của Truy Hồn Các Chủ vang lên:
"Như vậy Ngọc Mật chỉ sợ gặp nguy hiểm rồi.

Nếu nàng lạc trong thức hải của Bao Cốc, sẽ tiêu vong, còn lại tàn hồn không đủ để chống đỡ linh trí của nàng, chỉ sợ sẽ trở thành đần độn, sẽ cùng thần hồn của Bao Cốc chiếm cùng một thân thể, hai linh hồn khác nhau tồn tại trong cùng một thân thể, trong đó một cái còn là tàn hồn, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị nuốt chửng hoặc tiêu vong...."
Bao Cốc nghe vậy trong lòng kinh hãi, quay đầu nhìn Ngọc Mật, đã thấy sức mạnh phù văn trên người Ngọc Mật đang dần biến mất.

Nàng còn thấy sư công, Nam Sơn Nhất Kiếm, Thánh di cùng Huyền Thiên Kiếm đều xuất hiện, dáng vẻ lục thân không nhận tấn công Ngọc Mật.

Trong lúc nóng vội, Bao Cốc gần như vô thức dùng thân thể của mình bảo vệ Ngọc Mật, sau đó nàng đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng, toàn bộ thế giới hắc ám đột nhiên có dương quang chói mắt, nàng không biết đó là cái gì chỉ mơ hồ cảm thấy lối ra ngay phía trước, nàng kêu to một tiếng:
"Đi." Che chở Ngọc Mật chạy về phía trước xông ra ngoài, sau đó nàng liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng, sau đó lại trầm xuống, một cổ hắc ám thật lớn đem nàng kéo xuống.

Nàng kêu to một tiếng:
"Sư tỷ, đi -", nàng nhìn thấy Ngọc Mật đang phi lên trên, hướng phía ánh sáng, giống như từ đáy giếng bay lên miệng giếng.

Nàng không biết đó là nơi nào, nàng không muốn Ngọc Mật có chuyện, lại càng không nguyện Ngọc Mật bời vì cứu nàng mà có chuyện!
Bao Cốc nỗ lực giãy dụa khiến bản thân thoát khỏi hắc ám, nàng bỗng nhiên cảm giác được cả người chấn động tựa hồ có một loại âm thanh địa chấn đang vang vọng bên tai, trong nháy mắt có cảm giác linh hồn trở về vị trí cũ, lại có cảm giác từ trong hôn mê thức tĩnh, nàng mở mắt, đem đôi mắt trừng đến thật to, gọi lớn một tiếng: "Sư tỷ -", sau đó liền ngồi dậy.

Ngọc Mật khoanh chân ngồi bên cạnh cả người chấn động, nặng nề thở dốc, sau đó quay đầu nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc thấy Ngọc Mật tựa hồ hồn về nguyên vị, vì vậy thở dài một hơi.

Nàng có một chút mất mát mà nghĩ: Ngủ rất ngon a, cần gì mạo hiểm lớn như vậy gọi ta trở về.

Tâm niệm chưa xong, Ngọc Mật khoanh chân ngồi bên giường đột nhiên phóng đến bắt lấy cánh tay Bao Cốc cố sức nắm chặt.

Hành động đột ngột này thực sự dọa Bao Cốc, Bao Cốc vẻ mặt kinh sợ nhìn Ngọc Mật, động cũng quên động.

Cho dù là Truy Hồn Các Chủ, Ngọc Tu La, tiểu Thiên Hồ Linh Nhi, Đa Bảo Linh Hầu cũng đều ngây ngẩn cả người, không rõ Ngọc Mật đây là làm sao vậy.

Ngọc Mật cố sức nắm cánh tay Bao Cốc, nước mắt tràn mi, nàng nói:
"Chỗ hắc ám như vậy làm sao ngươi có thể ở đó được?"
Bao Cốc lắp bắp:
"Ta.....!Ta cảm thấy rất...!rất tốt, rất.....!rất yên tĩnh." Nàng nói xong, liền nhìn thấy bàn tay Ngọc Mật xẹt qua trước mắt, bên tai 'chát' một tiếng, gương mặt một trận nóng rát đau nhức.

Bao Cốc cả kinh sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng nàng bị sư tỷ tát tay? Nàng quay đầu kinh ngạc nhìn Ngọc Mật.

"Ngươi đánh ta? Hay là ta bị ảo giác?"
Ngọc Mật nước mắt rơi như mưa, tầm mắt mơ hồ.

Nàng cố sức xiết chặt tay Bao Cốc, khóc không thành tiếng.

Bao Cốc kinh ngạc nhìn Ngọc Mật, vẻ mặt khó hiểu.

Nàng chịu đòn còn chưa khóc, người ra tay đánh nàng lại khóc? Nàng chưa từng thấy sư tỷ khóc đến thương tâm như vậy.

Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra khăn tay thay Ngọc Mật lau nước mắt.

"Ngươi đừng khóc nữa.

Ta biết ngươi lo lắng cho ta, ta không sao, kỳ thực, ta thật sự cảm thấy như vậy rất tốt, yên tĩnh, một mình lẳng lặng mà đi trong tĩnh mịch, cảm giác đó thật sự rất tốt."
Ngọc Mật nghe Bao Cốc nói, lòng đau giống như đao cắt, trong lòng cũng sắp nát.

Thế giới hắc ám tuyệt vọng như vậy, Bao Cốc dĩ nhiên cảm thấy rất tốt.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật càng khóc càng thương tâm.

"Sư tỷ, thực sự ta không lừa ngươi.

Nơi đó tuy rằng tối tăm, nhưng vẫn tốt hơn lúc dung kiếm, không có đau đớn, một chút đau đớn cũng không có.

Chỉ có yên tĩnh cùng thư thái.

Đón mưa, mạn vô mục đích đi về phía trước, không cần suy nghĩ phải đi đến đâu, không cần suy nghĩ....."
"Đủ rồi!" Ngọc Mật gầm lên cắt đứt lời của Bao Cốc.

Linh Nhi lo lắng gọi:
"Ngọc Mật tỷ tỷ."
Đôi mắt Ngọc Mật phiếm hồng, vẻ mặt thê lương nhìn Bao Cốc.

"Bao Cốc, đó là một thế giới đen tối khiến kẻ khác tuyệt vọng, nơi đó ngoại trừ bóng tối chính là mưa phùn ngay cả một chút âm thanh cũng không có, ngươi dĩ nhiên cảm thấy ở lại đó rất tốt? Ngươi là điên rồi hay là choáng váng, hay là bị bệnh?"
Bao Cốc trầm mặc, nàng trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu, nhìn về phía Ngọc Mật.

"Sư Tỷ, có phải ta phải thực sự đã phế bỏ rồi không? Ta biết bản thân không giống trước đây, nhưng dù thế nào ta vẫn là ta, chỉ là thay đổi cách sống, thay đổi một phương thức tu luyện, thay đổi một phương thức bản thân cảm thấy dễ dàng một chút, sư tỷ, như vậy sai sao?"
Ngọc Mật đau lòng nhìn Bao Cốc.

"Ngươi cảm thấy ngươi như vậy đúng không?"
Giọng nói của Truy Hồn Các Chủ xen vào, nói:
"Ngọc Mật, Bao Cốc mới vừa tỉnh, ngươi để nàng hảo hảo nghỉ ngơi." Lời này của nàng tuy rằng nói với Ngọc Mật, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Bao Cốc.

Sự tình có lẽ nàng đã từ trong lời nói của sư tỷ muội này hiểu được đại khái.

Ngọc Tu La nho nhỏ nói thầm một câu:
"Ngủ lâu như vậy còn muốn ngủ sao?"
Truy Hồn Các Chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Tu La.

Nàng biết Truy Hồn Các Chủ sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này.

Ngọc Mật buông Bao Cốc, vô lực ngồi bên giường nhìn Bao Cốc.

Ánh mắt của nàng dừng trên trên gương mặt in rõ năm dấu ngón tay, tuyệt thế dung nhan in ngũ chỉ ấn vô cùng chói mắt, lại hợp với dáng người đơn bạc, Bao Cốc trong mắt nàng tựa như một đóa hoa bị hái xuống sẽ héo rũ biến mất.

Trong lòng nàng từng đợt co rút đau nhức, tay nàng vuốt ve trên gương mặt Bao Cốc, đôi mắt ngấng lệ.

"Bao Cốc, ngươi khiến ta cảm thấy bản thân giống như một đao phủ giết ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui