Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc lắc đầu, nói:
"Sư tỷ, ngươi đừng nói như vậy." Nàng nhìn thấy đôi mắt Ngọc Mật ngấng đầy lệ quang, liền nâng ngón tay thay Ngọc Mật lau đi.

Nàng ngưng thần suy nghĩ một chút.

"Ta lẫn tránh ngươi là bởi vì ta không muốn bản thân lại động tình với ngươi.

Ngươi chỉ xem ta như sư muội, đối với ta không có tâm tư đó, tình cảm của ta đối với ngươi mà nói là gánh nặng, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, cũng không muốn bản thân biết rõ vô vọng còn muốn yêu một người hai lần, không muốn khiến bản thân trở nên đáng thương.

Ngươi cảm thấy ta rơi vào trong trong thế giới đen tối đó là rất đáng thương...." Nàng nói đến đây lại dừng một chút, mới hoãn giọng nói tiếp:
"Ta đã từng rơi vào một thế giới còn tối tăm hơn, nơi đó chỉ có đau đớn, vô tận đau đớn, dằn vặt giống như luyện ngục, thỉnh thoảng có thể nghe được các ngươi ở bên ngoài đối thoại, ta biết các ngươi ở bên ngoài chờ ta tỉnh lại, cũng biết nếu như ta chết đi, Thánh di cùng Nam Sơn tiền bối đều sẽ bị ta liên luỵ thậm chí tổn hại tính mệnh, ta không dám chết, chỉ có thể ở trong bóng tối ngao luyện trong đau đớn.

Khi đó ta sợ bản thân chịu không nổi, sợ Huyền Thiên Kiếm lần thứ hai tạo ra một mảnh tuyệt địa, ngay cả chết loại hy vọng xa vời này ta cũng không dám có.

Hắc ám thống khổ cùng dày vò dường như vĩnh viễn không kết thúc, điều duy nhất ta có thể làm chính là chịu đựng thống khổ gần như vô tận đó.

Đối với các ngươi mà nói, đó là một khoảng thời gian hơn hai tháng, nhưng với ta mà nói đã không cảm nhận được thời gian tồn tại.

Có được có mất, đau khổ cùng thu hoạch song song tồn tại, trải qua lần đó, vô luận là tâm tính hay là năng lực chấp nhận đều không giống như trước đây." Nàng nhìn thấy Ngọc Mật lại rơi lệ, lại thay Ngọc Mật lau đi.

"Đừng khóc, sư tỷ mà ta biết là đổ máu cũng không rơi lệ."
Ngọc Mật ngồi xổm bên cạnh Bao Cốc, cúi đầu, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được.

Bao Cốc nói:
"Cảnh giới tu luyện của ta thấp hơn ngươi, tốc độ tu luyện chậm hơn kẻ khác không biết bao nhiêu lần, nhưng tâm tính được mài luyện, cảm ngộ sinh tử, lĩnh ngộ trên tu hành, ta tự nhận so với ngươi đi được xa hơn.

Có thể ngươi cho rằng đó là thế giới hắc ám lại tuyệt vọng, nhưng với ta mà nói, mặc kệ thế giới đó là hắc ám hay là quang minh, mặc kệ có đường đi hay không, ta đều phải đi tiếp, đứng tại chỗ là chờ chết, đi về phía trước mới có thể thấy hy vọng, dù cho phía trước không hy vọng, cũng tốt hơn chỉ đứng tại chỗ.

Thật ra thế giới đó không phải chỉ có hắc ám cùng mưa phùn, lầy lội, nơi đó có nhiều nhất là yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh nên càng dễ dàng cảm thụ cùng chạm đến những đạo vận khó mà diễn tả thành lời, mỗi một bước chân, mỗi một lần bước tiếp đều có thể chạm được các loại vận luật, bộ bộ sinh liên, túc để sinh hoa, bước trên lầy lội, đạp phá hắc ám thì có thể bước lên trời cao...!Ta cảm thấy ta có thể lăng không nhảy vọt mà lên, chỉ là sau đó sự yên tĩnh đó lại bị đánh vỡ....."
Ngọc Mật nghe giọng nói tinh tế nhu uyển, nàng ngẩng đầu nhìn Bao Cốc.

Nàng chưa từng cảm thấy Bao Cốc xa lạ như vậy, cũng chưa từng cảm thấy đau lòng như lúc này, đó là một loại đau đớn giống như có ngàn vạn sợi tơ xuyên qua trái tim, chi chít siết chặt.

Bao Cốc nói:
"Đừng đau buồn cho ta.

Ta là Ngũ Linh căn, lại được truyền thừa của tổ sư gia, đã định trước ta phải đi trên con đường khác với các ngươi, đã định trước ta phải trải qua càng nhiều tôi luyện.


Luyện mãi thành thép, bảo kiếm cũng từng búa một mà rèn nên."
Truy Hồn Các Chủ, Ngọc Tu La, Linh Nhi tất cả đều động dung nhìn Bao Cốc.

Giọng nói vài phần thanh lãnh, mềm nhẹ tế hoãn êm tai lại nói ra những lời này, thanh lãnh mà hời hợt, kể rõ những thống khổ dày vò đã trải qua.

Loại đau đớn đó, những gì đã trải qua, nghĩ đến cũng là người khác run sợ, khắp cả người phát lạnh, nàng lại có thể chịu đựng được loại đau khổ đó.
Những trải nghiệm đó các nàng chưa từng có, cảm xúc, cảm thụ lĩnh ngộ trong đó các nàng cũng không cách nào tưởng tượng được.

Những việc đó không phải người thường có thể vượt qua, đủ để khiến người thường bị ma luyện không còn gì.

Tuy rằng Truy Hồn Các Chủ không thể hiểu được tâm tình của Bao Cốc, nhưng lại có thể nhìn ra được Bao Cốc đối với Ngọc Mật cực không tầm thường, mơ hồ có một chút cảm giác giống như nàng đối với A Ngoan, rồi lại có chút bất đồng.

Mặc dù nàng vẫn luôn đem A Ngoan che chở trong lòng, nhưng lại cực kỳ ỷ lại A Ngoan, chỉ có nằm trong lòng A Ngoan nàng mới có thể an tâm mà ngủ, có A Ngoan bên người mới có điểm tựa, mặc cho thế gian có ngàn vạn khó khăn nguy hiểm nàng cũng không để vào trong mắt, chỉ khi nào A Ngoan cáu kỉnh rời nhà trốn đi hoặc lẫn tránh ở nơi nàng nhìn không thấy, chạm không được nàng mới phát hiện bản thân giống như mất đi hồn phách, trở thành cây lục bình không rễ không nơi bám víu, trở thành hồn bất lực, đến khi nàng tìm được A Ngoan, cho dù là xa xa ngắm nhìn hoặc chỉ cần biết tin tức của nàng, chạm được khí tức của nàng mới cảm thấy an lòng.

Bao Cốc đối với Ngọc Mật cho nàng cảm giác chính là dù cho Bao Cốc trải qua bao nhiêu cực khổ, thừa thụ bao nhiêu thống khổ cũng muốn chống đỡ một mảnh thiên địa an bình đem Ngọc Mật che chở trong lòng.

Việc này giống như một người trải qua nhiều thống khổ cũng không cảm thấy khổ, không cảm thấy đau nhức.

Người như vậy có sự mạnh mẽ mà thường nhân không có, có tất cả ẩn nhẫn mà thường nhân không có, cũng có suy nghĩ thấu đáo đến đáng sợ mà người thường không có.

Nếu ai không tin, liền đến động Ngọc Mật thử một chút xem, tất nhiên sẽ rước lấy sự trả thù khiến người ta rơi vào vạn kiếp bất phục của Bao Cốc.

Bao Cốc nói không muốn lại động tình với Ngọc Mật.

Truy Hồn Các Chủ cũng hiểu được lúc dùng tình sâu đậm thì người kia đã dung vào huyết mạch cốt cách linh hồn, hóa thành trái tim chống đỡ sinh mệnh, trở thành một loại thói quen, quen che chở, quen bảo vệ, thủ hộ thủ hộ.

Thâm tình như vậy thật đáng buồn cũng thật đáng thương.

Nhưng nếu có thể có được ái nhân bên cạnh, vậy thì sẽ là chí tình chí ái tương thủ, chí tử không rời, thành tiên hoặc là tử vong cũng đều không đáng nhắc đến, hai người cùng một chỗ còn hơn tất cả những gì trên thế gian.

Giống như nàng, nàng chưa bao giờ yêu cầu A Ngoan ngoan ngoãn hoặc phải yêu nàng sâu bao nhiêu, chỉ cần trong lòng A Ngoan có nàng, nguyện ý ở bên cạnh nàng, gây ra họa sẽ chạy trốn sau lưng nàng, thương tâm sẽ lao vào trong lòng nàng mà khóc, ra ngoài rồi vẫn nhớ phải trở về, ra ngoài hồ nháo cũng sẽ nhớ đến nàng, trong lòng nhớ lấy nàng, chỉ như vậy nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Cho dù có đôi khi A Ngoan xấu tính lấy nàng ra xả giận, hoặc là bình thường cố ý làm mấy việc xấu với nàng, thỉnh thoảng khi dễ nàng, nàng cũng vui vẻ chịu đựng mà sủng ái A Ngoan.

Chỉ vì tâm của nàng, tình của nàng tình dùng hết trên người A Ngoan, sẽ không có người thứ hai có thể khiến nàng nỗ lực như vậy, sẽ không dùng tình cảm ký thác nơi khác, thậm chí sẽ không có người nào có thể lọt vào trong mắt nàng.

Bất luận cái gì thề non hẹn biển đều yếu ớt không chịu nổi, nếu cần một từ để hùng dung, nàng gọi đó là "tình kiếp", kiếp nạn không cách nào trốn thoát.

Chỉ là tình cảm quá sâu quá nồng, khó tránh khỏi sẽ làm người kia hít thở không thông, muốn thoát đi, khó tránh khỏi sẽ làm người kia sợ khó có thể thừa thụ, cho nên nàng chưa bao giờ dám nói cho A Ngoan biết trong lòng nàng A Ngoan có bao nhiêu trọng yếu, không dám đối với A Ngoan biểu lộ ra quá nhiều tâm tình.


Vì vậy tiểu tổ tông kia đến nay còn tưởng rằng sư phụ là bị nàng mặt dày thiết kế hãm hại, bình thường sẽ lo lắng trong lòng sư phụ rốt cuộc có nàng hay không, cách một thời gian lại đổi một biện pháp đến chứng thực trong lòng sư phụ là có nàng, chứng thực được mới có thể yên tâm.

Mỗi lần hoan ái đều sẽ dừng lại ngay lúc sắp đến điểm cực hạn, cần phải bức sư phụ nói "yêu" một chữ rất xấu hổ nói ra, thẳng đến nàng vui vẻ mới chịu thỏa mãn sư phụ.

Điều này làm cho sư phụ như nàng rất xấu hổ và giận dữ, những lời xấu hổ không dám nói, nghe được bản thân đều mặt đỏ tai hồng, muốn nói lại không dám, không thể nói, chỉ có lúc đó mới có thể nói ra miệng, lúc nàng nói những lời đó, nha đầu kia sẽ thần sắc vui mừng, dáng vẻ "sư phụ như vậy, ta chết cũng cam nguyện" khiến nàng cảm thấy trong lòng cũng mềm nhũn, cuối cùng mỗi lần nàng đều tan chảy dưới thân A Ngoan, rơi vào trong tay A Ngoan cái gì cũng không còn.

Nàng luôn khó có thể chống cự, khó tự giữ mình mà trầm luân dưới thân A Ngoan, có thể chính là bởi vì chỉ có lúc đó nàng mới có thể không hề che giấu mà bày tỏ tình cảm của mình, mới có thể nói cho A Ngoan biết, nói những lời nàng muốn nói mà A Ngoan lại thích nghe, nhìn trong mắt A Ngoan chỉ có nàng, nhìn A Ngoan vì nàng mà điên cuồng, nhìn ánh mắt như muốn đem nàng nghiền nát nhu vào trong ngực.

Truy Hồn Các Chủ đứng trong phòng kinh ngạc phát ngốc, có chút đăm chiêu, gương mặt còn phiếm hồng,.

Ngọc Tu La nhìn ra Truy Hồn Các Chủ dị thường, âm thầm truyền âm hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy?"
Tâm thần đang phiêu đãng của Truy Hồn Các Chủ đột nhiên nghe được Ngọc Tu La nói lại càng hoảng sợ, cả người run lên, lấy lại tinh thần quay đầu nhìn Ngọc Tu La, có cảm giác bị bắt hỏa tang khiến nàng không được tự nhiên, nàng lấy lại bình tĩnh, lại hướng sư tỷ muội có gút mắt tình cảm kia nhìn lại, truyền âm với Ngọc Tu La: "Ở đây không có chuyện của chúng ta nữa, đi thôi."
Ngọc Tu La đi theo phía sau Truy Hồn Các Chủ ra khỏi biệt viện, nhỏ giọng nói thầm:
"Hai người các nàng như vậy là sao a! Xem Ngọc Mật như vậy, Bao Cốc còn nói Ngọc Mật đối với nàng không có tâm tư kia, chậc.....!không thấy Ngọc Mật cũng sắp khóc thành lệ nhân rồi sao, Ngọc Mật không có tâm tư kia mà có thể như vậy sao?"
Truy Hồn Các Chủ thất thần suy nghĩ một chút, hỏi:
"Nếu có một người giống như Bao Cốc, dùng tình sâu đậm nguyện ý khuynh hết mọi thứ mà yêu ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Ngọc Tu La suy nghĩ một chút, như đinh đóng cột nói:
"Ta chỉ cần sư phụ!" Nàng tiến đến trước mặt Truy Hồn Các Chủ, tàn bạo thấp giọng nói:
"Khúc Dĩ Nhu, ngươi đã sớm bị ta ăn sạch, nếu dám sinh ra nửa điểm tâm tư muốn đem ta đẩy ra, hừ hừ, khóc cầu xin này nọ cũng vô dụng, ngươi cứ chờ bị ta muốn đến chết ở trên giường đi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Muốn ngươi đến chết trên giường, sau đó ta dùng kiếm tự sát chết trên người ngươi, đến lúc đó các Trưởng Lão phát hiện Truy Hồn Các Chủ cùng thiếu các chủ quang lỏa cùng nhau chết trên giường, để ta xem người còn mặt mũi gì gặp người!"
Truy Hồn Các Chủ: "....." Nàng rất muốn nói: Ngươi hiểu sai rồi!
Ngọc Tu La nhìn sư phụ nhà mình mặt không biểu tình, tức giận đến nghiến răng.

Đang muốn mởi miệng giáo huấn, phát hiện có đệ tử trực nhật đi tới, căm giận cùng Truy Hồn Các Chủ kéo ra khoảng cách, chờ đội đệ tử kia đi xa liền túm lấy cổ tay của Truy Hồn Các Chủ kéo nàng quay về tẩm điện của hai người các nàng, "phanh" một tiếng đóng chặt cửa, khóa lại!
Truy Hồn Các Chủ nhìn thấy Ngọc Tu La như vậy, không tự chủ được mà lui hai bước, gọi một tiếng:
"A Ngoan." Nàng nói:
"Ta không có ý gì khác." Xoay người đi vào phòng sách bên cạnh.

"Ta còn có sự vụ chưa xử lý xong...." Lời còn chưa dứt, Ngọc Tu La đã đi đến phía sau ôm lấy thắt lưng nàng.

Thân thể Truy Hồn Các Chủ nhất thời cứng đờ.

"Nếu ta nói là ta nguyện ý khuynh tẫn mọi thứ yêu ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Ngọc Tu La phun ra từng chữ, chần chờ hỏi:
"Thực sự?"

Truy Hồn Các Chủ lập tức 'ân' một tiếng.

Nàng thật sự sợ giữa thanh thiên bạch nhật bị ấn ngã xuống giường không ngồi dậy nổi.

Thần sắc của Ngọc Tu La chút thư hoãn, đôi mắt xinh đẹp nhìn tới nhìn lui trên người Truy Hồn Các Chủ, đang suy nghĩ lời này của sư phụ có thể tin mấy phần.

Truy Hồn Các Chủ do dự, thấp giọng hỏi:
"Nếu thật sự có ý gì khác, ngươi thật sự sẽ muốn ta chết như vậy...!Ách.....?"
Ngọc Tu La nói:
"Sẽ không! Ta sẽ khiến bản thân chết đặc biệt xấu xí, khó coi mà treo trên cột cờ trước đại môn Truy Hồn Các phơi khô cho ngươi xem!" Lời của nàng vừa chuyển, hỏi:
"Ngươi muốn đem ta gả cho ai? Nói đi!" Đang nói chuyện, ngón tay vô thức mơn trớn loan đao bên hông.

Đã lâu không làm buôn bán rồi, nàng không để tâm chuyện phải tự móc tiền túi dẫn người ra ngoài một chuyến!
Truy Hồn Các Chủ nghe được Ngọc Tu La nói sẽ tự sát chết đặc biệt xấu xí treo trên cột cờ trước cửa, trong lòng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngọc Tu La, liền bắt đầu xử lý công vụ.

Ngọc Tu La nhìn thấy Truy Hồn Các Chủ đem nàng bỏ qua một bên, tức giận đến tiếu nhan đỏ bừng, hô lên:
"Ta còn chưa tìm ngươi trút giận, ngươi đã giận đến trên người ta! Hừ, ta đi Túy Hoa Lâu tìm quỷ khôi chơi đùa."
Truy Hồn Các Chủ cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
"Nhớ kỹ mang đủ linh thạch cùng hộ vệ, theo ta được biết thời gian này Hoa Tầm Nguyệt ở tại Túy Hoa Lâu."
Ngọc Tu La nổi giận đùng đùng đi trở lại bên cạnh Túy Hoa Lâu Truy Hồn Các Chủ, ghé vào trên bàn học, hô:
"Tiều tiêu vặt của ta hết rồi."
Truy Hồn Các Chủ lấy ra một túi trữ vật ném cho Ngọc Tu La.

Nàng tính toán rằng tiền tiêu vặt của Ngọc Tu La cũng đến lúc hết rồi.

Thiếu các chủ tiên y nộ mã, tiêu linh thạch như nước, chút ít tiền tiêu vặt thông thường đều chỗ đỡ không được mười ngày.

Ngọc Tu La nói:
"Ta lấy đi cho cô nương!"
Truy Hồn Các Chủ đưa tay kéo tay Ngọc Tu La, nói:
"Đến đây!" Dùng chút sức khiến Ngọc Tu La đứng bên cạnh nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tu La nói:
"Tuy nói mấy năm nay người tới cửa cầu hôn vô số, nhưng ngươi có từng nhìn thấy ta có nửa điểm tâm tư muốn đem ngươi đẩy đi hay không? Linh thạch này dĩ nhiên không phải cho ngươi lấy đi tìm cô nương, có bằng hữu từ phương xa tới, ngươi đương nhiên không thể không chiêu đãi, có thể nào đem các nàng ném trong khách viện rồi mặc kệ? Tính tình nóng nảy này của ngươi lúc nào mới có thể sửa được?"
Ngọc Tu La ôm lấy thắt lưng của Truy Hồn Các Chủ, chen chúc ngồi xuống bên cạnh Truy Hồn Các Chủ, nói:
"Không thay đổi, cho ngươi tức chết." Tầm mắt rơi vào ngọc quyển trên bàn, phát hiện ngọc quyển này nên do nàng xử lý mới đúng, nàng hơi chột dạ hỏi:
"Muốn ta tự mình xử lý không?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Ngươi là thiếu các chủ, không phải ta." Dứt lời đang muốn di chuyển sang bên cạnh, kết quả Ngọc Tu La cư nhiên không hề có hình tượng mà dạng chân ra, nâng thắt lưng của nàng khiến nàng ngồi trên đùi Ngọc Tu La, sau đó lại bị Ngọc Tu La ôm lấy thắt lưng.

Nàng không khỏi liếc xéo Ngọc Tu La, thấp giọng nói:
"A Ngoan....." Trong lời nói mơ hồ lộ ra ý cảnh cáo.

Ta tốt xấu gì cũng là sư phụ ngươi kiêm Các chủ, ngươi cứ như vậy ôm ta trong lòng nhìn ngươi xử lý sự vụ, thích hợp sao?
Ngọc Tu La đặc biệt nhu thuận mỉm cười, ngọt ngào nói:

"Đã đóng cửa."
Truy Hồn Các Chủ không nói gì.

Nàng nhìn Ngọc Tu La cười đến phá lệ đáng yêu, thầm than, liền tùy vào tiểu tổ tông này đi.

Ánh mắt Ngọc Tu La rơi vào ngọc quyển, phát hiện gần như tất cả đều có liên quan đến Thái Âm Môn.

Nàng thầm nghĩ: Thảo nào sư phụ muốn đích thân ta xử lý.

Diệt môn, cho dù là diệt một môn phái nhỏ cũng không đơn giản.

Trước đó cần bố trí kỹ càng, bằng không có chút sơ ý tổn thất sẽ rất nặng.

Trước đó tứ đại thế lực diệt Huyền Thiên Môn chính bài học trước mắt.

Tuy nói không thương đến gân cốt có rất nhiều cao thủ ngã xuống, tổn thất nhiều pháp bảo, tổn thương đến huyết nhục, ngay cả gia chủ Tư Mã Gia cũng tử trận, tân nhậm gia chủ phân tranh lại nháo ra một trận hỗn loạn.

Truy Hồn Các muốn tiêu diệt Thái Âm Môn trước tiên cần phải hành sự bí mât, lúc xuất thủ phải một kích tất thắng, bằng không một khi các thế lực khác nhúng tay, hoặc là để Thái Âm Môn có phòng bị, mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.

Phía dưới những ngọc quyển này có hội báo về chuyện mua chuộc nội gián trong Thái Âm Môn, cũng có chỉ dụ điều động sát thủ của sư phụ nàng.

Lao sư động chúng, lại muốn hành sự bí mật, sát thủ môn hạ phải từng nhóm âm thầm điều khiển, làm sao điều khiển, làm sao dàn xếp, làm sao tránh tai mắt của các thế lực lớn, đều phải an bài thỏa đáng.

Hộ sơn pháp trận Thái Âm Môn chính là vấn đề lớn nhất cần giải quyết, những môn phái truyền thừa vạn năm cho dù hôm nay xuống dốc, lưu lại một ít truyền thừa, trận pháp cũng khiến kẻ khác không dám khinh thường.

Hộ sơn pháp trận chính là một pháp trận trấn phái lưu lại rất nhiều năm! Vượt xa pháp trận năm đó của Huyền Thiên Môn, không phá trọn vẹn một pháp trận của Huyền Thiên Môn năm đó cũng đã vận dụng rất nhiều sức lực, ngã xuống không biết bao nhiêu cao thủ? Ngọc Tu La cũng không muốn ăn của người khác vài miếng thịt, trên người mình lại mất mất khối thịt! Truy Hồn Các là cao thủ pháp trận, nhưng Bao Cốc cố chủ tự muốn đi phá trận.

Nàng hỏi Truy Hồn Các Chủ:
"Sư phụ, ngươi cảm thấy để Bao Cốc đi phá pháp trận của Thái Âm Môn hợp lý sao?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Dựa vào thực lực cùng cảnh giới, ta cảm thấy không hợp lý.

Bất quá thấy nàng đối với phá trận hình như có phần nắm chắc, ta tin tưởng trên phương diện trận pháp hẳn là có chút bản lĩnh, nhưng có thể một mình đảm đương hoặc là phá trận gây ra động tĩnh lớn thì vẫn chưa biết, chờ thám thính được pháp trận đồ của Thái Âm Môn, thử qua cân lượng của Bao Cốc mới định luận được." Nói đến đây, liền đem tầm mắt dời đến trên người Ngọc Tu La, chậm đợi Ngọc Tu La nói tiếp.

Ngọc Tu La nhìn thấy sư phụ không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, cười hỏi:
"Sư phụ, ta mê hoặc ngươi rồi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Truy Hồn Các Chủ vang lên:
"Phá hộ sơn pháp trận chuyện lớn như vậy, ngươi không có chút lo lắng sao?" Vạn nhất Bao Cốc không làm được, ngươi định cầm mạng người của Truy Hồn Các đi phá hộ sơn pháp trận? Ngọc Tu La hướng sư phụ chớp mắt vài cái, viết tên vài người, đều là cao thủ pháp trận có thể vận dụng lúc này của Truy Hồn Các, nàng hỏi:
"Sư phụ nhìn những người này thế nào?"
Sắc mặt của Truy Hồn Các Chủ hơi hòa hoãn.

Ngọc Tu La ném cho sư phụ nàng bốn chữ: "Âm tình bất định!"
Truy Hồn Các Chủ: ".....".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận