Ta Vốn Phúc Hậu


Ngọc Mật nghe Bao Cốc tinh tế chậm rãi nói, nàng bỗng nhiên phát hiện mặc kệ là dáng vẻ vô tâm vô phế hay là nhất phó lãnh đạm ung dung, nàng đều tự mình gánh hết cơ khổ trên vai, đặt ở trong lòng yên lặng thừa thụ, dùng một loại thái độ không quan tâm, không thèm để ý, không tư vị mà đối mặt.

Khí chất của Bao Cốc, dung nhan, dáng vẻ, cảnh giới thay đổi nhưng bản chất của Bao Cốc thủy chung không có đổi.

Trong thời khắc đó nàng dường như đã hiểu tiểu sư muội trước mặt, đã hiểu Bao Cốc.

Bất chợt nàng cảm thấy Bao Cốc không hề sâu không thấy đáy khó có thể nắm lấy, mà là trở nên rất gần, gần trong gang tấc chỉ cần vươn tay thì có thể chạm đến.

Tay nàng phủ trên mặt Bao Cốc, ôn nhu hỏi:
"Đau không?" Rất đau đi, da thịt vô cùng mịn màng thế nào thừa thụ nổi cái tát nặng như vậy của nàng.

Bao Cốc lắc đầu, nói:
"Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua." Nói đến bị tát tay nàng lại có chút khó tin.

Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày bị tát tay.

Nàng càng không nghĩ tới người cho nàng một cái tát cư nhiên là Ngọc Mật.

Trong lòng Ngọc Mật siết chặt, trong lồng ngực có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, không cách nào không cách nào lý giải tâm tình đang lan tràn của bản thân.

Loại tâm tình này dâng trào khiến nàng rất muốn đi vào lòng Bao Cốc, khiến nàng muốn cách Bao Cốc gần một chút, rồi lại gần một chút.

Nàng cũng không biết thì ra hai người ngồi rất gần thì khí tức cũng có thể dung cùng một chỗ.

Nàng dừng trên dung nhan của Bao Cốc, khuôn mặt, đôi mắt, chóp mũi, đôi môi, quen thuộc mà lại có chút xa lạ khiến kẻ khác khó có thể dời tầm mắt.

Nàng bỗng nhiên cảm giác được Bao Cốc thực sự trưởng thành, thành niên rồi không còn mang theo trĩ khí cùng nhiệt thành suốt ngày dính vào nàng, hôm nay cả người đều cao lớn, tản ra ý vị khó có thể diễn tả bằng lời, giống như ma lực ma lực bao phủ lấy nàng.

Bao Cốc bị Ngọc Mật nhìn không được tự nhiên, bàn tay phúc trên mặt nàng vẫn chưa từng rời khỏi.

Nàng đem tầm mắt dời đi, phát hiện Truy Hồn Các Chủ đã mang Ngọc Tu La rời khỏi ngay cả tiểu hầu tử cũng bị Linh Nhi túm ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Ngọc Mật.

Nàng nói:
"Sư tỷ, khuôn mặt không đau, lát nữa máu bầm tan là tốt rồi, không cần sờ nữa."
Ngọc Mật thu hồi tay, cúi đầu, thay đổi tư thế ngồi, nàng có chút đăm chiêu thấp giọng hỏi:
"Bao Cốc, ngươi nói, mất đi người yêu cùng chưa bao giờ gần nhau, việc nào đáng buồn hơn?"
Bao Cốc không chút nghĩ ngợi mà trả lời:
"Chưa từng gần nhau.

Hai người chân chính yêu nhau, cho dù là cái chết cũng không thể chia cách bọn họ."
Ngọc Mật hỏi:
"Cái chết cũng không thể?"
Bao Cốc gật đầu, nói:
"Một người chết đi, người còn lại sẽ giúp người kia sống tiếp, đến một ngày sống hết thọ dương sẽ đến bên kia để tìm nàng."
Ngọc Mật nhớ đến Bao Cốc đã nói những lời này trước mộ phần của Bao đại thiện nhân, trong lòng xúc động.

Nàng đột nhiên cảm thấy người tu tiên lúc sống không chỉ là phải truy cầu tu tiên cùng trường sinh, sống hẳn là nên sống một cách có ý nghĩa, mà không phải sống một đời trống rỗng, không cầu trường sinh.

Cho dù có thể đạt được vị trí tuyệt đại nếu bên cạnh không người chia sẻ, chẳng phải là rất đáng buồn hay sao? Nàng nói:
"Bao Cốc, ta có một chút chuyện rất trọng yếu cần suy nghĩ cẩn thận, lúc này lại có chút mệt mỏi, có thể ở chỗ này của ngươi nghỉ một lát không?"
Bao Cốc nhìn ra sư tỷ tựa hồ đang chịu đả kích, cả người mệt mỏi, thần sắc có chút hoảng hốt, rồi lại nhớ đến dáng vẻ khi nàng vô lực khóc trong thần thức của mình, phỏng chừng sư tỷ đã bị hù dọa, nàng gật đầu nói:
"Ngươi ngủ đi, ta trông chừng ngươi." Nàng nói xong liền xê dịch vào bên trong giường, chừa ra một chỗ cho Ngọc Mật.

Ngọc Mật trường kiếm thiên nhai, vẫn luôn xuất hiện với tư thái cường giả, cũng chưa từng được người khác dùng tư thế bảo hộ này mà đối đãi, đột nhiên nghe được lời này của Bao Cốc không khỏi ngạc nhiên, nhưng nó lại khiến nàng cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Nàng gật đầu, nằm ngửa mặt bên cạnh Bao Cốc, nhắm mắt lại.

Thần hồn của nàng trong thức hải của Bao Cốc đã bị cường liệt chấn động, vừa rồi lại trải qua tâm tình kích động khiến nàng cảm giác tinh thần uể oải.

Với tu vi Nguyên Anh Cảnh mà nói, chút mệt mỏi này không coi là cái gì gần như có thể xem nhẹ, chỉ là muốn muốn ở lại bên cạnh Bao Cốc, nên mới tìm một lý do như thế.

Bao Cốc nhẹ nhàng thu chân lui đến tận cùng bên trong chạm được mép giường, lưng cũng chạm vào bức tường.

Tầm mắt của nàng dừng trên mặt Ngọc Mật, từ tần suất hô hấp cùng hàng mi hơi rung động của Ngọc Mật, nàng biết Ngọc Mật cũng không ngủ, hẳn là đang nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ gì đó.

Ngọc Mật nằm đó, ngửi hương thơm trên người Bao Cốc trong lòng không hiểu sao lại phẳng lặng.

Với cảnh giới tu luyện cùng cường đại thần niệm, không cần cố ý phóng xuất thần niệm đi dò xét thì nhất cử nhất động của Bao Cốc tất cả đều nằm trong phạm vi nhận biết của nàng.

Trong mơ hồ nàng còn có thể từ trên người Bao Cốc nhìn thấy bóng dáng năm đó, nho nhỏ một đoàn thu mình trông mong nhìn nàng, bất đồng chính là năm đó thân thể không nẩy nở nên cũng không khiến người khác sinh ra bao nhiêu ý niệm, hôm nay từ đầu đến chân đều tản ra mị hoặc câu tâm đoạt phách.

Thân ảnh thanh lãnh, hương thơm linh trân bảo được độc hữu hòa cùng khí tức của nữ nhi lượn lờ trong từng hơi thở khiến trong đầu nàng tràn ngập thân ảnh của Bao Cốc.

Ngọc Mật xoay người nằm nghiêng trên giường đối mặt Bao Cốc, nàng mở mắt ra, khóe miệng ngậm cười nói:
"Mở to mắt nhìn ta làm gì?"
Bao Cốc không đáp mà hỏi ngược lại:
"Nhanh như vậy đã nghỉ ngơi đủ rồi sao?"
Ngọc Mật nói:
"Ngửi thấy mùi linh trân bảo dược, dĩ nhiên khôi phục rất nhanh."
Bao Cốc biết Ngọc Mật ám chỉ cái gì, mặt nàng hơi nóng lên, lách đến cuối giường muốn xuống giường.

Ngọc Mật gọi một tiếng:
"Bao Cốc?"
Bao Cốc di chuyển đến một bên lại dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Mật.

Ngọc Mật hé môi, há mồm muốn nói, lời đến bên mép lại nuốt trở vào, mỉm cười nói:
"Không có gì."
Từ ánh mắt Ngọc Mật nhìn nàng, Bao Cốc đã biết Ngọc Mật động tâm tư đối với nàng, Ngọc Mật không nói nàng cũng có thể đoán được.

Nếu như là trước đây nàng tất nhiên vui mừng.

Nhưng hôm nay nàng cũng không nguyện Ngọc Mật là bởi vì dung nhan hoặc thương hại nàng mà sinh ra tâm tư như vậy.

Trước đây nàng ở tại Vân Hải Mật Lâm không ra khỏi cửa, ít tiếp xúc cùng ngoại giới, chưa phát giác ra dung mạo của bản thân như thế nào, hôm nay ra ngoài một thời gian dài như vậy, lại vì khuôn mặt này gây ra không ít phong ba, nàng quá biết bản thân hiện tại là cái dạng gì rồi.

Chuyện đó không liên quan gì đến yêu hay không yêu, càng nhiều chính là dục vọng chiếm hữu nguyên thủy.

Suy nghĩ này khiến nàng không chịu nổi, nhưng Bao Cốc cảm thấy chính là như vậy, hướng tới cùng khát vọng chiếm hữu, bị hấp dẫn đối với sự vật mỹ hảo đó vốn là bản năng nguyên thủy của con người cùng động vật.

Bao Cốc xuống giường cúi đầu chỉnh lý y phục xong liền ra biệt viện, khoanh chân ngồi trên ghế ngọc thạch trong viện, nhắm mắt lại hồi tưởng đạo vận cảm ngộ được trong bóng tối trước đó, tiến nhập lĩnh ngộ đạo cảnh.

Ngọc Mật nằm nghiêng trên giường, gối lấy cánh tay, dung nhan như ngọc có vài phần trầm ngưng.

Nàng biết nàng đối với Bao Cốc có chút động tâm, có chút đau lòng, cũng có phần bị dung mạo của Bao Cốc hấp dẫn.

Rất muốn đem Bao Cốc ôm vào lòng, cúi người hôn đôi môi trong suốt ướt át kia.

Nhưng nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng sợ không cẩn thận tổn thương đến Bao Cốc sợ làm cho Bao Cốc đau buồn, càng sợ khinh nhờn Bao Cốc.

Nàng sợ khinh nhờn Bao Cốc, lại mơ hồ có cảm giác khó có thể kiềm chế mà muốn khinh nhờn.

Nếu như là Bao Cốc của trước kia, nàng sinh ra những tâm tư này thì muốn khi dễ liền khi dễ, cùng lắm thì mang Bao Cốc theo bên cạnh, nàng sẽ chịu trách nhiệm là được.

Nhưng Bao Cốc của hiện tại lại giống như thủy đậu hũ, ôn nhu nhược nhược kiều kiều, gần đây lần lượt gặp hung hiểm, nàng sợ hãi Bao Cốc có nửa điểm tổn thương, tựa như quả trứng phủng trong tay, luôn lo sợ sẽ đánh rơi xuống đất.

Ngọc Mật tâm phiền đến lật qua lật lại trên giường, cuối cùng đơn giản đứng dậy đi đến trong viện.

Nàng nhìn thấy Bao Cốc tựa hồ đang tu luyện, không dám quấy rầy, chỉ đành cắn răng một cái chạy đi tìm Ngọc Tu La uống rượu.

Ngọc Tu La thân là thiếu các chủ Truy Hồn Các, cùng Truy Hồn Các Chủ ở trong Noãn Ngọc Uyển.

Ngoại trừ một số thị tỳ nha hoàn người bên ngoài tuyệt không cho phép bước vào.

Ngọc Mật muốn gặp Ngọc Tu La phải trải qua kiếm thị thông truyền.

Trước đó bởi vì chuyện của Bao Cốc, nàng đã đến tìm Ngọc Tu La vài lần nhưng đều vì Ngọc Tu La say rượu mà không gặp được.

Hôm nay trở lại, sau khi kiếm thị thông truyền Ngọc Tu La trái lại vẻ mặt vui mừng chạy vội ra, trong tay còn cầm một túi trữ vật có chút tinh xảo chơi đùa.

Ngọc Mật nhìn thấy Ngọc Tu La mới vừa nhận tiền tiêu vặt dáng vẻ không khỏi muốn cười, hỏi:
"Lĩnh tiền tiêu vặt rồi sao?"
Ngọc Tu La nói thầm trong lòng: Không phải tiền tiêu vặt, là tiền riêng tiểu kim khố của sư phụ!
Trên mặt cười khanh khách hỏi:
"Ngọn gió nào mang ngươi đến đây? Bao Cốc thế nào rồi?"
Ngọc Mật nói:
"Mời ngươi uống rượu.

Bao Cốc ở trong viện luyện công."
Ngọc Tu La nói:
"Nàng trái lại rất siêng năng." Nàng đang nói vừa chuyển, hỏi Ngọc Mật: "Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?"
Ngọc Mật nói:
"Ngày gì? Đừng thừa nước đục thả câu."
Ngọc Tu La kéo cánh tay Ngọc Mật nói:
"Ngươi cũng biết Túy Hoa Lâu."
Ngọc Mật nói:
"Thế lực lớn thứ chín Huyền Nguyệt Cổ Thành, ai chẳng biết?"
Ngọc Tu La nói:
"Vậy ngươi cũng biết Túy Hoa Kỳ?"
Ngọc Mật lắc đầu!
"Xin chỉ giáo."
Ngọc Tu La cười nói:
"Túy Hoa Lâu mỗi năm một lần, có ba ngày Túy Hoa Kỳ, chuyện này coi như là cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy ở Huyền Nguyệt Cổ Thành."
Ngọc Mật hỏi:
"Hoa khôi hội?"
Ngọc Tu La nói:
"Nếu như là hoa khôi hội thì không còn gì thú vị nữa, nhiều nhất chiêu một chút cuồng phong lãng điệp mà thôi.

Đi, gọi Bao Cốc cùng Linh Nhi, tiểu hầu tử cùng đi.

Bất quá phải nói trước, ta chỉ phụ trách mua vé vào cửa, chi tiêu còn lại tự lo liệu."
Ngọc Mật đỡ trán, nói:
"Ta cũng không có linh thạch." Nàng nghèo, thật sự nghèo.

Tu hành cần tài nguyên, quả thực giống như cái động không đáy, có dù kiếm nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng.

Cho dù nàng không cần dùng linh thạch đi mua đan dược cùng linh tửu, đã tiết kiệm được một lượng lớn so với những tu tiên giả khác nhưng đột phá cảnh giới cần lượng lớn linh thạch.

Nàng quanh năm cùng người đánh nhau chết sống, tuy chiến đấu tiêu hao cực đại nhưng luyện chế cực phẩm pháp bảo mới chân chính là động không đáy, khổ cực một năm kiếm linh thạch chỉ vì một số hi thế luyện tài mà bị đào rỗng.

Nàng cùng Linh Nhi bọn họ không ít lần vì mua luyện tài mà nghèo đến nỗi không có linh thạch ở trọ.

Nhiều năm như vậy, nàng ngoại trừ cảnh giới tu luyện tăng tiến, nhẫn trữ vật có thêm vài món cực phẩm pháp bảo cùng linh trọng bảo thì cái gì cũng không có.

Hiện tại lục soát toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có thể lấy ra hai trăm trung phẩm linh thạch mới lĩnh được ở Huyền Thiên Môn.

Hai trăm trung phẩm linh thạch không phải con số nhỏ, nàng thân là chân truyền nhất đại đệ tử một năm lĩnh một lần, nhưng với nơi được xưng là hố chôn tiền thì chỉ có thể mua vài chén trà, ngay cả một chỗ ngồi cũng mua không được.

Ngọc Tu La cười không nói.

Nàng đi đến ngoài cửa viện của Bao Cốc, nhìn thấy cửa lớn đã mở, Bao Cốc đang khoanh chân ngồi trong viện luyện công.

Nàng đi đến trước mặt Bao Cốc, cúi người gọi một tiếng:
"Bao Cốc." Nàng nhìn thấy Bao Cốc không nhúc nhích lại đưa tay lắc qua lắc lại trước mặt Bao Cốc, rồi lại đề cao âm lượng kêu to.

"Bao Cốc!" Nhìn thấy Bao Cốc vẫn không phản ứng, một chút cũng không động, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Hỏng rồi, sẽ không lại rơi vào hôn mê nữa đi? Ôi, cô nãi nãi, ngươi hiện tại còn ở tại Truy Hồn Các của ta, ngươi đừng xảy ra chuyện gì.

Nam Sơn Nhất Kiếm giết tới cửa, sư phụ nhà ta chịu đựng không nổi đâu a.

Nàng đang chuẩn bị thử lại thì đã thấy Bao Cốc mở mắt.

Nàng nhất thời mừng rỡ vỗ ngực hô lên:
"Ôi, ngươi không hôn mê a, làm ta sợ muốn chết!"
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Tu La dáng vẻ khoa trương không nói nên lời.

Nàng đứng lên hỏi:
"Có việc gì thế?"
Ngọc Tu La cười hỏi:
"Thịnh hội Túy Hoa Kỳ mỗi năm một lần của Túy Hoa Lâu, ngươi đi không? Đây chính là náo nhiệt hiếm có trong Huyền Nguyệt Cổ Thành a." Nàng vừa cười vừa âm thầm truyền âm cho Bao Cốc một câu: "Sư Tỷ ngươi cũng muốn đi, nhưng khổ nổi trong túi không tiền."
Bao Cốc yếu ớt liếc mắt nhìn Ngọc Tu La, gật đầu nói:
"Đã là thịnh hội, há có thể bỏ qua."
Ngọc Tu La nhất thời cười đến phá lệ càn rỡ.

Ngọc Mật không hiểu hỏi Ngọc Tu La:
"Ngươi uống nhầm thuốc sao?"
Ngọc Tu La chỉ cười không đáp.

Bao Cốc nhẹ nhàng nói một câu:
"Nàng cười ngươi nghèo, không sao, ta giúp ngươi cười nàng xấu xí."
Nụ cười của Ngọc Tu La im bặt, khuôn mặt cũng tái đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui