Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc quay đầu nhìn về phía người của Túy Hoa Lâu.

Người của Túy Hoa Lâu khách khí cười nói:
"Cô nương, đây là quy củ, ngài đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu Kim Đan kỳ có thể ở Túy Hoa Lâu chi tiêu ba nghìn trung phẩm linh thạch, vì phòng trường hợp cần trong tương lai, chúng ta cần biết xưng hô ngài thế nào để đăng ký.

Nếu như cô nương không tiện dùng tên thật, dùng tên giả cũng được."
Bao Cốc đoạt Thanh Ngọc Linh Lung Cầu là muốn nhìn xem thực lực của bản thân thế nào, cũng không phải nhắm vào ba nghìn trung phẩm linh thạch mà đến, càng không thể vì ba nghìn trung phẩm linh thạch mà nói tên mình ra.

Nếu như nàng đem tên thật nói ra, chí ít hai phần ba tu tiên giả Huyền Nguyệt Cổ Thành đều phải hướng nàng xuất thủ, hơn nữa là không chút do dự! Nàng lại càng không cải danh, đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, nàng có thể không nói cho người khác biết tên nàng nhưng muốn nàng dùng tên giả, nàng cảm thấy trong lòng có lỗi với phụ thân.

Nàng cầm Thanh Ngọc Linh Lung Cầu ném cho người của Túy Hoa Lâu, dễ dàng nhảy xuống lôi đài.

Người của Túy Hoa Lâu vô thức tiếp được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, kinh ngạc hô lên:
"Cô nương, ngài đây là....."
Bao Cốc cũng không quay đầu lại ném một câu:
"Ba nghìn trung phẩm linh thạch có thể làm được gì?" Xuất ra phi kiếm hướng lôi đài Nguyên Anh Cảnh.

Bên kia đã phân thắng bại, trên đài chỉ còn lại Ngọc Mật cùng Linh Nhi, Ngọc Mật nắm trong tay Thanh Ngọc Linh Lung Cầu ném vào lòng Linh Nhi, liền nhảy xuống đài.

Người kia của Túy Hoa Lâu đương nhiên là đem toàn bộ động tĩnh của lôi đài Kim Đan kỳ nhìn vào trong mắt, nhìn thấy trên lôi đài Nguyên Anh Cảnh lúc này lại có người đem Thanh Ngọc Linh Lung Cầu ném cho người bên ngoài, ánh mắt của hắn tiếp tục rơi vào trên người Linh Nhi đã đón được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu, hắn vô thức nghĩ thiếu nữ này sẽ không lại đem cầu ném đi! Trên mặt hắn treo lấy nụ cười, khách khí nhắc nhở:
"Cô nương, ngài đoạt được Thanh Ngọc Linh Lung Cầu ở Túy Hoa Lâu có thể chi tiêu hai vạn trung phẩm linh thạch."
Linh Nhi nhìn người đó một cái, nói:
"Ta biết a!"
Người của Túy Hoa Lâu hỏi tên của Linh Nhi, còn nhắc nhở Linh Nhi có thể dùng tên giả.
Linh Nhi thưởng thức Thanh Ngọc Linh Lung Cầu trong tay, hỏi:
"Vì sao ta phải từ bỏ danh tính phụ mẫu ban cho mà dùng tên giả? Bản cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Linh Nhi!"
Người của Túy Hoa Lâu lại nói:
"Xin hỏi quý tính của Linh Nhi cô nương?"
Linh Nhi nói:
"Cứ gọi là Linh Nhi."
Người của Túy Hoa Lâu lấy ra một ngọc bài, khắc tên Linh Nhi trên đó, hai tay dâng cho Linh Nhi.

Linh Nhi nhận lấy lệnh bài liền nhảy đến bên cạnh Bao Cốc chân đạp phi kiếm ngự kiếm dừng trên không trung, nàng vững vàng đáp xuống trên phi kiếm của Bao Cốc, cười khanh khách nói:
"Nghĩ không ra ngươi đánh nhau cũng rất lợi hại!"
Bao Cốc yếu ớt hỏi một câu:
"Ta rất yếu sao?"
Linh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ chiến tích dĩ vãng của Bao Cốc, nghĩ đến các nàng ở trong Thi Thành, người của Ngự Thú Cốc vây khốn Bao Cốc, Bao Cốc đem người của Ngự Thú Cốc toàn bộ giết sạch.

Nàng nói:
"Không kém."
Người khác cũng không ngự kiếm phi hành trên không trung, Bao Cốc một mình đứng ở không trung thực sự chói mắt, nàng liền khống chế phi kiếm đáp trên mặt đất thu hồi phi kiếm, cùng nhóm người Ngọc Tu La đến.

Ngọc Tu La giận dữ chỉ vào Ngọc Mật cùng Linh Nhi:
"Hai ngươi, một thổ phỉ một cường đạo!"
Ngọc Mật cười mà không nói.

Linh Nhi che miệng lại cười vui vẻ.

Bao Cốc hỏi:
"Sư tỷ cùng Linh Nhi làm gì khiến ngươi tức giận như vậy?"
Ngọc Tu La nổi giận đùng đùng nói:
"Sau khi hai người các nàng lên đài liền liên thủ lại, bắt được người liền đánh một trận, hai người các nàng cư nhiên đồng thời tung chân đá ta rơi xuống đài, còn là đem ta đá xuống đầu tiên."
Bao Cốc hài lòng khóe miệng giương lên, nở nụ cười.

Ngọc Tu La tức giận đến lớn tiếng hô không biết chọn bạn, thở phì phì hô lên:
"Đi thôi, đi Túy Hoa Lâu!"
Nụ cười của Bao Cốc khiến Ngọc Mật nhìn sửng sốt.

Nàng còn tưởng rằng Bao Cốc sẽ không biết cười nha! Hôm nay nhìn thấy dung nhan thanh lãnh của Bao Cốc hiện lên nhàn nhạt tiếu ý, chỉ cảm thấy tất cả quanh mình đều mất đi màu sắc, nụ cười kia cũng không rõ ràng, không vũ không mị, nhưng lại giống như xuân phong dung vào lòng nàng.

Nàng giật mình ngây ngốc nhìn Bao Cốc, không khỏi thất thần, thẳng đến Bao Cốc xoay người theo sau Ngọc Tu La đi đến bên trong Túy Hoa Nhai, nàng mới hồi thần.

Bên tai Ngọc Mật vang lên truyền âm của Linh Nhi: "Ngọc Mật tỷ tỷ, ngươi thích Bao Cốc a?" Nàng kinh ngạc, lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhìn Linh Nhi.

Linh Nhi nói: "Thích thì thích không thích thì không thích.

Nếu như ngươi thích Bao Cốc, ta sẽ không cùng ngươi tranh giành, nhưng nếu như ngươi không thích Bao Cốc, ta đây sẽ....!Hì hì!"
Ngọc Mật quay đầu lại liếc mắt nhìn Linh Nhi, suy nghĩ một chút, truyền âm nói: "Ta cảm thấy ta thích nàng, chỉ là có một số chuyện còn chưa suy nghĩ xong."
Linh Nhi nói: "Thích thì ở bên nhau, còn cần nghĩ cái gì nha."
Ngọc Mật lặng lẽ không nói.

Linh Nhi tâm tư đơn thuần, cảm thấy thích thì sẽ ở bên nhau, đơn giản, sáng tỏ, nàng cũng muốn như vậy nhưng nàng biết có một số việc bản thân không nghĩ thông suốt, không bước qua một ải kia, trong lòng vẫn sẽ tồn tại cảm giác không được tự nhiên khi ở bên Bao Cốc, đối với Bao Cốc mà nói sẽ là thương tổn.

Lúc Bao Cốc mười ba tuổi nàng gặp được Bao Cốc, khi đó Bao Cốc vẫn là một tiểu nha đầu đơn thuần gầy yếu không được hai lượng thịt, chỉ vì bản thân nhất thời sai lầm lại vì mặt mũi của mình mà thu nhận một ngũ tạp căn làm ngoại môn đệ tử, nàng quan tâm Bao Cốc cũng chỉ là bởi vì Linh Vân Phong ít người mà Bao Cốc lại là nàng dẫn nhập môn, nàng có trách nhiệm chiếu khán Bao Cốc, nhưng nàng vẫn chưa thực sự đem Bao Cốc đặt vào trong mắt.

Lúc mới bắt đầu thậm chí chỉ cảm thấy đem Bao Cốc thu làm tạp dịch cũng không tệ, hài tử này kiên định chịu khó.

Sau đó, Bao Cốc đạt được truyền thừa của tổ sư gia, lại có tiểu hầu tử đi theo, nàng dẫn theo Bao Cốc từ sư môn chạy đến Vân Thành, các nàng đi bán đấu giá hầu nhi tửu, khi đó nàng mới phát hiện hài tử này thực sự không tầm thường, dùng ba nghìn cực phẩm linh thạch vì nàng mua Hỏa Chủng, Bao Cốc thật sự có tâm, thật sự tốt với nàng, toàn tâm toàn ý hướng về nàng, nàng biết tâm ý của Bao Cốc.

Khi đó nàng chỉ xem Bao Cốc như sư muội, là một người toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, nàng ỷ lại vào sư muội.

Tình cảm của nàng đối với Bao Cốc rất phức tạp, có tình cảm sư tỷ muội rất sâu sắc, nhưng cũng vì tu tiên tài nguyên trong tay Bao Cốc mà động tâm.

Khi đó nàng rất muốn trở nên cường đại, trong tay Bao Cốc lại có nhiều tu tiên tài nguyên, thái độ của Bao Cốc đối với nàng, tất cả đều khiến nàng khó có thể dứt bỏ, cũng mơ hồ đối với Bao Cốc có một chút suy nghĩ không bình thường, nhưng nàng biết, điều nàng muốn không phải một cái đuôi nhỏ.

Nhìn thấy nhiều đạo lữ phản bội, người yêu thành kẻ thù, nàng tình nguyện một mình, cho dù sẽ có đạo lữ bên người, nàng cũng hy vọng đứng bên cạnh nàng chính là một cường giả thực lực tương đương nàng có thể cùng nàng sóng vai, là một người có thể trở thành mục tiêu theo đuổi của nàng, mà không phải cần nàng lúc nào cũng che chở lại tinh thông tính toán như Bao Cốc.

Đại khái là chính nàng tính tình ngay thẳng, thích dùng chiến đấu cùng vũ lực giải quyết tất cả mà Bao Cốc bởi vì chiến lực nhược, trong tay lại nắm đủ tu tiên tài nguyên, lại có đầu óc suy nghĩ thấu đáo, gặp chuyện vẫn luôn dùng mưu lược, vẫn luôn mượn thế lực kẻ khác, mượn tay người khác, khiến nàng luôn cảm thấy lòng dạ Bao Cốc khó lường, nàng vẫn luôn nhìn không thấu nhìn không rõ, vẫn luôn cảm thấy Bao Cốc và nàng không phải cùng một loại người, con đường tương lại phải đi cũng sẽ không giống nhau.

Nàng hiếu chiến, truy cầu chính là chiến lực chí cường, mà Bao Cốc cực không thích cùng người động thủ, tu luyện chiến kỹ, đối chiến đều chỉ vì mạng sống vì bất đắc dĩ.

Tác phong hành sự, phong cách đối nhân xử thế, con đường tu luyện, các nàng đều không phải là người cùng một đường, đem hai người các nàng liên hệ cùng một chỗ chính là quan hệ sư tỷ muội cùng với việc Bao Cốc thích nàng toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.

Nàng cảm động, cũng từng động tâm, nàng lưu ý Bao Cốc, nàng không chút nghi ngờ bản thân khi đó nếu như giữa nàng và Bao Cốc chỉ một người có thể sống, nàng sẽ lựa chọn để Bao Cốc sống sót, bởi vì Bao Cốc tốt với nàng, bời vì Bao Cốc là sư muội của nàng, bởi vì cùng một chỗ lâu ngày nên sinh ra cảm tình, nhưng cũng không phải bởi vì yêu.

Về sau, nàng cũng từng nỗ lực chấp nhận Bao Cốc, nhưng nàng phát hiện nàng miễn cưỡng không được bản thân, nhìn thấy Bao Cốc đối với nàng càng lún càng sâu, nàng lo sợ không yên, sợ, nàng sợ trễ nãi Bao Cốc, nàng sợ chậm trễ Bao Cốc tu luyện, nàng sợ bản thân hủy hoại Bao Cốc.

Lại tiếp sau đó, nàng rời đi Huyền Thiên Môn, phiêu bạt bên ngoài.

Nhiều năm như vậy, bên cạnh có Linh Nhi làm bạn, sau lại có Ngọc Kiếm Minh theo bên người, nhưng luôn cảm thấy tĩnh mịch, sẽ thỉnh thoảng nhớ đến Bao Cốc, vẫn luôn cảm thấy cô đơn, luôn trong lúc lơ đãng nghĩ đến Bao Cốc, nhớ đến vẻ mặt ngây ngốc nhưng trong lòng đánh bàn tính tính toán nhỏ nhặt kia, nhớ đến dáng vẻ lúc nhỏ của nàng, nghĩ đến nàng vì mình mà liều lĩnh, dần dần, lúc nàng nghĩ đến Bao Cốc sẽ có nhàn nhạt ấm áp lại có nhàn nhạt đau thương.

Nàng vẫn luôn hướng tiểu sư thúc hướng Thánh di hướng sư môn cùng những người có qua lại với Bao Cốc tìm hiểu tin tức của Bao Cốc.

Sư Công lệnh cho nàng không được gặp Bao Cốc, mà nàng cũng không dám gặp.

Nàng không biết nên đối mặt Bao Cốc như thế nào, nàng sợ bản thân gặp rồi tưởng niệm trong lòng sẽ tràn lan, sẽ luyến tiếc rời khỏi, mà nếu nàng lưu lại sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của Bao Cốc.

Bao Cốc vì Huyền Thiên Môn nỗ lực rất nhiều bỏ ra nhiều tâm huyết cùng tinh lực, làm lỡ rất nhiều thời gian tu luyện, tâm tư lạ đều đặt trên người nàng, nàng đi rồi, Bao Cốc an tâm tu luyện, tiến bộ thần tốc, nàng há có thể trở lại phá hoại Bao Cốc tu luyện.

Bao Cốc tu luyện vốn là gian nan, nếu lại vì nàng mà đình lại không đột phá được, chỉ có hai trăm năm thọ nguyên ngắn ngủi, hai trăm năm sau trên đời liền không có Bao Cốc nữa, đây là chuyện nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Nàng quá hiểu Bao Cốc có bao nhiêu ưu tú, người như vậy không nên chỉ tới Trúc Cơ Kỳ, chỉ có hai trăm năm thọ nguyên liền chết đi.

Nàng chỉ có thể phiêu bạt bên ngoài, nàng thà rằng lang thang bên ngoài, nàng vùi đầu khổ tu, bất chấp sinh tử cùng người khác chém giết, lúc đêm khuya yên lặng, nàng một mình yên lặng đem tiểu dáng vẻ trong trí nhớ ra thưởng thức.

Tư vị đó, trong cay đắng lộ ra ngọt ngào, giống như rượu, càng ủ càng thuần.

Bao Cốc bị thương nặng nàng trở lại Huyền Thiên Môn, từ biệt năm năm nàng trở lại Huyền Thiên Môn nhìn thấy không phải Bao Cốc trong trí nhớ, mà là một nữ nhân khí chất, thần sắc, dáng vẻ đều vô cùng xa lạ, người nàng tưởng niệm năm năm, nàng nhớ nhung năm năm...!không thấy nữa, biến mất.

Một Bao Cốc đơn thuần nhưng mang theo tính toán lại quật cường giống như cỏ dại toát ra sự dẻo dai không chịu thua không thấy nữa, trước mặt nàng chính là một nữ tử khí chất thanh lãnh ôn nhu nhược nhược, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Nàng chưa từng nghĩ đến một người lại có chuyển biến lớn như vậy, lớn đến khiến nàng hoàn toàn xa lạ, lớn đến người này nhất thời là Bao Cốc nhưng lại đã hoàn toàn không phải Bao Cốc.

Nàng biết chính là Bao Cốc, nhưng lại không phải Bao Cốc trong lòng nàng, Bao Cốc trong lòng nàng đã không còn trên đời này, cũng tìm không được nữa, nàng không cách nào chấp nhận, nàng chỉ có thể chật vật trốn chạy.

Thánh di cùng tiểu sư thúc đuổi theo, luôn mãi khuyên nhủ nàng lưu lại, Thánh di nói cho nàng biết, nếu lần này nàng đi thì nàng và Bao Cốc sẽ không quay lại được nữa, nhưng các nàng không biết đối với nàng mà nói vốn dĩ đã quay lại không được nữa rồi, bởi vì Bao Cốc trong lòng nàng đã chết.

Thẳng đến nàng thu được truyền âm của tiểu sư thúc, nói cho nàng biết tin tức Bao Cốc tự sát, nàng vô thức nghĩ: "Nữ nhân xa lạ kia thế nào sẽ vì ta mà tự sát?" Nhưng nàng hồi tưởng đến thần sắc, ánh mắt của Bao Cốc bốn năm trước khi gặp nàng, nàng biết đó chính là Bao Cốc, đó vẫn là Bao Cốc, cho dù nàng cảm thấy Bao Cốc xa lạ, nhưng Bao Cốc vẫn đem nàng đặt ở trong lòng, nàng tin tiểu sư thúc vội vã chạy về, đối mặt vẫn là hình ảnh trên chiếc giường kia.

Chín năm thời gian, Bao Cốc biến hóa quá lớn, khí chất, dung mạo, tính cách, nội tâm, cũng không còn giống như năm đó, chỉ có thể thỉnh thoảng trong mơ hồ có thể nhìn thấy vài phần bóng dáng của năm đó.

Bao Cốc của ngày hôm nay tâm tư cực kỳ phức tạp, nàng biết rõ Bao Cốc của chín năm trước cùng Bao Cốc của hiện tại là cùng một người, nhưng cuối cùng nàng lại sinh ra lỗi giác các nàng là hai người, có đôi khi lại cảm thấy là cùng một người.

Nàng thường xuyên khó có thể tự chủ mà muốn tìm được thân ảnh năm đó trên người Bao Cốc, nhưng nàng lại bị dung mạo tư thái hiện tại của Bao Cốc hấp dẫn, Bao Cốc của hôm nay vẫn luôn mê hoặc đến nàng mù mắt kích thích trái tim nàng, như xa như gần, xa lạ mà lại quen thuộc, thậm chí lúc gần, lúc nghĩ đến nàng sẽ có các loại ý nghĩ liên quan đến dục niệm dâng lên, vẫn luôn nghĩ đến dáng vẻ không một mảnh vải của Bao Cốc lúc nàng giúp Bao Cốc tắm rửa, muốn hôn môi của nàng,....!Nàng lại sợ làm tổn thương Bao Cốc, lại sợ khinh nhờn Bao Cốc, nàng càng hiểu rõ Bao Cốc đã không muốn dùng tình đối với nàng nữa, đối với nàng, hôm nay nhiều nhất chính là thói quen, xem nàng như sư tỷ, như thân nhân.

Ngọc Mật đi theo phía sau Bao Cốc, thất thần suy nghĩ.

Tuy nói Bao Cốc cảnh giới không cao nhưng Ngọc Mật lại ở bên cạnh nàng, nàng cảm thấy được Ngọc Mật giống như con rối mất hồn theo sau nàng, đôi mắt đăm đăm không biết suy nghĩ cái gì, liền gọi:
"Sư tỷ....." Nàng gọi một tiếng, nhìn thấy Ngọc Mật không phản ứng, cảm thấy kỳ quái, với cảnh giới của Ngọc Mật không đến mức không cảnh giác như vậy đi, nàng lại đề cao âm lượng gọi một tiếng:
"Sư tỷ....."
Ngọc Mật giật mình, nhìn thấy Bao Cốc đang hồ nghi nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nàng hiện lên một tia hoảng loạn, cố gắng trấn định hỏi:
"Chuyện gì?"
Bao Cốc liếc mắt nhìn Ngọc Mật, nói:
"Không có việc gì!"
Ngọc Tu La dùng ngọc phiến che miệng, bên tai Bao Cốc thấp giọng nói:
"Ngươi xem ngươi đem sư tỷ ngươi câu đến thất hồn lạc phách rồi!" Động tác của nàng nếu như ở thế gian cũng không phải không thích hợp, nhưng đây là tu tiên giới, mọi người tai thính mắt tinh, chớ nói nói nhỏ một câu, cho dù con kiến bò qua đều có thể nghe được, quả thực chính là bịt tay trộm chuông, cố ý nói cho mọi người nghe.

Bao Cốc toàn bộ xem như không có nghe thấy, quay đầu nhìn phía trước.

Các nàng lúc này đã đi qua Túy Hoa Nhai, đi đến cung khuyết đại môn Túy Hoa Lâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui