Phượng Khuynh Thành nhìn Bao Cốc cũng ngẩn ra, lại nghe được Bao Cốc nói lời này, không khỏi hướng Linh Nhi vừa nhận thân thích nhìn lại.
Linh Nhi dùng sức mãnh liệt gật đầu.
Phương Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu, hỏi:
"Đã có tâm với ta, vì sao phải đem hồn khế trả lại cho ta?" Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi lộ ra ôn nhu vũ mị, khiến xương người đều mềm.
Bao Cốc nói:
"Vừa rồi tham dự đấu giá là bởi vì Linh Nhi, bây giờ là ta nhìn trúng ngươi."
Ngọc Mật chau mày, thanh âm lạnh lùng vang lên:
"Ngươi coi ta chết rồi sao?"
Bao Cốc nghe được thanh âm của Ngọc Mật đột nhiên vang lên bên tai, vừa nghiêng đầu liền thấy sư tỷ cả người lãnh nhiên, trong mắt lóe ra hùng hùng nộ hỏa.
Nàng kinh ngạc nhìn sư tỷ, bất minh ở dĩ.
Ngọc Tu La kêu một tiếng:
"Ai nha, bình dấm chua đổ rồi, chua quá.
Sư phụ, ngươi có ngửi được vị không?"
Truy Hồn Các Chủ thấp giọng trách mắng:
"Đừng nói bậy."
Bao Cốc nhíu mi.
"Sư tỷ, nhiều đồng bọn chiến lực cường đại không được sao?"
Ngọc Tu La che trán, nàng thấp giọng nói với Truy Hồn Các Chủ:
"Sư phụ, lời này của nàng, ta đều không tin."
Truy Hồn Các Chủ hung hăn trừng mắt nhìn Ngọc Tu La.
Phượng Khuynh Thành chính sắc nói:
"Nếu nói là ta chiến lực cường đại, sợ là ngươi hiểu lầm.
Cảnh giới tu hành của ta dừng ở Kim Đan mạt kỳ nhiều năm, dù ăn Nguyên Anh đan đều không có chút tiến triển."
Bao Cốc nói:
"Đừng nói ngươi dừng ở Kim Đan mạt kỳ, cho dù ngươi dừng ở Hóa Thần mạt kỳ ta đều có biện pháp cho ngươi đột phá.
Trên người ngươi có phong ấn, khó có thể đột phá chưa chắc không phải bởi vì phong ấn."
Phượng Khuynh Thành nói:
"Phong ấn của ta....chỉ sợ phải là nhân vật Động Huyền kỳ tuyệt điên mới có thể giải."
Đây không phải đã có sẵn một người sao?
Bao Cốc quay đầu hỏi Truy Hồn Các Chủ:
"Các chủ có thể xuất thủ tương trợ một chút không?'
Truy Hồn Các Chủ vừa uống của người ta trà tốt như vậy, sao có thể cự tuyệt.
"Có thể thử một lần." Nàng khốn hoặc hỏi:
"Ngươi làm sao có thể chắc chắn chiến lực của nàng rất cường đại?" Thực lực của Phượng Khuynh Thành là chuyện toàn thành đều biết, cũng không phải yếu, những cũng không tính là cường.
Bao Cốc nói:
"Lấy lai lịch thân thế của nàng, nói vậy thế nào cũng sẽ không kém." Trên thực tế, nàng mơ hồ cảm giác được khí tức ngũ hành linh lực hợp nhất trên người Phượng Khuynh Thành, dường như tương cận cùng khí tức với Huyền Thiên Kiếm.
Nàng tu luyện thể chi đạo, đối với luyện thể giả cùng luyện khí giả đều có cảm giác khác biệt rất lớn.
Phượng Khuynh Thành cho nàng cảm giác chính là giống như một luyện thể giả thiên sinh, cho nàng một loại cảm giác thể chất phi thường cường hoành.
Truy Hồn Các Chủ liếc nhìn Linh Nhi, là người có huyết mạch nửa người nửa Cửu giai thiên hồ, quyết không phải kẻ yếu.
Phương Khuynh Thành lúc này không nhiều lời nữa, thoải mái thi lễ.
"Phượng Khuynh Thành nguyện ý tùy cô nương sai phái."
Bao Cốc gật đầu.
"Tên của ta chỉ có một chữ Cốc, ngươi gọi ta là Cốc cô nương.
Đây là sư tỷ ta, nàng họ Ngọc, nói vậy các ngươi đã gặp qua, lời của nàng cũng giống như lời của ta.
Ta trước đem lời không hay nói trước, ta xem trọng ngươi, ngươi lại là đồng tộc với Linh Nhi, ta nguyện ý tin ngươi thì sẽ hậu đãi ngươi, nhưng nếu ngươi sinh dị tâm, ảnh hưởng đến ta, kết cục chỉ có một....hài cốt không còn, thần hồn câu diệt." Tiếng nói tuy nhẹ, nhưng vô cùng kiên quyết, không chút khiến người hoài nghi.
Phương Khuynh Thành nói:
"Chỉ cần không phải sự tình làm trái nguyên tắc, ta nhất định tòng mệnh."
Bao Cốc quay đầu nói với Linh Nhi:
"Nàng có rất nhiều chỗ không quen không hiểu, ngươi dạy nàng nhiều một chút, tính tình của ta, ngươi cũng biết."
Linh Nhi gật đầu, đáp:
"Yên tâm đi!"
Hoa Tầm Nguyệt thầm cảm khái: Cơ duyên tạo hóa a!
Túy Hoa lâu trước đây tốn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng Phượng Khuynh Thành, vị sư phụ bán đồ đệ kia cũng đặt kỳ vọng cực cao, kết quả, mười năm rồi, trọn mười năm rồi, phung phí đại lượng tu tiên tài nguyên cho Phượng Khuynh Thành nhưng ngay cả nửa bước cũng không thể tinh tiến, cuối cùng bọn họ không thể không tiếp thu chuyện Phượng Khuynh Thành không thể tiếp tục bồi dưỡng, đẩy ra bán đi tìm tu tiên tài nguyên.
Lại không ngờ rằng là vì trên người nàng có phong ấn! Nếu sớm biết, cũng tuyệt sẽ không bán nàng đi! Nhưng phong ấn đó ngay cả tu tiên giả Hóa Thần kỳ đều không tham ra được, phải là thực lực rất mạnh? Tiểu nữ oa mất trí nhớ được nhặt về trước đây đúng là địa vị rất to a.
Phượng Khuynh Thành này có một nửa huyết mạch đồng tộc với Linh Nhi, từ lực áp cùng cảnh giời của Linh Nhi lúc đánh nhau với người của Quân phủ, tin tưởng Phượng Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không kém.
Nửa người nửa mãnh thú, đây là chiến lực cỡ nào a! Khóc a, không nhìn ra trên người Phượng Khuynh Thành của phong ấn, thua thiệt a! Có điều suy nghĩ lại giá của Phượng Khuynh Thành hôm nay, tâm liền có chút thăng bằng.
So với cái giá này, nửa người nửa mãnh thú có là gì, trừ phi là hậu duệ của thất bát giai mãnh thú cực hiếm trong truyền thuyết!
Bao Cốc giao Phượng Khuynh Thành cho Linh Nhi, liền quay đầu nói với Ngọc Mật đang mím môi nhíu mi:
"Ta là yêu tài, không phải như ngươi nghĩ." Nói xong, liền xoay người hướng mọi người cáo từ.
Hoa Tầm Nguyệt tự nhiên không dám giữ lại.
Hắn nhìn ra Cốc cô nương này tính tình đạm nhạt, bên cạnh đã có mỹ nhân bầu bạn, tràng diễn sau Túy Hoa Kỳ thịnh hội tuy hương diễm lại khôi quý.
Nhưng nhìn tính tình phô trương của Cốc cô nương này, hắn tin tưởng cho dù là tiểu mỹ nhân hương diễm hay là khôi quý của Túy Hoa Lâu cũng đều sẽ không để mắt, không thấy ngay cả mỹ nhân tuyệt thế như Phượng Khuynh Thành, trong mắt nàng cũng chỉ là chiến lực cường sao? Túy Hoa Lâu cũng không có nhiều Phượng Khuynh Thành như vậy cho Cốc cô nương tới lấy.
Ngọc Tu La vốn còn muốn mời Bao Cốc đi ngâm linh trân, bây giờ thấy được thủ bút của Bao Cốc liền dẹp tâm tư nghỉ ngơi, tránh khỏi mất mặt.
Phương Khuynh Thành đều tới tay, nàng đối chút kiều nô mỹ tỳ cũng không chút hứng thú, nàng lại có cảm giác hứng thú với hai tràng diện ngày mai cùng ngày kia.
Ngày mai là yêu tinh manh thú xinh đẹp mà nàng thích nhất, ngày kia là buổi tranh vị tân hoa khôi đặc sắc nhất.
Ngọc Tu La lúc này cũng đứng dậy cáo từ.
Hiện tại nàng cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Phượng Khuynh Thành, muốn nhìn xem Phượng Khuynh Thành sau khi giải trừ phong ấn là dạng gì!
Truy Hồn Các Chủ cũng đứng dậy cáo từ, cùng Ngọc Tu La, Bao Cốc, Ngọc Mật cùng đi khỏi Túy Hoa Lâu, ra đến cửa liền gặp Linh Nhi cùng Phượng Khuynh Thành, một nhóm các nàng cùng nhau lên tọa giá của Truy Hồn Các Chủ.
Ngồi vào bên trong, buông màn, cắt đứt thăm dò của ngoại giới.
Ngọc Tu La kích động nhảy dựng lên.
"Các ngươi có nhìn thấy sắc mặt của Quân phủ đại công tử lúc nãy không?"
Ngọc Mật nói:
"Hắn đấu giá hăng say như vậy, cuối cùng không phải một chút cũng không tác dụng sao?"
Ngọc Tu La nói:
"Quân phủ đại công tử đã sớm cất lời, đối với Phượng Khuynh Thành là tình thế bắt buộc, muốn nghênh thú Phượng Khuynh Thành mà hắn yêu mến làm thê tử.
Kết quả, hôm nay mặt mũi đều bị Bao Cốc đánh sưng a!"
Truy Hồn Các Chủ từ tốn nói:
"Mối thù giết đệ, nổi hận đoạt thê, Bao Cốc khiến người kị hận vào tâm khảm, ngươi có gì mà vui? Quân phủ đại công tử vô luận tâm trí hay mưu lược đều không phải Quân Hợp Hoan có thể sánh bằng."
Ngọc Tu La ngẩn ra.
"Sư phụ, ngươi nói là Quân phủ đại công tử có thể hạ thủ với Bao Cốc?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Bề nổi không có động tĩnh, bề chìm khó tránh khỏi có hành động.
Bao Cốc lộ của cải trước mặt người, nếu có người thấy tiền nổi máu tham âm thầm cướp diết, ai có thể tính đến trên đầu Quân Phủ đây?"
Bao Cốc nói:
"Thân ta dung Huyền Thiên Kiếm, nếu như ta chết, Huyền Thiên Kiếm sẽ không thể khống chế, phạm vi nghìn dặm đều sẽ hóa thành tuyệt địa, giống như di chỉ Linh Vân Phong ngày xưa."
Phượng Khuynh Thành ở bên cạnh nghe được ngay cả mắt đều trợn tròn!
Bao Cốc! Huyền Thiên Kiếm, Huyền Thiên Môn, chính là các nàng!
Nàng kinh thanh kêu lên:
"Các ngươi là người Huyền Thiên Môn?" Nàng nhìn Ngọc Mật, hỏi:
"Ngươi là....Hỏa Bạo Long?"
Ngọc Mật tháo xuống mặt nạ trên mặt.
Phượng Khuynh Thành cả kinh trợn mắt! Nàng lại nhìn sang Linh Nhi.
"Linh Nhi, vậy ngươi...ngươi là?"
Linh Nhi nói:
"Thiên Hồ, Cửu giai Thiên Hồ mọi người nói là ta."
Phượng Khuynh Thành nửa hé môi, một lát sau mới tìm lại được tiếng của mình.
"Ngươi là nói trong cơ thể ta có nửa huyết thống Cửu giai Thiên Hồ?"
Linh Nhi nói:
"Ta sẽ không nhìn lầm.
Thủ pháp phong ấn trên người ngươi là thủ pháp của tộc ta, ngươi không nhớ rõ chuyện trước năm sáu tuổi là do phong ấn.
Bây giờ ta còn nhỏ, thực lực rất yếu, không giải được phong ấn của ngươi, nếu như Truy Hồn Các Chủ có thể xuất thủ tương trợ, ta cũng nghĩ có thể giải.
Ta biết thủ phảp giải phong ấn."
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Ta sẽ tận lực."
Ngọc Tu Ta kích động bắt cánh tay Truy Hồn Các Chủ.
"Sư phụ, việc này không thể chậm trễ..." Trên mặt viết đầy khẩn cấp, đôi tay nắm lấy cánh tay Truy Hồn Các Chủ, dáng vẻ nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ không buông tay.
Bao Cốc thầm nói: Lại nữa rồi!
Truy Hồn Các Chu nhìn Ngọc Tu La tóm chặt lấy hai cánh tay chính mình, lại nhìn bàn tay Ngọc Tu La đang nắm chặt cánh tay mình, lại thấy Ngọc Tu La không chuyển mắt nhìn chằm chằm mình, ngay cả mắt cũng không chớp, mặt không thay đổi 'ân' một tiếng.
Ngọc Tu La kích động đến 'a' một tiếng, hôn trên mặt của Truy Hồn Các Chủ.
Truy Hồn Các Chủ cả kinh ngây người.
Ở đây bây giờ còn có người aA
Ngọc Mật, Bao Cốc, Linh Nhi, Phượng Khuynh Thành kinh ngạc há hốc mồm.
Bao Cốc sửng sốt một lúc lâu mới kinh ngạc hỏi:
"Ngọc Tu La, đạo lữ của ngươi sẽ không phải là sư phó của ngươi chứ!?"
Ngọc Tu La phát giác bởi vì đấu thắng Quân phủ đại công tử nghênh thú Phượng Khuynh Thành quá mức kích động nên thoáng chốc đã quên hình tượng, trước mặt mọi người hôn sư phụ, bây giờ lại để Bao Cốc chỉ ra việc này, muốn hối hận cũng đã muộn, lập tức quay đầu trừng mắt với Bao Cốc.
"Ngươi đều có thể cùng sư tỷ kết thành đạo lữ, ta tự nhiên cũng có thể kết đạo lữ với sư phụ ta, cái này gọi là thân càng thêm thân."
Bao Cốc á khẩu, nàng cảm thấy Ngọc Tu La nói có đạo lý, nàng dĩ nhiên không lời chống đỡ.
Nàng bừng tỉnh đạo ngộ, thảo nào Truy Hồn Các Chủ hộ đoản như thế!
Truy Hồn Các Chủ nâng trán! Thầm than!
Ngọc Tu La quay đầu, sợ hãi nhìn sư phụ của nàng.
"Sư phụ...."
Ngọc Mật nói thầm: Còn gọi sư phụ a!
Nàng cắn môi nhịn cười, lại không dám lấy chuyện này của Truy Hồn Các Chủ pha trò.
Truy Hồn Các Chủ hướng Ngọc Tu La khoát tay.
Ngươi trước đừng nói chuyện với ta, ta lúc này không muốn để ý đến ngươi.
Phượng Khuynh Thành vốn vì thân phận của Bao Cốc các nàng mà đã đủ khiếp sợ, nàng không nghĩ tới Truy Hồn Các lại còn khiến nàng khiếp sợ.
Nàng ngây người một lát, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, hỏi:
"Thiếu các chủ, ngươi đã có sư...đạo lữ, vì sao còn luôn đến Túy Hoa Lâu phong hoa tuyết nguyệt, còn cắn đào mừng thọ của Thủy cô nương cưới Cửu Long kiều trước..." tiếng còn chưa dứt liền nghe được Ngọc Tu La hét lớn 'không cho nói---' nhưng Ngọc Tu La gọi chậm hai phần, hơn nữa, nàng là cố ý!
Truy Hồn Các Chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, hơi nheo mắt.
Thủy cô nương dưới Cửu Long kiều trong Túy Hoa Lâu chỉ có một, đó chính là giao nhân kia.
Ngọc Tu La vẻ mặt kinh hách che miệng, khóc không ra nước mắt! Nàng không phải chỉ đùa giỡn Phượng Khuynh Thành vài lần sao? Sao lại tâm đen như vậy a! Sau này ta còn có thể đi Túy Hoa Lâu ư! Nàng kêu một tiếng:
"Sư phụ."
Truy Hồn Các Chủ nghiêng đầu sang một bên.
Nàng hiện tại không muốn để ý Ngọc! Tu! La!
Ngọc Tu La bất chấp mặt mũi, bất chấp bên cạnh còn có người, nắm lấy cánh tay của sư phụ đáng thương mà kêu:
"Dĩ Nhu..."
Truy Hồn Các Chủ dùng sức nắm chặt hai tay, quay đầu hung hăn trừng mắt nhìn Ngọc Tu La, lạnh lùng nói:
"Ngươi vẫn chưa xong?"
Ngọc Tu La nhất thời câm nín.
Vui quá hóa buồn a!
Nàng đáng thương mà vội chạy đến một góc xa xa, ngồi xổm xuống, vẽ vòng tròn.
Truy Hồn Các Chủ: "...." Lại vẽ vòng tròn! Ngươi nguyền rủa ai đó?
Nàng ngưng thần lắng nghe, liền nghe được Ngọc Tu La dụng thanh âm cực thấp niệm:
"Phượng Khuynh Thành, ta nguyền rủa đào mừng thọ của ngươi ngày càng nhỏ.
Phượng Khuynh Thành, ta nguyền rủa đào mừng thọ của ngươi ngày càng nhỏ..."
Nàng thầm thán trong lòng: Xong rồi, không xong rồi!
Lại nghĩ, trái lại lần này là nguyền rủa Phượng Khuynh Thành, không phải nàng! Cứ để Ngọc Tu La chậm rãi vẽ đi!
Nhưng đột nhiên, nàng lại nghe được Ngọc Tu La niệm: "Phượng Khuynh Thành, ta nguyền rủa đào mừng thọ của ngươi ngày càng nhỏ.
Khúc Dĩ Nhu, ta nguyền rủa ngươi càng ngày càng mập.
Phượng Khuynh Thành, ta nguyền rủa đào mừng thọ của ngươi ngày càng nhỏ.
Khúc Dĩ Nhu, ta nguyền rủa ngươi càng ngày càng mập..."
Càng ngày càng mập! Thật là độc ác! Truy Hồn Các Chủ tức giận đến mức cắn răng, tức giận trách mắng:
"Ngươi đứng lên cho ta!" Đối mặt với một Ngọc Tu La không biết xấu hổ như vậy, ngay trước mặt vài vãn bối nàng cũng không kềm được rồi!
Ngọc Tu La chậm rãi đứng lên, giả vờ đáng thương, mắt đỏ ngầu, dáng vẻ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Truy Hồn Các Chỉ biết rõ Ngọc Tu La giả vờ, nhưng chỉ là không thể hiểu nổi dáng vẻ này của nàng ấy, nàng tức giận đến dùng sức nắm chặt tay, vô lực che trán thở dài một tiếng.
Nàng muốn Ngọc Tu La tự động tiêu thất, lại sợ Ngọc Tu La chạy ra ngoài gây thêm chuyện! Chuyện tình hôm nay còn chưa đủ nhiều sao? Nàng không muốn để ý Ngọc Tu La a! Ngọc Tu La lại dùng dáng vẻ này nhìn nàng.
Nàng để ý a! Nàng sợ chính mình tức chết.
Ai nói tu tiên càng tu, tâm càng như chỉ thủy, cảnh giới càng cao tâm tính càng nhạt, cuối cùng nhìn rõ hồng trần, tâm như giếng cổ, trầm tịch không gợn sóng? Nàng có một tổ tông sống như thế này bên người, nàng cảm thấy số tuổi của mình như đang thụt lùi!
Cũng may, tốc độ tòa giá của nàng nhanh, thoáng chốc đã trở lại Truy Hồn Các.
Truy Hồn Các Chủ đứng dậy, nói:
"Chư vị tự nhiên, hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai ta sẽ giải trừ phong ấn cho Phượng cô nương." Nói xong, trực tiếp bước ra tòa giá.
Ngọc Tu La tức giận trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Thành.
Phượng Khuynh Thành trên mặt hàm chứa tiếu ý doanh doanh, nàng cười nói:
"Nếu nói về sự tích chói lọi của thiếu các chủ ở Túy Hoa Lâu, Khuynh Thành bất tài, thuộc như lòng bàn tay..."
Ngọc Tu La nặng nề hừ một tiếng.
"Ta đã làm gì chứ?"
Phượng Khuynh Thành hỏi:
"Thật muốn ta nói tỉ mỉ?"
Ngọc Tu La nói:
"Không phải là đùa hoa khôi sao? Nhưng ngươi vẫn là thân hoàn bích, ta cũng không có chạm vào ngươi!" Nói xong, nhanh chóng nhảy xuống tọa giá đi đến chỗ sư phụ đang tức giận.
Sư phụ, cùng lằm thì ta đem đào mừng thọ của mình cho ngươi cắn bù!
Ngọc Mật tò mò tiến đến bên người Phượng Khuynh Thành, thấp giọng hỏi:
"Nàng còn làm cái gì?"
Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng mà phun ra ba chữ:
"Cắn đào mừng thọ!"
Bao Cốc nãy giờ vẫn luôn diện vô biểu tình, giả vờ trí thân sự ngoại cái gì cũng không nghe, cái gì cũng thấy ước đoán, Ngọc Tu La khẳng định đã làm không ít chuyện khi dễ Phượng Khuynh Thành ở Túy Hoa Lâu.
Phượng Khuynh Thành này cũng là một loại hư hỏng ngầm...đến khi quen thân rồi, Phượng Khuynh Thành có thể nhảy lên mái nhà lật ngói.
Nàng cũng muốn học Truy Hồn Các Chủ mà che trán.
Bao Cốc diện vô biểu tình nhìn Phượng Khuynh Thành, đạm thanh hỏi:
"Ngươi không sợ Truy Hồn Các Chủ tức giận sẽ không giải trừ phong ấn cho ngươi sao?"
Phương Khuynh Thành khí định thần nhàn, đáp:
"Truy Hồn Các Chủ không phải người nhỏ mọn như vậy.
Huống hồ, không phải còn ngươi ở đây sao?"
Bao Cốc đã nhìn ra! Đây cũng là một kẻ ngang tàng không sợ trời không sợ đất, thích gây chuyện thị phi..