Ta Vốn Phúc Hậu


Lúc Ngọc Mật tỉnh lại, ngoài trời đã sáng choang, bên cạnh trống rỗng, trong viện chỉ có một mình nàng, Bao Cốc chẳng biết đã đi đâu.

Bên cạnh trống rỗng khiến lòng nàng cũng theo đó mà có chút thất lạc.

Nàng ngồi dậy phát hiện đệm chăn được đắp trên người không phải bộ đêm qua, mà được làm từ Linh Tằm Phượng Thải ở Chiêu Thành.

Huyền Nguyệt cổ thành không có Linh Tằm Phượng Thải, nên không thể nào làm ra tấm chăn Linh Tằm Phượng Thải, không cần suy nghĩ cũng biết Bao Cốc thay.

Một bộ y phục đặt đầu giường trên bàn nhỏ, ngoại trừ thiếu khuyết ngoại sam bên ngoài, tất cả y vật đều đầy đủ, tất cả đều là thượng phẩm từ Cẩm Tú phường nổi danh ở Chiêu Thành.

Ngọc Mật nhìn y vật mà Bao Cốc chuẩn bị cho nàng, thoáng thất thần, một tia ấm áp xẹt qua tim.

Nàng nhớ hôm nay là ngày Truy Hồn Các Chủ cùng Linh Nhi giải phong ấn cho Phượng Khuynh Thành.

Truy Hồn Các Chủ, Linh Nhi, Phượng Khuynh Thành đã vào phòng giải trừ phong ấn, Bao Cốc cùng Ngọc Tu La chỉ có thể chờ bên ngoài.

Bao Cốc xoay người ngồi bên cạnh bàn, mời Ngọc Tu La cùng ngồi xuống uống trà chờ đợi, đợi sau khi Ngọc Mật đến, ba người lại cùng nhau nhau đợi ở bên ngoài.

Tầm đến giữa trưa, Đa Bảo Linh Hầu đã trở về, nó qua khe cửa khép hờ chui vào, đáp xuống trên vai Bao Cốc, chợt lại tựa như cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn trong phòng, một đôi mắt to tròn đen như mực, nó dùng sức xoay mắt,lại chăm chú nhìn cẩn thận một chút, sau đó 'chi—' một tiếng rít chói tai, lông toàn thân đều dựng lên, lại vạn phần kích động xong đến phòng.

Bao Cốc thấy thế vội vàng hét lớn một tiếng:
"Tiểu hầu tử, trở về!"
Đa Bảo Linh Hầu dừng ở cửa, có chút do dự, lần đầu không nghe lời Bao Cốc mà tiếp tục xông vào trong.

Bao Cốc đứng dậy, kêu lên:
"Tiểu hầu tử, trở về, bên trong đang giải phong ấn, không thể bị nhiễu!" Nàng nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu vẫn không chút do dự phóng vào.

Nàng sợ Đa Bảo Linh Hầu gặp phải đại họa cũng nhanh chóng đi theo, vừa đến cửa liền cảm giác được khí tức ngũ hành linh lực thuần khiết phát ra, cổ linh lực này mặc dù không mạnh, nhưng vô cùng tinh khiết.

Nàng phóng xuất thần niệm thăm dò vào cơ thể Phượng Khuynh Thành, phát hiện trong cơ thể Phượng Khuynh Thành đang chảy dòng linh lực ngũ hành tinh thuần.

"Mẫu thân...." Tiếng kêu của Phượng Khuynh Thành đột nhiên truyền ra.

Bao Cốc nhanh chóng xong vào, liếc thấy Phượng Khuynh Thành nằm giữa phòng, nước mắt giàn giụa mà hô to:
"Mẫu thân, ta không đi....phụ thân...phụ thân...cữu cữu...ta không đi...cữu cữu....cữu cữu....Đần Đần..." Đa Bảo Linh Hầu ngồi bên cạnh Phượng Khuynh Thành 'chi chi chi' hô to, không ngừng vươn tiểu móng vuốt vỗ vỗ Phượng Khuynh Thành tựa như đang gặp ác mộng, nước mắt lớn như hạt đậu rơi ra bên khóe mắt.

Truy Hồn Các Chủ mệt đến hư thoát, khoanh chân ngồi bên cạnh bị cử động của Đa Bảo Linh Hầu kinh động mà ngây người, nàng ngẩng đầu hỏi Bao Cốc:
"Đa Bảo Linh Hầu biết Phượng Khuynh Thành?"
Linh Nhi mệt mỏi ngồi sụp xuống đất, thở phì phò nói:
"Mệt chết ta!" Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bao Cốc.


"Bao Cốc, ngươi có cảm giác được ngũ hành linh lực trên người Phượng Khuynh Thành không?"
Bao Cốc gật đầu.

Linh Nhi vừa nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu.

"Tiểu hầu tử, ngươi đừng chỉ lo tự mình kích động, ngươi trước nói cho ta biết nàng có phải hay không a?"
Đa Bao Linh Hầu 'chi chi chi' trực tiếp gật đầu.

Linh Nhi vừa kinh hỉ vừa kinh ngạc kêu lên:
"Thật đúng sao? Nàng dĩ nhiên còn sống!"
Bao Cốc hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?" Nàng đột nhiên thấy Phượng Khuynh Thành đang la hét bỗng nhiên mở mắt ra.

Phượng Khuynh Thành ngồi xuống, một tay níu lấy chân sau của Đa Bảo Linh Hầu xách ngược nó kéo vào lòng, khóc kêu:
"Đần Đần...." Ủy khuất giống như đứa bé.

Đa Bảo Linh Hầu giống như món đồ chơi bị Phượng Khuynh Thành ôm trong lòng, thân thể lớn bằng bàn tay bị hai cánh tay của Phượng Khuynh Thành ôm chặt giữa hai toàn núi trước ngực, đều sắp chen vào giữa khe rồi.

Ngọc Tu La nhìn thấy dáng vẻ này của Phượng Khuynh Thành, có chút há hốc mồm hỏi:
"Không phải cởi phong ấn sẽ gây sự cố thành người ngốc chứ?"
Truy Hồn Các Chủ nhàn nhạt quét mắt sang Ngọc Tu La.

"Có lẽ trước khi phong ấn đã bị kích thích lớn, lúc này phong ấn vừa giải trừ, cần cho nàng chút thời gian từ từ tiếp nhận."
Đa Bảo Linh Hầu liều mạng giãy dụa, cuối cùng từ ma trảo của Phượng Khuynh Thành thoát ra, lập tức trốn trên xà nhà, giậm chân 'chi chi chi' mà chỉ vào Phượng Khuynh Thành quở trách, giữa cơn giận còn có kinh hách cùng sợ hãi.

Phượng Khuynh Thành ngừng tiếng khóc, nước mắt lả chả nhìn quanh một vòng mọi người, nhãn thần từng chút trở nên thanh minh, nàng vội lau lệ, đứng lên, nói:
"Thật ngại quá, làm cho các vị chê cười."
Bao Cốc hỏi:
"Nhớ đến chuyện trước khi phong ấn?"
Linh Nhi nghỉ trong chốc lát lấy chút tinh thần liền đứng dậy.

"Ngươi nhớ kỹ tên cha mẹ ngươi không?"
Phượng Khuynh Thành gật đầu.

"Tất nhiên nhớ kỹ."
Linh Nhi nói:
"Ta nói tên của mẹ ngươi, ngươi nói tên cha ngươi, hai chúng ta xác nhận lại, miễn cho nhận sai thân thích."
Phượng Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Linh Nhi.

"Được."
Linh Nhi nói:

"Mẹ ngươi tên là Thanh Nhi, đúng không?"
Phượng Khuynh Thành cả kinh đôi môi nửa hé, gật đầu nói:
"Cha ta là Huyền Thiên, chiến thần Huyền Thiên."
Linh Nhi nói:
"Cha ta tên chỉ có một chữ Dục."
Phượng Khuynh Thành cả kinh miệng không thể khép, kinh ngạc nhìn Linh Nhi, nàng ngơ ngác suy nghĩ một lúc lâu, chỉ quay đầu nhìn Đa Bảo Linh Hầu đang ngồi trên xà nhà, dáng vẻ tùy thời sẽ trốn mất, hỏi:
"Đần Đần, Linh Nhi...là hài tử của cữu cữu?"
Đa Bảo Linh Hầu 'chi' một tiếng, gật đầu.

Ánh mắt nó nhìn Phượng Khuynh Thành vừa mừng lại vừa sợ, có lẽ cảm thấy trên xà nhà không an toàn, liền phóng đến đầu vai của Bao Cốc.

Phượng Khuynh Thành dịch bước đến cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Bao Cốc tỉ mỉ suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu đang ngồi trên bả vai nàng.

"Tiểu hầu tử, tổ sư gia của Huyền Thiên Môn chúng ta chính là chiến thần Huyền Thiên?"
Đa Bảo Linh Hầu gật đầu, 'chi' một tiếng.

Bao Cốc lại hỏi:
"Phượng Khuynh Thành là hài tử của tổ sư gia?"
Đa Bảo Linh Hầu không hiểu gì mà nhìn Bao Cốc.

Linh Nhi giải thích với Đa Bảo Linh Hầu:
"Phượng Khuynh Thành là tên khác của Nguyệt Nhi."
Đa Bảo Linh Hầu lúc này mới phản ứng, hướng Bao Cốc lớn tiếng 'chi'gật đầu.

Ngọc Tu La nghe đến quan hệ giữa bọn họ liền có chút đau đầu xoa trán.

"Các ngươi là người một nhà? Biểu tỷ muội quan hệ?" Nàng lại chỉ Đa Bảo Linh Hầu.

"Hầu tử xấu xa này có quan hệ gì với các ngươi?"
Phượng Khuynh Thành nói:
"Ngươi nói Đần Đần sao.

Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, nó đã luôn ở nhà chúng ta."
Ngọc Tu La rất muốn hét to: Làm sao có thể!
Nhưng nhìn Đa Bảo Linh Hầu, lại nhìn nhìn Linh Nhi, nàng cảm thấy tất cả cũng rất có thể.

Rất rõ ràng Phượng Khuynh Thành cùng Đa Bảo Linh Hầu là tiểu đồng bọn nha.


Nàng quay đầu kêu lên với Bao Cốc:
"Bao Cốc, Ngọc Mật, các ngươi cũng nhanh đến đây nhận thân a! Chúc mừng các ngươi nhận về một lão tổ tông trẻ tuổi như vậy!"
Ngọc Mật chỉ cảm thấy đầu phát đau.

Nhìn tình hình này, mẫu thân của Phương Khuynh Thành là cô cô của Linh Nhi, Phượng Khuynh Thành cùng Linh Nhi là quan hệ biểu tỷ muội.

Phượng Khuynh Thành có phụ thân là Huyền Thiên tổ sư gia, đây là chuyện được tiểu hầu tử cùng Phượng Khuynh Thành xác nhận, là thật, nói cách khác, cô cô của Linh Nhi gả cho Huyền Thiên tổ sư gia, Linh Nhi nên gọi Huyền Thiên tổ sư gia là cô phụ, cho nên phụ mẫu của Linh Nhi sau khi thọ nguyên kết thúc đã mang Linh Nhi đưa đến Huyền Thiên Môn trước.

Tiểu hầu tử được Huyền Thiên tổ sư gia nuôi, cho nên Phượng Khuynh Thành coi như là tiểu chủ nhân của nó.

Nàng nhìn Bao Cốc,hỏi:
"Bao Cốc, ngươi thấy thế nào?"
Bao Cốc ngồi xuống bên cạnh Phượng Khuynh Thành.

"Phượng Khuynh Thành, bây giờ có thể xác định ngươi là nữ nhi của tổ sư gia Huyền Thiên Môn..." Nàng nói đến đây, nhìn thấy Phượng Khuynh Thành lộ ra thần tình khó tin.

"Làm sao vậy?"
Phượng Khuynh Thành nói:
"Huyền Thiên tổ sư gia đã là người mấy vạn năm trước, ta..." Nàng vừa nhìn về phía Đa Bảo Linh hầu.

Đần Đần vẫn luôn ở tại nhà nàng, nó là Đa Bảo Linh hầu trong miệng mọi người, bị Huyền Thiên tổ sư gia phong ấn đến mười hai năm trước theo Huyền Thiên Kiếm nhận chủ mà xuất thế.

Nàng nghĩ thông suốt chuyện này, nói:
"Ta hẳn là giống Đần Đần bị phong ấn trầm miên mấy vạn năm, đến mười năm trước mới xuất thế..."
Bao Cốc nói:
"Chắc là như vậy.

Phượng Khuynh Thành, lúc ngươi bị phong ấn là mấy tuổi? Năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi bị phong ấn?"
Phượng Khuynh Thành nói:
"Năm đó ta chỉ mới sáu tuổi, rất nhiều chuyện đều không hiểu.

Ta chỉ nhớ rõ ta và phụ thân, mẫu thân, Đần Đần, còn có hai con bạch hồ ly...hai con bạch hồ ly này, một con ta gọi là cữu cữu, mẫu thân ta gọi nó là 'a đệ', phụ thân gọi nó là 'Dục đệ', một con khác tên là 'Yên nhi', mẫu thân bảo ta gọi nó là 'Yên di'.

Chúng ta có lúc ở trong một tòa cung điện rất lớn, có khi lại ở một chỗ xanh tươi rậm rạp đầy kỳ trân dị quả...Sau đó có một ngày, trên trời nứt ra một cái lỗ rất lớn, rất nhiều người cường đại từ khe nứt đó đi ra.

Phụ thân cùng mẫu thân thấy được liền bảo chúng ta ở trong phòng, không được đi đâu cả, bọn họ lại đi mất, qua rất nhiều ngày, mẫu thân đến, nói với cữu cữu cùng Yên di, các ngươi lập tức từ vực môn rời đi...!
Lúc đó ta sợ hãi, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy mẫu thân như vậy, ta hỏi mẫu thân có chuyện gì, nàng chỉ sờ đầu ta, rồi lại hổn hển thúc giục cữu cữu cùng Yên di, nói là bọn họ là hi vọng cuối cùng của tộc Thiên Hồ chúng ta, không thể có chút sơ xuất, nơi này có Huyền Thiên, sẽ không có việc gì, bọn họ đi mới có thể không lo lắng...!
Sau đó mẫu thân cùng cữu cữu cãi nhau, mẫu thân đều khóc, ta cũng khóc theo, khóc khóc, phụ thân lại trở lại...phụ thân một tay một con, đem cữu cữu cùng Yên di ném vào Truyền Tống vực môn.

Lúc đó ta không biết đó là Truyền Tống vực môn, chỉ thấy cữu cữu cùng Yên đi bị ném vào đó liền biến mất, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy phụ thân cùng mẫu thân đều rất hung dữ, đang cãi nhau, bên ngoài cũng rất ầm ĩ.

Phụ thân bảo mẫu thân mang theo ta rời đi, mẫu thân không chịu, nói sinh tử đều phải cùng một chỗ, bảo phụ thân mang ta đi...Ta rất sợ, sợ mình cũng giống như cữu cữu cùng Yên di, bị ném vào cánh cửa kia rồi biến mất, ta ôm bắp đùi phụ thân không cho hắn ném ta...phụ thân chưa bao giờ hung dữ như vậy, hắn hung hăn nhìn ta, bảo ta nhớ kỹ phụ thân ta là chiến thần Huyền Thiên, mẫu thân ta là Thanh nhi, ta còn có một cữu cữu tên là 'Dục', hắn nói có người muốn đuổi tận giết tuyệt cả nhà mẫu thân, cũng muốn giết hắn, hắn phải bảo hộ mẫu thân, cũng muốn bảo vệ ta, hiện giờ hắn không hộ được nữa, cho nên muốn tiễn chúng ta đi.

Hắn sẽ phong ấn ta rồi đưa đến một nơi không ai tìm được, như vậy, cho dù sau khi hắn mất, những người đó cũng sẽ không tìm thấy ta...Ta không muốn rời khỏi bọn họ, ta không muốn biến mất, nhưng sau đó, ta cái gì cũng không biết..."
Truy Hồn Các Chủ như có điều suy nghĩ.

"Là vượt giới mà đến, nói vậy, việc này cùng chuyện năm đó Huyền Thiên tổ sư chết, Huyền Thiên Môn suy bại có quan hệ rất lớn."
Bao Cốc nhìn về phía Phượng Khuynh Thành đang cúi đầu lau lệ.


"Sau đó, ký ức của ngươi chính là của Phượng Khuynh Thành?"
Phượng Khuynh Thành gật đầu.

"Những chuyện vừa nói đều là sau khi giải trừ phong ấn nhớ được,về ký ức từ năm sáu tuổi của ta, lúc ta tỉnh lại thấy mình đang nằm ở bờ sông, sau đó nghe được có người nói là núi nứt ra rồi, có lũ lụt, nói là có người chọc giận sơn thần, ta không biết ta từ đâu đến, ta không nhận ra ai, mà cũng không ai nhận ra ta, sau đó ta trở thành tiểu khất cái, về sau nữa lại bị sư phụ mang đến Túy Hoa Lâu..."
Bao Cốc tâm niệm vừa động, hỏi:
"Ngươi là linh căn thuộc tính gì?"
Phượng Khuynh Thành nói:
"Thiên Linh căn thuộc tính kim."
Bao Cốc than thở:
"Tổ sư gia hạ xuống hai đạo phong ấn với ngươi, một đạo phong ấn ngươi, khiến ngươi dừng sinh trưởng, ngủ say vài vạn năm, ở một nơi không ai tìm thấy, vài vạn năm sau, kẻ thù hoặc đã chết, hoặc cũng sớm từ bỏ việc tìm kiếm ngươi, dùng thời gian để giúp ngươi tiêu diệt kẻ thù.

Đạo thứ hai là phong bế linh căn cùng khí tức chân thân của ngươi, lại chỉ giữ lại chút khí tức có thể khiến đồng tộc như Linh Nhi mới nhận ra, như vậy, nếu là thân nhân của ngươi gặp được ngươi, tự nhiên sẽ nhận ra khí tức trên người ngươi, nhận ra ngươi, nếu như người không liên quan hoặc kẻ thù gặp phải ngươi, tuyệt sẽ không biết thân phận chân thực cùng lai lịch của ngươi, giảm mức độ nguy hiểm lớn nhất cho ngươi." Nàng nói xong, lại đem ánh mắt rơi vào trên người Linh Nhi.

"Linh Nhi, ngươi tất nhiên biết rất nhiều việc mà Phượng Khuynh Thành không biết a?! Trước đây ta không hỏi ngươi, đó là cảm thấy những chuyện kia là việc của tộc Thiên Hồ, ta không tiện tham dự vào.

Bây giờ việc này có liên quan đến Huyền Thiên Môn, nếu ta đã là truyền nhân của tổ sư gia, việc này, ta tất không thể không hỏi đến."
Linh Nhi do dự nhìn Bao Cốc.

"Bao Cốc, thực lực của ngươi bây giờ không đủ."
Bao Cốc nói:
"Ta có quyền biết, chuyện này không liên quan đến thực lực.

Có một số việc, sớm biết sớm có chuẩn bị, đừng gạt ta." Nàng lại dời ánh mắt đến Đa Bảo Linh Hầu.

"Còn ngươi nữa."
Đa Bảo Linh Hầu 'chi' một tiếng, che mặt, vuốt khỉ chỉ vào Linh Nhi, tựa hồ là để Linh Nhi nói.

Linh Nhi cắn môi, cuối cùng quyết định, nói:
"Được rồi, ta nói! Phụ thân ta, mẫu thân, đại cô cô còn có đại cô phụ đều không phải ở giới này.

Ta và Nguyệt Nhi tỷ tỷ là sinh ra ở giới này, nàng xuất thế sớm hơn ta, hơn một nghìn năm trước ta mới ra đời.

Khi đó chúng ta ở yêu vực, cùng chung với Hồ tộc, phụ thân và mẫu thân thống lĩnh tất cả hồ tộc ở yêu vực, được gọi là Thiên hồ vương vùng Thiên Hồ vương hậu.

Tu tiên giả ở giới này bị thiên đạo pháp tắc hạn chế rất mạnh, đặc biệt là kéo dài đời sau, cơ hồ là dùng mạng đổi mạng.

Mẫu thân mang thai ta, đã tiêu hao hết sinh mệnh lực của nàng, lúc ta ra đời chưa đến hai ngày nàng đã qua đời.

Ta sau khi sinh đã được thành hình người, chỉ hơi lớn một chút thường sẽ biến huyễn thành dạng người chạy khắp nơi, sau đó có lần không cẩn thận chạy quá xa, rơi vào địa giới của một con đại hung thú, bị nó đánh trọng thương, suýt nữa đã chết tại chỗ.

Phụ thân hắn dùng tự thân sinh mệnh tinh nguyên độ cho ta, ta mới được cứu sống, nhưng tổn thương trên người cũng không được chữa tốt, phụ thân nói thọ mệnh của hắn sắp hết, đã không có cách nào có thể hộ ta, chỉ có tìm được Hư Di Bảo Giới của cô phụ mới có thể cứu sống ta.

Phụ thân mang ta đi rất xa, tìm trọn hai năm mới tìm được Huyền Thiên Môn, ta khi đó cùng từ từ tu luyện đến kết đan lần nữa, nhưng chung quy không cách nào hóa hình, cũng không mở được thiên nhãn.

Những chuyện sau khi ta đến Huyền Thiên Môn, các người đều đã biết, chính là vẫn bị phong ấn, đến khi Huyền Thiên Kiếm nhận Bao Cốc làm kiếm chủ, ta mới có thể tỉnh lại, sau đó theo Bao Cốc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận