Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc nhu nhu trán, mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn sư tỷ nàng, nói:
"Vẫn ổn." Đầu nàng hơi choáng, chỉ cảm thấy bầu trời xoay tròn, cả người mệt mỏi.

Ngọc Mật đối Bao Cốc cũng là bội phục cực kỳ.

Bao Cốc say đến ánh mắt đều tán, tùy thời đều có thể ngất, thế mà còn có thể đem lưng thẳng tắp dán trên ghế dựa, thanh âm cũng còn có thể bảo trì vững vàng, nghe không ra chút dị thường, sắc mặt này, sách, nếu không bị ánh mắt kia bán đứng, thực nhìn không ra đang say.

Nàng nói:
"Chúng ta quay về đi." Nàng đứng dậy vươn tay hướng Bao Cốc.

Bao Cốc nâng tay cầm lấy cổ tay Ngọc Mật, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Bồi ta ngồi một chút." Nàng lấy lại bình tĩnh, âm thầm dùng nội kình thúc dục tửu lực trong cơ thể, làm cho cảm giác say tiêu tán nhanh một chút.

Mùi rượu trong dạ dày tản phát ra, nàng bỗng nhiên thấy càng thêm choáng váng, cố gắng ngưng thần, làm cho mình bảo trì thanh tỉnh.

Ngọc Mật ôm lấy Bao Cốc, nói:
"Say thì đừng miễn cưỡng.

Uống không được ngươi còn thể hiện? Ngươi không thấy Khúc Các chủ cùng Thánh di sớm đã thu chén sao?"
Bao Cốc mềm mại uốn trong lòng Ngọc Mật, thấp giọng nói:
"Ngọc Tu La cũng không lôi kéo sư phụ của nàng cùng Thánh di uống rượu." Nàng nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm trên cổ Ngọc Mật, nỉ non:
"Sư tỷ, ngươi thật thơm." Nàng nhớ tới câu nói kia của Ngọc Tu La: "Ngươi không biết là đem sư phụ áp ngã rất có cảm giác thành tựu sao?" Mỉm cười, nói:
"Đem sư tỷ áp ngã cũng rất có cảm giác thành tựu."
Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng:
"Vậy sao?" Nàng ôm Bao Cốc lập tức trở lại tiểu viện cư trú, trước đặt Bao Cốc cả người như nhũn ra, một thân tửu khí trên giường, lại đi chuẩn bị nước nóng cho Bao Cốc, tiếp tục thay Bao Cốc cởi bỏ y phục, ôm Bao Cốc cùng nhau tiến vào bồn tắm.

Bao Cốc nằm trong nước linh dược ấm áp, cả người thả lỏng, thoải mái mà nhắm mắt lại.

Nàng cảm thấy Ngọc Mật ở thay nàng lau thân mình, lại mở mắt ra, nhìn Ngọc Mật, khẽ gọi:
"Sư tỷ." Uống nhiều rượu, lại được ngâm nước ấm, Bao Cốc chỉ cảm thấy càng choáng váng hơn, cả người mềm giống như bột nhão.

Nàng nghe được Ngọc Mật 'ân' một tiếng, liền nặng trĩu ngủ mất.

Bao Cốc ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy sư tỷ nàng luôn bên cạnh bận rộn, còn tựa hồ đút canh giải rượu cho nàng, tận khi sức nặng khi sư tỷ áp lên người cùng môi của nàng bị sư tỷ ngậm lấy nàng mới yếu ớt tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy liền phát hiện hai tay của mình bị trói ở đầu giường, nàng nháy mắt bừng tỉnh.

Bao Cốc quay đầu đi, tránh thoát đôi môi của sư tỷ, kêu:
"Sư tỷ..." Tay giật giật, hỏi:
"Ngươi đây là..." Trong nháy mắt liền cảm giác được nàng và sư tỷ nàng hai người đều không mặc y phục, sư tỷ nàng đang quấn trên người nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn thấy Ngọc Mật đang bận bịu hành sư mà vẫn thong dong đưa ngón tay xoa trên môi mình, mỉm cười, như thế nào cũng không hiểu được, làm việc này còn cần trói nàng sao? Nàng tiếp tục ngửa đầu nhìn sợi dây thừng kia, chậc, cư nhiên còn là kiện pháp bảo đặc biệt để trói người.

Ngọc Mật nhẹ cọ chóp mũi Bao Cốc, nói:
"Trói, để tránh mấy chuyện xấu của ngươi." Nàng đứng dậy nhìn Bao Cốc.

"Không phải nói cấp cho ta sao? Thánh di phải lưu lại luyện đan, chúng ta mười ngày nửa tháng chỉ sợ cũng không thể quay về, hôm nào chi không bằng hôm nay, liền hôm nay thế nào?"
Bao Cốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Ngọc Mật, hỏi:
"Có thể cởi bỏ sao?" Nàng không thích bị trói.

Ngọc Mật để sát vào Bao Cốc, thấp giọng hỏi:
"Ta có thể muốn ngươi sao?"
Bao Cốc nhìn thấy ánh mắt Ngọc Mật đều thay đổi.

Ánh mắt của sư tỷ nàng, lúc bình thường nhìn người luôn đạm nhạt phiêu phiêu, chỉ liếc mắt một cái liền qua, tự nhiên không thèm để ý, cho dù ngẫu nhiên nhìn nàng không chớp mắt cũng sẽ lộ ra chút cân nhắc khốn hoặc như có suy nghĩ gì, mà không phải trực tiếp sâu thẫm như hiện tại, rất giống muốn đem nàng ăn sạch.

Này không phải muốn trưng cầu ý kiến của nàng, mà là tuyên bố: 'Ta muốn ngươi!' Hơn nữa phần hỏa diễm nơi đáy mắt, khiến cho nàng hoàn toàn có thể đoán trước được nếu như mình gật đầu sẽ gặp phải tình huống gì.

Nàng thực muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy trên mặt sư tỷ mang theo vài phần thật cẩn thận, cùng với tiếng tim đập kia, nàng lại chần chừ.

Nàng rất hiểu sư tỷ nàng trên cảm tình từ trước đến nay đều cẩn thận mẫn cảm cùng yếu ớt, nàng nếu cự tuyệt, sư tỷ nàng chỉ sợ lại sẽ khó chịu, huống chi thân thể này cũng nên thuộc về sư tỷ.

Nàng nhắm mắt lại cắn môi gật đầu, "ân" một tiếng.

Được chấp nhận Bao Cốc, Ngọc Mật chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dâng cao.

Bao Cốc tinh tường cảm giác được trên người sư tỷ nàng có hỏa năng lượng đang nhanh chóng tuôn ra, thần niệm tinh tường thăm dò thấy trong mắt sư tỷ nàng có ánh lửa đang dao động, một cỗ run rẩy truyền khắp toàn thân, nàng thề, chỉ nhường sư tỷ muốn lần này! Nhìn sư tỷ nàng như vậy, nàng thật lo lắng ngày mai mình có thể xuống giường được không.

Đôi môi của Ngọc Mật dừng trên môi Bao Cốc, môi của nàng quấy lấy miệng lưỡi Bao Cốc, ngón tay phủ trên người nàng vuốt ve.

Bao Cốc khẽ ngưng ngưng thần, thầm nói: Động tác này trở nên thuần thục a, biết tìm địa phương rồi.

Nhưng trong nháy mắt, vài thủ pháp bấm huyệt của Ngọc Mật liên tiếp tinh chuẩn đặt trên người Bao Cốc, cảm giác kích thích run rẩy cảm cùng chấn kinh trong lòng khiến Bao Cốc phút chốc trợn tròn hai mắt, kêu lên:
"Ngươi..." Ngọc Mật lúc trước cũng sẽ không có thủ đoạn này.

Nàng chợt nhớ tới trước buổi cơm chiều hôm nay Ngọc Mật chui vào phòng bếp tìm Ngọc Tu La, nàng nghĩ đến Ngọc Mật muốn đi giúp đỡ nấu cơm, hiện giờ xem ra chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là hỗ trợ nấu cơm.

Bao Cốc suy nghĩ chưa xong, chợt nghe đến Ngọc Mật 'ân?' một tiếng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:
"Ngươi không phản ứng?" Còn có thể có thời gian thất thần?
Bao Cốc nhất thời dở khóc dở cười.

"Sư tỷ, ngươi buông, để ta."
Ngọc Mật ném cho Bao Cốc một cái xem thường, nâng tay lại muốn đi bấm huyệt.

Bao Cốc nhanh chóng kêu lên: "Đừng...!sẽ làm bị thương thân! Không phải ngươi không bấm chuẩn xác!"
Ngọc Mật hỏi:
"Vậy là cái gì?"
Bao Cốc nhất thời muốn phun ra một ngụm máu! Nàng ở trong lòng kêu lên: Sư tỷ, ngươi ngủ ta, còn muốn ta tự tay dạy ngươi làm sao ngủ ta sao?
Nàng thấy Ngọc Mật vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn mình, giống y như mình không có phản ứng chính là cố ý.

Nàng nói:
"Sư tỷ, ngươi trước tiên giải huyệt."
Ngọc Mật khép hờ mắt liếc nhìn Bao Cốc, trong mắt hàn quang lóe ra.

Bao Cốc nói:
"Trình tự không đúng.

Ngọc Tu La không nói cho ngươi biết trước tiên phải...!ngô, khiêu tình sao?"
Ngọc Mật ngẩn ra, hỏi:
"Làm sao ngươi biết là Ngọc Tu La dạy?" Bao Cốc làm sao chuyện gì cũng biết? Nàng lại hỏi:
"Khiêu tình là cái gì?"
Bao Cốc nói:
"Ngoại trừ Ngọc Tu La, không ai sẽ dạy ngươi những thứ này, huống hồ hôm nay trước khi ăn ngươi và nàng tụ tập trong trù phòng, buổi tối lại thành thục, dùng đầu gối đều có thể nghĩ ra.

Sư tỷ, ngươi trước tiên giải huyệt cho ta."
"Không được, nói mau, cái gì là khiêu tình."
Bao Cốc thầm thở dài, nói:
"Ngươi hồi tưởng ta trước kia là như thế nào đối với ngươi.

Bấm huyệt không chỉ chú trọng thủ pháp, còn phải bắt được mấu chốt mới có hiệu quả.

Sư tỷ, ta không phải thịt trên thớt, mời ngươi...!dùng ánh mắt nhìn người sống để nhìn ta." Dây thừng trói lại chính là đao hạ xuống, vừa ý thế nào thì cắt thế ấy! Đây không giống như đang hành khuê phòng chi nhạc, đây rõ ràng là bán thịt heo.

Ngọc Tu La chính là dạy người thế này sao?
Ngọc Mật trừng mắt nhìn Bao Cốc, kêu lên:
"Ta không đem ngươi là người sống ta còn trói ngươi làm gì?"
Bao Cốc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nói:
"Mật Nhi, ngươi...!thỉnh tùy ý thưởng thức." Vốn người đã bị biến thành điểm tâm dọn xong, ngươi xem vừa ý khối nào thì chọn khối đó đi! Nàng muốn bổ sống Ngọc Tu La! Cái gì không dạy, lại dạy chuyện trói người? Bao Cốc bất đắc dĩ giật giật hai tay bị trói chặt chẽ, căn bản không thể giãy giụa, hộc máu tam thăng a!
Ngọc Mật đè ép cơn giận trong đầu, nhẫn nại tính khí, lại hướng đến Bao Cốc.

Khi môi của nàng hạ xuống trán Bao Cốc con tức giận nháy mắt bị một cỗ thanh lương gột sạch, rồi lại bừng lên một loại tức giận khác.

Nàng từng chút từng chút hôn Bao Cốc, theo trán đến cánh mũi, đến môi, một đường đi xuống, hôn lấy mỗi một tấc da thịt của Bao Cốc.

Tỉ mỉ hôn cơ thể Bao Cốc, vừa nhẹ vừa cạn, ngẫu nhiên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà đảo qua.

Ngọc Mật động tác ôn nhu nhẹ nhàng, Bao Cốc thực khốn đốn, hơn nữa cái hôn thật sự rất thoải mái, Bao Cốc vô ý liền ngủ mất.

Bao Cốc nhắm mắt còn ở trong lòng thầm nói: Bấm huyệt vị trí cùng thủ pháp đúng, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng trước nên bắt đầu lưu thông máu cùng tụ máu, xoa cần phải chờ sinh ra phản ứng đợi huyết khí đều hoạt lạc, tụ tràn lên, có phản ứng mới bấm huyệt, hơn nữa nàng nặng nhẹ không nắm chắc, này bấm huyệt bấm đến huyệt vị nàng tê dại hơi đau.

Nàng nhẫn đau, điểm ấy đau đối với nàng mà nói căn bản không coi là cái gì, hoàn toàn không ảnh hưởng ngủ a.

Ngọc Mật hôn môi một đường, không thấy Bao Cốc có phản ứng, ngược lại là nghe được hơi thở của Bao Cốc trở nên thập phần vững vàng, nàng ngẩng đầu vừa nhìn, liền phát hiện Bao Cốc lại có thể đang ngủ! Nàng là ngủ đến mê man đều có thể bị Bao Cốc làm tỉnh ngủ, Bao Cốc lại có thể ngủ mất! Ngọc Mật tức giận đến dùng sức cắn môi, nàng muốn đánh chết Bao Cốc, càng muốn đánh chết chính mình! Cuối cùng, đành kéo chăn, phủ lấy mình và Bao Cốc, nghiêng người nằm vào bên cạnh Bao Cốc, ngủ!
Trong lòng nàng đang cháy rụi! Nàng ướt a! Đây làm sao ngủ a? Nàng tiếp tục nâng tay hướng tìm đến nơi đó của Bao Cốc, một mảnh thanh sảng a! Thật sự là long cũng chưa ướt một sợi a! Nàng hôn Bao Cốc nửa ngày, nàng ướt, Bao Cốc ngủ mất, còn là thanh thanh sảng sảng long cũng chưa ướt một sợi đã ngủ mất!
Ngọc Mật tức giận được trừng mắt nhìn Bao Cốc đến cắn răng! Nàng cảm giác mình hôn đến rất tốt, nàng rất thích cảm giác dùng miệng lưỡi đảo quanh da thịt của Bao Cốc, cảm giác dùng miệng lưỡi từng tấc từng tấc vuốt ve từng chút giữ lấy thật sự rất tốt, nàng trầm mê vào đó đều sắp không nhổ ra được, kết quả, Bao Cốc lại ngủ say còn ngủ rất trầm.

Nàng buồn bực tháo đi dây thừng trên tay Bao Cốc, nhìn Bao Cốc mơ màng tỉnh, buồn bực hỏi:
"Ta kém cỏi như vậy sao?"
Bao Cốc 'a' một tiếng, kịp phản ứng, hỏi:
"Xong việc rồi sao? Ách, ta đang ngủ?"
Ngọc Mật: "..." Nàng chỉ vào Bao Cốc, tức giận đến thật muốn hộc máu.

Bao Cốc giật mình, thần niệm thăm qua toàn thân của mình, lại nhìn thấy Ngọc Mật tức giận đến hai má đỏ bừng, lúc này mới kịp phản ứng, lại 'ách' một tiếng, nói:
"Sư tỷ, thực xin lỗi, ngươi...!ngươi hôn đến ta rất thư thái."
Ngọc Mật nghiến răng nghiến lợi nói:
"Sau! Đó! Ngươi! Liền! Ngủ! Luôn!!"
Bao Cốc yếu ớt nói:
"Ta uống nhiều rượu!" Nàng lúc này thật ra đã tỉnh rượu, chính là chọc sư tỷ tức sắp chết rồi.

Nàng hỏi:
"Nếu không, ta dạy cho ngươi?"
Ngọc Mật tà nhãn liếc Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi không phải nói Thánh di không cho ngươi dạy ta sao?"
Bao Cốc nói:
"Nhưng có thể uốn nắn chỗ sai trên thủ pháp của ngươi."
Ngọc Mật nặng nề mà hừ một tiếng, lại đi sờ dây thừng, còn định trói Bao Cốc lại.

Nàng nói:
"Bao Cốc, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, tiếp tục ngủ, tiếp tục không có phản ứng, nếu không ướt, ta...!ta không bao giờ...!chạm vào ngươi nữa, cho ngươi sống đến mấy ngàn tuổi vẫn là một xử nữ!"
Bao Cốc ngây người, một lúc lâu mới giật mình hồi thần lại, hỏi:
"Sư tỷ, không bằng trước hết để cho ta muốn ngươi, chờ ta muốn ngươi xong, ta ướt, ngươi lại muốn ta?"
Ngọc Mật lạnh lùng liếc lên Bao Cốc.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Nói xong, nhanh nhẹn tiếp tục trói lại Bao Cốc.

Bao Cốc cắn răng, thầm kêu: Ngọc Tu La, ta không bổ sống ngươi không được!
Nàng khẽ nhắm mắt, quyết tâm nói:
"Sư tỷ, đem tay ấn trước ngực, xoa! Coi như nhào bột!"
Ngọc Mật đặt lên, lại hơi chần chờ hỏi:
"Sẽ đau sao?"
Bao Cốc run giọng nói:
"Ngươi khống chế khí lực ở đừng làm tổn thương là được! Đau ta nhịn được, thấy ta nhíu mày ngươi tiếp tục điểm nhẹ, nghe hô hấp nặng nhẹ của ta..."
Ngọc Mật nói:
"Ngươi lúc này thở rất nặng, vừa nặng vừa gấp, này đại biểu cái gì?"
Bao Cốc từ môi gằn từng tiếng ra ngoài, nhấn rõ từng chữ:
"Ta! Muốn! Bổ! Sống! Ngọc! Tu! La!" Nàng hiện tại thở vừa vội lại gấp, đó là đang tức giận!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui