Ta Vốn Phúc Hậu


Sắc mặt của chúng nhân Việt Quốc cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên đối với Bạt này cảm thấy vô cùng nan giải.

Những người này đều là người trải qua sóng gió, suy nghĩ hơi chuyển, liền lại đem tầm mắt rơi vào trên người Bao Cốc.

Cho dù là Bạt thì thế nào? Nơi này không phải là có một vị trong tay nắm ít nhất hai món tiên khí sao?
Ngọc Mật nhìn thấy mấy vị Động Huyền Kỳ tu tiên giả Việt Quốc đều nhìn Bao Cốc, sắc mặt vốn đã không quá tốt càng trở nên khó coi hơn.

Nhãn thần Bao Cốc chuyển mấy vòng, hỏi: "Sư tỷ, nếu như tìm được Hạn Bạt kia, hỏa của ngươi có thể thiêu chết nó không?"
Ngọc Mật cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ thật đẹp!" Nàng nghe được Bao Cốc hỏi như thế cũng biết Bao Cốc hiển nhiên không biết Bạt là thứ gì.

Nàng nói: "Ngươi biết Bạt được sinh ra thế nào không?"
Bao Cốc thầm nghĩ: "Không phải là thi biến sao?" Nàng biết chắc không phải đơn giản là thi biến, nếu không mọi người không phải là loại biểu tình này.

Ngọc Mật thấy Bao Cốc không lên tiếng, nói: "Người sau khi chết oán khí không tiêu tan lại đúng lúc vùi vào âm sát chi địa, lộ thiên mà táng, được âm sát chi khí tư dưỡng, thi thân không thối rữa, trải qua nhiều lần gió hong khô dầm mưa dãi nắng, được thiên địa tinh hoa linh khí cùng âm sát chi khí tư dưỡng, lại gặp thiên lôi oanh kích mà không hủy, vừa vặn hấp thu một đường sinh cơ trong thiên lôi kia, từ vật chết hóa thành vật sống, lại trải qua năm tháng dài đằng đẵng sinh ra linh trí tu luyện mà thành.

Ngươi biết từ vật chết chuyển hóa thành vật sống là cực kỳ gian nan, nhưng mỗi lần sinh ra đều là vật cường đại không gì sánh bằng, mà thứ này lại là từ hấp thu một luồng sinh cơ trong thiên lôi mà sống, cái này so với những thứ khác khó đối phó hơn, hơn nữa nó còn hấp thu tinh hoa linh khí thiên địa cùng âm sát chi khí, dung âm dương làm một thể.

Nghe nói Bạt có thể nuốt mây giết rồng, làm nơi cư ngụ hóa thành ngàn dặm đất khô, có khả năng thông thiên triệt địa, thân thể bất tử bất diệt kim cương bất hoại, thủy hỏa bất xâm, vạn pháp không hủy, trừ phi Đại La Kim Tiên lâm thế, nếu không thì không có người nào có khả năng hàng phục.

Truyện thuyết Bạt hống một tiếng có thể đem Chân Long dọa sợ đến phát run."
Bao Cốc không nghĩ tới Bạt lại là một thứ khó đối phó như vậy.

Nàng nhíu chặt chân mày, suy nghĩ đối sách.


Âm thanh của Ti Nhược chầm chậm vang lên: "Ai có thể nghĩ tới phong ấn sâu trong hoang cổ sơn mạch này lại là một con Bạt.

Hiện tại nếu không phá phong ấn, chúng ta sẽ khốn tử ở nơi này, nếu như phá phong ấn, Bạt xuất thế, chúng ta cũng là lành ít dữ nhiều, thiên hạ thương sinh sẽ gặp nạn." Nàng nhìn về phía Bao Cốc, tràn đầy áy náy nói: "Vốn là nghĩ hoang cổ sơn mạch này địa thế phức tạp lại không có dấu vết người lui tới, thích hợp Huyền Thiên Môn làm trú địa, muốn mượn việc này lôi kéo ngươi, đem ngươi cùng thế lực Việt Quốc buộc chung một chỗ, nhưng không nghĩ cuối cùng lại hại ngươi."
Nàng hít sâu một cái, thu liễm thương cảm, lại khôi phục uy nghi nữ hoàng.

Nàng trầm giọng nói: "Rốt cuộc có phải là Bạt hay không, phải chính mắt xem qua mới biết.

Nếu thật là Bạt, cho dù chúng ta toàn bộ chết ở chỗ này cũng tuyệt đối không thể thả nó ra ngoài gieo họa cho Việt Quốc cùng thiên hạ thương sinh." Ai cũng không muốn chết, nhưng nếu phóng xuất Bạt, bọn họ cũng không sống được.

Ánh mắt thanh minh của Ti Nhược nổi lên vài tia ưu sầu ảm đạm.

Bao Cốc nhàn nhạt quét mắt Ti Nhược, nói: "Các ngươi nguyện ý chết là chuyện của các ngươi, chúng ta không phụng bồi." Đừng nói chưa đến tuyệt lộ, coi như thật đến tuyệt lộ, nàng cũng muốn đánh ra một con đường sống, nàng tuyệt không để cho Ngọc Mật xảy ra chuyện.

Ti Nhược thấy Bao Cốc dường như có chắc chắn thoát khỏi đây, không khỏi tăng thêm mấy phần hy vọng.

Nàng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?" Tâm tư chuyển một cái, lại hỏi: "Hay là ngươi tính để Bạt xuất thế?" Nếu là vế trước, dĩ nhiên là chuyện vô cùng tốt làm người khác vui mừng; nếu là vế sau —— nếu như Bao Cốc vì mạng sống để Bạt xuất thế, nàng tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Bao Cốc nhẹ nhàng nói câu: "Không phải chỉ là một con Bạt sao?" Giọng nói kia giống như đó không phải là một con Bạt, mà là một con tiểu yêu thú tiểu quỷ.

Không phải chỉ là một con Bạt sao? Khẩu khí này cũng quá lớn!
Một tên Việt Quốc Động Huyền Kỳ tu tiên giả không chút e dè mà thẳng thắn nói: "Ta xem ngươi là trẻ tuổi đắc chí đắc ý vong hình."
*[quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực]
"Lệnh chủ khẩu khí này có chút lớn đi?"
Chiêu Uy Hầu chậm rãi hỏi câu: "Chẳng lẽ Lệnh chủ có tự tin có thể chém rơi Bạt?"
Bao Cốc cảm thấy Bạt không khó đối phó, nàng đối với Việt Quốc chúng nhân không yên tâm, sợ bị đâm đao sau lưng.


Nàng không muốn tự mình một người đi lên liều sống liều chết, lưu lại người của Việt Quốc ở phía sau dưỡng tinh súc duệ ngư ông đắc lợi.

Nàng nói: "Khốn thú trong lồng mà thôi, có gì phải sợ?" Tầm mắt của nàng rơi vào mười món thánh khí đính trên đầu Việt Quốc chúng nhân, hỏi: "Các ngươi mười vị Động Huyền Kỳ tu tiên giả, mười món thánh khí, chẳng lẽ cam tâm lúc này ngồi chờ chết?"
Chiêu Uy Hầu nói: "Lấy thực lực của bọn ta chỉ có thể thi triển có hạn vài lần một hai phần uy lực thánh khí.

Cho dù là dùng thánh khí bày trận, ta sợ rằng chống đỡ không tới lúc trận bố hảo liền bởi vì linh lực bị rút hết mà chết.

Nơi này thủ đoạn kinh khủng như vậy không thể tru diệt một nửa Bạt kia, cho dù là lấy mười món thánh khí bày trận, chỉ sợ cũng khó làm gì được nó." Lời của hắn chuyển một cái, nói: "Nếu là cộng thêm hai món tiên khí của Lệnh chủ, có lẽ có khả năng."
Bao Cốc làm sao có thể đem Huyền Thiên Kiếm cùng Huyền Thiên thư khố liên quan đến thân gia tính mệnh cho mượn.

Hai thứ đồ này giao ra đó chính là cho cơ hội để người khác tới giết nàng.

Nàng có túi trữ vật siêu lớn, nàng không sợ hao tổn.

Cùng lắm thì, chờ người của Việt Quốc đều chết ở chỗ này, nàng trở lại nhặt lấy mười món thánh khí bày trận thoát thân.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu [lý tưởng khác nhau khó cùng nhau bàn mưu kế], nàng không muốn cùng Việt Quốc chúng nhân nói thêm gì nữa, hơi gật đầu, nói: "Cáo từ." Nàng quay lại nắm tay Ngọc Mật, thi triển súc địa thành thốn thần thông hướng sâu trong sa mạc đi tới.

Nàng bước ra một bước, không khí dưới chân hiện lên một vòng thủy văn, nàng cùng Ngọc Mật xuất hiện ở ngoài bảy tám trượng.

Phía trước bọn họ là cồn cát, một bước Bao Cốc bước ra kia cũng không rơi vào trên cồn cát mà là xuất hiện ở không trung bước đi, mấy bước bước ra, nàng cùng Ngọc Mật liền đã tới vị trí mới vừa rồi nàng tìm được Ngọc Mật, Tử Vân Thù các nàng.


Bao Cốc thấy Ngọc Mật trở nên hư nhược, nàng dừng lại, nói: "Sư tỷ, ngươi uống Linh Tương Bảo Dịch khôi phục một chút." Nàng lấy ra Linh Tương Bảo Dịch uống một hớp lớn, bổ sung thêm linh lực cho đan điền khô khốc, đem trạng thái của mình điều chỉnh đến tốt nhất, lấy ngũ hành hóa âm dương thuật vận chuyển linh lực phân chia ra hai cổ lực lượng chí âm chí dương, lại lần nữa lấy ngũ hành linh lực ngưng tụ thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm thanh kiếm tinh xảo do linh lực tạo thành dựa theo ngũ hành phương vị chia ra định trên Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung năm phương vị, lấy Âm Dương Ngũ Hành chi lực tạo ra một Âm Dương Ngũ Hành vực tràng lấy bản thân mình làm trung tâm, đem lực lượng ngoại giới ngăn cách ra.

Cảm giác linh lực biến mất trên người hai nàng cũng theo đó tiêu thất.

Ngọc Mật quay đầu lại liếc nhìn mọi người trên cồn cát đối diện nhỏ như chấm đen kia, hỏi: "Thế nào đột nhiên bỏ bọn họ lại? Không muốn vận dụng Huyền Thiên Kiếm bày trận, trực tiếp cự tuyệt.

Hiện tại đều bị mắc kẹt trong tuyệt vực này, bỏ lại bọn họ, chúng ta cũng không ra được a."
Bao Cốc nắm tay Ngọc Mật đi về phía trước, nói: "Việt Quốc xuất động mười món thánh khí, hưng sư động chúng, hiển nhiên là có mưu đồ.

Bọn họ đến bây giờ còn muốn bảo toàn thực lực, muốn để ta dùng Huyền Thiên Kiếm cùng Huyền Thiên thư đi đối phó Bạt, đây không phải định làm ngư ông đắc lợi thì là gì? Chúng ta cùng bọn họ đi chung với nhau, còn phải đề phòng bọn họ, cũng không bằng đường ai nấy đi mà thanh tĩnh." Nàng vừa nói chuyện, vừa kéo tay Ngọc Mật thi triển súc địa thành thốn thần thông, nhanh chóng đi xa.

Ti Nhược không nghĩ tới Bao Cốc nói đi là đi, nàng còn không kịp phản ứng Bao Cốc cũng đã lôi kéo Ngọc Mật đi xa.

Nàng nhíu chặt chân mày nhìn về phía Chiêu Uy Hầu, nói: "Thất thúc, lấy tính tình cẩn thận của Bao Cốc, ngươi cho rằng Bao Cốc sẽ yên tâm lấy ra tiên binh đi đối phó Bạt?"
Lời này nói cũng không nên nói! Đó là một người ở tại Việt Quốc hoàng cung khắc Thăng Tiên Lộ Đồ, biết rõ sẽ không có người gây bất lợi cho nàng nhưng vẫn dùng pháp trận bảo hộ tẩm cung của mình đến nghiêm nghiêm thật thật, ở nơi sinh tử chi địa này, dưới tình huống song phương chiến lực chênh lệch cách xa, lấy tính tình hoài nghi thận trọng của Bao Cốc, có thể không phòng bị bọn họ thừa dịp lúc nàng cùng Bạt đánh nhau sống chết ném đá giấu tay?
Chiêu Uy Hầu Ti Viên nói: "Bao Cốc sẽ không bị vây khốn ở nơi này không ra đi, chúng ta trước tiên lấy thánh khí kết trận hộ trụ linh lực không mất đi, chờ Bao Cốc cùng Bạt phân thắng bại phá cái tuyệt vực này rồi lại nói."
Ti Nhược chằm chằm nhìn Uy Hầu Ti Viên, hỏi: "Thất thúc là muốn để Bao Cốc đối phó Bạt, lại thừa dịp lúc nàng cùng Bạt liều mạng đến lưỡng bại câu thương xuất thủ diệt nàng?" Mâu quang nàng run lên, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, người nào xuất thủ với Bao Cốc, tru tộc!"
Chiêu Uy Hầu nói: "Nhược nhi, lúc trước khác bây giờ khác."
Ti Nhược tức giận, nói: "Thất thúc, ngươi làm hỏng đại sự của ta.

Ta thỉnh ngươi xuất thủ, là vì lôi kéo Bao Cốc, để nàng nợ ta nhân tình, không phải là để ngươi tới cùng nàng kết oán! Cứ theo như suy tính của ngươi, ngươi giết nàng, ngươi lấy được toàn bộ trên tay nàng, thì có thể làm gì? Ngươi có thể nắm giữ được Huyền Thiên Kiếm? Ngươi có thể gánh được báo thù của vị ở sau lưng Bao Cốc? Ngươi có thể đả thông Thăng Tiên Lộ?"
Chiêu Uy Hầu hỏi ngược lại: "Không phải là đã có Thăng Tiên Lộ Đồ sao?"
Ti Nhược giận dữ cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng có Thăng Tiên Lộ Đồ là có thể đả thông Thăng Tiên Lộ? Bao Cốc liền ngu xuẩn đến ngay cả cho mình hậu thủ bảo mệnh cũng không lưu mà đem Thăng Tiên Lộ Đồ hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao ra?"
Chiêu Uy Hầu nói: "Bắt giữ nàng, soát hồn nàng, tự nhiên có thể đoạt được Thăng Tiên Lộ Đồ hoàn chỉnh.

Nhược nhi, ngươi không nhìn ra nơi đây thiên cơ ngăn cách, là cơ hội vô cùng thích hợp hạ thủ với Bao Cốc sao? Nàng không địch lại Bạt, chết ở nơi đây, ai có thể oán đến trên đầu chúng ta?"
Ti Nhược hỏi: "Nếu như nàng không đi giết Bạt, trực tiếp phá tuyệt vực này rời đi thì sao?"
Một tên Động Huyền Kỳ tu tiên giả nói: "Bệ hạ, Bao Cốc các nàng sắp đi xa, nếu tranh cãi nữa sợ rằng khó có thể đuổi kịp."

Mâu quang Ti Nhược lạnh lùng liếc nhìn người nọ một cái, trong con ngươi nộ ý sôi trào, cả người sát ý lẫm liệt.

Nàng lạnh lùng quát lên: "Còn có ai muốn xuất thủ với Bao Cốc, đứng ra!"
Chiêu Uy Hầu vẻ mặt trầm xuống, trách mắng: "Nhược nhi, đây không phải là thời điểm tranh biện."
Ti Nhược lãnh nhiên nói: "Ti Viên, Chiêu Uy Hầu, Việt Quốc nữ hoàng ta đây cũng phải tuân theo ý nguyện của ngài làm việc, bản hoàng hẳn là nên thoái vị để cho ngài ngồi lên hoàng vị này, mới không khiến người ta nói ngài hiện tại danh bất phù thực."
Lời này vừa nói ra, người ở đây sắc mặt đều thay đổi.

Chiêu Uy Hầu nhíu chặt chân mày, nói: "Bệ hạ, thần tuy có chỗ chống đối, nhưng tuyệt không có dị tâm, hết thảy đều là vì muốn Việt Quốc cường đại.

Mong bệ hạ lấy đại cục làm trọng!"
Ánh mắt Ti Nhược lạnh lùng từ trên người đám Động Huyền Kỳ tu tiên giả lướt qua một lượt, nàng lớn tiếng quát lên: "Còn ai đồng mưu? Đứng ra!" Nàng thấy không có ai đứng ra, hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, kèm theo một tiếng long ngâm gầm thét vang lên, một thanh đại kiếm trình kim sắc long khí bao quanh xuất hiện trong lòng bàn tay, kiếm chỉ Chiêu Uy Hầu, phẫn nộ quát lên: "Quỳ xuống!" Nàng tức giận không kiềm được, kiếm trong tay bị nộ khí nàng nhuộm lấy, vang lên từng tiếng long ngâm gầm thét trầm thấp du miên.

Kiếm khí cuồn cuộn, một cổ khí tức tuyên cổ cửu viễn thương lương mà lại bàng bạc tràn ra.

Phương viên nội trong ba mươi trượng đều bị kiếm khí nhàn nhạt kim quang tỏa ra bao phủ, long uy tràn ngập.

Chiêu Uy Hầu sắc mặt đại biến.

Hắn thấy đồng tử Ti Nhược hóa thành kim sắc, giữa đồng tử có long ảnh quay cuồng, cả người trên dưới cũng tràn ngập ra khí tức cuồng bạo, kinh sợ đến trong lòng run lên, nói: "Thần biết tội, thỉnh bệ hạ thứ tội!" Ầm một tiếng cong đầu gối quỳ xuống, đầu dập sát đất.

Mũi kiếm của Ti Nhược cách đầu Chiêu Uy Hầu không tới một ly, nàng lãnh thanh nói: "Ngươi là lão thần, bây giờ chỉ là có mưu đồ còn chưa kịp xuất thủ, ta liền cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.

Ngươi nếu như đuổi theo đến trước mặt Bao Cốc chế trụ Bạt này, sống.

Nếu không trụ được, chết! Bản hoàng hoàng dụ, kim khẩu ngọc ngôn, lời nói không đổi, nếu ngươi không thể lấy công chuộc tội, tạo ra sai lầm, Chiêu Uy Hầu phủ, tru tộc! Ngươi cùng nhất mạch chính thống của ngươi toàn bộ đều không được sống."
Kiếm áp trên đầu Chiêu Uy Hầu, làm hắn thở cũng không dám thở mạnh, hắn run giọng nói: "Thần biết tội!"
Ti Nhược hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi biết tội?" Sợ hãi kiếm trong tay nàng mà thôi! Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi làm hỏng đại sự đâu chỉ là của ta, chính là Việt Quốc thiên thu đại nghiệp! Nếu Bao Cốc bởi vì ngươi hôm nay sinh ra hiềm khích tham gia vào thế lực khác, tội ngươi đáng chết vạn lần!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận