Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc không biết trả lời Ngọc Mật như thế nào.

Nàng ấn vai Ngọc Mật để Ngọc Mật ngồi trở lại trong thùng nước tắm, tiếp tục giúp Ngọc Mật thanh tẩy thân thể.

Nàng thấp giọng nói: "Sư tỷ, ngươi bị thương, thương tổn tới hồn phách.

Tu hành cảnh giới của ngươi ở Hóa Thần Sơ Kỳ, bị đánh tán Nguyên Thần!"
Ngọc Mật "ách" một tiếng, nói: "Hình như là có chuyện như vậy." Nàng chợt hai mắt mở tròn, quay phắt lại nhìn Bao Cốc đang thay nàng tắm rửa, kêu lên: "Ngươi không bị thương chứ?"
Bao Cốc nhìn bộ dáng Ngọc Mật vẻ mặt ngơ ngẩn, mũi chua xót liền lại có lệ ý nổi lên.

Nàng cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không có, ngươi cũng không phải không biết thể phách ta cường hãn thế nào."
Ngọc Mật lại tựa sấp người trở lại, nói: "Phải nga." Liền lại ngẩng đầu lên suy nghĩ, còn đếm trên đầu ngón tay tính toán gì đó.

Bao Cốc giúp Ngọc Mật tắm rửa sạch sẽ xong, đem Ngọc Mật từ trong thùng nước tắm ôm ra thay Ngọc Mật lau khô người.

Lúc nàng ngồi xổm thay Ngọc Mật lau xong dưới chân đứng lên thì phát hiện Ngọc Mật đang hai mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm.

Nàng thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngọc Mật nâng cằm Bao Cốc, lại trên môi Bao Cốc ấn lên một nụ hôn, sau đó xán lạn cười, nói: "Đẹp."
Bao Cốc cúi đầu đáp một tiếng, lấy ra y phục cho Ngọc Mật mặc vào.

Nguyên Thần Ngọc Mật bị đánh tán, công lực tổn hao lớn, một thân tu hành có thể coi là tu hành tâm phế, đầu óc lại mơ hồ, Bao Cốc sợ Ngọc Mật có sơ xuất cho Ngọc Mật y phục đều là pháp bảo thành bộ, Ngọc Mật vui mừng vuốt y phục, bội sức trên người mình, cười đến so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.

Sau khi Bao Cốc cho Ngọc Mật ăn mặc chỉnh tề lại đem vết máu trên người mình thanh lọc sạch sẽ, thay y bào phục sức tươm tất, nói với Ngọc Mật: "Sư tỷ, đi thôi." Nàng loại bỏ pháp trận bố trí trong phòng, nắm tay Ngọc Mật đi ra ngoài.

Ngọc Mật được Bao Cốc dắt đi, lại nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bao Cốc, trong mắt đầy thích thú.

Bao Cốc ôn nhu hỏi: "Sư tỷ, làm sao vậy?"
Ngọc Mật không đáp, lại như mình nhặt được bảo bối mà vui vẻ a.

Bao Cốc lòng tràn đầy chua xót khổ sở đau đớn, nhiều lần đều lại muốn rơi lệ.

Rất nhanh, Bao Cốc liền dắt Ngọc Mật đi tới chính sảnh Phân Đường Khảm Bang, nàng bước tới liền nhìn thấy Tả sứ Vương Đỉnh, đường chủ Vũ Hổ của Phân Đường Khảm Bang ở Thương Đô Thành cùng với một số người ăn mặc phục sức đà chủ, thống lĩnh cùng đại chưởng quỹ chờ ở trong sảnh.

Nhìn một cái, lại có thêm năm sáu chục người.

Mọi người nhìn thấy Bao Cốc dắt Ngọc Mật xuất hiện, lập tức khom mình hành lễ.

Bao Cốc trực tiếp đi hướng chính vị đại y, nàng mới vừa đi hai bước đã bị Ngọc Mật kéo lại.

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Bao Cốc hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngọc Mật tiếp tục chớp mắt.

Bao Cốc không hiểu được.

Trước đây nàng có thể đoán ra tâm tư sư tỷ nàng, hiện tại, hoàn toàn không chạm vào được.

Nàng hiện tại hoàn toàn không cách nào dùng lẽ thường đến suy đoán lời nói và việc làm của Ngọc Mật.

Ngọc Mật vẻ mặt vô ngữ liếc nhìn Bao Cốc hỏi: "Ngươi không nghe được ta dùng thần niệm truyền âm với ngươi sao? Ta là hỏi ngươi, những người này là người nào? Vì sao nhìn thấy ngươi phải một mực cung kính hành lễ? Rõ ràng lúc ta nhặt được ngươi, ngươi đều sắp chết đói, thế nào chỉ chớp mắt có nhiều thủ hạ như vậy?"
Âm thanh này của Ngọc Mật rất lớn, người trong đại sảnh nghe được rõ ràng, trong phút chốc, đại sảnh lớn như vậy yên lặng như ve mùa đông.

Bao Cốc nhìn Ngọc Mật, ôn nhu nói: "Sư tỷ, Nguyên Thần của ngươi bị đánh tán, tu hành bị phế, là thi triển không ra thần niệm truyền âm."
Ngọc Mật cả kinh kêu lên: "Cái gì? Ta tu luyện ra Nguyên Thần? Di? Hình như là có có chuyện như vậy, ta còn bị sét đánh qua, hình như...!Hình như...!Hình như..." Nàng vò đầu suy nghĩ một chút, nói: "Công pháp Chu Tước Tộc, đúng rồi, ta tu luyện Chu Tước Tộc công pháp, lấy thân hóa linh, Chu Tước Phần Thiên..."
Bao Cốc đem Ngọc Mật kéo đến cái ghế bên cạnh đem Ngọc Mật ấn trên ghế, nàng nói: "Sư tỷ, ngươi ngồi ở đây, ta bây giờ phải nghị sự."
Ngọc Mật đáp một tiếng, nói: "Ngươi làm việc đi, ta uống trà.

Ta muốn uống cửu giai thánh trà."
Bao Cốc gật đầu, lấy ra trà cụ cùng cực phẩm linh thạch cho Ngọc Mật pha trà.

Ngọc Mật nói: "Ta tự mình làm."
Bao Cốc khẽ gật đầu một cái, ôn nhu nói: "Được." Nàng lại hái ra vài linh quả để vào trong mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn trà bên cạnh Ngọc Mật, nàng biết Ngọc Mật thích uống rượu, lại lấy ra bình tứ giai hầu nhi tửu bày ở một bên.

Ngọc Mật ngẩng đầu lên nói với Bao Cốc: "Ngươi làm việc đi!"
Bao Cốc quay người ngồi trên chính vị, theo tầm mắt từ trên người Ngọc Mật dời đi, khí tức toàn thân đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén sát khí đằng đằng.

Giữa môi nàng bật ra mấy chữ lạnh như băng: "Dung Như Ngọc phải chết!"
Ngọc Mật nghe thấy đột nhiên quay đầu nhìn Bao Cốc, đôi mắt chớp chớp, chân mày nàng nhíu chặt, đứng lên, nói: "Bao Cốc, ngươi không phải là đối thủ của Dung Như Ngọc.

Nàng rất lợi hại, ta bị nàng...!Ai, ta bị nàng làm gì đấy nhỉ...!Phải rồi, ta xông lên đánh nàng, ta rất phẫn nộ...!Hình như ta đã chết? Ai, ta...!không chết?" Nàng lại nhìn Bao Cốc, hỏi: "Ngươi không có bị thương chứ?"
Vương Đỉnh thấy vậy, lòng nói: "Đây không có cách nào nghị sự!"
Bao Cốc ôn nhu dụ dỗ nói: "Sư tỷ, ta không bị thương, bị nàng đánh trúng một chưởng nôn ra hai ngụm máu mà thôi, đã không sao.

Ngươi ngoan, ngồi uống trà, ta làm xong sẽ cùng ngươi nói, có được không?"
Đoàn người trong đại sảnh toàn bộ đều không nói gì nhìn Bao Cốc.

Lệnh Chủ đối với bọn họ cùng đối với Ngọc Mật hoàn toàn là hai người a! Một đằng đằng sát khí nhiếp nhân tâm phách, một nhu đến muốn ngấy chết người!
Ánh mắt Ngọc Mật nặng trĩu nhìn Bao Cốc, trầm giọng nói: "Nói chung ngươi không phải là đối thủ của Dung Như Ngọc, ta không cho phép ngươi xông lên đánh nàng, muốn đi, ta đi! Ta không cho phép ngươi xảy ra chuyện."
Bao Cốc đáp một tiếng, gật đầu.

Lời nói của Ngọc Mật khiến hốc mắt nàng nóng lên, lòng đau đến run rẩy, nàng liên tiếp hít sâu hai cái mới ổn trụ tâm tình.

Nàng đáp một tiếng, nói: "Yên tâm đi, ta có nắm chắc đối phó nàng."
Ngọc Mật lườm Bao Cốc, xoay người ở trên ghế ngồi xuống.

Ánh mắt lướt qua, dáng vẻ thản nhiên ngồi xuống cùng trước đây giống nhau như đúc, Bao Cốc nhìn thấy, tim đập đến muốn nhảy ra ngoài, ngây người nhìn Ngọc Mật.

Ngọc Mật đoan nhiên mà ngồi, ngâm trà vào nước, tự châm một chén, cầm chén trà thản nhiên thưởng thức trà, uống vài hớp mí mắt liền trầm xuống.

Nàng chớp mắt mấy cái, không chống được cơn buồn ngủ, ngồi thẳng ở đó, trên tay vẫn cầm chén trà, người đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi!
Bao Cốc đứng lên, đi tới bên người Ngọc Mật, đem Ngọc Mật đưa về tẩm cư thất của Ngọc Mật ở Huyền Thiên Sơn Mạch trong túi trữ vật siêu lớn, đem nàng đặt lên giường.

Nàng quay người ngồi trở lại trên chính vị, cả người lạnh đến như là từ trong huyền băng mới vừa chui ra vẫn còn bốc lên nhè nhẹ lãnh khí.

Nàng đem tướng mạo khí tức Dung Như Ngọc đều in vào trong ngọc bài, nâng ngón tay bắn ra, rơi vào trước mặt Khảm Bang đại chưởng quỹ.

Nàng nói: "Phát hiện hành tung Dung Như Ngọc lập tức báo lại! Còn có, đem tin tức ta ở Thương Đô Thành phóng ra ngoài!"
Khảm Bang đại chưởng quỹ ôm quyền lĩnh mệnh: "Vâng!"
Bao Cốc phất tay áo một cái, nói: "Đi đi!"
Khảm Bang đại chưởng quỹ lĩnh mệnh đi.

Tầm mắt Bao Cốc lại rơi vào trên người Vương Đỉnh, hỏi: "Điều tới bao nhiêu người?"
Vương Đỉnh đáp: "Hồi Lệnh Chủ, Chiến Yêu Đường, Tu La Đường, Hổ Bí Giáp Vệ Đường, Long Kỵ Giáp Vệ Đường đều hai vạn, U Minh Đường toàn bộ vào vị trí."
Bao Cốc nhíu mày, nói: "Ta muốn mười vạn tu tiên giả, muốn người, mười vạn! Nếu Nguyên Anh Kỳ tu tiên giả không đủ, Kim Đan Kỳ cũng được, nếu người của Khảm Bang nội đường không đủ, tự ngươi nghĩ biện pháp tập hợp.

Lập tức đi làm, trước giờ ngọ làm xong.

Sau khi triệu tập đủ, toàn bộ điều phái đến Phân Đường đợi lệnh."
Vương Đỉnh gật đầu đáp: "Vâng!" Tình trạng của Ngọc Mật, tính tình của Lệnh Chủ, khiến hắn cái gì cũng không dám nhiều lời.

Hắn hơi trầm ngâm, hỏi: "Lệnh Chủ, có muốn đem Cuồng Ma triệu hồi?" Dung Như Ngọc lợi hại như vậy, đệ nhất chiến thần Khảm Bang Cuồng Ma đương nhiên phải triệu hồi đến đi! Đợi lúc cần thiết còn có thể giúp đỡ một chút, cho Lệnh Chủ tranh thủ thời gian đào mệnh.

Bao Cốc đạm thanh nói: "Không cần.

Ngươi theo ta nói đi làm.

Ngoài ra ngươi đi Việt Quốc hoàng cung một chuyến, báo cho Ti Nhược một tiếng, ta muốn mượn một nơi ở bên ngoài Thương Đô Thành bố trí chiến trường diệt Dung Như Ngọc.

Lại nói cho Ti Nhược, nếu như Dung Như Ngọc tìm tới cửa, để Dung Như Ngọc tới tìm ta!" Nói xong, nàng đứng dậy bước ra khỏi phòng nghị sự.

Nàng hiện tại tuy có chuyện quan trọng muốn làm, nhưng chuyện gì cũng so ra kém Ngọc Mật.

Nàng trở lại khởi cư thất, đem Ngọc Mật từ trong túi trữ vật siêu lớn mang ra ngoài.

Ngọc Mật đang ngủ say, bị Bao Cốc đem ra đặt lên giường, nàng cảm thấy được động tĩnh liền tỉnh giấc, nàng mệt mỏi lim dim mở mắt ra nhìn Bao Cốc, nói: "Ta cảm giác ta hình như là bị bệnh, nếu không sao lại mệt mỏi như thế chứ?"
Bao Cốc nhìn Ngọc Mật, tâm tình nặng nề khẽ thở dài.

Bộ dáng này của sư tỷ, không ai bên cạnh chiếu cố là không được.

Nàng phải đối phó Dung Như Ngọc, không thể liên tục trông chừng Ngọc Mật.

Nàng suy nghĩ một chút, lại lấy thần niệm truyền âm liên hệ Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân lúc này đang ở Huyền Thiên quảng trường mới xây xong trong Huyền Thiên Sơn Mạch truyền đạo thụ nghệ, nàng cũng không dám trước mắt bao người trực tiếp đem sư công mời đi.

Lúc này quấy rầy cũng là không nên, nhưng Bao Cốc không có thời gian, cũng liền không để ý tới cái khác.

Nàng truyền âm Tử Thiên Quân nói: "Sư công, ta có chuyện quan trọng."
Bao Cốc hiện tại không có chuyện trọng yếu tuyệt không quấy rầy Tử Thiên Quân, hôm nay còn nói là có chuyện, Tử Thiên Quân tự nhiên không trì hoãn, đơn giản phân phó mấy câu, rời đi Huyền Thiên quảng trường liền để Bao Cốc đưa hắn di chuyển ra khỏi Huyền Thiên Điện.

Tử Thiên Quân vừa ra tới liền thấy Ngọc Mật từ trên giường nhảy lên, mệt mỏi dụi dụi mắt, hướng hắn hành lễ.

Hắn thấy Ngọc Mật uể oải không phấn chấn, mệt đến ngay cả đứng cũng không được, ngay lập tức thần tình biến đổi, hỏi: "Ngọc Mật đây là làm sao?"
Bao Cốc đỡ Ngọc Mật ở bên mép giường ngồi xuống, đáp: "Sư tỷ bị Dung Như Ngọc đánh tán Nguyên Thần.

Thụ thân Dong Thụ Cự Yêu ở chỗ ta, Dung Như Ngọc rất nhanh sẽ đuổi tới.

Bất kể là bởi vì nàng đả thương sư tỷ hay là vì tương lai Huyền Thiên Môn có thể ổn định đặt chân, Dung Như Ngọc đều phải chết.

Ta sẽ đối phó Dung Như Ngọc, chỉ e đối với sư tỷ chiếu cố không chu toàn, cho nên muốn đem sư tỷ giao phó cho sư công, ngoài ra thỉnh cầu sư công chọn vài người chiếu cố sư tỷ."
Sắc mặt Tử Thiên Quân nhất thời một mảnh âm trầm.

Bị đánh tán Nguyên Thần, người liền chẳng khác nào phế đi! Hắn tức giận đến cả người run rẩy, dùng sức một quyền nện lên bàn bên cạnh, bàn ngọc ứng thanh mà vỡ.

Hắn ổn định tâm tình, nói: "Ngươi có thể chọn người chiếu cố Ngọc Mật?"
Bao Cốc nói: "Hết thảy do sư công an bài."
Tử Thiên Quân nói: "Nếu thực sự hung hiểm, tránh khỏi Dung Như Ngọc vẫn hơn.

Ngươi kiên quyết không thể lại có tổn thương."
Bao Cốc nói: "Tránh không được, tiểu sư thúc cùng Thánh di còn đang ở trong Phong Thiên Tuyệt Vực.

Cho dù tránh được lúc này, tồn tại của Dung Như Ngọc đối với Thánh di, tiểu sư thúc cùng Huyền Thiên Môn đều là một uy hiếp.

Nàng lừa Thánh di bọn họ vào Dong Thụ Lâm, dụ các nàng vào Phong Thiên Tuyệt Vực, chủ ý chính là đánh Phong Thiên Tuyệt Vực, mục đích là để Thánh di các nàng đi vào thay nàng dò đường.

Nàng vì Phong Thiên Tuyệt Vực, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ! Nàng làm tổn thương sư tỷ, nhất định phải chết."
Tử Thiên Quân hỏi: "Ngươi có nắm chắc không?"
Bao Cốc nói: "Dong Thụ Lâm là địa bàn của nàng, chúng ta chút người ở Dong Thụ Lâm chống lại nàng, đó là lực cô thế nhược, bây giờ, tình hình đảo ngược, sư công không cần lo lắng đi.

Ta chính là dùng biển người chôn cũng có thể đem nàng chôn, lại nói không phải?"
Tử Thiên Quân thấy dáng vẻ Bao Cốc thập phần tự tin liền không nói thêm gì nữa.

Hắn nói: "Ta trước tiên đưa Ngọc Mật trở về!" Hướng Ngọc Mật nhìn một cái, chỉ thấy Ngọc Mật dựa vào vai Bao Cốc cư nhiên đang ngủ.

Hắn vừa muốn động, Ngọc Mật đột nhiên mở mắt ra.

Ngọc Mật nhìn Tử Thiên Quân, lại nhìn Bao Cốc, nhỏ giọng nói: "Đừng cho là ta không nghe được các ngươi nói cái gì." Nàng dụi dụi mắt đứng lên, nói: "Bao Cốc, ta muốn cùng ngươi đi đánh Dung Như Ngọc!"
Tử Thiên Quân phất tay áo một cái, một cổ kình khí đánh vào trên huyệt vị Ngọc Mật, Ngọc Mật hai mắt nhắm lại liền ngã xuống.

Hắn đỡ lấy Ngọc Mật, nói với Bao Cốc: "Đưa ta quay về Huyền Thiên Sơn Mạch đi."
Bao Cốc tâm tình nặng nề thở dài, đem Ngọc Mật cùng Tử Thiên Quân đưa về trong Huyền Thiên Sơn Mạch.

Nàng ra cửa phòng, thẳng đến cửa thành, sau khi ra khỏi thành, liền hướng ngoài thành chạy đi.

Nàng cần phải chọn khối phong thuỷ bảo địa ngoài thành bố trận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui