Ta Vốn Phúc Hậu


Lần này dùng chính là truyền tống cự ly xa dùng một lần, không ổn định như từ Tụ Bảo Các đi ra, do lực lượng chống đỡ không gian truyền tống pháp trận rung động không ngớt, Bao Cốc cảm thấy chóng mặt vô cùng lợi hại nàng đứng không vững, phải nắm lấy cánh tay Ngọc Mật.

Ngọc Mật sắc mặt tái nhợt nắm chặt cánh tay Bao Cốc.

Dùng truyện tống trận phá vỡ hư không vượt qua hư không, điểm tốt lớn nhất chính là nhanh, nhưng trong quá trình truyền tống ẩn chứa cực đại nguy hiểm.

Thông thường mà nói cự ly xa như vậy truyền tống đều là đi đại hình truyền tống pháp trận, từ loại trận đài nhỏ mà đi là cực kỳ mạo hiểm.

Nếu có lựa chọn, Ngọc Mật tuyệt không nguyện từ truyền tống trận loại nhỏ của Phong sư bá mà đi, nhưng nàng không có lựa chọn khác.

Tụ Bảo Các cực chú ý bảo vệ khách nhân, sẽ không lộ thân phận của khách nhân ra ngoài, thân phận không lộ chỉ cần ra khỏi Tụ Bảo Các liền an toàn, cho nên pháp trận của nó không cần truyền tống rất xa, lộ trình lớn nhất cũng chỉ có một nghìn dặm.

Khách nhân có thể chọn bất kỳ chỗ nào trong phạm vi nghìn dặm, phạm vi này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu muốn tìm một người bán bảo vật không biết thân phận lai lịch vậy cũng giống như mò kim đáy bể.

Tình huống của Ngọc Mật cùng Bao Cốc lại bất đồng, hai người các nàng lúc bán rượu liền bị Huyền Thiên Môn hoài nghi, cửa ra vào Tụ Bảo Các cùng phạm vi truyền tống pháp trận tất nhiên đều giám sát.

Huyền Thiên Môn Nguyên Anh lão tổ, Trưởng Lão đều xuất hiện, tất nhiên sẽ phân công nhau hành động, mỗi người trấn thủ một phương hướng truy tìm các nàng.

Các nàng có vòng ngọc ẩn thân trong người, nếu như không đánh một trận kia, có thể từ dưới mí mắt Nguyên Anh cảnh Huyền Thiên Môn trốn thoát.

Nhưng đánh một trận động tĩnh lớn như vậy, đều đã đem Phong sư bá dẫn đến, chưa hẳn sẽ không đưa tới trưởng bối sư môn khác, bất quá có thể là bởi vì Phong sư bá cách rất gần hơn nữa hắn là thuộc tính gió Thiên Linh Căn, tốc độ ngự phong cực nhanh, tức khắc liền đến trước mặt.

Nếu như Phong sư bá đem các nàng về Huyền Thiên Môn, các nàng sẽ trở thành bia bắn, sớm muộn gì cũng bị người ám toán đoạt bảo.

Phong sư bá nếu như không đem các nàng mang về Huyền Thiên Môn để các nàng một mình rời khỏi, với tốc độ của hai người tuyệt đối không nhanh bằng người Nguyên Anh cảnh, đi không được bao xa thì đã bị bắt được.

Lối thoát duy nhất chính là đi từ truyền tống đài của Phong sư bá.

Một trận đài nhỏ như vậy lại truyền hai người đi xa như thế, loại truyền tống vượt quá trọng tải này khiến Ngọc Mật thực sự toát mồ hôi lạnh tim đều run rẩy đến nhảy lên cổ họng.

Truyền tống pháp trận xây dựng trong không gian lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể bị xé rách.

Bao Cốc bị chóng mặt đến muốn nôn.

Đa Bảo Linh Hầu ngồi trên vai Bao Cốc tỉnh ngủ nhìn xung quanh, tựa hồ cũng ý thức được tình huống không ổn.

Nó bỗng nhiên bật dậy, hướng Ngọc Mật chi chi kêu to liên tục!
Ngọc Mật nghe thấy hầu tử xấu xa dụng thần truyền âm càng không ngừng gọi nàng: "Linh thạch, cho ta linh thạch!" Nàng thầm nói: Ngươi không phải Đa Bảo Linh Hầu sao? Ngươi không phải có bụng Càn Khôn sao? Ngươi còn thiếu linh thạch?
Nàng nghe hầu tử gọi đến cấp thiết, lúc này mới từ vòng ngọc trữ vật lấy ra một đống trung phẩm linh thạch cho Đa Bảo Linh Hầu.

Đa Bảo Linh Hầu vươn một ngón tay, Ngọc Mật ném ra đống trung phẩm linh thạch liền vững vàng dựa theo quy luật nào đó ném linh thạch vào những phương vị khác nhau trong không gian truyền tống, linh thạch chậm rãi chuyển hóa thành linh khí rót vào không gian, khiến ánh sáng ảm đạm sắp tan dày lại vài phần, củng cố lại một chút! Đa Bảo Linh Hầu dường như ảo thuật mà lấy ra một khúc gỗ đen như mực lớn bằng bàn tay, tiểu móng vuốt của nó khắc nhanh một đồ án lên khúc gỗ, rất nhanh liền khắc ra một đạo mộc phù, đặt trên một đống linh thạch.

Mộc phù hút lấy linh khí trong linh thạch, phù văn từ mộc bài truyền ánh sáng vào truyền tống pháp trận, phương hướng chỗ mộc phù lúc này trở nên vững chắc.

Đa Bảo Linh Hầu lại lấy ra khối gỗ, một lúc khắc hơn mười đạo phù bài vững vàng định trụ các nơi trong không gian truyền tống, đem truyền tống pháp trận trước đó lung lay muốn vỡ ổn định.

Nó chỉ vào Ngọc Mật chi chi kêu to liên tục, sau đó giậm chân dường như đang trút giận lên vai Bao Cốc.

Bao Cốc buồn bực hỏi:
"Sư tỷ, tiểu hầu tử nói cái gì?"
Ngọc Mật nhếch môi, không vui ý mà nói câu:
"Đừng để ý nó, nó đang mắng người!" Nàng hướng Đa Bảo Linh Hầu trừng, quát to:
"Câm miệng! Ngươi đi theo tổ sư gia học trận pháp thì rất giỏi sao? Ngươi không phát hiện di chỉ Linh Vân Phong thành cái dạng gì rồi sao? Ngươi không biết rất nhiều tuyệt học thất truyền rồi sao? Ngươi không biết hiện tại Linh Vân Phong đã không có bất luận pháp trận cao thâm bí tịch gì nữa sao? Ta không biết tu bổ pháp trận, ngươi đến cắn ta a!"
Bao Cốc yên lặng nhìn Ngọc Mật một hồi lâu, mới nhẹ nhàng phun ra một câu:
"Sư tỷ, ngươi đây là đang cùng hầu tử cãi nhau sao?"
Ngọc Mật thiếu chút nữa phun ra một búng máu! Nàng cư nhiên cùng một con hầu tử xấu xa lớn bằng bàn tay cãi nhau! Thật sự mất mặt! Mất mặt hơn nữa chính là nàng cư nhiên bị một con khỉ mắng!
Bao Cốc vươn một ngón tay sờ đầu Đa Bảo Linh Hầu:
"Tiểu hầu tử, mắng chửi người là rất không tu dưỡng!"
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng biểu thị ta biết rồi, trái lại ngồi trở lại trên vai Bao Cốc, lại quay đầu lại hướng Ngọc Mật chi một tiếng.

Trong đầu Ngọc Mật vang lên một thanh âm: "Ta không chấp nhặt với ngươi!" Khuôn mặt của nàng đều giận đến tái đi! Cái gì gọi là ngươi không cùng ta không chấp nhặt? Ta một người còn cần một con khỉ không chấp nhặt? Âu!
Đại khái qua nửa nén hương, hai người một khỉ mới xuyên qua hư không đi đến nơi.

Ngọc Mật thấy ánh sáng, chân dẫm trên mặt đất rắn chắc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hầu tử xấu xa tuy rằng đáng trách nhưng nếu như không có nó, nàng cùng Bao Cốc đều phải rơi ở nửa đường.

Nàng mới vừa thở một hơi, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh hấp một ngụm lãnh khí.

Bao Cốc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người! Phóng tầm mắt nhìn phạm vi xung quanh bị đốt thành đất khô cằn, trên mặt đất còn bốc lên khói xanh, cổ thụ ngã trên mặt đất, cắt thành từng đoạn cháy thành tro, trước mặt nàng không xa còn nằm một cụ thi thể cháy đen đang bóc khói.

Nàng khiếp sợ hô to:
"Sư tỷ, đây là có người độ kiếp thất bại sao?"
Ngọc Mật kêu lên:
"Độ kiếp thất bại có thể ném hơn mười cổ thi thể ở chỗ này?" Nàng túm Bao Cốc lên phi kiếm, phi hành hoả tốc rời khỏi.

Xem trình độ hủy diệt của trận tranh đấu tạo thành cùng phạm vi ảnh hưởng chỉ biết quyết không phải là một tu tiên giả Kim Đan sơ kỳ có thể ứng đối! Nàng không khỏi thầm than: Đây là vận khí gì a! Thật sự không phải một cái hai cái xui!
Phi kiếm của Ngọc Mật gần như dán trên mặt đất hăng hái phi hành.

Đa Bảo Linh Hầu trừng mắt cảnh giác nhìn bốn phía, rất có dấu hiệu thấy tình thế không ổn sẽ bỏ chạy.

Một đường đi tới, Bao Cốc lại gặp được rất nhiều thi thể nát tươm bị ném trên đất.

Ngọc Mật lập tức lao ra khỏi phiến tiêu điều này, lại gặp được phía trước có vài cây cổ thụ hơn mấy trăm năm bị chém gãy, rõ ràng hiện trạng là có người bỏ chạy hướng này, lại có người truy kích ở phía sau tạo thành.

Trong rừng núi hoang vắng phát sinh tranh đấu quy mô lớn như vậy, hơn nữa chí ít là tu tiên giả đã ngoài Nguyên Anh cảnh xuất thủ, tất nhiên là có trọng bảo.

Với tu vi Kim Đan sơ kỳ, mang theo một Bao Cốc Luyện Khí tầng thứ ba đi cùng tu tiên giả Nguyên Anh cảnh tranh bảo, chỉ có tìm chết.

Tu tiên giả Nguyên Anh cảnh thần thức cường đại, không chờ nàng đến gần sẽ bị phát hiện, nâng tay là có thể giết nàng.

Nàng không chút do dự quả đoán quay đầu lại hướng thoạt nhìn tương đối an ổn bỏ chạy.

Xa xa mơ hồ có tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ bay qua.

Cho dù nàng cùng Bao Cốc đều khởi động vòng ngọc ẩn thân nhưng tiếng tim đập thùng thùng của Bao Cốc cùng động tĩnh nàng khống chế phi kiếm cắt không trung không thể ẩn giấu, mấy cường giả Nguyên Anh hậu kỳ xẹt qua bầu trời đều dụng thần thức quét qua một chút.

Đại khái là Bao Cốc tim đập đến quá vang, cho thấy cảnh giới tu luyện của nàng thực sự thấp đến đáng thương, khiến cường giả Nguyên Anh Cảnh ngay cả nhìn đều lười nhìn một cái, thần thức vội vã từ chỗ các nàng thoảng qua.

Ngọc Mật còn thấy phía trước ngoài mấy trăm thước có một tu tiên giả Kim Đan Hậu Kỳ đang chạy đến hướng phát ra âm thanh tranh đấu, nàng phỏng chừng người đó đang muốn tìm cơ duyên chiếm tiện nghi.

Nàng mới vừa chú ý đến người đó liền thấy trên bầu trời một cường giả Nguyên Anh Cảnh tạc xuống một đạo lôi phong! Tu tiên giả Kim Đan Hậu Kỳ kia ngay cả kêu cũng chưa kêu một tiếng đã hóa thành một cỗ thi thể cháy đen dưới đạo lôi phong.

Ngọc Mật sợ đến tim mật lạnh lẽo, thu liễm sạch sẽ khí tức của bản thân.

Đây rõ ràng là đang thanh trừ a!
Tu vi yếu ớt của Bao Cốc không khác gì phàm nhân, dĩ nhiên sẽ không chọc người chú ý.

Ngọc Mật là Kim Đan sơ kỳ đã thoát thai hoán cốt bước vào cảnh giới tu tiên, đã có cường giả Nguyên Anh Cảnh đang thanh trừ lẫn nhau, nếu như phát hiện sự tồn tại của nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ngọc Mật không dám bay nữa, Nàng lập tức nhìn quét một vòng bốn phía, nhìn thấy phía trước cách đó không xa sau lùm cây có một sơn động nhỏ, trong sơn động còn có ba con sói nhỏ cùng một con sói cái.

Nàng nhảy vào trong sơn động, đẩy ra bụi cây nói với Bao Cốc:
"Đi vào!"
Bao Cốc không thấy được sơn động, nàng nhìn thấy Ngọc Mật đẩy ra lùm cây liền nghĩ là muốn nàng trốn vào trong bụi cây.

Nàng khom lưng tiến vào, bỗng nhiên thấy trước mặt có một sơn động cao nửa người rộng hai xích, nhẹ nhàng mà hô một tiếng:
"Sư tỷ, nơi này có sơn động!"
Ngọc Mật nói:
"Tiến vào đi!"
Vừa thấp vừa chật như vậy chui vào thế nào được? Bò vào giống như chó sao? Bao Cốc cảm thấy như vậy quá khó coi.

Sau đó nàng lại nghe thấy trong sơn động có tiếng dã thú non nớt kêu ngao cùng cảm thấy có cái gì đang nhìn chằm chằm bản thân, do dự muốn lui ra ngoài, nàng mới vừa di chuyển ra phía sau một chút liền bị Ngọc Mật một cước đá vào mông đem nàng đạp vào trong!
Bao Cốc lui lại không được, chỉ đành kiên trì bò vào.

Nàng nhìn thấy nhiều người chết như vậy, bầu trời còn có tu tiên giả không cần phi kiếm đều có thể bay tới bay lui, bây giờ sư tỷ muốn trốn nhất định là bên ngoài cực độ nguy hiểm, mới vứt mặt mũi mà chui "hang chó".

Bao Cốc biết nặng nhẹ, lúc này không để ý hình tượng, tay chân cùng sử dụng mà bò vào trong sơn động.

Nàng mới vừa bò vào không được một thước thì thấy bầy sói nửa đứng nửa nằm chuẩn bị công kích chăm chú nhìn nàng.

Bao Cốc lạc đường trong sơn lĩnh Linh Vân Phong số sói đã giết qua mười ngón tay đều đếm không hết, há có thể sợ con sói mẹ này! Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra búa hướng phía sói mẹ, đang do dự là nên hù dọa hay là một búa chém đầu nó.

Lúc nàng nhìn đến sói con phía sau, nghĩ rằng sói con nếu như mất đi sói mẹ sẽ sống không được, nên chỉ huy búa xua đuổi
Ngọc Mật ở bên ngoài đang cấp thiết thúc dục Bao Cốc, đạp mông nàng đem nàng nhét vào trong động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui