Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc ngồi nửa ngày cũng vô pháp tĩnh tâm, nàng đứng dậy trở lại trong phòng tìm được Tử Vân Thù đang ngồi bên cửa sổ vẻ mặt thích ý uống Hầu Nhi Tửu.

Nàng gọi một tiếng:
"Tiểu sư thúc." Nói: "Sư tỷ bất quá phải đi tiễn tả hữu Trưởng Lão Thanh Phong Các cùng tham gia kết minh nghi thức, thế nào lâu như vậy vẫn chưa quay về?"
Tử Vân Thù liếc xéo Bao Cốc chọn, nói:
"Kết minh nghi thức phải có nhân vật trọng yếu của hai phái hiện diện, trước khi kết minh còn phải có một cáo thiên nghi thức, ngươi cho là giang hồ nhân sĩ kết bái huynh đệ sao, đốt ba nén nhan khấu đầu ba cái nói cái gì không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm là xong việc? Hơn nữa bên ngoài có Thái Âm Môn vây khốn, cho dù Huyền Thiên Môn cùng Thanh Phong Các liên thủ, Thái Âm Môn cũng không bỏ qua.

Chuẩn bị không tốt Thái Âm Môn cũng sẽ mời thế lực khác đến liên thủ tiêu diệt Huyền Thiên Môn." Nàng liếc xéo Bao Cốc:
"Trọng bảo trên người ngươi, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ dẫn đến họa diệt môn."
Huyền Thiên Môn suy nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Nếu có Nam Sơn Nhất Kiếm tọa trấn Huyền Thiên Môn, bọn họ còn dám đến đánh không?"
Tử Vân Thù cả kinh thiếu chút nữa từ trên cửa sổ ngã xuống, nàng hét lớn:
"Ngươi điên rồi a! Nam Sơn Nhất Kiếm là dạng người gì ngươi còn chưa thấy sao, ngươi còn dám mời hắn đến tọa trấn Huyền Thiên Môn! Thái Âm Môn bất quá là tùy ý thử một chút liền bị tru diệt ba vị Nguyên Anh Cảnh...!Ngươi...!To gan lớn mật!"
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói:
"Nếu như ta có thể chữa khỏi bệnh điên của hắn."
Tử Vân Thù nhìn Bao Cốc giống như nhìn người điên.

Bao Cốc nói:
"Tiểu sư thúc, ngươi dẫn ta đến Huyền Nguyệt Cổ Thành."
Tử Vân Thù mặc kệ Bao Cốc,
Bao Cốc cũng biết trong thời điểm mấu chốt Tử Vân Thù sẽ không để nàng ra ngoài, nếu như để nàng đi ra ngoài vậy nhất định là Huyền Thiên Môn sẽ không giữ được.

Nàng suy nghĩ một chút, đơn giản gọi Đa Bảo Linh Hầu.

Nàng lớn tiếng gọi bảy tám tiếng mới nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu từ dưới đất lộ ra nửa người trừng lớn đôi mắt nhìn nàng.

Nàng nói với Đa Bảo Linh Hầu:
"Tiểu hầu tử, ngươi đi mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến đây."
Tử Vân Thù thoáng chốc nhảy từ trên cửa sổ xuống, quát lên:
"Không được đi!"
Đa Bảo Linh Hầu mở to đôi mắt nhìn, lại nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc từ trong túi trữ vật lấy ra một đống lớn linh quả linh dược chất trước mặt Đa Bảo Linh Hầu:
"Rượu trước đó ngươi cho ta, ta bán đi một phần rất nhỏ, đây là linh quả linh dược của ngươi sau khi bán rượu, một đổi năm.


Mặt khác ta tặng một ít rượu cho một số người, số rượu ta tặng đi vẫn lấy giá một đổi năm trả cho ngươi, coi như là ta mua." Nói xong, nàng lại dâng lên một đống linh quả linh dược.

Đa Bảo Linh Hầu vui mừng đem đống linh quả linh dược xếp thành núi thu lấy, chi kêu to một tiếng, biến mất.

Tử Vân Thù không chuyển mắt chăm chú nhìn Bao Cốc:
"Ngươi nắm chắc như vậy sao? Không sợ mang đến họa diệt môn cho Huyền Thiên Môn?"
Bao Cốc nói:
"Nam Sơn Nhất Kiếm không điên, hắn chỉ là chịu không nổi đả kích mà thôi."
Tử Vân Thù tức giận quát lên:
"Vậy còn không gọi là điên?"
Bao Cốc nói:
"Tiểu sư thúc, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không dùng tính mệnh bản thân cùng cuộc sống yên ổn đi mạo hiểm."
Tử Vân Thù nhìn thấy Bao Cốc nói vô cùng chắc chắn, lại nghĩ đến trước đó nghe Bao Cốc nghị luận, hơn nữa nàng không có cách nào bắt Đa Bảo Linh Hầu xuất quỷ nhập thần trở về, chỉ có thể lựa chọn tạm thời tin tưởng Bao Cốc.

Tròng mắt Bao Cốc vừa chuyển, hỏi:
"Tiểu sư thúc, ngươi thế nào biết chuyện trước đó Nam Sơn Nhất Kiếm phát điên? Không phải đang bế quan sao?"
Tử Vân Thù hừ cười:
"Lý do Thái Âm Môn dùng để công phạt Huyền Thiên Môn chính là ngươi lợi dụng Nam Sơn Nhất Kiếm đã phát điên bày kế mưu hại ba vị Nguyên Anh Cảnh Thái Âm Môn." Thái Âm Môn có ba vị Nguyên Anh cao thủ chết trong tay Nam Sơn Nhất Kiếm, còn có một vị bị mấy sư huynh của nàng chính tay truy giết, một lúc tổn thất bốn Nguyên Anh Cảnh, cho dù đối với bất luận môn phái nào đều là tổn thất rất lớn.

Thái Âm Môn không phát điên mới lạ!
Bao Cốc chột dạ rụt cổ lại, yên lặng không nói gì ngồi trong khách đường đợi Đa Bảo Linh Hầu mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến.

Trong lòng Tử Vân Thù khẽ động, hỏi:
"Ngươi sẽ không thực sự....."
Bao Cốc thành thật đáp:
"Ta là muốn cho Thái Âm Môn chịu chút vị đắng biết lợi hại, nhưng không nghĩ tới Nam Sơn Nhất Kiếm lại lợi hại như vậy."
Tử Vân Thù không nói gì, đồng thời nội tâm không khỏi thấp thỏm.

Bao Cốc mới vừa bước vào tu tiên giới không lâu, chưa hiểu nhân tình thế thái, không biết phân nặng nhẹ làm việc không biết cân nhắc chừng mực, vô ý một chút sẽ dẫn đến đại họa.

Nàng suy nghĩ một chút lấy ra truyền âm phù đưa tin, để Huyền Thiên Môn có chuẩn bị trước.

Đại khái qua một nén hương, Tử Vân Thù đột nhiên thu được truyền âm của cha nàng:
"Nhanh chóng đưa Bao Cốc về sơn môn, nhanh! Lập tức!"
Tử Vân Thù nghe cha nàng nói xong vạn phần cấp thiết, liền biết đã xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất gì đó, nói với Bao Cốc:

"Đi, chúng ta lập tức về sơn môn." Vừa dứt lời liền nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu từ dưới đất chui ra nhảy lên trên vai Bao Cốc.

Nàng hỏi:
"Nam Sơn Nhất Kiếm đâu?" Liên tưởng đến tin tức cha nàng truyền đến, lập tức hiểu được, kêu lên:
"Hắn đang ở sơn môn?" Nàng nói với Bao Cốc:
"Ngươi lập tức đi theo ta." Nàng nắm lấy thắt lưng Bao Cốc, chân đạp phòng ngự pháp trận lao ra khỏi Linh Vân Phong thiết trí truyền tống trận đài trong nháy mắt truyền tống đến sơn môn.

Bao Cốc mới vừa theo Tử Vân Thù đạp truyền tống trận đài từ trong hư không đi ra liền bị trận thế trước mặt là kinh sợ.

Đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Nam Sơn Nhất Kiếm bạch y bạch phát đứng trước cửa sơn môn.

Phía sau nàng là cao thủ chư phong Huyền Thiên Môn, Chưởng môn sư công, Quyền chưởng môn, Phong sư bá, Ngọc Mật sư tỷ, chân truyền đệ tử của Quyền chưởng môn Nam Y cùng với rất nhiều đồng môn sư huynh đệ nàng chưa từng gặp qua.

Phía sau Chưởng môn sư công còn có Lữ các chủ Thanh Phong Các, tả hữu Trưởng Lão hơn mười vị đệ tử Thanh Phong Các.

Cách đó không xa phía sau Nam Sơn Nhất Kiếm là rất nhiều người mặc y phục Thái Âm Môn, những người này có một số hoặc cưỡi yêu thú yêu cầm hoặc chân đạp phi kiếm hoặc ngự cương quyết toàn bộ nhẹ nhàng đứng trên không trung, đông nghịt một mảnh nhiều người đếm không hết.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật ở đây, khẩn trương trong lòng không biết vì sao giảm đi rất nhiều.

Nàng xoay người mặt hướng Tử Vân Tiêu, nói:
"Bao Cốc tham kiến Chưởng môn sư công, tham kiến Quyền chưởng môn, tham kiến Phong sư bá, Lữ các chủ...." Nhất nhất hành lễ, lại xoay người nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm, nàng thở sâu, giương mắt nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm đang chăm chú nhìn nàng, nói:
"Ta có có ba thứ cho ngươi xem.

Một thứ có liên quan đến Tô Vân Hề, một thứ có liên quan đến ngươi, một thứ có liên quan đến ta."
Nam Sơn Nhất Kiếm bạch y dính máu, tựa như hoa mai nở trên tuyết.

Tóc tùy ý lả lướt tung bay theo gió, chỉ bạc phi dương.

Hắn mặt không biểu tình nhìn Bao Cốc, ngay cả đôi mắt cũng giống bị đóng băng,.

Bao Cốc nhìn ánh mắt Nam Sơn Nhất Kiếm, nghĩ đến sư tỷ cũng đang ở phía sau nhìn, thoáng chốc không khẩn trương cũng không sợ nữa.

Nàng nói:

"Ngươi theo ta đến đây! Ta dẫn ngươi đi một chỗ!" Nói xong cũng không quản mọi người phản ứng, xoay người đi vào bên trong Huyền Thiên Môn.

Nàng đi vài bước, nhưng không nghe được tiếng bước chân của Nam Sơn Nhất Kiếm, quay đầu lại nhìn thấy Nam Sơn Nhất Kiếm đang lãnh đạm theo sau nàng.

Nàng lại tiếp tục nhìn ra sau, phát hiện người của Thái Âm Môn tựa hồ bị Nam Sơn Nhất Kiếm làm sợ hãi.

Lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy chưởng môn sư công rất có khí thế rống lớn một tiếng: "Cút!" Một tiếng kia như sấm rền, chấn động màng tai của nàng, trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa không đứng vững.

Trong tai nàng không ngừng ù ù, đột nhiên cái gì đều nghe không được nữa.

Bao Cốc xoa xoa cái lỗ tai, lại xoa mắt, vẫy vẫy đầu, một hồi lâu mới hòa hoãn một chút, lập tức lấy ra Hầu Nhi Tửu uống một ngụm trấn định tinh thần, nàng vỗ vỗ tiểu bộ ngực, nhanh hơn bước chân rời khỏi.

Nam Sơn Nhất Kiếm bỗng nhiên nói:
"Đây là rượu gì?" Giọng nói vừa phát ra, Hầu Nhi Tửu trong tay nàng liền rời vào trong tay Nam Sơn Nhất Kiếm.

Bao Cốc nhìn thấy Nam Sơn Nhất Kiếm chăm chú nhìn hồ lô Hầu Nhi Tửu thất thần.

Nàng gọi vài tiếng, Nam Sơn Nhất Kiếm mới hồi phục tinh thần ném hồ lô lại cho nàng.

Đám người Thái Âm Môn trên không trung lại vang lên một thanh âm:
"Tử Vân Tiêu, ngươi bất quá mới vừa bước vào Hóa Thần Sơ kỳ mà thôi, có gì đáng ngông cuồng? Đừng nói Huyền Thiên Môn chỉ có một mình ngươi là Hóa Thần Sơ Kỳ, cho dù có năm ba người như ngươi bọn ta cũng không sợ! Hôm nay Nam Sơn tiền bối thay các ngươi ra mặt, nên bọn ta nể mặt Nam Sơn tiền bối!" Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tử Vân Tiêu:
"Tốt nhất là ngươi nên khẩn cầu Nam Sơn Nhất Kiếm vĩnh viễn che chở các ngươi! Hừ, chó cậy thế người, có ý uy phong! Chúng ta đi!"
Hùng hổ, trận binh Thái Âm Môn dĩ nhiên cứ như một đám mây đen gặp phải gió to bị thổi đi rồi.

Bao Cốc đau đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: 'Ta còn thay bọn họ cảm thấy mất mặt.' Nếu như không phải Nam Sơn Nhất Kiếm đột nhiên xuất hiện, nhìn Thái Âm Môn trận thế khổng lồ như vậy, đối với Huyền Thiên Môn mà nói tình thế tương đương nguy hiểm.

Nàng nói với Nam Sơn Nhất Kiếm:
"Ngươi theo ta."
Nam Sơn Nhất Kiếm chậm rãi đi theo phía sau Bao Cốc, thê lương lên tiếng:
"Trong tay ngươi quả nhiên có Thiên Linh quả, chỉ tiếc quá muộn rồi, đã quá muộn."
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói.

"Chỉ cần không tu luyện thành tiên, chung quy sẽ có một ngày ngươi cùng ta đều sẽ chết.

Cha ta cũng rất yêu nương của ta, lúc ta sinh ra nương ta chết đi, cha ta cũng rất thương tâm, suốt đời hắn cũng không cưới thê tử nữa, hắn vừa làm cha vừa làm nương nuôi ta khôn lớn." Nàng nhìn thấy Nam Sơn Nhất Kiếm đang nghe nàng nói, vì vậy đi đến phương hướng Linh Vân Phong.

Nàng thất thần suy nghĩ một hồi, hoãn giọng nói:
"Cha ta cùng ngươi không khác nhau lắm, chỉ là bởi vì hắn còn phải nuôi ta, hắn ngay cả cơ hội để bản thân điên rồ cũng không có, nhưng bởi vì hắn có ta mới khiến hắn có dũng khí cùng hy vọng hảo hảo mà sống tiếp.

Người sống, sợ nhất chính là không có hy vọng, không có điểm tựa." Nàng nói xong, quay đầu nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm đang chậm rãi đi theo.


"Nương ta đi rồi, trong lòng cha ta vẫn có bà, hắn làm tiếp những chuyện nương ta không thể làm, sống tiếp cuộc sống nương ta không thể sống...." Lời của nàng dừng một lúc, quay đầu lại nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm:
"Tuy rằng từ nhỏ ta không có nương, nhưng cha ta lạ chăm sóc ta rất tốt, hắn vừa làm cha vừa làm nương, đem tình thương phụ mẫu cùng lúc cho ta.

Ta cuối cùng cảm thấy nương ta vẫn sống, vẫn sống trong lòng cha ta, vẫn sống bên cạnh cha ta, bởi vì ta cha còn sống, còn nhớ rõ bà, làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến bà."
Nam Sơn Nhất Kiếm lặng lẽ không nói gì.

Bao Cốc nhìn hắn không phản ứng, cũng không biết hắn có nghe vào hay không.

Nàng tiếp tục dọc theo đạo đài vừa dài vừa rộng vừa cao đi lên.

Nàng cúi đầu nói:
"Là người đều sẽ chết, cùng trời tranh mệnh, thường tranh không thắng mệnh.

Đời người ngắn ngủi, nhân lúc còn sống làm xong những chuyện muốn làm, vậy chết cũng không tiếc.

Nam Sơn tiền bối, ta đã từng nghĩ đến tương lai không nên giống như ngươi trải qua sinh ly tử biệt, lưu lại một người trên đời bi thương.

Nhưng họa phúc khó lường, thế sự thay đổi, ta thực sự không nắm chắc có thể cùng ái nhân đều tu luyện thành tiên vĩnh viễn cùng nhau hay không.

Sau đó ta đã nghĩ, nếu như ngày nào đó người ta yêu chết đi, ta sẽ thay nàng sống tiếp, giống cha ta, những chuyện người ấy không thể làm ta sẽ làm thay, làm cho mọi người nhớ kỹ ta đồng thời cũng nhớ kỹ người ấy, nhớ người ấy là người ta yêu nhất, ta bởi vì người ây mới làm những việc đó.

Nếu như ta chết sớm hơn người ta yêu, ta chỉ hy vọng người ấy có thể hảo hảo mà sống tiếp, tu luyện thành tiên, ngang dọc tiêu dao vô ưu vô lự." Nàng nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Ngươi biết không? Ta rất vô dụng, là Ngũ Linh Căn, vẫn luôn bị người coi thường, tất cả mọi người đều cảm thấy ta tu tiên là lãng phí tài nguyên, nếu không có tiểu hầu tử, ta căn bản không có hy vọng tu tiên, mọi người bảo vệ ta cũng bởi vì tiểu hầu tử chỉ đồng ý theo ta, giúp ta.

Người ta yêu nhất định sẽ không phế tài như ta, nhất định sẽ lợi hại hơn ta, ta nghĩ nếu người ấy giỏi hơn ta, ta sẽ cảm thấy mãn nguyện." Bao Cốc bỗng nhiên ý thức được lúc nàng nói những lời này tất cả suy nghĩ trong đầu đều là Ngọc Mật, không tự giác đem Ngọc Mật đặt vào vị trí người nàng yêu, khiến nàng sợ đến cả người chấn động, liên tục mặc niệm: 'Không yêu sư tỷ, không yêu sư tỷ, không yêu sư tỷ!' Làm sao có thể là sư tỷ! Sư tỷ đối với ta tốt như vậy, sao có thể không phải là nàng? Sư tỷ là nữ, thế nào có thể là nàng? A di đà phật!
Bao Cốc mặc niệm thanh tâm bí quyết vùi đầu leo núi, lúc nàng leo đến lương đình, bên cạnh lương đình còn có một con chim ưng béo mập, nàng lại rẽ qua đường nhỏ cạnh.

Nàng nói với Nam Sơn Nhất Kiếm:
"Con đường này đi thông đến cấm địa Huyền Thiên Môn, trước đây là cấm địa, hiện tại hình như không phải nữa."
Nam Sơn Nhất Kiếm vẫn như một rối gỗ đi theo Bao Cốc.

Bao Cốc nói:
"Nam Sơn tiền bối, ta biết ngươi không điên, ngươi nhất định biết ta muốn làm gì."
Nam Sơn Nhất Kiếm không để ý đến Bao Cốc, vẫn như cũ trầm mặc theo sát phía sau.

Ngọc Mật xa xa theo sát Bao Cốc, nhìn Bao Cốc dẫn Nam Sơn Nhất Kiếm đến di chỉ Linh Vân Phong, trong lòng liên tục thầm mắng: 'Tiểu hỗn đản không biết sống chết!' Nàng không dám đến gần Nam Sơn Nhất Kiếm, chỉ sợ Nam Sơn Nhất Kiếm phát điên đem bản thân một kiếm bổ đôi! Cao thủ Nguyên Anh Cảnh có pháp bảo hộ thân đều bị hắn dễ dàng xẻ hai, bản thân mới Kim Đan Sơ Kỳ không phải đối thủ! Nàng nhiều lắm, nhiều nhất, tối đa làm tròn nghĩa vụ của một sư tỷ, nếu như Nam Sơn Nhất Kiếm bỗng nhiên phát điên thì sẽ liều chết đem thần tài sư muội vớt đi! Ngọc Mật biết rõ nếu Nam Sơn Nhất Kiếm phát điên đối với nàng cùng Bao Cốc, nàng muôn lần chết khó thoát.

Nhưng nàng vẫn luôn không thể nhìn Bao Cốc chết a! Để truyền thừa duy nhất của tổ sư gia, để Đa Bảo Linh Hầu chết cũng không thể để Bao Cốc chết, đúng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận