Ta Vốn Phúc Hậu


Bao Cốc đi đến trong viện, từ trong túi trữ vật siêu lớn của nàng lấy ra một thanh trường kiếm tinh thấu như băng.

Thanh kiếm này là cấm khí pháp bảo Tiểu sư thúc mới vừa cho nàng cùng lúc với đống pháp bảo kia.

Nàng cầm thanh kiếm trong tay thì phát hiện thanh kiếm này rất nhẹ, hơn nữa còn khôi mài lưỡi.

Nàng nghĩ đến phi kiếm của sư tỷ có thể treo ở không trung, vì vậy cũng ném kiếm lên không trung, kiếm liền khinh phiêu rơi xuống mặt tuyết.

Bao Cốc nhặt thanh kiếm lên, lại thử dùng chân khí rót vào trong kiếm, thân kiếm lập tức nổi lên một mạt quang quyển, hơn nữa còn có một loại cảm giác tựa như có sức nổi tuôn ra.

Nàng trong lòng đại hỉ, thầm nghĩ: 'Quả nhiên là phi kiếm!'
Nàng quán chú càng nhiều chân khí vào trong kiếm, sức nổi trên thân kiếm càng tăng lên.

Nàng cẩn cẩn dực dực, từng chút từng chút buông kiếm trong tay ra, phát hiện kiếm dĩ nhiên lơ lửng trên không.

Bao Cốc mừng đến thầm kêu: 'Ta quá thông minh, tùy ý chi phối một chút liền biết phi kiếm dùng như thế nào! Hừ! Xem ta chân đạp phi kiếm bay đi bay lại trên bầu trời một vòng khiến sư tỷ phải nhìn với cặp mắt khác xưa!' Nàng thở sâu, đề khí, trực tiếp nhảy lên trên phi kiếm, kết quả dưới chân bỗng nhiên sinh ra một cổ cảm giác trống rỗng, chân dẫm phi kiếm của nàng chạm đất, bởi vì không chuẩn bị mà bỗng nhiên rơi xuống, hai chân của nàng nặng nề rơi xuống đất bị trặc chân, phát sinh một tiếng kêu đau đớn.

Bao Cốc che mắt cá chân ngã ngồi trên đất, nhìn phi kiếm bị nàng giẫm nằm trên tuyết, tức giận đến nước mắt đảo quanh! Tiểu sư thúc luyện thanh kiếm xấu xa gì vậy a!
Ngọc Mật vạn phần không nói nên lời cầm theo con dao từ phòng bếp đi ra, đi đến bên cạnh Bao Cốc nói:
"Bao Cốc, ngươi còn có thể ngốc hơn nữa không? Phi kiếm là dùng như thế này sao? Ngươi phải đưa thần niệm vào trong kiếm trước, lúc phi kiếm sinh ra linh khí, dùng máu nhận chủ, như vậy mới có thể điều khiển phi kiếm phi hành." Nàng nhìn thấy Bao Cốc đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn thành một khối, nhíu mày, thu con dao trong tay vào vòng ngọc trữ vật, ngồi xổm xuống quan sát mắt cá chân của Bao Cốc.

Kết quả bởi vì hài cùng tất của Bao Cốc đều là cấm khí Nguyên Anh pháp bảo, ngăn cản thần niệm của nàng, hơn nữa chân Bao Cốc lại bị hài quấn kín kín thực thực căn bản không biết tình trạng mắt cá chân của nàng.

Nàng mắng nhỏ một tiếng:
"Không tiền đồ!" Ôm lấy Bao Cốc đang ngồi trên tuyết trở lại trong phòng, đặt nàng ngồi xuống ghế, cẩn thận cởi hài của Bao Cốc ra.

Nàng ngược lại không phải lo lắng làm đau Bao Cốc mà chỉ sợ không cẩn thận phát động cấm khí pháp bảo, cấm khí Nguyên Anh kỳ uy lực công kích không phải Kim Đan sơ kỳ như nàng hiện tại có thể chịu được.

Bao Cốc mang hài rất chặt, Ngọc Mật mất nửa ngày mới cởi ra được, Bao Cốc càng đau đến nước mắt đảo quanh chỉ còn kém không lăn ra vành mắt khóc cho Ngọc Mật xem.


Ngọc Mật cởi tất của Bao Cốc ra thì thấy mắt cá chân sưng lên, trật gân cùng kéo bị thương cơ bắp, nhưng xương cốt cũng không bị thương.

Nàng lấy thuốc lưu thông máu thoa lên mắt cá chân cho Bao Cốc, bàn tay xoa lên chỗ sưng bầm, dùng chân khí lưu thông máu cho Bao Cốc.

Nàng khẽ mắng:
"Bao Cốc, ngươi không có tiền đồ! Tốt xấu gì ngươi cũng đã Luyện Khí lục giai, chút thương tích nhỏ nhặt, ngươi chuyển khí trong đan điền vài lần, đánh tan máu bầm thoa một chút thuốc chữa thương ngoại dụng thì lập tức ổn rồi."
Bao Cốc nhăn mũi:
"Ta....!Ta là lần đầu tiên bị thương như vậy! Người khác đều nói thương gân động cất phải một trăm ngày mới khỏi."
Đôi mắt Ngọc Mật vô thần, quát to:
"Một trăm ngày? Ta đem xương cốt kinh mạch toàn thân ngươi cắt đứt, ngươi điều dưỡng cũng không cần đến một trăm ngày!" Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xoa mắt cá chân cho Bao Cốc, thầm than: 'Hài tử lớn lên trong thành chính là không giống người khác.' Ngón chân tròn tròn, bàn chân no đủ, tinh tế vừa vặn nắm trong bàn tay nàng.

Ngọc Mật rốt cuộc lần đầu tiên kiến thức đến cái gì gọi là "chân ngọc", đẹp tựa như dùng cực phẩm noãn ngọc khắc ra.

Khi còn bé trong nhà nàng rất đông huynh muội, lại nghèo khó, quanh năm chân trần, có thể có mang hài rơm đã tốt lắm rồi, cho nên chân rất thô ráp, thẳng đến sau khi đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, dịch kinh tẩy tủy mới khiến những vết thô ráp trên chân biến mất, chân mới trở nên tế nộn.

Bao Cốc ngược lại được nuôi đến chân đẹp như vậy.

Ngọc Mật nhìn thấy vết ứ bầm trên chân Bao Cốc biến mất, lại nhẹ cử động mắt cá chân Bao Cốc, hỏi:
"Còn đau không?"
Bao Cốc lắc đầu nói:
"Không đau nữa, cảm ơn sư tỷ."
Ngọc Mật thấp mắng một tiếng:
"Chưa từng gặp qua kẻ ngốc như vậy." Buông chân Bao Cốc ra xoay người quay về phòng bếp rửa tay tiếp tục làm cơm.

Bao Cốc mang hài cùng tất đến trong viện tìm phi kiếm bị bản thân giẫm lên, rồi lại trở lại trước cửa phòng bếp hỏi:
"Sư tỷ, làm thế nào để phi kiếm có tinh thần lạc ấn?"
Ngọc Mật đang thái thịt yêu thú, đầu cũng không nâng mà đáp:
"Đã vận dụng thần niệm chưa?"

Bao Cốc nói:
"Cảm ứng giống như cảm ứng linh khí xung quanh sao?"
Ngọc Mật ân một tiếng, nói:
"Đúng vậy."
Bao Cốc dùng thần niệm dẫn nhập phi kiếm, nhìn thấy trong kiếm là một mảnh thế giới trắng xoá tràn ngập linh khí.

Nàng lấy kiếm của bản thân ra, cắt ngón tay, nhỏ hai giọt máu lên trên phi kiếm, trong đầu nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường tựa như nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của phi kiếm, xác thực mà nói là tựa như phi kiếm này trở thành một bộ phận của nàng.

Nàng nhớ kỹ phi kiếm của sư tỷ có thể biến lớn biến nhỏ, vì vậy thử khiến phi kiếm của mình thu nhỏ lại.

Thần niệm của nàng vừa động, phi kiếm trước mặt cư nhiên thu nhỏ lại đến chỉ có một tấc.

Bao Cốc vô cùng vui vẻ, hỏi:
"Sư tỷ, phi kiếm của ngươi cất ở đâu?"
Ngọc Mật thở dài, nói:
"Phi kiếm phẩm chất tốt giống nhau đều là linh kiếm, có thể thu nhập đan điền.

Tiểu sư thúc luyện cho ngươi thanh kiếm này phẩm chất rất tốt, ngươi hoàn toàn có thể thu vào đan điền của ngươi."
Bao Cốc ân trả lời một tiếng, thấp niệm hô:
"Thu!" Tâm niệm mới vừa động, tiểu phi kiếm thu còn một tấc trên tay nàng liền tiến nhập đan điền, sau đó phi kiếm liền giống như gặp phải lực lượng cường đại gì đó từ trong đan điền bị đẩy lùi ra ngoài, "ba" một tiếng rơi trên mặt đất, không ngừng kêu vang.

Ngọc Mật quay đầu nhìn kiếm trên mặt đất, lại nhìn Bao Cốc, nói:
"Ngươi không thích kiếm Tiểu sư thúc luyện cũng đừng ném trên mặt đất a?"
Bao Cốc chỉ cảm thấy oan uổng:
"Ta không ném!" Nàng nhặt phi kiếm từ trên mặt đất lên, lần nữa đem phi kiếm thu vào đan điền, kết quả lúc này đây phi kiếm vẫn vừa mới đến gần đan điền lại bị đẩy ra ngoài, lần này bay càng xa, trực tiếp đánh vào trên tường, phát sinh một tiếng vang lớn.

Ngọc Mật cả kinh trợn tròn đôi mắt không chuyển mắt nhìn Bao Cốc.


Bao Cốc nhíu mày nói thầm:
"Thế nào thu không vào?" Nàng lần nữa thu phi kiếm vào đan điền, kết quả vẫn giống như lần trước, mới vừa chạm được đan điền liền bị chân khí trong đan điền đánh bay ra ngoài.

Nếu không phải trên người Bao Cốc có Nguyên Anh cấm khí ngăn chặn mọi sự dò xét thì Ngọc Mật thật muốn nhìn xem Bao Cốc đang làm cái quỷ gì.

Nàng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Bao Cốc đáp:
"Không biết a, ta đem phi kiếm thu vào đan điền, phi kiếm mới vừa chạm được đan điền đã bị chân khí trong đan điền đánh bay ra."
Ngọc Mật nói:
"Hay là ngươi thu phi kiếm vào túi trữ vật đi.

Đan điền của ngươi bây giờ đã bị một thanh kiếm khác chiếm lấy rồi."
Tròng mắt Bao Cốc vòng vo chuyển, hỏi:
"Huyền Thiên Kiếm? Nó thế nào bá đạo như vậy a!"
Ngọc Mật khẽ cười một tiếng nói:
"Kiếm của Tổ sư gia, có thể không bá đạo sao?"
Bao Cốc yên lặng nhặt phi kiếm vào trong viện luyện phi hành.

Nàng lần này có kinh nghiệm, trước tiên đặt phi kiếm trên mặt đất, sau khi bản thân đứng trên phi kiếm mới thao tác nó chậm rãi bay lên.

Phi kiếm mang theo Bao Cốc chậm rãi bay lên, lúc lên đến độ cao trung bình nàng hướng xa xa sơn lâm nhìn lại nghĩ bay đến nơi đó, thần niệm khẽ động phi kiếm dưới chân liền hăng hái phi ra ngoài.

Bao Cốc chỉ cảm thấy dưới chân lại trống rỗng, phi kiếm dưới chân thoáng chốc hóa thành một đạo bạch quang phi xa, còn này lại rất bi kịch bị bỏ quên trên cao, ngũ thể đầu địa té lăn trên đất, đau đến ngũ tạng lục phủ toàn thân đều nhức nhối, khuôn mặt vặn thành một đoàn bò cũng bò không nổi.

Ngọc Mật khiếp sợ cùng bái phục! Còn có từ trên phi kiếm ngã xuống? Tuy nói lúc nàng mới vừa luyện tập phi kiếm cũng đứng không vững, nhưng cũng không trực tiếp ngã xuống như vậy a.

Nàng âm thầm lau mồ hôi, nói thầm: "Bao Cốc, ngươi chậm rãi luyện tập đi!"
Rất nhiều người tu tiên bởi vì túng thiếu, đến Trúc Cơ Mạt Kỳ cũng không có được một thanh phi kiếm.

Luyện Khí Kỳ liền có phi kiếm giống như đệ tử cực kỳ được coi trọng trong các môn phái hoặc tu tiên thế gia, nhân số cực nhỏ, hơn nữa phi kiếm phẩm chất đều là hạ phẩm.

Bao Cốc mới Luyện Khí lục giai, mới đủ tiêu chuẩn ngự kiếm phi hành thì liền có một thanh phi kiếm thượng đẳng, đó là mơ ước của không biết bao nhiêu người, việc này phải có bao nhiêu nhân hòa cùng đáng giận!
Bao Cốc lần nữa triệu hồi phi kiếm, nàng lần này học được khôn ra.


Nàng không đứng, mà nàng ôm lấy phi kiếm, khống chế nó bay lên, hơn nữa dùng tốc độ rất chậm, chậm rãi bay đến rừng cây đối diện dòng suối nhỏ.

Ngọc Mật thấy Bao Cốc giống như một con rùa liều chết ôm lấy phi kiếm, trong nháy mắt cảm thấy có một đạo cửu thiên huyền lôi từ đỉnh đầu đánh xuống! Sấm sét cuồn cuộn như có như không!
Cho ngươi một cái cực phẩm phi kiếm, ngươi lấy nó giả làm rùa!
Ngọc Mật không thể nhịn được nữa lấy ra truyền âm phù, đánh thức Tiểu sư thúc đang "ngủ đông", để Tiểu sư thúc kiến thức qua uy lực cực phẩm phi kiếm của nàng.

Tử Vân Thù thống khổ kêu rên một tiếng:
"Còn không cho người khác được ngủ yên?" Nàng phóng xuất thần niệm nhìn ra ngoại viện, trong buồn ngủ mông lung tựa hồ thấy một con rùa lớn lục sắc ghé vào một cái cực phẩm phi kiếm Nguyên Anh Cảnh dùng tốc độ rùa bò bay trên trời! Quy yêu! Huyền Thiên Môn thế nào đụng nhập quy yêu rồi? Tử Vân Thù sợ đến nhảy dựng lên, bằng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi thủy đàm vượt đến trước mặt con "Lục Quy" đang muốn truyền âm cho Ngọc Mật để nàng chú ý bảo vệ tốt Bao Cốc lại thấy rõ thứ nằm sắp trước mặt không phải là rùa mà chính là Bao Cốc.

Bao Cốc nằm trên phi kiếm, tay trái gắt gao ôm lấy phi kiếm, tay phải giơ lên móng vuốt nhẹ nhàng quơ quơ, ngẩng đầu nhìn Tử Vân Thù hỏi: "Tiểu sư thúc, ngươi tỉnh ngủ nhanh như vậy sao?"
Tử Vân Thù tức giận thầm đáp: 'Ta là bị đánh thức có được hay không?' Đôi mắt nàng phun ra lửa phẩn nộ trừng Bao Cốc, hỏi:
"Rõ ràng không có chuyện gì, ngươi học làm rùa làm chi?"
Bao Cốc ách một tiếng cứng người trên không trung, gào rú nói:
"Ta không học làm rùa." Nàng cẩn cẩn dực dực ngồi trên phi kiếm, nói:
"Ta đang luyện tập ngự kiếm phi hành."
Tử Vân Thù tức giận đến tâm can chấn động, trách mắng:
"Úp sấp trên phi kiếm ngự kiếm phi hành? Ngươi đây là muốn khiến toàn bộ người của tu tiên giới cười đến chết?" Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
"Ngươi như vậy xuất môn đừng nói ngươi là đệ tử Huyền Thiên Môn, lại càng đừng nói ngươi là người của Linh Vân Phong." Lòng của nàng đều sắp tan nát rồi a! Tân tân khổ khổ luyện phi kiếm, cư nhiên bị Bao Cốc dùng để học làm rùa! Tử Vân Thù ngay cả ý nghĩ muốn biến trở về nguyên hình đại Bạch Xà nuốt sống Bao Cốc đều có.

Bao Cốc bị khí thế của Tử Vân Thù hù dọa, nàng nơm nớp lo sợ lảo đảo đứng trên phi kiếm nói:
"Ta...!Ta....!Ta đứng phi còn không được sao?" Càng sợ càng đứng không vững, liền choáng váng giữ không được thăng bằng, hét thảm một tiếng rơi xuống khỏi phi kiếm treo trên cành cây!
Tử Vân Thù nâng tay che mắt, thực sự không đành lòng nhìn thẳng! Nàng trong lòng lần nữa kêu rên: Phi kiếm ta luyện a, sao ngươi lại theo một chủ nhân như vậy! Nàng giận dữ hét:
"Bao Cốc, ngươi đã để phi kiếm nhận chủ, thì nó giống như một phần thân thể của ngươi, lúc ngươi ngã xuống không biết làm thế nào để nó tiếp được ngươi sao? Tâm niệm khẽ động nó có thể bay đến tiếp được ngươi! Ngươi phải xem nó như một phần thân thể mà dùng!" Tâm của nàng đau quá, nàng thế nào lại luyện cực phẩm phi kiếm để Bao Cốc đạp hư! Nàng còn nghĩ luyện ra một thanh phi kiếm phẩm chất cao tốc độ nhanh, tiêu hao ít linh khí, Bao Cốc gặp phải người đánh không lại chí ít có thể chạy thoát! Nhưng xem năng lực điều khiển phi kiếm của Bao Cốc — trông cậy vào Bao Cốc điều khiển phi kiếm chạy trốn, nàng chỉ sợ kết quả chính là phi kiếm bay ra, người ngã xuống khỏi phi kiếm mà chết!
Tử Vân Thù không thể nhịn được nữa xách Bao Cốc từ trên ngọn cây xuống, âm thầm phát thệ: Không dạy Bao Cốc đến giẫm ngược lên phi kiếm cũng có thể bay nàng sẽ không ăn cơm!
Ngọc Mật trong lòng vui vẻ: Hôm nay rốt cục khiến Tiểu sư thúc thấy rõ, ta không phải là người có bình hành cảm tệ nhất, ngự kiếm phi hành, bay đến kém cõi nhất trong lịch sử nha! Bao Cốc đứng nhất rồi!
Nghĩ đến nàng ở Trúc Cơ đại viên mãn luôn vẫn bay lảo đảo, lúc đi ngang qua Thanh Sơn quận còn bị Bao Cốc cười nhạo nàng là người mới vào tu tiên! Hiện tại Bao Cốc mới là người mới, còn là con rùa!
Bao Cốc lại một lần nữa từ trên phi kiếm ngã xuống.

Tử Vân Thù không thể nhịn được nữa rít gào:
"Ngươi thế nào còn ngốc hơn sư tỷ ngươi vậy."
Ngọc Mật: "......." Tiểu sư thúc, ngài có thể không ở hoàn cảnh thế này lấy ta ra làm tấm gương không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận