Ngọc Tu La thu kiếm trên tay, tức giận liếc Bao Cốc hỏi:
"Ta nói ngươi còn muốn cùng ta buôn bán hay không a? Không làm thì thôi!" Nói xong quay đầu muốn đi.
Bao Cốc lập tức kéo Ngọc Tu La lại, đưa lên một hồ lô nhị giai Hầu Nhi Tửu, nói:
"Đây...!Tiền đặt cọc, cho ngươi!" Buôn bán có lời như vậy, bỏ qua sẽ không có nữa!
Ngọc Tu La tiếp nhận nhị giai Hầu Nhi Tửu, nàng do dự, mở nút hồ lô ngửi thử, tỏ vẻ miễn cưỡng nói:
"Được rồi! Ta lấy bình rượu này, xem nhưng tiền đặt cọc." Nàng nhận lấy nhị giai Hầu Nhi Tửu, tiểu kiếm trong tay lăng không, trong không khí nhất thời hiện ra loại chuyển động như xoáy nước, Ngọc Tu La liền giống như nhảy vào trong nước trực tiếp từ trong không khí biến mất.
Thiếu niên kia thấy Ngọc Tu La rời khỏi, thật dài thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Bao Cốc:
"Sẽ không phải là ngươi tìm Ngọc Tu La bắt ta chứ?"
Bao Cốc chu môi:
"Ta lại không nhận ra ngươi."
Thiếu niên kia nói:
"Cũng đúng, ta là một tán tu, cũng không đắc tội nổi các ngươi....vậy....!Ha ha, ta đi đây!"
Bao Cốc hô lên:
"Chờ một chút! Ngọc Tu La kia nổi danh cái gì vậy?"
Thiếu niên kia tỉ mỉ tra xét bốn phía, nhỏ giọng nói:
"Khuôn mặt của nàng nổi danh."
Bao Cốc hỏi:
"Lớn lên xinh đẹp."
Thiếu niên gật đầu, nói:
"Ngươi biết Tuyết Mẫu Đơn hoa khôi Túy Hoa Lâu không?"
Bao Cốc lắc đầu.
Thiếu niên kia thật sâu nhìn Bao Cốc, rất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
"Ba năm trước đây, đệ nhất mỹ nhân của Huyền Nguyệt Cổ Thành chính là Tuyết Mẫu Đơn ở Túy Hoa Lâu.
Vị này Ngọc Tu La thích uống rượu, có lần uống say cùng người đánh đố, chạy đến Túy Hoa Lâu cùng hoa khôi Tuyết Mẫu Đơn so dung mạo, khiến các thanh niên già trẻ công tử thiếu gia khắp Huyền Nguyệt Cổ Thành vây xem, bình xét, đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Tuyết Mẫu Đơn, đến bây giờ còn không ai dám đến đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của nàng!"
Bao Cốc thầm hô lên: Ngọc Tu La làm một sát thủ lại chạy đi so dung mạo với hoa khôi? Còn trở thành đệ nhất mỹ nhân Huyền Nguyệt Cổ Thành? Đây là chuyện gì??
Nàng âm thầm đem chuyển Ngọc Tu La thích uống rượu ghi nhớ, lại hỏi thiếu niên kia:
"Ngọc Tu La là biệt hiệu của nàng hay là tên?"
Thiếu niên kia đáp:
"Ngọc là chỉ dung nhan của nàng đẹp như ngọc, Tu La là chỉ bản lĩnh lấy mạng người của nàng." Hắn ôm quyền nói:
"Tại hạ đến Thái Cổ di tích chỉ vì tìm kiếm linh trân hấp thụ một chút thiên địa linh khí tăng tu vi, trăm triệu không dám tranh đoạt cùng tu tiên thế lực các ngươi, vẫn xin Bao Cốc cô nương để ta rời đi."
Bao Cốc làm tư thế xin mời.
Thiếu niên kia quay đầu cất bước chạy, một bước nhảy ba bốn trượng, mấy bước liền biến mất trong rừng.
Bao Cốc thấy thiếu niên này chạy gấp như vậy nhất thời dở khóc dở cười, nghĩ thầm: Người này có thể lấy được thái cổ lệnh bài đi vào Thái Cổ di tích nhưng lại mua không nổi một thanh phi kiếm? Chí ít là tu vi Trúc Cơ Kỳ đi? Chạy trối chết cư nhiên chỉ dùng hai chân chạy!
Không có Ngọc Mật bên cạnh, Bao Cốc rất không có cảm giác an toàn, không dám ở lâu một chỗ.
Nàng xuất ra phi kiếm vô cùng cẩn thận dán mặt đất phi sâu vào Thái Cổ di tích.
Bao Cốc bay đại khái mười dặm, cảm thấy bản thân phi hành như vậy rất dễ bị người phát hiện.
Thực lực Luyện Khí cửu giai ở Thái Cổ di tích hành tẩu thực sự quá nguy hiểm lại quá dễ thấy, thực lực của nàng đặt ở Thái Cổ di tích chính là đặc điểm riêng biệt nhận dạng nàng, cho dù hoá trang dịch dung đều không lừa được người khác.
Hôm nay trên người nàng đã không còn pháp bảo cùng linh phù để nàng tiêu phí, một khi bị nhận ra thân phận lại không có sư tỷ ở bên bảo vệ, chỉ dựa vào vài đạo linh phù căn bản chống không được, lúc này chỉ có đột phá Luyện Khí Kỳ tiến nhập Trúc Cơ Kỳ mới có thể đi bước tiếp theo.
Nàng suy tư, quay đầu trở lại một vách núi trước đó vừa đi ngang.
Vách núi này ở vào giữa hai ngọn núi, định hình dốc xuống.
Mặt đất đặc biệt ẩm ướt, nham thạch trải rộng gồ ghề đầy hố nước, trái phải vách núi còn tích nước từ trên núi chảy xuống, trên vách đá còn có vết nước, xem tình hình này hẳn là khi mưa xuống sẽ bị dòng nước quét qua.
Bao Cốc kiểm tra một vòng, phát hiện phụ cận ngay cả một tiểu động vật cũng không có, không nhìn ra bất luận dấu vết nguy hiểm gì.
Nàng suy đoán là bởi vì nơi này thường có hồng thủy chảy qua, động thực vật sống trên đất liền không cách nào an cư, thủy sinh động thực vật dĩ nhiên cũng sẽ không sinh tồn ở nơi chứa không được nước này.
Bao Cốc lấy một ít hạ phẩm linh thạch bố trí một ẩn thân pháp trận cùng Tụ Linh Pháp Trận, nàng nhận thấy với mức độ ẩm ướt này thì không thể trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất tĩnh tọa luyện công, liền từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc xe kéo nhỏ trước đây lúc ở khu vực khai thác mỏ tiểu sư thúc đã làm cho nàng.
Bao Cốc khoanh chân ngồi trên xe kéo ở trung tâm Tụ Linh Pháp Trận, uống nhị giai Hầu Nhi Tửu cùng ăn Trúc Cơ đan, sau đó dùng thiên địa linh khí từ Tụ Linh Pháp Trận bắt đầu đột phá Trúc Cơ Kỳ.
Nàng vốn dĩ đang ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, cách Trúc Cơ Kỳ không còn xa.
Nơi này linh khí đầy đủ cộng thêm nhị giai Hầu Nhi Tửu cùng Trúc Cơ đan phụ trợ, tất cả thuận lý thành chương, Bao Cốc chỉ tốn nửa ngày liền đột phá Luyện Khí Kỳ chính thức trở thành tu tiên giả Trúc Cơ Nhất Giai.
Lúc Bao Cốc đột phá cảnh giới cảm giác được trong đan điền mơ hồ có khí tức của Huyền Thiên Kiếm, sau khi nàng đột phá vào Trúc Cơ nhất giai cũng không thu công đứng dậy mà chỉ ngưng thần cảm thụ động tĩnh của Huyền Thiên Kiếm.
Nàng biết Huyền Thiên Kiếm ngay trong đan điền của nàng, vừa rồi nàng trùng kích Trúc Cơ Kỳ dùng Trúc Cơ đan cùng Hầu Nhi Tửu quá liều, nếu như theo lẽ thường nàng tuyệt đối sẽ kinh mạch cùng đan điền bạo liệt mà chết.
Nhưng thực tế giống như tình huống trước đó nàng ở Huyền Nguyệt Cổ Thành dùng Tụ Linh Pháp Trận trùng kích cảnh giới, chân khí dư thừa, nhưng tất cả đều biến mất một cách kỳ lạ.
Nàng lúc đó ở vào khẩn cấp trước mắt, dùng toàn bộ tinh thần quán chú đột phá cảnh giới, bất chấp những chuyện khác, chỉ mơ hồ cảm giác được trong đan điền tựa hồ có động tĩnh của Huyền Thiên Kiếm.
Động tĩnh cực nhẹ, khiến nàng tưởng là ảo giác, nhưng nàng biết đó không phải ảo giác, bằng không hiện tại bản thân đã không ngồi ở chỗ này, mà trở thành một cổ thi thể nằm tại đây.
Nàng không ngừng dò xét trong đan điền, cũng không tìm được vết tích của Huyền Thiên Kiếm, nàng nghĩ có lẽ bởi vì bản thân tu vi qua thấp.
Bởi vì nghĩ đến Ngọc Mật, Bao Cốc không có thời gian tiêu hao trên Huyền Thiên Kiếm nữa, nàng đem Tụ Linh Pháp Trận thu lại, sau khi thu hồi cũng không còn lại bao nhiêu hạ phẩm, đang muốn rời khỏi lại phát hiện phía trước có một con cự xà bạch sắc đang ngưỡng đầu hấp thụ linh khí dày đặc như sương mù ở đây.
Bao Cốc đột nhiên nhìn thấy đại Bạch Xà còn tưởng rằng là tiểu sư thúc, nàng cả kinh kêu một tiếng:
"Tiểu sư thúc!" Lời nói vừa ra, nàng liền nhớ đến tiểu sư thúc không có khả năng ở chỗ này.
Nàng tập trung quan sát, đại Bạch Xà này cả người tanh hôi, lộ ra mùi máu, dáng vẻ của tiểu sư thúc sạch sẽ phiêu lượng giống như một con tuyết xà, đây rõ ràng là gặp phải yêu thú tu luyện rồi.
Bao Cốc tu luyện lâu như vậy, ngoại trừ tiểu sư thúc là một con ngụy yêu thú cùng tiểu Thiên Hồ Hộ Sơn bà bà đưa cho nàng, nàng còn chưa từng gặp qua yêu thú chân chính.
Đột nhiên nhìn thấy đại Bạch Xà, Bao Cốc khó tránh khỏi sợ hãi trong lòng.
Nàng đang do dự là chiến hay là chạy, thì đã thấy đại Bạch Xà quay đầu lại dùng tốc độ nhanh như thiểm điện lao vào một hang động cách chỗ nàng không xa.
Nàng đối với việc săn yêu thú không có hứng thú, lại một lòng lo lắng an nguy của Ngọc Mật, dĩ nhiên để mặc đại Bạch Xà bỏ chạy.
Nàng nhìn tiểu Thiên Hồ trong huyết thệ lệnh bài, nhìn thấy vết thương của tiểu Thiên Hồ đã lành, liền phóng xuất:
"Linh Nhi, dẫn ta đi tìm Ngọc —" Lời của nàng còn chưa nói xong, tiểu Thiên Hồ đã hóa thành một đạo bạch quang lao đến cửa động vừa rồi đại Bạch Xà chui vào.
Bao Cốc lập tức hô lên:
"Linh Nhi, trở về! mặc kệ nó đi!"
Tiểu Thiên Hồ quay đầu lại nhìn Bao Cốc, do dự một chút, lại cúi đầu muốn chui vào trong động.
Bao Cốc nói:
"Mặc kệ nó đi, chúng ta đi tìm sư tỷ.
Một con yêu thú mà thôi, săn được cũng vô dụng."
Tiểu Thiên Hồ liếc Bao Cốc một cái, lập tức nhảy đến bên cạnh Bao Cốc, giơ lên móng vuốt vẽ vời gì đó trên mặt đất.
Bao Cốc thấy tiểu Thiên Hồ vè bùa trên mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một loạt ký hiệu nàng không nhận ra, hỏi:
"Ngươi viết cái gì? Văn tự của yêu thú sao?" Nói xong, nàng nhìn thấy ánh mắt tiểu Thiên Hồ nhìn bản thân tràn ngập khinh bỉ.
Bao Cốc mặt cười kéo căng, nói:
"Viết tiếng người."
Tiểu Thiên Hồ liếc xéo Bao Cốc, trên mặt đất viết:
"Ai có hứng thú đối với một con rắn chứ? Trong động có trọng bảo!" Bao Cốc hô lên:
"Có trọng bảo cũng phải tìm sư tỷ."
Tiểu Thiên Hồ viết:
"Chí bảo!"
Bao Cốc nói:
"Ngươi trước làm ký hiệu, đợi khi tìm được sư tỷ lại cùng nhau đến lấy.
Tìm sư tỷ trọng yếu, không tìm được sư tỷ, cho dù ngươi tìm được bảo tàng quý giá hơn cái bụng của Đa Bảo Linh Hầu ta cũng không đi!"
Tiểu Thiên Hồ đem móng vuốt vỗ trên mặt đất, căm giận hướng Bao Cốc phát ra một tiếng gầm to, không cam lòng nhìn cửa động, lại nhìn Bao Cốc, cuối cùng vẫn dậm chân lên vách đá rời đi.
Bao Cốc lưu luyến nhìn động rắn, thầm nghĩ: Có thể khiến tiểu Thiên Hồ để ý như vậy nhất định là thứ tốt.
Nàng muốn đi tầm bảo, nhưng thực sự lại không yên lòng sư tỷ, dù sao thì sư tỷ kết thù oán rất nhiều, song quyền khó địch tứ thủ, nếu như sư tỷ có sơ xuất gì...!Bao Cốc nghĩ tới đây, cảm thấy cái gì bảo vật cũng không quan trọng bằng sư tỷ, lập tức xuất ra phi kiếm bay đến bên cạnh tiểu Thiên Hồ, phi gần tiểu Thiên Hồ đang trèo trên vách núi, nói:
"Ngươi dùng móng vuốt giúp ta chỉ phương hướng, ngự kiếm phi hành nhanh hơn một chút." Nàng sợ ở không trung bị người xem như bia bắn, không bay quá cao, chỉ dán ngọn cây hướng phía tiểu Thiên Hồ chỉ dẫn bay đi.
Tiểu Thiên Hồ khi thì ngẩng đầu ngửi ngửi, khi thì rơi xuống mặt đất tiến vào rừng cây bụi cỏ tìm, có khi lại nhảy lên trên phi kiếm chỉ dẫn phương hướng cho Bao Cốc.
Bao Cốc phỏng chừng tiểu Thiên Hồ là đang tìm khí tức của Ngọc Mật lưu lại, có đôi khi có thể thấy một ít máu, nhưng nhiều lúc cái gì cũng không nhìn thấy, tiểu Thiên Hồ lại có thể chắc chắn Ngọc Mật đã đi qua nơi đó.
Đại khái qua nửa canh giờ, ven đường xuất hiện vết tích tranh đấu, tùy ý có thể thấy được rừng cây bị thiêu trụi cùng vết tích bị kiếm khí càn quét.
Lại đi thêm một lúc, Bao Cốc liền thấy được thi thể, người này không có đầu, quần áo trên người cũng bị lột sạch, trên thi thể chỉ còn lại một cái nội khố.
Trong lòng Bao Cốc đột nhiên sợ hãi, nàng vì an nguy của Ngọc Mật cảm thấy lo lắng.
Bao Cốc được tiểu Thiên Hồ dẫn về phía trước, gần như mỗi một đoạn đường liền có thể phát hiện thi thể, thi thể gặp phải ven đường đều chết rất thê thảm, có một số chỉ còn lại mảnh vụn, phần còn nguyên vẹn nhất chính là đầu.
Nhìn vết chém chỉnh tề trên thi thể, cực kỳ giống thủ pháp của sư tỷ, bất quá sư tỷ nàng vội vàng truy sát Nam Y, hẳn là không có thời gian lột sạch những thi thể này đi? Lẽ nào có người ở phía sau vớ vét tài vật trên thi thể?
Trong lòng Bao Cốc hoài nghi, hành động càng thêm cẩn thận..