Bên ngoài có ánh trăng còn có thể sáng một chút, trong nhà lại hoàn toàn là một mảnh hôn ám.
Bao Cốc lo lắng vạn nhất có dã thú gì xem ngôi nhà đã lâu không người ở này thành hang ổ, nàng như vậy xông vào chẳng phải nguy hiểm sao? Đều nói nhà lâu ngày không có người dễ trêu chọc thứ bẩn, Bao Cốc cũng không dám ở trong căn nhà bụi dày ba thước này.
Nàng kéo cánh cửa gỗ dày nặng đã ngã sang một bên, hao hết sức lực bú sữa mới có thể dựng trên tường, nàng lại chui vào kẽ hở hình tam giác giữa tường và cánh cửa, cắm ngược cung cùng ống tiễn ở hai bên nhằm phòng ngự, cứ như vậy mang bụng đói tựa vào vách gỗ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ Nàng nghĩ ngủ rồi sẽ không sợ, sẽ không cảm thấy đói bụng nữa!
Nhưng mới vừa nhắm mắt lại chợt nghe một tiếng "ong ong" vây lấy nàng, không chỉ ồn ào, còn cắn đến nàng cả người ngứa ngáy.
Bao Cốc bị muỗi làm ồn lăn qua lăn lại không cách đi vào giấc ngủ! Nàng từ túi trữ vật lấy ra tay nải của bản thân, dùng quần áo trước đây làm một tấm màn đơn sơ, kết quả những con muỗi đáng ghét kia vẫn chui vào từ khe hở mà cắn nàng.
Nàng lại nghĩ túi trữ vật lớn như vậy, vì sao không thể đem bản thân cất vào túi trữ vật.
Nàng thử qua vài lần đều không thể đem bản thân cất vào, nên nàng dùng túi trữ vật đi thu những con muỗi xung quanh nhưng cũng thu không vào, phỏng chừng túi trữ vật này không thể chứa được vật sống.
Bao Cốc chỉ có thể buông tha biện pháp sử dụng túi trữ vật, ánh mắt lại rơi vào đống y phục vật duy nhất có thể chống đỡ lũ muỗi.
Nàng lấy chiếc váy lớn may tốn hết hai lượng vàng, cột chặt phần eo, bản thân lại từ phía dưới váy chui vào, đỉnh đầu đặt ở phần eo đã bị cột chặt, làn váy buông xuống bên người bao lấy nàng kín kẽ.
Nàng biến chiếc váy trở thành tấm màn thu nhỏ bao bản thân lại, ngăn lũ muỗi ở bên ngoài.
Tiếng chim kêu đánh thức Bao Cốc từ trong mộng.
Nàng từ trong chiếc váy lớn chui ra, thu lại cung, nhổ tiễn cắm vào ống tiễn, từ kẽ hở giữa cánh cửa và vách gỗ bò ra.
Lúc này sắc trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu xuống, bốn phía một mảnh tinh quang,rừng hoang ban đêm lúc này giống như nhân gian tiên cảnh.
Đêm qua trước khi ngủ, nàng còn lo lắng có dã thú, kết quả phát hiện bản thân lo lắng chỉ là dư thừa.
Một đám cây cao ngang ngực vây quanh nhà gỗ, tạo thành một bức tường bao quanh tiểu viện, trên nhà gỗ còn bò đầy dây gai nàng không biết tên.
Bao Cốc cảm thấy cho dù nơi này có con báo nhảy lên tường viện cũng sẽ bị bụi gai ngăn trở.
Tiểu viện hoang phế từ lâu, trong viện cây cỏ đã cao đến đầu gối.
Khiến Bao Cốc cảm thấy kinh hỉ chính là trong viện cư nhiên có hai cây ăn quả.
Cây ăn quả này nàng không biết tên, trước đây nàng chưa thấy qua, cây cao khoảng mười thước, phía trên treo đầy trái cây đỏ mộng lớn bằng nắm tay, tròn tròn cực kỹ đẹp mắt.
Nàng biết phàm là loại trái cây trồng trước hoặc sau nhà đều có thể ăn.
Vừa đói vừa khát nàng lập tức chạy đến, trèo lên cây hái quả.
Cây ăn quả này hình dạng có chút giống như cây cam, vô cùng dễ trèo.
Bao Cốc ngồi trên cây, chuyên chọn hái trái tròn lại to, nàng thật sự là quá đói, quả sau khi hái xuống đem lau trên tay áo, liền "răng rắc" cắn một cái, loại quả này ngọt nhiều nước, ăn vào bụng lập tức có một cổ cảm giác mát lạnh theo bụng dưới lan ra toàn thân, thoải mái đến lỗ chân lông cả người đều giãn ra.
Bao Cốc phát hiện tiến nhập tiên môn vẫn có chút lợi ích, tuy rằng bần cùng nhưng trái cây ăn rất ngon a! Nàng biết bản thân ăn chính là "tiên quả" thế gian không thấy được, ăn vào nhất định rất có lợi.
Trước đây xem sách chính truyện trong đó đều nói người nào đó vào lầm chỗ thần tiên gì đó, ăn trái cây gì đó, thì ắt nhận được chỗ tốt, tỷ như trường sinh bất lão a, tỷ như thân nhẹ như yến a!
Bao Cốc một quả tiếp một quả ăn vào, ăn một hơi tám quả, no đến bụng trướng, cảm giác đều sắp đến cổ họng mới chịu xuống đất.
Sau khi nàng trèo xuống liền cảm thấy bụng có chút khó chịu, muốn đi nhà xí, nghe động tĩnh này hình như là muốn tiêu chảy.
Bao Cốc che bụng vội vàng tìm nhà xí, nàng chạy ào tìm quanh nhà gỗ một vòng, không nhìn thấy có nhà xí, lại lập tức chạy đến hai bên gian nhà, nàng kẹp chặt hai chân vội vã chạy một vòng quanh gian nhà nhưng cũng không nhìn thấy nhà xí, mà trong bụng sấm nổ vang trời tình hình ngày một xấu đi.
Bao Cốc thực sự không nín được nữa, nàng bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới sau nhà gỗ tìm một chỗ cây cỏ thấp để giải quyết vấn đề tam cấp (có ba cái gấp không thể nhịn =.=).
Nàng ngồi xổm xuống, liền nghe "ba ba" vang lên liên tục, một cổ mùi tanh tưởi khiến Bao Cốc thiếu chút nữa nôn ra.
Nàng nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không xuống.
Vô cùng bi thống, một bên ôm bụng một bên nôn, nôn đến Bao Cốc nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa khóc thét.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới bản thân nhổ ra cư nhiên là thứ đen đặc như vừng gì đó.
Vừa rồi nàng ăn rõ ràng là trái cây đỏ tươi a! Loại này có độc? Kẻ nào ăn no rỗi việc a, a, cư nhiên lại trồng cây độc trong viện nhà? Có thể ăn chết người hay không a?
Bao Cốc sợ hãi!
Cũng may sau khi nôn qua một lần, cảm thấy bụng dễ chịu hơn nhiều.
Nàng cảm thấy đã tốt hơn rồi, tựa hồ ngoại trừ tiêu chảy cùng nôn một lần không có gì không thích hợp.
Nàng hơi thả lỏng tâm tình một chút.
Lúc nàng chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện không có giấy.
Bao Cốc đành phải đứng dậy kéo váy quần đến đầu gói mang theo cái mông thối chậm rãi di chuyển về phía trước, hái xuống lá cây vừa lớn vừa rộng không biết của cây gì để chùi.
Nàng mới vừa lau sạch, bụng lại tiếp tục kêu vang.
Nàng cố sức ép chặt mông, hái được vài phiến lá lớn, sau đó nhanh chóng quay về chỗ trũng sau phòng gần một rãnh nước cách chỗ lúc nãy một khoảng tiếp tục ngồi xổm xuống, lại "ba ba ", mùi tanh chưa tán đi trong nháy mắt đậm thêm vài phần, phiêu tán trong không khí.
Bao Cốc gắt gao bóp mũi, trong lòng mắng vị tiền bối đã trồng loại độc quả này trong viện tám trăm lần.
Đại khái một lúc lâu sau, Bao Cốc hư thoát đầu choáng mắt hoa, hai chân run rẩy từ sau nhà gỗ đi ra.
Nàng không ngừng dùng hai phiến lá khô xua đi mùi tanh tràn ngập không tiêu tan trong không khí.
Nàng đếm không được bản thân đi bao nhiêu lần, nàng chỉ biết là, hiện tại sau khi nhà đã bị nàng 'làm' hết xung quanh, từ bên trái tường viện kéo đến bên phải, mỗi một lần đều là đen đặc thối đến chính nàng đều huân nôn ra vài lần.
Khiến Bao Cốc tức giận chính là nôn ra thứ đen đặc gì đó thì thôi đi, nàng còn ra một thân mồ hôi, ngay cả trên người đều tích một tầng đen đặc, dùng tay chà sát một viên bùn đen trên người, bùn chà từ trên người xuống so với dược hoàn trong hiệu thuốc bảo kiện hoàn còn muốn lớn hơn.
Bao Cốc bóp mũi chạy đến dòng suối nhỏ, nàng phát hiện trên suối cư nhiên còn có một cây cầu đá.
Dưới cầu đá hình vòm bên khe suối cư nhiên còn có thềm đá.
Nàng đứng trên thềm đá nhìn xuống suối, chỉ thấy dòng suối trong suốt thấy đáy, mực ước chừng hơn phần eo.
Dòng suối nhỏ còn có rất nhiều cá, kích cỡ không đồng nhất, nhỏ thì hai ngón tay, lớn thì một thước dài, chủng loại khác nhau.
Nàng cũng không rảnh nhìn kỹ chúng là loại gì, vội vàng xuống suối tắm rửa tẩy đi một thân tanh hôi ngút trời trên người.
Nước suối trong lành có hơi lạnh, dòng nước chậm rãi chảy qua trái lại rất thoải mái.
Bao Cốc cởi sạch mà ngâm mình ở trong suối nước chà rửa cặn bẩn trên người.
Nàng cũng không lo lắng có ai sẽ đến nơi này nhìn nàng tắm, rõ ràng nơi này đã lâu không thấy khói, ngay cả dấu chân cùng đường đi cũng không có một cái.
Bao Cốc dùng sức chà xát lại chà xát, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mà tẩy rửa.
Nàng chỉ nhìn đến nước bùn trên người nàng theo dòng suối một đường chảy xuống, ngay cả cá trong suối cũng tránh né dòng nước bẩn.
Trong lòng Bao Cốc lần thứ hai hung hăng mắng vị tiền bối trồng độc quả trong sân.
Một giọng nói thanh duyệt mang theo ghét bỏ từ trên đầu Bao Cốc truyền xuống:
"Thối quá."
Bao Cốc ngẩng đầu liền thấy "Ngọc Mễ " Sư tỷ của nàng đang chân giẫm lên phi kiếm đứng trên đầu, nàng cả kinh "a" một tiếng thét chói tai, lập tức nâng tay che một đôi tiêu bánh bao trước ngực mình.
Ngọc Mật đang ở trên không trung điều tra căn nguyên phát ra hôi thối, đối với người gầy đến thấy cả cột sống như Bao Cốc căn bản không chú ý, nghe được nàng kêu lên sợ hãi cùng động tác che ngực mới vô thức hướng Bao Cốc nhìn lại, nhất thời tặc lưỡi.
"Lép như tấm ván giặt có cái gì mà che!" Nàng khống chế phi kiếm thay đổi phương hướng, từ trong khe cánh tay hướng đến trước ngực Bao Cốc nhìn một cái, đổi giọng:
"Được rồi, không phải lép như tấm ván giặt, là trên tấm ván giặt dán hai cái tiểu lung bao.
Ngực nhỏ như vật, cũng nên hảo hảo che."
Bao Cốc: "......" Nàng muốn mắng người! Bao Cốc xấu hổ ngâm toàn thân vào trong suối, chỉ còn lại cổ lộ trên mặt nước, nhưng nàng đã quên độ trong của nước suối.
Cũng may Ngọc Mật đối với que củi như Bao Cốc dường như thực sự không có hứng thú nhìn nhiều, nàng nói:
"Được rồi, tối qua đi quá vội đã quên nói cho ngươi biết, hôm nay cố ý chạy đến nói với ngươi một tiếng, hai cây ăn quả trái đỏ tươi trong viện không thể ăn nhiều, một lần chỉ có thể ăn một quả, với thể chất hiện tại của ngươi tốt nhất là cách ba ngày năm ngày hãy ăn một quả.
Ăn nhiều ngươi cẩn thận vừa thổ vừa tả thối đến huân chết ngươi." Hướng gian nhà bay đến mùi tanh tưởi khiến nàng không khỏi nhíu mày, nàng thật sâu xem xét rồi lại mím môi, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Bao Cốc:
"Ngươi sẽ không tham đến mức ăn vài quả trên hai cái cây kia đó chứ?"
Bao Cốc không thể nhịn được nữa quát:
"Chuyện quan trọng như vậy ngươi cũng có thể quên? Ngươi biết ta ăn bao nhiêu quả sao? Tám quả! Ngươi biết ta tả bảo nhiêu lần sao? Chính ngươi về hậu viện xem đi!"
Ngọc Mật "ách" một tiếng, nói:
"Cái này, ta còn có việc, phải đi trước!" Nàng khống chế phi kiếm hướng lên trời phóng đi, lại nghĩ đến cái gì nên xoay người trở lại, đem một khối ngọc giản ném tới bụi cỏ bên dòng suối:
"Trên núi tuy rằng dược thảo hoa quả rất nhiều nhưng không thể tùy tiện ăn, ngọc giản này ghi chép các loại thảo dược hoa quả, ngươi xem cho kỹ.
Nga, còn nữa, trong viện này ta có trồng một chút linh dược, bởi vì bỏ hoang nên đã bị cỏ dại che lấp, ngươi lúc rảnh rỗi thì thanh lý cỏ dại, bón phân tưới nước cho linh dược, chờ một trăm tám mươi năm nữa chúng lớn lên sẽ trị giá hai khối hạ phẩm linh thạch.
Những thứ trong nhà gỗ ngươi dùng được thì dùng, không dùng được cũng đừng ném, mua những thứ đó không dễ dàng.
Còn có, ngươi thiên tư kém cõi, luyện công phải nỗ lực rất nhiều, đừng lười biếng, nếu như trên hai mươi năm ngươi vẫn không có tiến bộ không đột phá Luyện Khí hậu kỳ, ta sẽ đuổi ngươi khỏi cửa." Nàng nói xong cũng không quản Bao Cốc có phản ứng gì, khống chế phi kiếm phi thiên.
Khuôn mặt Bao Cốc trắng rồi lại xanh, xanh lại trắng, gân trên trán đều nổi lên, nghẹn hết nửa ngày, bụng quặng lên, lại có cái gì không khống chế được mà tuôn ra, trong suối nước phía sau nàng "bủm bủm " nổi lên bóng nước, một mảng lớn thứ đen đặc gì đó theo nước dâng lên, hơn nữa lan ra khắp nơi.
Bao Cốc kẹp chặt hai chân, thân thể mới vừa tắm rửa lại dính đầy thứ đen, thối không chịu được, khuôn mặt nhỏ gầy của nàng xanh đến có thể so sánh cùng cỏ, hơn nữa vặn vẹo đến ngũ quan đều thay đổi hình dạng..